Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 166: Tạm biệt sân khấu.




Khi Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn trở lại chỗ chương trình ghi hình thì đã rất muộn. Vừa bước vào cửa, hai người đã nghe thấy có ai đó gọi tên mình, một người đội mũ đeo khẩu trang, giọng nói thì rất quen. Cố Ỷ nhanh chóng nhận ra đó là An Tuyết. Cô sững người một lúc, trên mặt không khỏi hiện lên một chút chột dạ.

 

An Tuyết là một người bình thường, không biết chuyện gì đã xảy ra phía sau, cũng không thể đoán ra rằng tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Cố Ỷ. Cô ấy chỉ là bị cảm giác bất lực đột ngột ập đến đánh gục, không biết phải làm gì tiếp theo. An Tuyết nhìn Cố Ỷ, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài.

 

Chỉ cần nhìn đôi mắt ấy cũng có thể nhận ra cô giờ đây không còn vẻ xinh đẹp như trước. Giọng cô ấy yếu ớt khác thường, khẽ nói: "Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn... xin lỗi, hai cậu có thể giúp tôi nói với chương trình là tôi xin rút lui được không? Dạo này tôi không được khỏe, không thể tiếp tục thi nữa..." Nói xong, cô còn cúi đầu xuống.

 

Dáng người của cô không thay đổi nhiều, vẫn mảnh mai mềm mại, nhưng vì trong lòng cực kỳ tự ti nên lưng hơi khom lại, cả người trông rất ủ rũ và thiếu tự tin.

 

Câu nói mắc kẹt trong cổ họng Cố Ỷ, cuối cùng cô vẫn đồng ý với An Tuyết. An Tuyết nói một tiếng cảm ơn, rồi quay người định rời đi.

 

Khi cô bước đi, cổ rụt lại, đầu cúi thấp xuống, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng có thể cảm nhận được sự sa sút tinh thần của cô.

 

Cuối cùng Cố Ỷ vẫn gọi An Tuyết lại. Hai người đổi chỗ, đến hành lang cũ, Cố Ỷ nói hết sự thật cho cô nghe.

 

An Tuyết đứng đối diện Cố Ỷ, đôi mắt lộ ra ngoài tràn đầy oán hận. Thật ra ngay từ lúc quyết định sẽ nói thật cho An Tuyết, Cố Ỷ đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô ấy oán trách, nhưng khi thật sự đối diện với ánh mắt đầy căm ghét ấy, cô vẫn cảm thấy sự ác ý của con người thật khó tiếp nhận.

 

Cố Ỷ hơi nhíu mày: "Tôi không định tự xưng là người đã cứu cậu, nhưng nếu cậu cứ tiếp tục để Lệ Nhân nhập vào, sớm muộn gì cũng chết. Cậu sẽ không nổi tiếng, không thể đạt được ước mơ của mình. Lệ Nhân nhập vào cậu vốn là vì muốn khiến cậu sinh oán hận."

 

Hiếm khi cô khuyên nhủ người khác bằng giọng điệu chân thành như vậy, nhưng người được khuyên dường như chẳng muốn nghe một lời nào. Mãi một lúc sau, An Tuyết mới lên tiếng: "Nhưng nó có thể khiến tôi trở nên xinh đẹp mà..."

 

Lời của An Tuyết khiến Cố Ỷ nghẹn họng. Một câu hỏi mắc kẹt trong cổ họng rất lâu, cuối cùng vẫn thốt ra: "Xinh đẹp... quan trọng đến vậy sao?"

 

Quan trọng chứ, tất nhiên là quan trọng. Nếu không, đã chẳng có đến 34 người chết dưới tay Lệ Nhân.

 

Sống trong thế giới này, nhan sắc là một điều rất quan trọng. Người xinh đẹp thì tự nhiên thu hút ánh nhìn, được người khác đối xử đặc biệt hơn; còn người xấu xí thì sẽ bị dán lên đủ loại nhãn mác. Thậm chí, chỉ cần làm nũng một chút cũng bị nói là "xấu mà còn lắm trò", mập một chút là bị gọi là "heo mập chính hiệu". Không ai muốn bị gán cho những nhãn mác như thế. Huống hồ, An Tuyết từng vì ngoại hình mà bị bắt nạt ở trường học.

 

"Nếu tôi xinh đẹp như cậu," An Tuyết nói, "thì hồi cấp ba khi tôi tỏ tình với cậu ấy, cho dù bị từ chối, cũng chẳng ai nói tôi 'cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga', hay cảm thấy tôi bôi bẩn nam thần của họ cả."

 

Nói xong, An Tuyết gỡ khẩu trang và mũ ra. So với vẻ ngoài thanh thuần như tiểu bạch hoa trước đây, bây giờ An Tuyết đúng là không thể gọi là xinh đẹp nữa. Nhưng Cố Ỷ nghĩ, cũng tuyệt đối không phải xấu, chỉ là một nhan sắc rất đỗi bình thường của một người bình thường.

 

So với ngoại hình bình thường, Cố Ỷ cảm thấy vấn đề lớn hơn ở An Tuyết là tính cách, cô ấy thực sự quá u ám. Dù trong khoảng thời gian bị Lệ Nhân nhập vào, vẻ ngoài xinh đẹp cũng không giúp cô ấy kết thêm được bạn bè nào. Cố Ỷ nhìn An Tuyết trước mặt, giọng điệu bình thản nói ra điểm mấu chốt nhất: "Nhưng cho dù cậu đã trở nên xinh đẹp, trong chương trình này, cậu vẫn không có bạn. So với vẻ ngoài, tôi cảm thấy tính cách mới là điều quan trọng hơn."

 

"Khi cậu ở cạnh tôi, dạy tôi hát, là vì tôi xinh đẹp nên cậu mới chịu dạy sao? Không phải mà, đúng không? Cậu rõ ràng có những điểm sáng mà người khác không có. Cậu hát thật sự rất hay. Dù không thể trở thành idol, thì khi tham gia các chương trình ca hát, nhất định cũng sẽ có chỗ đứng cho cậu. Khi cậu hát, rõ ràng rất tự tin, giống như một ngôi sao đang tỏa sáng. Chẳng lẽ khi không có Lệ Nhân, giọng hát của cậu lại dở hay sao? Tôi biết rõ giọng của cậu không phải vì có Lệ Nhân mới hay, mà vì cậu thực sự yêu thích việc ca hát."

 

Cố Ỷ không chắc những lời mình nói có thể khiến An Tuyết tỉnh ngộ hay không. Sau khi trò chuyện một lúc, An Tuyết vẫn rời khỏi khu ghi hình của chương trình.

 

Giữa đêm khuya, Cố Ỷ gọi điện cho Thang Kiệt. May mắn là Thang Kiệt là một "người lao động 007" (làm việc từ 0h đến 0h), nên dù đêm khuya vẫn chưa ngủ.

 

Anh ta rất thắc mắc vì sao Cố Ỷ lại gọi mình vào giờ này. Sau khi cô giải thích tình hình, Thang Kiệt nói: "Tôi biết cô gái đó, trước kia trông cũng khá xinh mà? Chỉ tiếc là công ty quản lý ký hợp đồng với cô ấy có vẻ không được tốt cho lắm. Ai mà lại giúp cô ấy chọn công ty đó chứ, nơi đó nổi tiếng là 'ăn người không chừa một cọng xương'."

 

Cố Ỷ khựng lại, ai đã giúp An Tuyết chọn công ty quản lý? Còn phải hỏi sao, dĩ nhiên là Lily.

 

Cô ta và Lệ Nhân hoàn toàn không nghĩ đến việc giúp An Tuyết phát triển lâu dài. Với họ, An Tuyết chỉ là một món đồ dùng một lần. Công ty quản lý càng tệ thì càng khiến An Tuyết sinh ra oán hận, đối với bọn họ lại là chuyện tốt. Nhưng với một người sống vì công việc này như An Tuyết, bản hợp đồng đó đúng là quá độc ác.

 

Cố Ỷ không chần chừ, cúp máy của Thang Kiệt xong liền gọi ngay cho người phụ trách vụ án lần này ở đồn cảnh sát Hải Thị. Phía bên đó vì đã nhận được ân tình từ cô, nên dĩ nhiên không ngần ngại mà đồng ý ngay.

 

Cô nhiều lắm cũng chỉ có thể giúp An Tuyết giải quyết hợp đồng với công ty, còn con đường sau này, An Tuyết vẫn phải tự mình đi.

 

Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn trở lại ký túc xá. Họ về khá muộn, lẽ ra mọi người đã ngủ hết rồi, vậy mà Vương Khả Khả vẫn chưa ngủ. Nghe thấy tiếng hai người về, cô ta còn thò đầu xuống từ trên giường: "Ây dô, hai người bận rộn cuối cùng cũng về rồi."

 

Mới nói một câu đã chọc người ta ghét, Khương Tố Ngôn liếc mắt một cái liền khiến cô ta im bặt, không dám hé thêm lời nào.

 

Cố Ỷ nhìn Vương Khả Khả, thậm chí còn muốn bật cười. Không có lý do gì đặc biệt, nếu Vương Khả Khả không lên tiếng, có khi cô đã quên mất luôn sự tồn tại của người này. Nhưng bây giờ cô ta vừa lên tiếng, chẳng phải lại gợi cho Cố Ỷ nhớ ra rồi sao?

 

Cô nghĩ: để mai xử lý, giờ buồn ngủ quá rồi.

 

Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Khương Tố Ngôn đã đánh thức Cố Ỷ dậy. Hôm nay phải lên sân khấu, lại còn là buổi có khán giả. Khương Tố Ngôn lập tức vào trạng thái chiến đấu hết công suất, mười hai vạn tinh thần.

 

Hai người xách theo trang phục biểu diễn đi đến chỗ trang điểm. Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn thay đồ xong, chuẩn bị đón chuyên viên trang điểm. Người trang điểm vẫn là người lần trước, cũng có thể coi là người quen cũ.

 

Chuyên viên trang điểm của Khương Tố Ngôn vừa lẩm bẩm định trang điểm cho nàng thì bị từ chối ngay, lần này nàng cũng copy nguyên xi kiểu trang điểm của Cố Ỷ. Tuy nhiên, kiểu tóc lần này của Khương Tố Ngôn không phải là đuôi ngựa cao, mà là búi tóc tròn trên đỉnh đầu.

 

Khương Tố Ngôn còn dán thêm vài hạt lấp lánh ở khóe mắt, màu son thì chọn cam ấm rực rỡ. Theo lý mà nói, kiểu son "chết chóc" này thường rất kén mặt và dễ khiến người ta trông xấu đi, nhưng Khương Tố Ngôn thì khác, nàng có thể cân được mọi tông son.

 

Trang phục biểu diễn hôm nay vẫn thuộc kiểu khiến Khương Tố Ngôn xấu hổ, nhưng so với lần trước, lần này nàng đã tiến bộ rất nhiều, ít nhất mặc váy ngắn cũng không còn kéo kéo mép váy nữa.

 

Cả quá trình làm tạo hình mất trọn buổi sáng. Đến trưa, mọi người ăn chút gì đó ngay trong phòng trang điểm. Trong giờ nghỉ trưa, Vương Khả Khả lén lút bước ra ngoài. Cố Ỷ nhìn thấy, liền cùng Khương Tố Ngôn đi theo sau. Dọc đường Vương Khả Khả liên tục quay đầu lại, tỏ ra vô cùng cảnh giác, nhưng Khương Tố Ngôn đã dùng "quỷ che mắt", nên dù hai người theo rất sát, cô ta cũng không hề phát hiện.

 

Vương Khả Khả tìm một nơi vắng người, rồi mượn điện thoại từ nhân viên.

 

Quả nhiên, thời buổi này chỉ cần có chút "hậu thuẫn" là có thể có được điện thoại. Cô ta gọi một cuộc, và từ nội dung cuộc trò chuyện, Cố Ỷ đoán được đầu dây bên kia chính là An Tuyết. Giống như lần trước, Vương Khả Khả vẫn đang uy h**p tống tiền. Có điều, lần này An Tuyết đã hoàn toàn tuyệt vọng, hơn nữa cũng không còn khả năng trả số tiền mà Vương Khả Khả yêu cầu, nên đã rất dứt khoát từ chối.

 

Vương Khả Khả tức giận đến mức đang chuẩn bị chửi ầm lên, thì giọng Cố Ỷ vang lên ngay sau lưng: "Vương Khả Khả, cậu đang làm gì vậy? Cậu có điện thoại cơ à?" Giọng nói của Cố Ỷ khiến Vương Khả Khả giật mình quay lại. Vừa thấy Cố Ỷ, sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó coi, rõ ràng không hề muốn ai biết mình có điện thoại để liên lạc. Sắc mặt Vương Khả Khả cứng đờ, cô ta cúp máy, hất tóc một cái rồi rời khỏi đó.

 

Lúc không biết phải giải thích thế nào, tốt nhất là đừng nói gì cả. Điều này, Thang Kiệt cũng từng nói với Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn: làm nghệ sĩ, nói càng nhiều thì càng dễ sai. Vương Khả Khả học được điểm này khá tốt, nhưng cô ta lại không học được điều quan trọng nhất: Vấn đề nguyên tắc là thứ tuyệt đối không được vi phạm.

 

Cố Ỷ móc điện thoại trong túi ra, tắt nút ghi âm. Tất cả những gì Vương Khả Khả vừa nói đã được cô ghi âm lại. Chỉ cần đăng lên mạng, hình tượng của cô ta sẽ hoàn toàn sụp đổ. Cố Ỷ dám chắc sẽ không một ai có thể giúp Vương Khả Khả "tẩy trắng", mà cả kim chủ đứng sau lưng cô ta cũng sẽ bị lôi vào theo.

 

Tống người vào đồn, thật là một chuyện khiến người ta vui vẻ.

 

Sau khi thu thập xong chứng cứ quan trọng, Cố Ỷ cũng không nán lại nữa, cô muốn cùng Khương Tố Ngôn tận hưởng sân khấu cuối cùng.

 

Đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng trong đời họ được đứng trên sân khấu biểu diễn. Sau bao ngày tháng khổ luyện, Cố Ỷ nhất định phải thể hiện phiên bản tốt nhất của mình trước khán giả. Khi ở trên sân khấu, Cố Ỷ không khỏi xúc động, nếu Khương Tố Ngôn là một cô gái bình thường, nhất định sẽ trở thành một idol vô cùng xuất sắc, thậm chí còn hơn cả Lily.

 

Khương Tố Ngôn đứng ở vị trí trung tâm, mỗi bước nhảy, mỗi câu hát đều khiến nàng tỏa sáng rực rỡ. Điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối là Cố Ỷ không thể ở dưới sân khấu để nhìn thấy Khương Tố Ngôn biểu diễn. Cô chỉ có thể chờ chương trình phát sóng sau này, rồi mới được nhìn thấy dáng vẻ lộng lẫy của vợ mình.

 

Như đã thống nhất trước với phía chương trình, nhóm của họ bị loại ở vòng này. Khi nghe tin đó, Vương Khả Khả, cô gái "thân thiện" và thành viên nữ còn lại đều tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên. Trong đó, Vương Khả Khả là người không thể tin nổi kết quả này nhất, còn cô gái "thân thiện" kia thì có phần bực bội.

 

Nhưng cô gái "thân thiện" không cần phải quá lo, dù sao kỹ năng hát nhảy của cô vẫn rất ổn, bởi vì ít đi Vương Khả Khả, nhóm thua cuộc sẽ có thêm một suất biểu diễn trở lại, Cố Ỷ đã đề cử suất đó cho cô ấy.

 

Còn Vương Khả Khả, tốt nhất là để cô ta bị cả hai cô kéo đi cùng một lượt, xem như cái kết viên mãn nhất rồi.

 

Vương Khả Khả quay đầu nhìn chằm chằm Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn. Còn họ thì hoàn toàn ung dung bình thản, sẵn sàng nói lời tạm biệt với sân khấu.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận