Cậu Ấy Chạm Khẽ Tay Tôi - Ngải Ngư

Chương 45: Hoa Hồng Trắng (05) - Chu Vụ Tầm là của Bạch Y..




Khi Chu Vụ Tầm nắm tay Bạch Y đưa cô về ký túc xá, Bạch Y không kìm được khẽ ợ một tiếng.

Mùi mạch nha của bia thoang thoảng bay lên, khiến cô nhíu mày.

Sau đó, Bạch Y khẽ lầm bầm: "Bia chẳng ngon chút nào."

Lần đầu tiên cô uống bia là mười một năm trước, khi chị họ nhìn thấy Chu Vụ Tầm và Trần Mẫn ở bên nhau trong rạp chiếu phim, trong lòng đau khổ, về nhà liền nhất quyết muốn uống rượu.

Lúc đó Bạch Y cũng nếm thử một ngụm, thấy không ngon liền không ép mình nữa, chuyển sang uống sữa Wangzai.

Chu Vụ Tầm nghe vậy, bật cười: "Không ngon mà em còn uống hai chai?"

Cô bĩu môi, thở ra một hơi, nghiêm túc trả lời anh: "Vì phải nâng ly đủ kiểu mà."

"Nâng ly với thầy, với đàn anh, với bạn bè, với lễ tốt nghiệp... Tóm lại là khi mọi người uống thì em mới uống theo."

Bạch Y nói đến đây dừng lại một chút, rất thật thà nói với Chu Vụ Tầm: "Thực ra ngoài việc nâng ly đủ kiểu, em còn lén lút uống một ly khi họ không để ý."

Chu Vụ Tầm thấy cô tỉnh táo nhưng thực ra đã say như vậy thì rất đáng yêu, nói chuyện cũng nhiều hơn ngày thường. Anh cười hỏi: "Tại sao lại lén lút uống một ly?"

Bạch Y ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt nai trong veo nhìn anh. 

Vẻ mặt cô đặc biệt nghiêm túc, mỉm cười nói: "Ly này không phải để kính họ."

"Ừm?" Chu Vụ Tầm hỏi lại.

"Là để kính anh và em, kính chúng ta –" Bạch Y nói, rút tay khỏi lòng bàn tay anh, chủ động vòng tay ôm eo anh. 

Cô ôm anh, ngẩng đầu trong vòng tay anh, khuôn mặt trắng hồng, cười rạng rỡ với anh.

Sau đó, cô nói tiếp: "Cuối cùng cũng ở bên nhau rồi."

Kính chúng ta, cuối cùng cũng ở bên nhau.

Lòng Chu Vụ Tầm dâng trào cảm xúc.

 Anh cúi mắt nhìn cô đáng yêu đến mức muốn nuốt chửng như vậy, ánh mắt lướt qua sự tham lam quyến luyến. 

Tay anh đặt lên sau gáy cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Chu Vụ Tầm hạ thấp giọng, dụ dỗ nói: "Vì là kính chúng ta, vậy có phải cũng nên để anh nếm thử mùi rượu không?"

Bạch Y ngơ ngác chớp mắt. 

Nếu là bình thường, chắc chắn cô sẽ hiểu ngay anh đang nói gì, nhưng bây giờ cô đã uống bia, phản ứng chậm chạp, nhất thời không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, nói: "Nhưng đã hêt bia rồi..."

Lời chưa dứt, cô đột nhiên bị người đàn ông cúi xuống chặn môi lại. 

Bạch Y mở to mắt, hàng mi dài hoảng loạn run rẩy. 

Anh tấn công mạnh mẽ, trực tiếp chiếm lấy, phóng túng thưởng thức mùi rượu làm anh say mê từ miệng cô.

Bạch Y bị áp chế, hoàn toàn không thể phản kháng. 

Gió đêm hè thổi qua, làn gió mát lạnh ập đến, nhưng không thể làm dịu đi khuôn mặt nóng bừng của Bạch Y. 

Mắt cô chớp vài cái, vì quá chóng mặt, cuối cùng khép chặt lại.

Nụ hôn này dài và mãnh liệt. 

Khi kết thúc, thậm chí Bạch Y không thể đứng vững. 

Chu Vụ Tầm ôm chặt cô, cảm nhận được cô đang thiếu oxy mà hít thở từng ngụm lớn trong vòng tay mình, anh lại không kìm được khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của cô.

Nếu không phải sợ làm cô sợ hãi, anh thực sự rất muốn sau khi cô đồng ý lời tỏ tình của anh liền trực tiếp kéo cô đến cục dân chính để đăng ký kết hôn.

Cô sẽ không biết, anh khao khát đến mức nào muốn tên cô và tên anh cùng xuất hiện trên một cuốn sổ hộ khẩu.

"Bạch Y." Giọng anh trầm khàn, nghe gợi cảm và quyến rũ.

Bạch Y ngoan ngoãn đáp: "Dạ."

Chu Vụ Tầm nói: "Sau này khi anh không có ở đây, đừng uống nhiều rượu như vậy."

Khi say cô rât đáng yêu. 

Đáng yêu đến nỗi anh muốn giữ riêng cô là của mình.

Bạch Y ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Bạch Y nhíu mày xoa xoa thái dương hơi đau nhức. 

Ngay lập tức, cô ngồi trên giường cứng đờ. 

Từng cảnh tượng sau buổi liên hoan tối qua, chen chúc nhau ùa về.

"Bạn trai em..." 

"Thơm quá." 

"Hai chai." 

"Em cũng, rất thích, rất thích anh, Chu Vụ Tầm." 

"Kính anh và em, kính chúng ta, cuối cùng cũng ở bên nhau rồi."

Điều khiến Bạch Y không biết phải đối mặt như thế nào nhất, không phải là việc cô chủ động ôm và ngửi mùi trên người anh, cũng không phải là việc cô ngây thơ giơ dấu kéo với anh. 

Mà là, nụ hôn tối qua.

Mặc dù tối qua cô đã uống rượu, nhưng lúc đó ý thức đặc biệt tỉnh táo, cũng không bị mất ký ức, dẫn đến việc bây giờ cô có thể nhớ lại tất cả mọi chuyện tối qua trong tích tắc. 

Bạch Y còn có thể cảm nhận được cảm giác tê dại khi anh hôn cô, như thể có một dòng điện đang chạy loạn xạ trong cơ thể.

Cô đưa tay che khuôn mặt nóng bừng, xấu hổ chết đi được.

May mắn thay, khi Chu Vụ Tầm đến đón cô, anh không hề nhắc một lời nào về chuyện tối qua. 

Trong lòng Bạch Y cuối cùng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hai người ăn sáng đơn giản, sau đó xách hành lý ra sân bay. 

Vài ngày trước những hành lý khác của Bạch Y đã được gửi về nhà ở Thẩm Thành, giờ chỉ còn một chiếc vali. 

Tuy nhiên có Chu Vụ Tầm ở đó, Bạch Y hoàn toàn không cần phải kéo vali.

Đến sân bay, Chu Vụ Tầm đẩy hai chiếc vali bằng một tay, Bạch Y đeo túi xách, bước chân nhẹ nhàng đi bên cạnh anh. 

Một lúc sau, cô lén lút đi chậm lại, tụt lại phía sau anh, rồi lấy điện thoại ra nhắm vào anh, chụp liên tiếp vài tấm ảnh lưng của anh.

Người đàn ông trong ảnh dáng người cao lớn, lưng thẳng, hai chân dài thẳng tắp, gân xanh trên cánh tay đặc biệt rõ ràng, trông bí ẩn gợi cảm, thậm chí còn có một sự khao khát khó tả.

Chu Vụ Tầm phát hiện cô không đi theo, quay đầu tìm cô, kết quả thấy cô đang giơ điện thoại chụp mình. 

Bạch Y bị phát hiện liền ngay lập tức cất điện thoại, mỉm cười chạy về phía anh.

Không biết có phải vì tối qua uống rượu hay không, không lâu sau khi máy bay cất cánh, Bạch Y đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi. 

Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cô nhắm mắt khẽ gọi: "Chu Vụ Tầm."

Người đàn ông nghiêng người lại gần, nghe cô lầm bầm: "Em buồn ngủ quá, ngủ một lát nhé."

"Ừm," Chu Vụ Tầm nhẹ nhàng xoa đầu cô, cười khẽ nói: "Ngủ đi."

Đợi Bạch Y ngủ say, Chu Vụ Tầm liền nghiêng mặt nhìn cô, như thể nhìn mãi không đủ, hoàn toàn không thể rời mắt. 

Khi cô ngủ trông rất tĩnh lặng đáng yêu, có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn và dễ bắt nạt. 

Khóe môi Chu Vụ Tầm vô thức nở một nụ cười.

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô đang đặt trên đùi, từng chút một luồn vào kẽ ngón tay cô, cuối cùng mười ngón tay đan xen vào nhau. 

Một lát sau, Chu Vụ Tầm như chợt nghĩ ra điều gì, anh lấy điện thoại từ túi ra, lén lút chụp vài tấm ảnh cô đang ngủ.

Làm xong việc này, Chu Vụ Tầm không kìm được tình yêu tràn đầy trong lòng dành cho cô, nghiêng người lại gần cô. 

Sau đó, anh rất nhẹ nhàng đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên đôi môi cô.

Sau khi rút nửa thân trên thò sang bên cô về, Chu Vụ Tầm mới nhận thấy có một cô bé khoảng sáu, bảy tuổi từ ghế đối diện đang nhìn anh. 

Ánh mắt tò mò pha lẫn sự hiểu biết nửa vời. 

Cô bé nhìn Chu Vụ Tầm, chớp mắt, khẽ nói: "Chú ơi, vợ chú đẹp quá."

Vợ.

Lông mày Chu Vụ Tầm khẽ nhướng lên, khóe môi vui vẻ cong lên. 

Anh hạ giọng đáp lại: "Chú cũng nghĩ vậy."

Chu Vụ Tầm không hề hay biết, khi anh nói câu này, hàng mi của Bạch Y đang ngủ bên cạnh khẽ run lên rất nhẹ. 

Bạch Y ngủ mãi cho đến khi xuống máy bay. 

Cô vừa mới tỉnh dậy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngơ ngác đi theo Chu Vụ Tầm. 

Anh đưa cô đến bãi đậu xe. 

Xe của anh đang đậu ở đó.

Đến bên xe, Chu Vụ Tầm bảo Bạch Y lên xe, còn anh thì đặt hành lý của cả hai vào cốp sau, sau đó mở cửa ghế lái, ngồi vào. 

Lúc này đã là buổi trưa, hai người vẫn chưa ăn cơm. 

Chu Vụ Tầm hỏi cô: "Đói không? Để anh đưa em đi ăn chút gì đó trước nhé?"

Trong đầu Bạch Y cứ lặp đi lặp lại cuộc đối thoại đó, không sao xua đi được. 

Cô nghe vậy, có chút lơ đễnh gật đầu đáp: "Được ạ."

"Muốn ăn gì?" Chu Vụ Tầm lại hỏi. 

Bạch Y cũng không biết muốn ăn gì. 

Hôm nay thời tiết Thẩm Thành không tốt, âm u. Mây đen cứ bao trùm thành phố không tan, như thể đang âm mưu một trận mưa lớn.

Bạch Y nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngắm bầu trời vàng xám, không hiểu sao lại nhớ về một ngày rất xa xôi. 

Đó là ngày Thất Tịch mười năm trước. 

Hôm đó Thẩm Thành có một trận mưa rào kèm sấm sét. 

Anh và cô bị mắc kẹt tạm thời trong trung tâm thương mại. 

Anh mua cho cô oden, tặng cô một bó hoa hồng.

Đó là lần đầu tiên cô ăn oden do anh mua. 

Cũng là lần đầu tiên cô nhận được hoa hồng do anh tặng.

Bạch Y im lặng vài giây rồi chợt nói: "Oden?"

Chu Vụ Tầm khẽ cười, đồng ý: "Được."

Anh đưa cô đi ăn oden. 

Khi Bạch Y yên lặng ăn, Chu Vụ Tầm đứng dậy rời đi một lúc. 

Khi trở lại, tay anh có thêm một túi mua sắm, bên trong chứa đầy các loại đồ ăn vặt. 

Chu Vụ Tầm đặt túi lên bàn, nói với Bạch Y: "Anh mua cho em ít đồ ăn, lát nữa mang về nhé."

Bạch Y ngẩng mặt cười nhẹ với anh, gật đầu: "Ừm." 

Cô hoàn toàn không nhận ra khóe môi mình dính chút vết bẩn. 

Giống như một chú mèo tham ăn chỉ biết lo ăn.

Chu Vụ Tầm khẽ cong môi, rút một tờ khăn giấy từ trên bàn, đưa tay nhẹ nhàng lau khóe môi cho cô. 

Bạch Y hơi xấu hổ, cúi đầu tiếp tục ăn.

Đợi cô ăn xong, Chu Vụ Tầm liền lái xe đưa cô về nhà. 

Lần này khác với hồi đi học, anh trực tiếp đưa cô về đến tận cửa nhà. 

Giờ này Y Quân Uyển và Bạch Tuấn Nghị vẫn đang làm việc ở bệnh viện.

Chu Vụ Tầm giúp Bạch Y xách vali và túi đồ ăn vặt vào nhà.

"Anh vào ngồi một lát không?" Bạch Y ngẩng mặt hỏi anh.

Chu Vụ Tầm đứng ở cửa cười lắc đầu: "Không đâu, lát nữa anh còn có chút việc."

Anh vừa nói vừa kéo tay ôm cô vào lòng. 

Chu Vụ Tầm cúi đầu nhẹ nhàng cọ vào mái tóc cô, dịu dàng nói: "Để lần sau chú và dì đều ở nhà, anh sẽ đến thăm hỏi chính thức."

Lời nói của anh lại khiến Bạch Y chợt nhớ đến cuộc đối thoại cô vô tình nghe được trên máy bay — "Chú ơi, vợ chú đẹp quá." 

"Chú cũng nghĩ vậy."

Anh vậy mà không hề phủ nhận cô vẫn chưa phải là vợ anh. 

Nghĩ đến đây, mặt Bạch Y lập tức đỏ bừng lên. 

Cô giả vờ như không có chuyện gì, cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ nói: "Được."

"Thứ Bảy hay Chủ Nhật chắc phải đi ăn với Tinh Nguyệt và Hà Tụng," Chu Vụ Tầm nói với Bạch Y: "Hai đứa nó đang đợi em về để tụ tập đó."

Bạch Y nở nụ cười, vui vẻ đồng ý: "Được thôi, dù sao ngày nào em cũng rảnh, cứ xem bọn họ rảnh lúc nào thì em cũng được hết."

"Ừm," Chu Vụ Tầm vẫn không nỡ buông tay, anh có chút nói chuyện vu vơ, hỏi cô: "Lát nữa em làm gì?"

Bạch Y chớp chớp mắt, rất nghiêm túc trả lời anh: "Ngủ thôi, hơi mệt muốn nghỉ ngơi một chút, thời tiết này cũng rất hợp để ngủ."

Chu Vụ Tầm cười khẽ ngắn gọn mà quyến rũ. 

Tay anh xoa xoa sau gáy cô, dịu dàng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt nhé."C

Cuối cùng Chu Vụ Tầm cũng lưu luyến buông Bạch Y ra.

"Vậy anh đi đây." Anh cúi mắt nhìn cô, khẽ nói.

Bạch Y mỉm cười nhẹ gật đầu, vẫy tay với anh, giọng điệu trong trẻo: "Tạm biệt."

Chu Vụ Tầm không quay người, mà đặt tay ra sau lưng, cúi người lại gần cô, dụ dỗ cô hôn anh: "Em không hôn anh một cái à?"

Bạch Y hơi sững sờ, sau đó nụ cười trên mặt cô càng tươi hơn. 

Cô ngẩng cằm, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. 

Lúc này Chu Vụ Tầm mới hài lòng quay người, định bước xuống bậc thang lái xe đi.

Nhưng, anh đột nhiên quay lại. 

Bạch Y buồn cười nhìn anh, còn chưa kịp lên tiếng, anh đã nắm lấy tay cô, giọng điệu nghiêm túc nói: "Bạch Y, em phải cho anh một câu trả lời."

Cô bị anh nói làm cho ngơ ngác, ánh mắt mơ hồ nhìn anh, khó hiểu hỏi: "Câu trả lời gì?"

Chu Vụ Tầm nói: "Ba điều ước em viết trong cuốn lưu bút ngày đó, lần lượt là – tự do trượt ván, nghe concert của Mayday, và... bí mật em không tiết lộ."

"Em nói không bao giờ thực hiện được nên không nói, cứ để nó là bí mật cả đời."

Bạch Y ngây người nhìn anh, khóe môi khẽ mím lại.

"Nhưng anh vẫn muốn biết."

Đôi mắt sâu thẳm của anh không chớp mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp nhưng đặc biệt vững chãi, không hiểu sao có thể khiến cô cảm thấy yên tâm.

"Hai điều ước đầu tiên anh đều giúp em thực hiện rồi, điều ước thứ ba, anh cũng muốn giúp em thực hiện."

"Anh không muốn em có bất kỳ hối tiếc nào," Lời nói của Chu Vụ Tầm nghiêm túc và chân thành, anh tha thiết hỏi: "Em có thể cho anh biết, điều ước thứ ba của em là gì không? Anh sẽ nghĩ cách."

Mắt Bạch Y cay xè, sưng lên. 

Cô cúi đầu, tránh ánh mắt nóng bỏng và chân thành của anh, cố gắng mở to mắt, muốn nuốt lại những giọt nước mắt nóng ran kia.

"Điều ước thứ ba," Bạch Y khẽ nghẹn ngào trả lời anh: "Là anh."

— Điều ước thứ ba, là Chu Vụ Tầm.

Chu Vụ Tầm sững sờ. 

Khoảnh khắc tiếp theo, anh trực tiếp bước thêm một bước, vượt qua ngưỡng cửa, không nói không rằng cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn như vũ bão đột nhiên ập đến, Bạch Y vô thức lùi lại, lưng mất kiểm soát va vào cánh cửa đang mở. 

Cánh cửa va vào tường, phát ra một tiếng động trầm đục.

Bạch Y dựa chặt vào cánh cửa lạnh lẽo, cố gắng hết sức đáp lại nụ hôn gần như tàn bạo của anh. 

Trái tim đập liên hồi, như thể muốn làm vỡ tung toàn bộ lồng ngực.

Mấy ngày qua hai người họ đã hôn nhau không chỉ một hay hai lần, nhưng chưa bao giờ có lần nào như bây giờ, dường như muốn cướp đi tất cả hơi thở của cô, thậm chí còn muốn nghiền nát cô hòa vào xương máu anh, khi đó anh mới hài lòng.

Năm đó cô nghĩ anh không thích cô, và sau này cũng sẽ không thích, nên mới nói điều ước thứ ba mãi mãi không thể thực hiện được.

Và điều ước thứ ba mà cô  từng ước, từng mơ tưởng, từng nghĩ mãi mãi không thể thực hiện được, bây giờ đã có được.

Điều ước thứ ba của Bạch Y được ước vào ngày 7 tháng 9 năm 2010, đã thành hiện thực vào tối ngày 29 tháng 6 năm 2021.

Bạch Y nhắm mắt chịu đựng nụ hôn gần như tàn bạo của anh, một giọt nước mắt từ từ lăn dài xuống khóe mắt.

Trong lòng cô tràn ngập niềm vui sướng không thể tả.

Thực ra hai điều ước đầu tiên, ai cũng có thể giúp cô thực hiện. 

Nhưng điều ước thứ ba chỉ có anh mới có thể thực hiện được.

Và cô may mắn đến mức nào, khi được chính anh thực hiện tất cả các điều ước của mình.

Một lúc lâu sau, Chu Vụ Tầm dần dần tiết chế lại, nụ hôn trở nên nồng nàn và dịu dàng. 

Anh cúi mắt nhìn cô, ánh mắt đầy tham lam pha lẫn sự đau lòng và buồn bã.

Chu Vụ Tầm nâng khuôn mặt đỏ hồng, hơi nóng của cô lên, cẩn thận đưa giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt cô vào miệng. 

Mặn chát và se se. 

Anh lại xúc động hôn lên đôi môi đỏ mọng, ướt át của cô, sau đó dịu dàng thì thầm: "Chu Vụ Tầm là của Bạch Y."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận