Diệp Uyển Uyển cảm thấy đau đầu với tình hình hiện tại. Cô ấy vừa cố nhớ lại chuyện tối qua, vừa hỏi sao Tạ Vân Kỳ lại quay về.
Tạ Vân Kỳ nói rằng dạo này cậu được nghỉ, mà cậu cũng nhận được thiệp mời tham dự bữa tiệc tối qua.
“…”
Bây giờ mỗi khi nhìn thấy mái tóc vàng hoe của cậu, Diệp Uyển Uyển lại thấy nhức cả mắt, bởi vì trong ký ức, thật không ngờ lại chính cô ấy là người muốn làm gì thì làm với người ta.
Tối qua, lúc thì cô ấy khen tay cậu đẹp, lúc thì bảo người cậu thơm ơi là thơm.
“Sao em không cản chị lại?” Diệp Uyển Uyển hỏi.
Tạ Vân Kỳ vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi tối qua, cúc áo giờ cũng chẳng thèm cài. Cậu nói: “Uyển Uyển…”
Diệp Uyển Uyển ngắt lời: “Gọi là chị.”
Tạ Vân Kỳ ngoan ngoãn: “Chị ơi, em thích chị. Chị làm gì em cũng bằng lòng, em sẽ không từ chối chị đâu.”
Đối diện với đôi mắt cún con của thiếu niên, Diệp Uyển Uyển lại càng cảm thấy cách xưng hô này có gì đó sai sai.
Cô ấy cảm thấy như mình đã đùa giỡn tình cảm của một cậu trai trẻ. Dẫu cho lúc này trong mắt cô ấy, giữa hai người chỉ đơn thuần là tình cảm chị em.
Lúc này Tạ Vân Kỳ xuống giường, tự mặc quần áo chỉnh tề rồi đi vệ sinh cá nhân, bỏ lại Diệp Uyển Uyển vẫn đang trên giường ngẫm nghĩ sự đời.
Đến khi cô ấy bước ra, đã thấy Tạ Vân Kỳ gọi xong cả bữa sáng.
Toàn là những món cô ấy thích ăn.
“Chị ơi, lát nữa em về nhà đây.”
Tạ Vân Kỳ nói kỳ nghỉ của cậu kéo dài hơn một tuần, vài ngày nữa là lại phải đi rồi.
Diệp Uyển Uyển thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, chưa đầy hai ngày sau thì cô ấy đã bị ba mẹ gọi về nhà ăn cơm. Trên bàn ăn có ba mẹ cô ấy, ba mẹ của Tạ Vân Kỳ và cả Tạ Vân Kỳ nữa.
Bên cạnh Tạ Vân Kỳ có một ghế trống, rõ ràng là dành cho cô ấy.
Nếu là trước kia thì chuyện này hoàn toàn bình thường. Mẹ của Tạ Vân Kỳ niềm nở mời Diệp Uyển Uyển ngồi xuống.
Thế nhưng lúc này cô chủ Diệp lại chột dạ vô cùng. Hai ngày trước, cô ấy đã suýt ngủ với cậu con trai vừa mới trưởng thành của người ta.
Sở dĩ việc đó không thành là vì đêm đó cô ấy say quá rồi. Cô ấy đã s* s**ng cơ ngực, cơ bụng của cậu, còn cắn mấy cái nữa chứ. Cậu nhóc thuộc tuýp người c** đ* ra là có múi hẳn hoi.
Một lý do nữa là Tạ Vân Kỳ trông cũng khá ngây thơ.
Sau này Diệp Uyển Uyển mới hiểu, ngây thơ chính là hiểu lầm lớn nhất của cô ấy về cậu em trai nhà bên này.
Ngay lúc này, cô ấy và Tạ Vân Kỳ đang ngồi cạnh nhau.
“Chị ơi, ăn nhiều vào, em thấy dạo này chị gầy đi thì phải.” Tạ Vân Kỳ gắp thức ăn cho cô ấy.
Ba mẹ hai bên vẫn còn đùa rằng tình cảm của hai chị em này thật tốt.
Tạ Vân Kỳ nhìn Diệp Uyển Uyển cười. Mái tóc vàng hoe của cậu bị chính ba ruột chê bai vài câu ngay tại bàn ăn, mẹ của Diệp Uyển Uyển còn nói trông cậu thế này đẹp trai như idol.
Họ hoàn toàn không biết rằng ở trên bàn ăn, chỉ cần đầu gối của Diệp Uyển Uyển vô tình chạm phải cậu thiếu niên bên cạnh là cô ấy đã cảm thấy như điện giật.
Tâm trạng cậu thiếu niên rất tốt, miệng ngọt xớt gọi chị ơi, cứ như thể giữa họ chưa từng có những sự cố nhỏ kia vậy.
Qua bữa cơm này, Diệp Uyển Uyển càng thêm kiên định với quyết tâm không ăn cỏ gần hang. Cô ấy không muốn một ngày nào đó chia tay cãi vã rồi mà vẫn phải về nhà ngồi ăn cơm chung.
Thật ra Tạ Vân Kỳ không phải kiểu người Diệp Uyển Uyển thích, nhưng gu của cô ấy thì thay đổi xoành xoạch, nói cho cùng cũng là tùy theo cảm giác.
Cô ấy và Tạ Vân Kỳ đã duy trì tình cảm chị em suốt mười tám năm trời, cô ấy không muốn tình cảm đó cứ thế mà đổ sông đổ biển.
Mấy ngày sau, Tạ Vân Kỳ lại cuốn gói về trường, Diệp Uyển Uyển mừng rỡ vì được tự do tự tại.
Chỉ có điều sau này khi cô ấy kể chuyện này với đám bạn thân, họ lại chẳng hề ngạc nhiên.
“Ủa, sao mấy cậu bình thản thế?”
Giang Thanh Dã nói: “Tuy trước kia tôi không thích chơi với mấy thằng nhóc kém năm sáu tuổi, nhưng hai năm trước chúng ta đi leo núi, cậu vừa ngã vừa làm rơi cả điện thoại còn gì. Lúc đó cáp treo không hoạt động, một mình thằng nhóc đó cõng cậu xuống núi đấy. Ngay lúc ấy tôi đã thấy không ổn rồi. Cậu chỉ ngã có một cái mà thằng nhóc khóc cứ như thể chính nó bị ngã vậy.”
Đường Nguyệt Thư bồi thêm: “Trước kia cậu uống say gọi tài xế đến đón, có mấy lần thằng nhóc cũng đi theo.”
“…”
Mấy người bàn tán một hồi, cuối cùng phát hiện ra chỉ có mình Diệp Uyển Uyển là người trong cuộc nên u mê.
Cô ấy lắc đầu lia lịa như trống bỏi, nói rằng mình tuyệt đối không thể nào xuống tay với cậu em trai lớn lên cùng mình được.
Cô ấy không mất nhân tính đến thế.
Diệp Uyển Uyển đã độc thân gần hai năm nay. Người yêu cũ của cô ấy cũng là một gã đẹp trai trong giới, từng khiến cô ấy mê mẩn một thời gian. Kết cục là cô ấy phát hiện gã này cắm sừng mình, mà đối tượng lại chính là bạn gái của bạn thân gã lúc bấy giờ.
Màn hai gã đàn ông thượng cẳng chân hạ cẳng tay cũng đáng xem lắm, nếu như Diệp Uyển Uyển không phải là khổ chủ trong vụ đó.
Có điều cô ấy không túm tóc đánh ghen với người phụ nữ kia. Mà sau khi hai gã kia đánh nhau túi bụi rồi bóc phốt lẫn nhau, cô ấy đã quyết đoán chọn đến bệnh viện khám tổng quát.
Yêu đương kiểu gì mà dính cả vào án tích.
Sau vụ đó, cô chủ Diệp lười chẳng buồn dây dưa với đàn ông nữa. Thỉnh thoảng cô ấy chỉ gọi hai anh người mẫu đến khoe dáng trước mặt mình thì cũng thấy khá ổn rồi.
Vừa được nắm tay, ôm ấp, lại còn có người đi mua sắm cùng, cung cấp giá trị tinh thần.
Còn việc thân mật hơn thì thôi bỏ đi, ai mà biết miệng họ đã hôn những gì.
Nhưng thời buổi này, người mẫu nam đúng là an toàn và lành mạnh hơn khối gã đàn ông khác. Thậm chí người ta còn cung cấp báo cáo khám sức khỏe định kỳ nữa là.
Năm thứ hai Tạ Vân Kỳ đi du học, đương nhiên Diệp Uyển Uyển cho rằng cậu đã buông bỏ rồi.
Thế nên khi cậu nghỉ phép trở về, ba mẹ giao cho nhiệm vụ ra sân bay đón, cô chủ Diệp bèn lái chiếc xe thể thao mới tậu của mình đi ngay.
Lúc đứng đợi người ở sân bay, phía trước bỗng có chút xôn xao. Diệp Uyển Uyển ngỡ là ngôi sao nào đó nên nghển cổ nhìn về phía đám đông, lại thấy cậu em Vân Kỳ của mình tay kéo vali, mặc trên người bộ sưu tập mới nhất mùa này của hãng G mà khoan thai bước tới, trên mặt còn đeo kính râm và khẩu trang.
Đẹp trai là một loại cảm giác.
Trông cậu quả thật rất giống một nam minh tinh nào đó đang cải trang.
Ban đầu chỉ có một cô bé lấy điện thoại ra chụp cậu, sau đó không biết thế nào lại nảy sinh hiểu lầm như vậy.
Thật sự có người tưởng cậu là một nhân vật nổi tiếng nào đó.
Diệp Uyển Uyển nhận ra cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, khoảnh khắc ấy còn thầm nghĩ đúng là con trai mười tám tuổi đã khác xưa nhiều lắm rồi.
Tạ Vân Kỳ sải bước đến trước mặt cô ấy, chẳng nói chẳng rằng liền khoác tay cô ấy mà kéo ra ngoài.
“Chị ơi, đi nhanh lên. Họ cứ khăng khăng nói em là ngôi sao nào đó.”
Việc Diệp Uyển Uyển và Tạ Vân Kỳ bị chụp ảnh thật ra cũng chẳng có gì to tát. Cùng lắm hai người họ chỉ là hai người thường có ngoại hình ưa nhìn một chút mà thôi.
Lên xe rồi, Tạ Vân Kỳ mới tháo kính râm và khẩu trang, thở phào một hơi dài.
“Chị ơi, cảm ơn chị đã đến đón em.” Cậu cười nhẹ nhìn Diệp Uyển Uyển.
Cô chủ Diệp đang lái xe thầm nghĩ, mới có mấy tháng không gặp mà Tạ Vân Kỳ đã lại thay đổi rồi.
Cô ấy lái xe đưa cậu về nhà, bữa tối cũng ăn ở nhà họ Tạ.
Ba mẹ Tạ Vân Kỳ nhắc đến chuyện tình cảm của cô ấy, nói rằng có một cậu trai trẻ mà họ thấy rất được, hỏi Diệp Uyển Uyển có hứng thú không, nếu có thì hai bên có thể làm quen với nhau.
Tạ Vân Kỳ nghe ba mẹ giới thiệu một người đàn ông khác với Diệp Uyển Uyển rằng anh ta ưu tú ra sao. Mặt cậu vẫn bình thản, cứ như thể mình là người ngoài cuộc.
Diệp Uyển Uyển đã khéo léo từ chối.
Có điều, cô ấy cũng hơi yên tâm một chút, xem ra cuối cùng cậu nhóc này cũng thông suốt rồi.
Cuối tuần đến phòng gym, Diệp Uyển Uyển và Tạ Vân Kỳ tình cờ gặp nhau. Cậu mặc chiếc áo ba lỗ màu đen, đã tập được một lúc rồi. Cơ bắp trên người cậu trông rất săn chắc, quả là một cảnh đẹp nổi bật trong phòng tập.
Chàng trai trưởng thành, cao 1m85, đẹp trai.
Diệp Uyển Uyển cũng cảm thấy cảnh tượng này thật mãn nhãn.
“Chị ơi, lát nữa mình đi ăn chung nhé?” Tạ Vân Kỳ ở bên cạnh hỏi cô ấy.
Những tiếng “chị ơi” của cậu khiến phòng tuyến tâm lý của người nghe cứ thế mà hạ thấp dần.
Diệp Uyển Uyển đáp được.
“Vậy em đi tắm trước đây.”
Diệp Uyển Uyển chậm hơn một chút. Lúc tắm xong đi ra thì cô ấy thấy có người đang xin thông tin liên lạc của Tạ Vân Kỳ.
Khí chất trên người cậu có phần lạnh lùng hơn, tạo cảm giác như người lạ chớ lại gần, nhưng cậu vẫn từ chối rất lịch sự.
Quay đầu lại thấy Diệp Uyển Uyển, Tạ Vân Kỳ bật cười: “Chị ơi, mình đi thôi.”
Diệp Uyển Uyển: “…”
Đúng là khoảnh khắc lật mặt.
Tạ Vân Kỳ trở về thì ở lại hơn mười ngày, nhưng hơn mười ngày cũng đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.
Đã đến tiệc mừng thọ ba cậu, bữa tiệc cũng được tổ chức khá long trọng.
Diệp Uyển Uyển ăn diện lộng lẫy đến dự.
Vừa bước vào cửa, cô ấy lập tức thấy chàng hoàng tử mặc lễ phục đuôi tôm đang ngồi trước cây đàn dương cầm giữa đại sảnh. Những ngón tay thon dài lướt trên phím đàn, không ít người xung quanh dừng chân ngắm nhìn cậu.
Diệp Uyển Uyển biết Tạ Vân Kỳ chơi dương cầm rất hay. Chỉ là không hiểu tại sao, khi nhìn cậu lúc này thì cô ấy lại có cảm giác khác xưa.
Tạ Vân Kỳ đàn xong một bản nhạc rồi đứng dậy, đi thẳng về phía Diệp Uyển Uyển.
Diệp Uyển Uyển phải thừa nhận rằng cảnh một người đàn ông ưu tú, thu hút mọi ánh nhìn lại đi thẳng về phía mình trong hoàn cảnh như thế này, ở một mức độ nào đó cũng đã thoáng thỏa mãn lòng hư vinh của cô ấy.
“Chị ơi, tối nay chị đẹp lắm.”
Tạ Vân Kỳ nói.
Tạ Vân Kỳ đã mười chín tuổi. Ai cũng thấy rõ sự ưu tú của cậu, một vài người đã không nhịn được mà muốn ra tay rồi.
Diệp Uyển Uyển thân thiết với nhà họ Tạ, nên họ cũng không hề giấu giếm cô ấy một số chuyện.
Có mấy nhà đã ngỏ ý muốn kết thông gia với nhà họ Tạ.
Ngay cả con gái chưa đến tuổi vị thành niên cũng được lôi ra, nói rằng hai năm nữa là vừa đẹp.
“…”
Diệp Uyển Uyển lén bàn với Tạ Vân Kỳ: “Em yêu ai cũng được, nhưng đừng có mà yêu con bé nhà họ Chu kia nhé.”
Cô ấy không muốn sau này phải qua lại với người mình ghét.
Tạ Vân Kỳ khẽ nhếch môi cười với cô ấy: “Được thôi, em nghe lời chị.”
Mái tóc cậu đã sớm nhuộm lại màu đen, lúc này trông hơi giống một chú cún con, ngoan ơi là ngoan.
Diệp Uyển Uyển không hiểu sao lại hơi muốn đưa tay xoa đầu dỗ dành cậu.
Buổi tối, Tạ Vân Kỳ sắp xếp tài xế đưa Diệp Uyển Uyển về. Cậu cũng lên xe theo.
Trước nay tửu lượng của Diệp Uyển Uyển vẫn kém. Nhưng trong một dịp như tối nay, lại là địa bàn của người nhà nên cô ấy đã uống nhiều hơn vài ly.
Tạ Vân Kỳ dìu cô ấy lên lầu.
Diệp Uyển Uyển rất kiên cường tự tẩy trang cho mình. Cô ấy định nói với Tạ Vân Kỳ vài câu rồi tiễn cậu ra về. Kết quả là trong lúc ngồi trên sofa thì cô ấy đã ngủ thiếp đi.
Tạ Vân Kỳ đăm đăm nhìn cô gái ở cách đó không xa rất lâu.
Cậu bắt đầu biết rung động khá sớm. Từ khi mới mười mấy tuổi, cậu đã cảm thấy Diệp Uyển Uyển khác biệt.
Nhưng sau này, chị Uyển Uyển của cậu lên đại học, quen biết những người khác, cậu và cô ấy không thể ở bên nhau sớm tối nữa.
Có lẽ chẳng ai thèm để tâm đến sự ái mộ của một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Tạ Vân Kỳ đứng dậy bế Diệp Uyển Uyển, đặt cô ấy lên giường rồi đắp chăn cẩn thận.
Sau đó là vài phút im lặng kéo dài. Rồi cậu cúi xuống, vừa kìm nén vừa khó lòng chịu đựng mà khẽ chạm môi lên má cô ấy.
“Uyển Uyển, ngủ ngon.” Cậu thì thầm khe khẽ, chỉ sợ làm cô ấy thức giấc.
Vài giây sau khi tiếng đóng cửa bên ngoài vang lên, người trên giường đột nhiên mở mắt trong bóng tối. Vừa rồi lúc Tạ Vân Kỳ bế cô ấy lên, Diệp Uyển Uyển đã tỉnh rồi. Cô ấy không hoàn toàn tỉnh táo, nhưng biết có người bế mình lên.
Thế nhưng nụ hôn kia của Tạ Vân Kỳ lại nằm ngoài dự đoán.
Giờ phút này, tim cô ấy đập như sấm.
***
Diệp Uyển Uyển cảm thấy có gì đó không đúng, bắt đầu từ nụ hôn chúc ngủ ngon ấy của Tạ Vân Kỳ.
Cô ấy không thể không thừa nhận rằng Tạ Vân Kỳ đã không còn là cậu nhóc trong ấn tượng của cô ấy nữa, cậu đang dần trở thành một người đàn ông.
Tạ Vân Kỳ không biết lúc đó cô ấy đã tỉnh. Sáng hôm sau, cậu nhắn tin hỏi thăm rồi hẹn cô ấy đi ăn.
Diệp Uyển Uyển từ chối.
Cô ấy không biết phải đối mặt với cậu thế nào.
Không phải vì cậu, mà là vì chính bản thân cô ấy.
Đôi khi cô ấy cảm thấy mình vẫn còn quá trẻ người non dạ, không biết rằng nói trước bước không qua.
Diệp Uyển Uyển cứ lảng tránh mấy hôm, cuối cùng bị Tạ Vân Kỳ tìm đến tận cửa, hỏi có phải cô ấy bị bệnh rồi không.
Cô ấy không bệnh.
Nhưng cũng sắp rồi.
Cô ấy quen Tạ Vân Kỳ từ khi cậu còn trong bụng mẹ. Hồi bé thậm chí cô ấy còn từng thay tã cho cậu, lúc cậu mấy tuổi cô ấy còn tắm cho cậu khi cậu giở chứng mè nheo.
Vậy mà bây giờ, cô ấy lại xem cậu như một người đàn ông, thậm chí còn nảy sinh thiện cảm.
Cô ấy kể lể nỗi phiền muộn của mình với đám bạn.
Giang Thanh Dã nói: “Cậu cứ nhìn chằm chằm thằng nhóc một lúc, nếu muốn hôn nó thì tức là cậu đổ rồi đấy.”
“…”
Kỳ nghỉ của Tạ Vân Kỳ có hạn, cậu nhờ Diệp Uyển Uyển đưa mình ra sân bay chứ không phải tài xế của gia đình.
Lúc này, Diệp Uyển Uyển đã đấu tranh tư tưởng mấy ngày liền.
Xe dừng bên ngoài sân bay, theo lẽ thường thì cô ấy nên nói lời tạm biệt với Tạ Vân Kỳ.
Trớ trêu thay, lúc này Tạ Vân Kỳ cũng không có ý định xuống xe ngay. Dường như cậu còn muốn nói gì đó với Diệp Uyển Uyển, thế nhưng sau khi chạm phải ánh mắt cô ấy thì cậu lại im lặng trước.
Thực ra đàn ông vẫn có độ nhạy bén nhất định với ánh mắt của người khác phái.
Huống hồ đó lại là ánh mắt của người trong lòng.
Diệp Uyển Uyển chỉ muốn kiểm chứng mấy lời vớ vẩn của Giang Thanh Dã. Chỉ là vừa nhìn vào mắt nhau, cô ấy đột nhiên phát hiện thực ra mắt của Tạ Vân Kỳ rất đẹp.
Không chỉ mắt, sống mũi cậu cũng cao, dáng môi cũng đẹp.
Cô ấy muộn màng nhận ra tình hình có chút không ổn.
Tạ Vân Kỳ lại đã phát hiện ra manh mối. Cậu cười khẽ, ghé sát lại gần: “Chị ơi, muốn hôn em không?”
Cậu muốn thử một chút, thế là đột ngột tiến sát lại gần hơn, nhưng không ngờ Diệp Uyển Uyển không hề né tránh.
Hôn rồi.
Đôi môi ngày đêm mong nhớ có hương vị thế này đây.
Tạ Vân Kỳ khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng được đằng chân lân đằng đầu mà hôn tới.
Diệp Uyển Uyển phản ứng chậm hơn một chút, nhưng cũng không hẳn là bị cưỡng hôn. Cô ấy hé miệng định nói gì đó, nhưng Tạ Vân Kỳ không cho cô ấy cơ hội này.
Cậu không biết hôn, kỹ thuật hôn tệ thật.
Diệp Uyển Uyển đành phải từ từ dẫn dắt cậu.
Một lúc lâu sau, Tạ Vân Kỳ khẽ th* d*c, trong mắt ngập tràn ý cười nhìn cô ấy: “Chị ơi, chị hôn giỏi thật đấy.”
Một câu nói khiến Diệp Uyển Uyển đỏ bừng cả mặt.
Tạ Vân Kỳ vẫn chưa thỏa mãn, cậu còn muốn tiếp tục.
Diệp Uyển Uyển đẩy cậu ra, nhắc nhở giờ bay.
Tạ Vân Kỳ chỉ đành nắm tay cô ấy hôn một cái rồi nói: “Chị ơi, có thời gian thì sang nước ngoài thăm em được không?”
Lúc này đầu óc Diệp Uyển Uyển đang rối bời, cô ấy chẳng nói gì cả. Tạ Vân Kỳ cũng ngoan ngoãn xuống xe đi vào trong.
Một lúc lâu sau, Diệp Uyển Uyển vẫn chưa lái xe đi. Cô ấy đưa tay ôm mặt, cuối cùng thì cô ấy vẫn ăn miếng cỏ gần hang này.
Ăn cỏ gần hang là chuyện rất phiền phức. Nhưng trớ trêu thay, so với những rắc rối có thể sẽ xảy ra thì sự rung động trong lòng cô ấy lúc này lại không tài nào kìm nén được.
Tạ Vân Kỳ nhắn tin hỏi cô ấy, nụ hôn này đại diện cho điều gì.
Đây là nụ hôn đầu của cậu.
Diệp Uyển Uyển chợt có cảm giác tội lỗi.
Mấy ngày sau, Diệp Uyển Uyển bay sang nước ngoài đến chỗ ở của Tạ Vân Kỳ.
Cậu sống một mình.
Họ hôn nhau trong căn nhà này. Kỹ năng hôn của Tạ Vân Kỳ tiến bộ vượt bậc. Cậu ôm Diệp Uyển Uyển, khẽ nói: “Chị ơi, chị có bằng lòng làm bạn gái em không?”
Mục đích cuối cùng của cậu vẫn là để yêu đương.
Diệp Uyển Uyển nhìn cậu một lúc lâu rồi gật đầu.
Thực ra mối tình này diễn ra khá nhẹ nhàng. Tạ Vân Kỳ yêu lần đầu nên quả thật có nhiều thứ không biết, nhưng cậu rất ham học hỏi.
Thời gian cậu về nước mỗi năm không nhiều, phần lớn vẫn là Diệp Uyển Uyển bay sang.
Dù sao thì cô ấy cũng không quá bận rộn.
Yêu nhau được nửa năm. Vào tối sinh nhật 20 tuổi của Tạ Vân Kỳ, Diệp Uyển Uyển bay sang chúc mừng cậu.
Những hành động thân mật đã vượt quá giới hạn, nhưng không ai ngăn cản.
Chàng trai trẻ bất lực nhìn người bạn gái xinh đẹp, nói: “Chị ơi, em không biết, chị dạy em đi…”
Diệp Uyển Uyển bị cậu trêu chọc một hồi, cuối cùng nghe cậu nói vậy thì thoáng trầm mặc, nhưng cô ấy cũng sốt ruột.
Cô ấy trực tiếp đẩy cậu xuống giường, sau đó tự ngồi lên.
Tạ Vân Kỳ nhìn thấy bạn gái từ một góc độ khác. Lần đầu tiên rất nhanh, cậu nghỉ ngơi một lát rồi ôm cô ấy mà hôn.
Sau đó cả hai lại nhanh chóng bắt đầu.
Cậu cứ luôn miệng nói mình không biết, dỗ dành bạn gái chủ động. Cuối cùng, Diệp Uyển Uyển phát hiện ra sức lực của cậu quá ư dồi dào.
Cô ấy nằm vật ra, còn cậu thì lại sung sức hẳn lên.
Cơ thể trẻ tuổi quả nhiên khác biệt. Đôi khi Diệp Uyển Uyển cảm thấy mình như bị ném lên không trung.
Đôi mắt của Tạ Vân Kỳ rất biết lừa người, miệng lại càng khéo hơn.
Cậu nói: “Chị ơi, sắp rồi.”
“Chị ơi, chị đẹp quá. Em đánh răng rồi, có thể l**m một chút không?”
“…”
Phần lớn thời gian, đầu óc và cơ thể của con trai ở độ tuổi này đều chẳng nghĩ đến chuyện gì đứng đắn. Tạ Vân Kỳ có sức lực dồi dào đến đáng sợ. Sau khi học xong bài vở của mình, cậu vẫn có thể tìm Diệp Uyển Uyển đòi cô ấy sinh hoạt về đêm.
Cứ được nghỉ dài ngày một chút là cậu lại chạy về nước.
Những lúc nghỉ phép về nước, hai gia đình tụ tập ăn cơm, các bậc phụ huynh không hề hay biết, thỉnh thoảng tay của hai người dưới gầm bàn lại nắm lấy nhau, hoặc lòng bàn tay của Tạ Vân Kỳ đặt trên đùi Diệp Uyển Uyển.
Kết thúc bữa tiệc, Tạ Vân Kỳ lén lút theo Diệp Uyển Uyển về nhà. Cửa vừa đóng lại, cậu liền bế thốc cô ấy lên, ném xuống sofa rồi bắt đầu ngay.
“Chị ơi, yêu đương lén lút với em có k*ch th*ch không?” Cậu kề sát tai cô ấy, hỏi một câu như vậy vào đúng lúc cô ấy khó lòng kiềm chế nhất.
“…”
Tạ Vân Kỳ rất thích quấn quýt, nhưng cậu phải lo chuyện học hành nên đôi khi không có thời gian.
Sau khi tốt nghiệp trở về nước, lúc này cậu đã yêu đương bí mật với Diệp Uyển Uyển vài năm, chẳng mấy ai hay biết.
Nhà họ Diệp bắt đầu chọn lựa đối tượng phù hợp cho con gái.
Tạ Vân Kỳ tự chạy đến tự tiến cử mình, cậu vừa mới qua tuổi kết hôn hợp pháp.
Ba mẹ nhà họ Tạ: “…”
Cũng tốt, chẳng để gia đình phải lo lắng chút nào.
Diệp Uyển Uyển chưa muốn kết hôn sớm như vậy. Bạn trai tâm cơ của cô ấy vừa đỏ hoe mắt nói tôn trọng quyết định của cô ấy, vừa hỏi liệu cậu có thể công khai mối quan hệ giữa cả hai trước được không.
“…”
Chuyện đã đến tai ba mẹ hai bên rồi, còn muốn công khai kiểu gì nữa?
Cô ấy xoa mặt cậu bạn trai nhỏ, giọng hơi run run: “Vân Kỳ, chậm thôi…”
Tạ Vân Kỳ cụp mắt xuống: “Chị ơi, rõ ràng là chị thích thế này mà. Chị xem, chị còn không nỡ buông em ra nữa…”
“Chị ơi, chị nói chị từng thay tã cho em hồi bé. Bây giờ em có qua có lại, em thay ga giường cho chị được không?”
Trước kia Diệp Uyển Uyển bắt cậu gọi chị, giờ đây lại càng cảm thấy ý vị của cách xưng hô này đã thay đổi. Trớ trêu thay, Tạ Vân Kỳ lại không chịu đổi cách gọi, mà còn thích gọi như vậy ở trên giường nhất.
“Chị ơi, em thật sự rất yêu chị.” Cậu khẽ hôn lên má cô ấy, nói.