Cuộc khẩu chiến lần này cuối cùng kết thúc với chiến thắng hoàn toàn nghiêng về phía Cố Ỷ. Tuy cô là người có miệng lưỡi độc địa, nhưng nếu người ta không đến gây sự, cô cũng sẽ không chủ động ra tay. Thế nhưng lần này người ta đã ức h**p đến tận mặt, lẽ nào cô còn phải im lặng làm người câm?
Muốn gọi là "kẻ địch của vạn người" thì cứ gọi đi, Cố Ỷ sớm đã biết mình không phù hợp với con đường giới giải trí, cũng chẳng có ý định đi tiếp. Phải kìm nén suốt một thời gian dài để diễn vai cô gái cởi mở vui vẻ, đến mức miệng mồm cũng sắp nhạt thếch mất rồi. Nay có một kẻ ngốc tự chui đầu vào lưới khiến cô có cơ hội bật hết toàn lực, nếu lúc này mà không xả ra thì thật sự phát điên mất.
Miệng đang đấu khẩu với cô gái kia, nhưng ánh mắt Cố Ỷ vẫn chú ý đến An Tuyết. An Tuyết nằm giường dưới, ở ngay đối diện. Khi Cố Ỷ đang tranh cãi với cô gái kia, An Tuyết cầm đèn nhỏ vén rèm lên nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của Cố Ỷ liền mỉm cười nhẹ với cô. Nhìn từ ánh mắt đó, có thể thấy An Tuyết khá là khâm phục Cố Ỷ.
Cố Ỷ đã xem qua hồ sơ của An Tuyết.
Lúc trước An Tuyết không được xem là xinh đẹp, theo tiêu chuẩn chấm điểm của Cố Ỷ thì chắc chỉ được 20 đến 30 điểm. Nhưng Cố Ỷ không phải kiểu người chấp nhặt chuyện đẹp xấu của người khác, vì trong mắt cô mọi người đều như nhau, chẳng ai đẹp bằng cô cả. Nhưng xã hội thì không nghĩ vậy, đặc biệt là khi An Tuyết lại thích một nam thần được công nhận rộng rãi ở trường cấp ba, còn quyết tâm tỏ tình với anh ta. Không may, cảnh cô tỏ tình bị bạn của nam thần bắt gặp, rồi lại bị kẻ lắm lời đó rêu rao khắp nơi. Thế là cả trường đều biết cô "cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga".
Không ngoài dự đoán, cô bị những cô gái khác cũng thích nam thần kia gây khó dễ.
Lúc đầu chỉ là bóng gió mỉa mai, nhưng An Tuyết là người mềm mỏng, không phải kiểu gai góc như Cố Ỷ, nên sự mỉa mai đó dần dần phát triển thành bắt nạt học đường. An Tuyết đã sống suốt hơn một năm cấp ba trong cảnh bị ức h**p, tính cách ngày càng trở nên u ám.
Vốn dĩ không xinh đẹp, lại mang dáng vẻ u ám, khiến khí chất toàn thân đều trở nên ủ rũ, khiến người khác rất khó sinh thiện cảm khi tiếp xúc. Vì thế dù lên đại học, tình hình cũng không khá hơn. Ban đầu cô còn có vài người bạn thân, nhưng theo thời gian, chính tính cách của cô đã khiến những người bạn ấy dần dần rời xa.
An Tuyết không nhận ra tính cách mình mới là nguyên nhân chính, lại cứ đổ lỗi mọi chuyện cho ngoại hình của bản thân.
Cuối cùng, dưới sự dụ dỗ của Lệ Nhân, cô đã để Lệ Nhân nhập vào mình.
Dưới sự can thiệp bằng hồn lực của Lệ Nhân, quả thật An Tuyết ngày càng trở nên xinh đẹp hơn. Nhưng chiêu trò của Lệ Nhân lại chẳng có tác dụng gì trước mặt Cố Ỷ. Trong mắt Cố Ỷ, An Tuyết có hai khuôn mặt, một là dung nhan xinh đẹp do Lệ Nhân tạo ra cho người khác nhìn thấy, một là gương mặt bình thường vốn thuộc về chính cô.
Hai khuôn mặt chồng lên nhau, khiến Cố Ỷ cảm thấy vô cùng mâu thuẫn và khó chịu.
Việc Cố Ỷ thể hiện ra dáng vẻ tấn công dữ dội như thế cũng có liên quan đôi chút đến An Tuyết. Nhiều lúc, con người khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra, sẽ không kiềm được mà nghĩ: "Giá như lúc đó mình có thể... thì tốt biết mấy." Loại suy nghĩ này sẽ dần dần in sâu vào tiềm thức, rồi biểu hiện ra hình ảnh mà bản thân họ thầm mong muốn nhất. Và những gì Cố Ỷ đang làm bây giờ, không nghi ngờ gì nữa, chính là dáng vẻ mà An Tuyết từng ao ước mình có thể trở thành.
Cố Ỷ vòng vo không ra tay bắt lấy Lệ Nhân ngay, chính là muốn tìm cơ hội kéo An Tuyết thoát khỏi sự khống chế của Lệ Nhân. Thật ra An Tuyết chẳng làm gì sai cả, cô ấy chỉ muốn trở nên xinh đẹp, muốn được yêu thích hơn một chút mà thôi. Đó không phải là điều đáng bị chỉ trích, mà là bản năng của con người. An Tuyết chỉ là bị mê hoặc mà thôi.
Nếu là Cố Ỷ trước khi gặp Khương Tố Ngôn, có lẽ sẽ xem chuyện này như thể chẳng có gì liên quan đến mình, muốn làm gì cứ làm, sẽ chẳng thèm vòng vo hay nghĩ cách giúp người khác. Cô thậm chí có thể sẽ nghĩ: "Ngốc nghếch tin vào chuyện trời rơi xuống bánh bao, thì còn trách được ai?"
Cố Ỷ cũng không ngờ, có một ngày mình lại trở thành người biết nghĩ cho người khác đến thế.
Từ ngày gặp được Khương Tố Ngôn, cô đã được trao cho khả năng biết nghĩ biết thương người khác.
Sau khi chuyện nhỏ này qua đi, hôm sau mọi thứ lại quay về lịch trình huấn luyện bình thường. Hôm nay thầy đến dạy là giáo viên thanh nhạc, ca khúc luyện là Next Level, một bài hát tiếng Hàn. Cố Ỷ là kiểu người chẳng hề biết gì về làn sóng Hallyu, chỉ từng xem vài bộ phim thần tượng Hàn Quốc thì dĩ nhiên chẳng biết nói tiếng Hàn. Thế nhưng khả năng học vẹt của cô vẫn còn đó, tuy giọng hát không hay cho lắm, nhưng so với vũ đạo thì vẫn có phần khá hơn, ít nhất cũng đủ theo kịp giai điệu.
Khương Tố Ngôn thì thuộc dạng toàn năng về ca hát và vũ đạo, lại có đôi tai thẩm âm tốt, nên hát một bài cũng chẳng thành vấn đề. Vấn đề duy nhất là nàng cũng không biết tiếng Hàn. Nhưng hát thì đâu phải học ngôn ngữ, chỉ cần nhớ phát âm là được. Nếu như nói Cố Ỷ là kiểu người trời sinh để đứng dưới ánh đèn sân khấu, thì Khương Tố Ngôn chính là thực tập sinh thần tượng bẩm sinh. Tốc độ học của nàng khiến cả Cố Ỷ cũng phải ghen tị.
Cố Ỷ ủ rũ nói: "Em đến nhầm chương trình rồi, đúng ra em nên đi Thực tập sinh diễn viên, em không nên ở đây... em nên nằm dưới gầm xe mới phải."
Khương Tố Ngôn chỉ mỉm cười với cô, thật sự không ngờ những kỹ năng mình học từ ngàn năm trước, giờ lại có thể phát huy tác dụng.
Buổi trưa, Cố Ỷ lấy phần cơm hộp của mình, Khương Tố Ngôn thì chỉ lấy một quả táo. Một người một quỷ lén lút tránh ống kính quay phim, tìm được một góc khuất ở hành lang để ăn trưa. Cố Ỷ nhanh chóng ăn xong bữa, còn tiện tay giải quyết luôn quả táo của Khương Tố Ngôn. Cô ợ một tiếng rồi xoa bụng, nói: "Đồ ăn của ekip chương trình này cũng quá ngon đi. Ăn kiểu này hoài, em thật sự sẽ béo mất."
Bởi vì phải nhờ Cố Ỷ ăn thêm quả táo vốn là phần của mình, Khương Tố Ngôn xoa xoa bụng cô, an ủi: "Không sao đâu, nàng vận động nhiều thế, sẽ không béo đâu."
Cố Ỷ vừa nói chuyện với Khương Tố Ngôn được hai câu, Khương Tố Ngôn đã thấp giọng nhắc: "An Tuyết ở gần đây."
Cố Ỷ im lặng, dựng tai lên lắng nghe động tĩnh xung quanh. Góc hành lang mà hai người đang trốn khá vắng vẻ, Cố Ỷ thò đầu ra ngoài một cái cũng không ai phát hiện. Cô nhìn thấy An Tuyết với vẻ mặt gấp gáp đi ngang qua trước mắt mình, hình như trong lòng còn ôm thứ gì đó. Cố Ỷ cảm thấy chắc chắn có chuyện, bèn móc ra từ túi áo một con bướm giấy, thổi nhẹ một hơi vào nó. Con bướm giấy như sống lại, vỗ cánh bay lượn, theo hướng An Tuyết mà bay đi.
Cố Ỷ rất tự tin rằng Lệ Nhân sẽ không phát hiện ra con bướm giấy của mình. Dù sao cô cũng từng đóng qua Gương Quỷ, pháp thuật ẩn thân mà Gương Quỷ giỏi nhất, cô cũng học được ít nhiều.
Con bướm giấy lượn lờ phía sau An Tuyết, bay một đoạn rồi đáp xuống. Cố Ỷ lấy ra tai nghe cũng làm từ giấy, đeo lên tai, bắt đầu nghe tiếng vọng lại từ phía bên kia.
"Tôi thật sự hết tiền rồi..."
"Không phải cô đã ký hợp đồng với công ty rồi sao? Hỏi công ty ứng trước chút tiền đi..."
"Tôi đã mượn nhiều lần rồi!"
"Giờ cô nổi nóng với tôi à? Cô đừng quên, tôi nắm trong tay quá khứ của cô đấy nhé! Cái mặt hiện tại này chẳng phải là phẫu thuật thẩm mỹ mà ra sao? Cô cũng không muốn quá khứ của mình bị khui ra đâu đúng không? Chỉ cần cô xử lý ổn thỏa chuyện này thì vẫn có thể làm idol ngon lành. Còn nếu không chờ đến lúc chương trình phát sóng, trên mạng sẽ đầy rẫy phốt của cô đấy!"
Nghe tới đây, Cố Ỷ chẳng cần tận mắt nhìn cũng đoán được đang xảy ra chuyện gì. Điều khiến cô cảm thấy thú vị là đối phương cũng là phụ nữ, mà người ngoài không thể tự tiện vào khu ghi hình. Người kia hoặc là học viên, hoặc là nhân viên chương trình. Kết hợp với thông tin An Tuyết còn chưa tốt nghiệp, mà đối phương vừa quen biết vừa uy h**p được cô, thì khả năng là học viên khác rất cao.
Tính cách của An Tuyết đúng là yếu đuối thật, người ta đã bắt nạt đến tận cửa rồi mà còn không nghĩ cách phản kháng, lại chỉ nghĩ dùng tiền để giải quyết.
Nếu như dùng tiền mà giải quyết được, thì đã không bị tống tiền hết lần này đến lần khác.
Nghe đến đây, Cố Ỷ định tháo tai nghe xuống. Không ngờ bên kia lại truyền đến một giọng nữ vô cùng khó nghe, đúng nghĩa là khó nghe về mặt vật lý, giọng ngắt quãng, còn kèm theo tiếng điện rè rè.
Là Lệ Nhân.
"Có cần tôi... giết cô ta giúp cô không...?"
Sắc mặt Cố Ỷ rất bình tĩnh. Nếu An Tuyết cứ để mặc cho Lệ Nhân ra tay, cô sẽ không quan tâm chương trình này có tiếp tục được nữa hay không, mà sẽ trực tiếp ra tay bắt Lệ Nhân lại. Nhưng nếu An Tuyết từ chối, cô sẽ quan sát thêm một chút, tiện thể giúp Khương Tố Ngôn hoàn thành nguyện vọng tham gia chương trình tuyển chọn.
An Tuyết là người yếu đuối, điều đó thể hiện rõ cả khi cô đưa ra quyết định. Cô do dự rất lâu, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói còn lắp ba lắp bắp: "Thôi bỏ đi, vậy không hay... cô ấy cũng đâu làm gì..."
Cố Ỷ và Lệ Nhân đồng thời thở dài. Giọng Lệ Nhân mang theo tức giận: "Đúng là đồ vô dụng!"
Lệ Nhân bây giờ nhìn An Tuyết chắc cũng có cảm giác y như Ủy ban Quái Đàm khi gặp vợ cũ của ông Tằng lần trước. Nếu biết trước An Tuyết là kiểu người như thế, Lệ Nhân chắc chắn đã không nhập vào cô ta.
Khi An Tuyết quay về, Cố Ỷ gọi cô lại. An Tuyết nhìn quanh, xác nhận là Cố Ỷ đang gọi mình mới đi lên theo cầu thang. Vừa lên đến hành lang thì phát hiện Khương Tố Ngôn cũng có mặt. Cô chào cả hai người, rồi hỏi Cố Ỷ: "Cậu có chuyện gì à?"
"Tôi có vài chỗ không biết hát thế nào, cậu là vocal chính chắc chắn hát hay lắm nhỉ, có thể dạy tôi một chút được không?"
Cố Ỷ mỉm cười với An Tuyết, cố gắng không nhìn về phía Lệ Nhân đang đứng sau lưng cô. Nói thật, Lệ Nhân đúng là quá nổi bật, xấu không thể tả nổi. Cố Ỷ từng thấy rất nhiều quỷ, kể cả những con như Đầu Rong Biển cũng chưa khiến cô thốt lên là xấu, có thể tưởng Lệ Nhân xấu đến mức nào.
Nó có một thân hình phì nộn, như từng đống mỡ tích tụ lại với nhau, kinh tởm hơn nữa là trên từng khối thịt nhão ấy còn có những gương mặt. So với cơ thể xấu xí cồng kềnh kia, những gương mặt đó lại đẹp một cách lạ lùng, giống như khuôn mặt của búp bê SD, đẹp đến mức không chân thật. Mà gương mặt trên đầu nó, lại hơi giống với khuôn mặt thật của An Tuyết.
Lệ Nhân đứng sau lưng An Tuyết, vóc dáng nhỏ nhắn của An Tuyết hoàn toàn không thể che được thân hình phì nộn ghê tởm của nó.
Cố Ỷ có một suy đoán, những khuôn mặt đó chính là những người từng bị Lệ Nhân nhập vào. Vì không trực tiếp nhìn thẳng vào Lệ Nhân, Cố Ỷ không thể đếm chính xác có bao nhiêu gương mặt, nhưng Khương Tố Ngôn thì chắc chắn chỉ cần nhìn một cái là đếm được ngay. Lát nữa phải hỏi chị ấy.
So với vẻ ngoài xấu xí, thứ khiến người ta khó chịu hơn chính là mùi hôi thối trên người nó. Cố Ỷ suýt nữa để lộ sơ hở vì mùi đó quá thối! Cảm giác như mùi của vô số loại nước hoa bị trộn lẫn lại, rõ ràng tách riêng ra thì thơm, nhưng trộn vào thì chỉ còn lại mùi hôi không thể diễn tả nổi.
Cố Ỷ thật sự có chút khâm phục An Tuyết, vì để trở nên xinh đẹp mà mỗi ngày phải chịu đựng mùi như vậy, không hiểu cô ta làm sao mà nuốt nổi cơm?
Đối mặt với đề nghị được học hát của Cố Ỷ, An Tuyết thoáng ngẩn người rồi gật đầu đồng ý. Cô nhận xấp giấy Cố Ỷ đưa, nhìn tên bài hát: "Next Level? Bài này tôi đúng lúc biết hát đấy! Cậu không biết chỗ nào?"
Lời tác giả:
Cố Ỷ: Thứ ghê tởm như thế mà lại đặt tên là "Lệ Nhân", hợp lý không vậy trời?
*Lệ = mỹ lệ