Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 24: Đáp án.




Hôm nay, theo kế hoạch ban đầu của Tân Nguyệt là buổi sáng cô đi cùng Trần Giang Dã vào thành phố, buổi chiều sẽ làm bài tập và học bài, nhưng khi về đến nhà thì đã gần năm giờ, nên khi chạy về gần đến nhà thím Vương, cô nói với Trần Giang Dã:

"Lát nữa tôi về trước, tối nay Kiều Ngữ muốn tới thì bảo cô ấy cứ gõ cửa là được."

Nghe xong, Trần Giang Dã bóp phanh, xe vừa vặn dừng ngay trước sân nhà thím Vương.

Thấy anh dừng xe, Phó Thời Việt cũng dừng xe.

Từ Minh Húc thò đầu ra từ ghế sau: "Anh Dã, đến rồi à?"

Trần Giang Dã hơi nghiêng đầu lại: "Các cậu xuống xe ở đây, tôi đưa Tân Nguyệt về."

Anh vặn ga cho xe tiếp tục chạy thêm vài mét về phía trước, dừng lại trước cửa nhà Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt nhảy xuống xe, mở cửa, Trần Giang Dã rồ ga chạy vào bên trong.

Trong nhà không có ai, Tân Long không biết lại đi đâu đánh bài rồi.

Trần Giang Dã chống một chân xuống đất, rồi chân còn lại đá chống xe xuống.

Dường như anh không vội vàng rời đi, đứng lên thu chân về một bên, sau đó lại ngồi dựa vào xe máy, ngẩng đầu nhìn Tân Nguyệt đang đứng ở cửa.

"Anh còn chưa đi à?" Tân Nguyệt hỏi anh.

Trần Giang Dã im lặng hai giây, sau đó không trả lời mà hỏi lại: "Cô thật sự không ngại Kiều Ngữ ngủ cùng cô?"

“Đều là con gái với nhau, có gì mà phải ngại."

"Được."

Anh dùng lực ở thắt lưng đứng dậy rời đi, chỉ mới đi được hai bước lại dừng lại.

Ngừng một giây, anh ngẩng đầu nhìn Tân Nguyệt, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ tỏ vẻ bực bội nói hai chữ: "Thôi vậy."

Rồi tiếp tục đi ra ngoài.

Tân Nguyệt không hiểu anh đang làm trò gì. Sau khi đợi anh ra khỏi cửa, cô chuẩn bị đóng cửa lại, lúc này mới phát hiện trên tay còn cầm chiếc ô mà anh mua.

"Ô nè."

Cô gọi anh lại.

Trần Giang Dã đã ra khỏi cửa nghe thấy cô gọi thì lại dừng chân, anh không quay đầu, sau đó tiếp tục bước nhanh về phía trước, chỉ bỏ lại ba chữ:

"Tặng cô đấy."

Tân Nguyệt hơi khựng lại, nhìn xuống chiếc ô trong suốt trong tay, hàng mi dài khẽ rũ xuống.

Nhà cô đã có một chiếc ô trong suốt rồi, chiếc này...

Để dành làm kỷ niệm vậy.

Tân Nguyệt khẽ cười, cầm chiếc ô lại, tay kia từ từ đóng cửa lại.

Khi cửa sắt sắp đóng lại, chỉ còn một khe hở nhỏ cuối cùng, cô nhìn thấy cô gái vừa bước xuống từ ghế phụ của xe việt dã dường như đang nhìn cô từ xa.

Cô cũng không nhìn thấy rõ rốt cuộc cô gái đó đang nhìn mình hay nhìn Trần Giang Dã, càng không thể biết được trên gương mặt cô ấy bộc lộ cảm xúc gì.

Cô cũng không nghĩ nhiều, đóng cửa sắt lại, xoay người vào nhà.

"Kiều Ngữ."

Kiều Ngữ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Phó Thời Việt đang gọi mình.

"Cậu có lấy vali xuống luôn không?"

Lúc này anh ấy và Từ Minh Húc đều đang lấy vali ở phía sau xe.

"Để đó trước đi."

"Wow!"

Từ Minh Húc đột nhiên gào lên một tiếng: "Anh Việt, trong cốp xe của cậu còn hai thùng rượu nữa này."

Lưu Duệ nghe thấy có rượu thì phấn khích nói: "Đúng lúc ghê! Mà còn uống được không đấy? Xe của cậu để ở Dung Thành chắc cũng phải tám trăm năm chưa sờ vào rồi nhỉ?"

Phó Thời Việt: "Còn uống được, chỗ này là lần trước chúng ta đi Xuyên Tây còn thừa đó."

"Vậy thì cứ mở ra uống thôi!"

Từ Minh Húc và Lưu Duệ ôm rượu xuống.

Thím Vương và mọi người vẫn chưa từ ngoài đồng về, Trần Giang Dã lấy chìa khóa mở cửa cho họ.

Vừa vào cửa, mọi người đều hoảng sợ bởi những chiếc camera gắn khắp nơi.

"Mẹ nó, sao nhiều camera thế này?"

"Ai không biết còn tưởng cậu thực sự đang quay chương trình thay đổi cuộc sống đấy."

Nói xong, Từ Minh Húc vẫy tay về phía camera, chào hỏi: "Chú Trần, bọn cháu chỉ đến thăm anh Dã thôi, không phá phách gì đâu ạ."

Trần Giang Dã mặc kệ bọn họ, tiếp tục đi vào trong.

Những người khác đành phải nhanh chóng đuổi theo.

Từ Minh Húc ôm một thùng rượu khẽ huých Trần Giang Dã: "Sao lại nhiều camera thế? Chú Lý sợ cậu gặp chuyện à?"

"Có quỷ mới biết."

Thấy không hỏi được gì, Từ Minh Húc bĩu môi, nhìn quanh căn nhà một vòng.

"Hoàn cảnh ở đây của cậu cũng không tệ, bọn tôi còn tưởng cậu sẽ ở nơi giống như trong chương trình thay đổi cuộc sống cơ."

Lưu Duệ cũng phụ họa: "Tôi đã chuẩn bị tâm lý phải đi vệ sinh ở nhà vệ sinh khô rồi đấy, ai ngờ cuối cùng anh Dã lại ở biệt thự nhỏ."

"Là chúng ta suy nghĩ nhiều rồi, bây giờ đâu còn là thập niên bảy mươi nữa."

"Nhưng vừa rồi trên đường đến đây cũng có kha khá nhà trệt một lầu mà."

Từ Minh Húc nghĩ lại cũng đúng, quay đầu nhìn Trần Giang Dã: "Xem ra trong lòng chú Trần vẫn nhớ thương cậu, đặc biệt tìm cho cậu một gia đình có điều kiện tốt."

Trần Giang Dã không nói gì.

"Anh Dã, chúng ta uống ở đâu đây?" Lưu Duệ hỏi.

"Lên trên tầng đi."

Trần Giang Dã dẫn họ lên lầu, lấy chìa khóa mở phòng của mình.

Phòng anh ở vốn là phòng thím Vương để dành cho con gái của bà, nhưng sau đó có nhà trong thôn bị trộm, thím Vương thấy căn phòng này dễ bị trộm đột nhập nên để trống.

Mặc dù thím Vương hơi keo kiệt với người khác, nhưng lại vô cùng hào phóng với con gái. Bởi vì ban đầu dự định căn phòng này sẽ dành cho con gái của bà, nên phòng này được xây rất rộng, sàn nhà còn lát gạch, cả nhóm trực tiếp ngồi trên sàn vây quanh thành vòng tròn.

"Ngồi trên mặt đất mát mẻ phết."

Từ Minh Húc và Lưu Duệ mở thùng ra, lấy rượu đặt ở giữa.

Lúc này Từ Minh Húc nhận ra một vấn đề: "Uống hết à?"

"Chơi cái này."

Phó Thời Việt lôi một hộp bài tú lơ khơ trong túi quần ra, ném xuống sàn.

Lưu Duệ ngạc nhiên: "Anh Việt, cậu mang theo bài tú lơ khơ bên người à?"

Phó Thời Việt: "Vừa mới lấy trong xe ra."

Từ Minh Húc đổ bài ra, vừa xào bài vừa hỏi: "Chơi gì?"

Lưu Duệ: "Bài tú lơ khơ thì chơi Hoa chiên vàng [*] đi"

[*] Hoa chiên vàng: là một trò chơi bài dân gian phổ biến. Nó có quy tắc so bài độc đáo. Người chơi so sánh ba lá bài của mình để quyết định thắng thua, và người chơi có thể so bài với tối đa một người chơi khác khi đến lượt mình. Chi phí so bài bằng hai lần cược hiện tại. Khi chỉ còn hai người chơi, dù là vòng nào cũng có thể so bài. Trong quá trình chơi, trò chơi yêu cầu người chơi phải có dũng khí và trí tuệ.

"Ok."

Từ Minh Húc trực tiếp chia bài.

Luật chơi Hoa chiên vàng rất đơn giản, mỗi người ba lá bài, ba lá giống nhau là loại bài lớn nhất, tiếp theo là đồng hoa (thùng), tức ba lá liên tiếp nhau và cùng một chất (bích, cơ, rô, tép). Đồng hoa lớn hơn loại bài chỉ cùng chất (thùng phá sảnh/ thùng thuần), tiếp theo là sảnh, đôi, bài lẻ.

"Vẫn theo quy tắc cũ, một người làm nhà cái, những người khác cược số cốc."

Những người còn lại gật đầu, Từ Minh Húc tiếp tục chia bài, vừa hay chia đến chỗ Trần Giang Dã.

Trần Giang Dã ném bài cho cậu: "Tôi đi lấy cốc, chia tôi ván sau."

"Đúng ha, chưa có cốc."

Trần Giang Dã đứng dậy, ánh mắt Kiều Ngữ dõi theo anh đi ra khỏi phòng, đến khi anh khuất bóng thì ánh mắt chuyển sang lướt một vòng trong phòng anh.

Căn phòng trống rỗng, bởi vì đồ đạc ít nên có vẻ khá gọn gàng.

"Nóng chết đi được."

Từ Minh Húc đứng lên mở quạt điện.

Bên cạnh quạt điện là một cái bàn, Từ Minh Húc đang loay hoay nghiên cứu cách mở chiếc quạt điện cũ, ánh mắt lướt qua một chiếc máy bay giấy trên bàn.

"Anh Dã lớn từng này rồi còn gấp máy bay giấy chơi cơ à."

Lưu Duệ nhắc nhở cậu: "Cậu bớt đụng chạm vào đồ của cậu ấy đi, cẩn thận lát nữa cậu ấy quay lại tẩn cậu đó."

Từ Minh Húc nhanh chóng rút tay về, tiếp tục nghiên cứu cách làm quạt điện quay, kết quả là loay hoay một lúc lâu vẫn không biết, cuối cùng là Trần Giang Dã quay lại làm cho quạt quay.

"Cái quạt điện này con mẹ nó có tuổi rồi."

Trần Giang Dã liếc cậu một cái: “Đáng bậc cha chú của cậu luôn đấy.”

Từ Minh Húc ngạc nhiên há hốc miệng: "Cái quạt điện gần hai mươi năm tuổi! Xem như đồ cổ rồi còn gì, bây giờ vẫn còn quay được thì đúng là một kỳ tích, đồ đạc ngày xưa chất lượng tốt thật đấy?!"

Từ Minh Húc vừa nói vừa ngồi xuống.

Trần Giang Dã đưa cốc cho họ.

Từ Minh Húc lại chia bài.

Kiều Ngữ lấy ba lá bài được chia tới, như không chút để ý hỏi: "Chơi thêm trò thật lòng hay đại mạo hiểm không?"

Những người còn lại khựng lại một lúc, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

"Tôi chơi." Lưu Duệ lên tiếng đầu tiên, tỏ vẻ đồng ý.

Kiều Ngữ nhìn Từ Minh Húc, Từ Minh Húc vội nói: "Tôi cũng chơi."

Phó Thời Việt cũng gật đầu theo.

Kiều Ngữ quay đầu nhìn Trần Giang Dã: "Còn cậu?"

"Tùy."

"Thế thì quyết định vậy đi."

Kiều Ngữ vươn tay lấy lá bài về phía mình, nhìn chằm chằm Trần Giang Dã, nói: "Ván này tôi làm nhà cái."

Những người khác bị khí thế trong lời nói của cô ấy làm cho sững sờ, ai nấy đều sửng sốt mất một vài giây, không biết cô ấy muốn làm gì, cho đến khi cô ấy nhìn chằm chằm Trần Giang Dã và nói câu tiếp theo:

"Thật lòng, cậu mở bài đi."

Trần Giang Dã nhướng mày, nói: "Tôi chưa nói cược mấy cốc mà."

"Cược mấy cốc thì tùy cậu."

Kiều Ngữ thậm chí còn không thèm nhìn bài, "Tôi mở bài của cậu."

"—!"

Từ Minh Húc và Lưu Duệ ăn ý đưa mắt nhìn nhau, miệng há thành hình chữ "O", chỉ là không phát ra thành tiếng, nhưng vẻ mặt khiếp sợ đến mức không thể giấu được.

Trần Giang Dã nhíu mày: "Ba cốc."

Kiều Ngữ hất cằm về phía anh: "Mở bài."

Trần Giang Dã lật bài trong tay ra: "Thùng phá sảnh."

Kiều Ngữ cũng không làm người ta mất hứng, lật bài lên ngay lập tức.

"Đệt!"

Từ Minh Húc và Lưu Duệ đồng thời dùng cả hai tay và hai chân bò đến gần.

Lá bài trong tay Kiều Ngữ nhìn qua là một thùng phá sảnh nhỏ hơn Trần Giang Dã, nhưng nếu nhìn kỹ lại màu sắc và hoa văn.

"Chị Ngữ, vận may của cậu thật trâu bò! Vừa mở đầu đã có sảnh đồng chất cơ rồi!"

Kiều Ngữ liếc bọn họ một cái, sau đó lại nhìn về phía Trần Giang Dã, không có sự kiêu ngạo như thường ngày khi thắng bài, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi.

"Tôi thắng rồi."

Trần Giang Dã chấp nhận thua cược: "Hỏi đi."

"Cậu có thích Tân Nguyệt không?"

Kiều Ngữ không do dự hỏi thẳng vào vấn đề.

Mọi người trong phòng đều tỏ vẻ khiếp sợ, ngoại trừ Trần Giang Dã vẫn giữ dáng vẻ khó chịu và mệt mỏi.

Lần này Từ Minh Húc và Lưu Duệ thực sự kinh hãi đến rớt cả cằm. Dù bọn họ luôn biết Kiều Ngữ mạnh dạn và mạnh mẽ, cũng biết cô ấy thích Trần Giang Dã rất lâu rồi mà vẫn không có dũng khí thổ lộ với anh, cho nên bọn họ không thể ngờ được, cô ấy sẽ đột nhiên gan dạ như vậy.

Trước đây, Kiều Ngữ ở trước mặt người khác và trước mặt Trần Giang Dã là hai người hoàn toàn khác nhau. Trước mặt người khác, nắm đấm vung tới cô ấy còn không thèm chớp mắt một cái. Nhưng khi đối diện với Trần Giang Dã, nhiều lúc cô ấy thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào mắt anh.

Nhưng hôm nay, cô ấy lại khác thường ngày, luôn nhìn chằm chằm vào mắt Trần Giang Dã, như thể cô ấy rất mong nhận được một đáp án—

Một đáp án có thể khiến cô ấy từ bỏ anh.

Trần Giang Dã cũng cho cô ấy một đáp án rất rõ ràng:

"Thích."

Một đáp án chắc chắn và không chút do dự.

Từ Minh Húc và Lưu Duệ lại một lần nữa bị sốc.

Mặc dù bọn họ đã sớm nhìn ra anh Dã thích Tân Nguyệt, nhưng nhìn thấy là một chuyện, nghe tận tai người anh em như "cây vạn tuế ngàn năm không nở hoa" nói ra từ “thích” này lại là một chuyện khác.

"OK."

Kiều Ngữ quay đầu đi, "Ván tiếp theo."

Từ Minh Húc và Lưu Duệ đều lén lút nhìn Kiều Ngữ, vẻ mặt hơi lo lắng, sợ cô ấy đang cố giả vờ bình tĩnh.

Bầu không khí bỗng chốc có chút khó diễn tả.

"Đưa bài cho tôi."

Phó Thời Việt phá vỡ sự im lặng, thu bài lại rồi bắt đầu xào bài,

"Ván này tôi làm nhà cái."

Nói xong, anh ấy bắt đầu chia bài.

Giống như Kiều Ngữ, anh ấy cũng không thèm nhìn bài mà trực tiếp mở bài Trần Giang Dã: "Thật lòng, cậu mở bài."

Từ Minh Húc và Lưu Duệ sợ Kiều Ngữ chịu không nổi đả kích, liên tục nháy mắt ra hiệu với anh ấy, nhưng anh ấy lại làm ngơ.

"Mấy người con mẹ nó đang rất hăng hái đúng không?"

Trong giọng nói của Trần Giang Dã toát lên sự giận dữ.

Phó Thời Việt khẽ cười một tiếng: "Hiếm khi có được cơ hội như vậy mà."

"Chậc."

Trần Giang Dã bực bội tặc lưỡi: "Thế thì đừng trách tôi đặt cược hai chai."

Phó Thời Việt nhún vai: "Tuỳ cậu."

Trần Giang Dã cảm thấy thật hết nói nổi, trực tiếp lật bài lên.

Lá bài trong tay anh ván này rất nát, thậm chí còn là nát đến mức không thể nát hơn.

Ván này anh vẫn thua.

"Hai người đang hẹn hò à?" Phó Thời Việt hỏi.

"Không."

"Ván tiếp."

Phó Thời Việt ném bài cho Từ Minh Húc, đồng thời cho cậu một cái nhìn.

Lưu Duệ cũng nhận được ánh mắt của anh ấy, hai người hiểu được ngay lập tức, một người am hiểu lòng người nhất nhóm như anh Việt, sao có thể cố ý chạm vào vết thương của chị Ngữ chứ, chắc chắn là muốn tốt cho chị Ngữ!

Vì vậy, cả hai quyết định liều lĩnh, mỗi người thay nhau tấn công Trần Giang Dã.

"Anh Dã, thật lòng, mở bài đi."

Cũng may Trần Giang Dã không quá xui xẻo, sau khi thua liên tiếp hai ván, anh lại thắng liên tiếp hai ván.

Kiều Ngữ đã có được đáp án của riêng mình, lười hỏi thêm, trực tiếp bỏ qua.

Đến lượt Phó Thời Việt.

Phó Thời Việt có chút may mắn, rút được ba con K.

Trong một ván bài mà có thể xuất hiện đồng thời ba con A và ba con K mới là lạ, dĩ nhiên Trần Giang Dã lại thua.

"Cậu thích Tần Nguyệt ở điểm nào? Ngoại hình xinh đẹp chăng?"

Trần Giang Dã chậm rãi chớp mắt, một lúc lâu vẫn không trả lời, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ ——

Rốt cuộc anh thích cô ở điểm nào.

Trong vài giây suy nghĩ này, trong đầu anh hiện lên rất nhiều hình ảnh, nhưng anh không chắc chắn đó có phải là lý do anh thích cô không, nhìn thì phải, nhưng hình như lại không phải.

Thích là một loại cảm giác, phần lớn thời gian đều khó có thể diễn tả.

Nhưng anh không thể không thừa nhận, nếu như cô không có gương mặt vừa xinh đẹp vừa hợp mắt anh, cùng đôi mắt mê người như vậy, chưa chắc anh đã rung động, nhưng điều khiến anh rung động không chỉ riêng những thứ này.

Vì vậy, anh chỉ có thể nói rằng: "Không chỉ vì cô ấy xinh."

Phó Thời Việt hỏi tiếp: "Vậy còn vì điều gì nữa? Đã đến mức có điều gì đó hấp dẫn từ tâm hồn rồi à?”

Hấp dẫn từ tâm hồn...

Trần Giang Dã thầm nhắc lại năm chữ này trong lòng.

Anh có trí nhớ vô cùng tốt, gần như đã từng nhìn thấy thì là không quên, có đôi khi chỉ cần vô tình nhìn lướt qua một cái gì đó, anh đều có thể nhớ rất lâu, chẳng hạn như câu nói ấy —

Sự hấp dẫn từ tâm hồn là khi căn phòng ban đầu chỉ có một cửa sổ đột nhiên mở thêm một cửa sổ khác, qua đôi mắt của người ấy, bạn nhìn thế giới từ một góc nhìn hoàn toàn mới, một thế giới muôn màu muôn vẻ.

Câu nói này dường như mô tả rất chính xác cho hoàn cảnh của hai người lúc này.

Sau khi gặp cô, anh mới phát hiện hóa ra thế giới này không hề nhàm chán như vậy.

"Ừ."

Anh chỉ thản nhiên “Ừ” một tiếng, những người còn lại trong phòng đều mở to hai mắt.

"Anh Dã, cậu nghiêm túc đấy à?"

Từ Minh Húc cho rằng Trần Giang Dã chỉ đơn thuần là cảm thấy ở đây quá buồn chán nên mới chơi đùa với Tân Nguyệt mà thôi, cậu thực sự không tưởng tượng được người có tính cách lạnh lùng như anh lại có thể thật sự rung động đến mức vậy.

Trần Giang Dã khẽ nâng mắt nhìn cậu: "Đến lượt cậu hỏi à?"

Lần này thì Từ Minh Húc thực sự rất hăng hái.

"Nào nào nào, đưa bài cho tôi."

Quả là cơ hội khó có được, sau đó ngay cả Phó Thời Việt cũng không mở bài của Trần Giang Dã nữa, mà Từ Minh Húc và Lưu Duệ vẫn liên tục mở bài của anh, kết quả là vận may của Trần Giang Dã đột nhiên tốt lên. Sau khi hai người bọn họ thua mấy chai rượu, cuối cùng Lưu Duệ mới thắng được một ván.

Lưu Duệ nhanh chóng đưa ra câu hỏi đầy bất ngờ mà anh ấy đã chuẩn bị từ trước:

"Cậu định khi nào tỏ tình với Tân Nguyệt?"


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận