Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 12: Nụ cười của anh.




Tân Nguyệt nắm chặt tay, bước nhanh tới, trừng mắt quát anh: "Anh nói lung tung gì với bọn họ vậy?!"

Đáy mắt Trần Giang Dã vẫn còn lộ ý cười, giọng điệu không nhanh không chậm: "Nói cô là bạn gái tôi."

Mắt của Tân Nguyệt vốn đã trừng rất to, bây giờ càng mở to hơn vì quá đỗi ngạc nhiên, cô phải mất một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh, sau khi kịp phản ứng lại, cô lập tức hét lên với Trần Giang Dã: "Anh nói bậy bạ gì thế!"

Từ khi lớn lên đến giờ, cô đã từng vô số lần nghe người ta đồn thổi bịa đặt về mình, nhưng đây là lần đầu tiên cô mất kiểm soát như vậy.

Cô biết tại sao những người kia lại nói xấu cô, chẳng qua chỉ là mấy tên hề nhảy múa, nên cô có thể làm như không nhìn thấy, nhưng cô thực sự không hiểu động cơ của Trần Giang Dã, ít nhất là bây giờ cô không thể hiểu nổi.

Trạng thái hiện giờ của cô chỉ là vô cùng tức giận, đến mức đầu óc quay cuồng.

Tuy nhiên, cho dù cô tức đến sắp bùng nổ, Trần Giang Dã chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Cô cũng thấy rồi đấy, chặn đào hoa."

"Dựa vào đâu mà anh lấy tôi ra để chặn đào hoa cho anh!"

Ánh mắt của Tân Nguyệt như muốn phun ra lửa, tay nắm chặt đến trắng bệch.

Trần Giang Dã vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên.

"Cô nợ tôi ba ân tình, bây giờ coi như đã trả xong một lần."

Tân Nguyệt nghe vậy thì thoáng sửng sốt.

Cô tức giận đến mức quên béng mất chuyện này.

Trong thời gian hai giây, trên khuôn mặt cô lộ ra vài phần đuối lý.

Trần Giang Dã dường như rất thích biểu cảm này của cô, ý cười trong mắt anh giờ đây đã rất rõ ràng.

Nhưng Tân Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại, mặc dù là cô nợ anh ân tình trước, nhưng trả ân tình này thế nào thì cũng nên nói với cô một tiếng chứ?

Nếu anh nói với cô, cô sẽ không để ý, dù sao anh đã cứu mạng cô, đây không phải là ân tình bình thường, cho dù việc có quá đáng một chút cô cũng có thể chấp nhận, nhưng anh lại tự ý quyết định như vậy, không thèm quan tâm đến ý kiến của cô mà trực tiếp hành động, vậy tính là cái gì đây?

Chẳng lẽ là vì anh cứu cô một mạng, nên anh có thể tùy ý làm gì với cô cũng được sao?

Nếu vậy, cô thà chết đuối trong đập chứa nước chứ không cần anh cứu lên.

Cô hít sâu một hơi, đè lửa giận trong lòng xuống, giơ tay chỉ vào Trần Giang Dã, lớn tiếng nói: "Tôi nợ anh, nhưng nếu anh không nói trước với tôi một tiếng mà làm mấy trò này, đừng trách tôi trở mặt coi như người dưng!"

Nói xong, Tân Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cái rồi quay lưng bỏ đi.

Tân Nguyệt gánh một sọt đầy cỏ, chỉ mới vài giây mà đã đi được bảy tám mét.

Trần Giang Dã đứng đó, tay chậm rãi xoay chiếc liềm lấy từ trong sọt ra, gọi tên cô:

"Tân Nguyệt."

Bước chân giận dữ của Tân Nguyệt đột nhiên dừng lại.

Khoảnh khắc Trần Giang Dã gọi tên cô, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ, một cảm giác mà cô không thể diễn tả được.

Nhưng cảm giác này có lẽ là bởi đây là lần đầu tiên Trần Giang Dã gọi tên cô.

Lúc này Tân Nguyệt mới nhận ra, bọn họ gặp nhau nhiều ngày như vậy, nhưng bọn họ chưa bao giờ hỏi tên đối phương.

Giữa bọn họ dường như từ đầu đã có một sự ăn ý vô cùng tự nhiên.

Không cần phải hỏi tên nhau.

Sự ăn ý này có thể là do họ có một chút điểm chung.

Con người thường dễ bị thu hút bởi những người giống mình, vì vậy không có gì lạ khi mà...

Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt nhíu mày, cô không quay đầu lại, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

"Cô không cần lưỡi liềm nữa à?"

Lúc này giọng nói của Trần Giang Dã vang lên từ phía sau.

Tân Nguyệt lại sửng sốt, sao lưỡi liềm lại ở chỗ của anh?

Cô thường cắm liềm ở bên cạnh, có cỏ đè lên, trừ khi cố ý rút ra, chứ tuyệt đối không thể rơi được.

Tân Nguyệt cắn răng, tên Trần Giang Dã chết tiệt này!

Cô quay người lại, nổi giận xông tới trước mặt anh, giật chiếc liềm trong tay anh, tiện thể lại trừng mắt nhìn anh một cái.

Trần Giang Dã nhìn dáng vẻ cực kỳ tức giận của Tân Nguyệt, dường như anh không hề ý thức được vấn đề của mình, thậm chí còn bật cười thành tiếng, giống như đám nam sinh ngồi cuối lớp thích trêu chọc các nữ sinh, nữ sinh càng tức giận, bọn họ càng cười lớn.

Theo lý, nghe thấy tiếng cười phát rồ của anh, Tân Nguyệt đáng ra phải càng tức giận mới đúng, nhưng không.

Nụ cười của Trần Giang Dã trước đây đều là nụ cười nửa miệng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh thực sự cười, mà nụ cười này xuất hiện trên gương mặt hoàn mỹ của anh, có hơi đẹp một cách quá đáng.

Thực sự rất đẹp.

Nhìn nụ cười của anh, Tân Nguyệt thậm chí cảm thấy thế giới như bỗng chốc trở nên thật yên tĩnh, tất cả tiếng ve kêu, tiếng nước chảy và tiếng gió đều biến mất, mọi sự ồn ào đều trở nên xa rời, non nước cũng dần phai màu.

Trong thế giới ấy, chỉ có anh là tươi sáng, là rực rỡ.

Trái tim cô đập thình thịch trong sự yên tĩnh đó.

Trở thành âm thanh duy nhất cô có thể nghe thấy.

Và cũng chính âm thanh này nhắc nhở cô ——

Cô không thể tiếp tục nhìn anh nữa.

Tân Nguyệt nhanh chóng quay đầu sang một bên, mang theo vẻ mặt còn hơi ngơ ngác, cô quay người, bước nhanh rời đi.

Đi được một quãng xa rồi mà cô vẫn có thể cảm thấy mí mắt hơi nóng, như bị ánh sáng mạnh thiêu đốt con mắt.

Nhịp tim cũng chưa ổn định lại.

Sự xuất hiện của một số người, đã được định trước là sẽ để lại ấn tượng lâu dài.

Cô ôm ngực bước đi ngày càng nhanh, không quay đầu lại, nên không nhìn thấy Trần Giang Dã vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn cô, cho đến khi bóng lưng cô biến mất ở góc rẽ.

*

Kể từ ngày hôm đó, Tân Nguyệt không bưng bát ra sân ăn nữa, làm bài tập cũng dời bàn ghế vào một góc khuất để từ nhà cách vách không nhìn thấy được, ra ngoài nhặt quả rụng gì đó cũng về nhà sớm hơn, cố gắng tránh mặt Trần Giang Dã.

Xa mặt cách lòng, không nhìn thấy anh, cô cảm thấy tâm hồn mình tĩnh lặng hơn nhiều, cuộc sống dường như quay trở lại như trước khi anh đến.

Trong khoảng thời gian này, đám lưu manh hay tụ tập trước cửa nhà cũng ít đi, có lẽ vì độ nóng của video giảm xuống, đám lưu manh thích tham gia náo nhiệt ở huyện Bồ cũng không nhiều, hơn nữa làng Hoàng Nhai vừa hẻo lánh vừa xa, đường lại xấu, người đã đến một lần thì hầu như đều không muốn đến lần thứ hai.

Trước đây Tân Nguyệt về muộn hơn một chút là để tránh đám lưu manh ở cửa, giờ thì không cần phải về muộn nữa.

Hôm nay, Tân Nguyệt vẫn ra ngoài nhặt quả rụng như thường ngày, khoảng bốn, năm giờ chiều cô đã bắt đầu về nhà.

Lúc đi ngang qua một đoạn ngã ba, Tân Nguyệt nghe thấy tiếng xe máy từ xa truyền đến, kèm theo một vài giọng của đàn ông, giống như giọng từ nơi khác đến, cô nghe có chút quen tai.

Huyện Bồ tuy nhỏ, nhưng ngôn ngữ địa phương lại rất đa dạng, gần như giọng của mỗi làng đều không giống nhau.

Tân Nguyệt nghĩ có thể là đám lưu manh đến tìm cô, nên đợi nhóm người đó đi xa rồi mới từ đầu ngã ba bước ra, tiếp tục đi về nhà.

Ngã rẽ tiếp theo của con đường này có một cây hòe rất lớn, người dân trong làng đều cảm thấy cây này có tâm linh, nhiều người đã đến cầu nguyện với cái cây này, trên cành cây treo đầy lụa đỏ, giờ đang là thời kỳ cây hòe nở hoa, lụa đỏ rủ xuống từ những chùm hoa, gió thổi qua, cánh hoa rơi rụng, lụa đỏ tung bay giữa cánh hoa đầy trời, đẹp như là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong giấc mơ.

Mỗi lần đi ngang qua cái cây này, Tân Nguyệt đều không khỏi ngắm nhìn nó nhiều hơn.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn về phía cây hòe, cô thấy có người đang ở dưới tàng cây.

Cách khoảng hơn mười mét, Tân Nguyệt không nhìn rõ ngũ quan của người đó, nhưng cô biết đó là ai.

Anh mặc một chiếc áo trắng, ngồi dựa vào thân cây, tư thế thoải mái và lười biếng.

Tân Nguyệt dừng chân, nhưng nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, giả vờ như không thấy anh rồi tiếp tục bước về phía trước.

Chỉ là cô vừa bước được hai, ba bước, một giọng nói vang lên từ phía cây hòe kia:

"Này, đừng nói với tôi là cô không nhìn thấy tôi đấy."

Anh đã nói như vậy, Tân Nguyệt tất nhiên không thể giả vờ như không thấy anh nữa.

Cô bĩu môi, không tình nguyện quay đầu nhìn anh: "Sao nào?"

Trần Giang Dã: "Lại đây."

Tân Nguyệt cau mày, vẫn hỏi: "Làm gì?"

Trần Giang Dã như tặc lưỡi một cái: "Không nhìn thấy tôi đang bị thương rất nặng à?"

Ban đầu Tân Nguyệt còn ngơ ngác, sau đó lập tức nheo mắt nhìn về phía anh, tầm nhìn rõ ràng hơn, cô thấy trên trán, mặt và khóe miệng anh đều có máu, quần áo dính đầy bùn đất, còn có vài dấu chân rất rõ ràng.

"Anh đánh nhau với người ta?"

Tân Nguyệt vừa hỏi vừa bước nhanh về phía anh.

Trần Giang Dã nhướng mày: "Không thì sao?"

Bây giờ ở khoảng cách gần hơn, Tân Nguyệt có thể thấy những vết thương trên người anh rõ ràng hơn. Vết thương trên tay vốn đã đóng vảy nãy lại bị rách ra, tay đầy máu, khớp xương tay bên kia không bị thương nhưng đỏ bừng như bị bỏng, trên mặt cũng có vài vết thương, chỗ gần chân tóc trên trán có một mảng máu lớn, Tân Nguyệt nhìn thôi cũng thấy đau.

Chắc là anh đã dùng mu bàn tay lau máu ở khóe miệng, và kéo dài một vệt máu trên mặt, như một nét mực đậm màu đỏ của họa sĩ theo trường phái ấn tượng Andre Kohn [*], cực kỳ bắt mắt và ngoạn mục khiến trái tim con người ta thổn thức.

[*] Andre Kohn: Họa sĩ trường phái ấn tượng nổi tiếng. Ông sinh ra ở Nga, được đào tạo về hội họa Ấn tượng tại Đại học Nghệ thuật Moscow và được truyền cảm hứng từ các nghệ sĩ như Repin, Serov, Degas, Sargent và Sorolla. “Tranh của tôi luôn theo đuổi sự độc đáo của riêng mình, cố gắng tìm kiếm những khoảnh khắc giải thích giữa cái bình thường và cái phi thường,” ông nói.

Tân Nguyệt thực sự không hiểu, sao trên đời lại có người như Trần Giang Dã, rõ ràng bị đánh rất thê thảm, đầu đầy máu, cả người toàn bùn đất, nhưng không hề để lộ ra một chút chật vật nào.

Tân Nguyệt nhìn gương mặt này, cô đột nhiên hiểu ra tại sao nhiều người thích xem tạo hình chiến đấu của các diễn viên trong phim truyền hình như vậy, cảm giác vỡ tan kết hợp cùng ngũ quan sắc bén, mâu thuẫn nhưng đầy cuốn hút, thực sự khiến người ta không thể rời mắt.

Nhưng máu trên mặt Trần Giang Dã không phải vẽ lên, dù có đẹp đến đâu, Tân Nguyệt nhìn cũng phải nhíu mày.

Cô dừng lại trước mặt anh, vừa quan sát xem anh còn bị thương chỗ nào hay không, vừa hỏi: "Anh đánh nhau với ai mà thành ra như này?"

Sau khi hỏi câu này, cô bỗng nhớ ra tại sao cô lại cảm thấy giọng của đám đàn ông vừa rồi nghe quen tai đến thế, chẳng phải là đám người bị anh đánh đến miệng đầy máu sao.

Tim cô giật thót, vội hỏi: "Là đám hôm đó à?"

Trần Giang Dã l**m máu bên môi, ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt vẫn bình thản như thường ngày.

"Đừng nói nhảm nữa."

Anh đưa tay về phía cô, "Lại đây, đỡ tôi."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Trước khi gặp vợ: Nghỉ ngơi một lúc là có thể đi được.

Sau khi gặp vợ: Chân tôi què rồi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận