Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 28: Không giữ.




Hai người chạm bát, uống một hơi cạn sạch nước mì.

Thật ra Tân Nguyệt đã rất no, nhưng vì bầu không khí lúc này cô vẫn uống hết không chừa một giọt.

“Đưa bát cho tôi.”

Trần Giang Dã vươn tay về phía cô.

“Để làm gì?”

“Rửa bát.”

Tân Nguyệt chớp chớp mắt, luôn cảm thấy hai chữ này phát ra từ miệng anh rất không thích hợp.

“Tôi rửa là được rồi.”

Trần Giang Dã hừ một tiếng, trực tiếp giật lấy bát trong tay cô, vẻ mặt không chút thay đổi nói: "Cô nấu ăn tôi rửa bát, đó là điều hiển nhiên."

Tân Nguyệt ngạc nhiên, đại thiếu gia sống trong nhung lụa như anh vậy mà lại giành rửa bát với cô.

“Anh biết rửa không?" Tân Nguyệt có chút hoài nghi.

"Ai con mẹ nó đến cả việc rửa bát cũng không biết."

Tân Nguyệt chống cằm nhìn anh cầm bát đặt lên bếp: "Tôi cảm thấy đại thiếu gia như anh, không biết rửa bát cũng rất bình thường."

“Không biết rửa thì không phải là đại thiếu gia, mà là tên đại ngốc.”

Tuy nhiên, một giây sau khi Trần Giang Dã nói câu này, anh phát hiện mình nói hơi sớm, nhìn cái bếp hoàn toàn xa lạ, anh không biết nên bắt đầu từ đâu. Ở đây không có gì ngoài bếp và một cái vại nước. Anh cũng không biết phải đồ nước thừa trong nồi đi đâu.

"Đổ nước vào đâu?"

“Bên cạnh anh có một cái thùng đựng nước bẩn đấy.”

Trần Giang Dã ồ một tiếng, cầm gáo múc nước trong nồi ra.

“Ấy! Không phải dùng cái gáo đó.”

Động tác của Trần Giang Dã dừng lại: "Vậy dùng cái nào?”

"Cái trong tay anh dùng để múc nước sạch, nước bẩn thì dùng cái gáo sắt bên cạnh."

Sau khi múc nước ra, nhìn thấy một lớp bột mì dính trong nồi, Trần Giang Dã lại gặp khó khăn. Cái thứ này trơn trượt, bám vào giẻ lau sợ là không dễ rửa.

Lông mày anh nhíu chặt thành một chữ Xuyên (川).

Bát thì ai cũng biết rửa, nhưng nồi thì chưa chắc.

Tân Nguyệt cười khẽ một tiếng, đi tới: "Hôm nay để tôi rửa cho, lần sau anh rửa."

Trần Giang Dã cũng không chết vì sĩ diện hay cậy mạnh nữa, anh lùi sang một bên, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt. Lúc Tân Nguyệt bắt tay vào rửa nồi, anh cũng không rời đi, ở bên cạnh quan sát. Quả thật anh chưa từng nhìn thấy nhiều dụng cụ ở nông thôn, đây không phải nhà anh, anh cũng không tiện tự ý sử dụng theo suy đoán của mình được.

Anh nhìn thấy Tân Nguyệt cầm lấy gáo dừa múc nước trong vại đổ vào nồi, sau đó dùng bàn chải làm từ bó tre bên cạnh chà nồi một lượt, rồi gõ vài cái vào mép nồi để loại bỏ mảng bẩn trên bàn chải, sau khi giũ bỏ lớp bột nhão và múc hết nước, cô lại đổ nước và nước rửa chén vào để rửa bát.

Lúc này, điện thoại trong túi Trần Giang Dã rung lên, anh lấy ra nhìn qua rồi bắt máy.

“Cậu đâu rồi?”

Giọng nói của Phó Thời Việt vang lên trong điện thoại.

“Lát nữa tôi về.”

Nói xong, anh ngắt cuộc gọi.

"Tôi về trước, buổi tối gọi tôi."

“Tối nay bạn bè của anh cũng muốn tới sao?" Tân Nguyệt hỏi.

“Tôi bảo bọn họ hôm nay về.”

Vẻ mặt của Tân Nguyệt lộ ra vài phần ngạc nhiên: "Người ta đi xa như vậy để đến thăm anh, anh không giữ bọn họ ở lại thêm vài ngày sao?"

“Không giữ.”

Anh không giải thích lý do, chỉ hờ hững phun ra hai từ này.

“Đi đây.”

Vừa ra khỏi bếp, Trần Giang Dã ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Phó Thời Việt đang hút thuốc trên ban công.

Trần Giang Dã có thị lực tốt, nhìn thấy rõ Phó Thời Việt hào hứng nhướng mày. Anh lại không tỏ thái độ gì, chỉ lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.

Phó Thời Việt không nhiều chuyện như Từ Minh Húc và Lưu Duệ, sau khi Trần Giang Dã trở về, anh ấy không trêu chọc gì, chỉ hỏi: "Hôm nay định thế nào đây?"

“Chờ Kiều Ngữ và hai con sâu rượu kia tỉnh lại, tôi đưa các cậu đến huyện Bồ.”

Phó Thời Việt: "Không giữ bọn tôi ở lại thêm vài ngày à?"

Trần Giang Dã vẫn hai từ kia: "Không giữ.”

Phó Thời Việt ngầm hiểu, nở nụ cười, tiếp tục hút thuốc, chỉ khi búng rơi tàn thuốc mới nói một câu: "Lần sau gặp lại, chắc là sang năm mới rồi."

Trần Giang Dã cũng châm điếu thuốc: "Không đến mức đó.”

Phó Thời Việt không nói gì thêm.

Hai người im lặng hút thuốc.

Lúc Trần Giang Dã chuẩn bị châm điếu thứ hai, Phó Thời Việt ngăn anh lại: "Tối hôm qua cậu đã hút rất nhiều, giọng khàn đến mức này rồi, đừng hút nữa."

Phó Thời Việt rút điếu thuốc trong tay anh ra rồi bỏ vào hộp: "Đưa tôi ra ngoài đi dạo đi, tôi chưa từng đến ngôi làng trên núi nào đúng nghĩa như vậy cả."

“Ừ.”

"Đúng rồi, hôm qua cậu có mua bánh mì không, tối hôm qua tôi chỉ ăn một ít đồ ăn vặt, sắp chết đói rồi."

“Có mua.”

Trần Giang Dã trở về phòng lấy bánh mì, ném cho anh ấy.

Phó Thời Việt nhận lấy: "Cậu không ăn à?”

“Tôi ăn rồi.”

“Ăn ở nhà Tân Nguyệt?”

Trần Giang Dã không phủ nhận, ừ một tiếng.

“Cậu và cô ấy… Thôi bỏ đi.”

Phó Thời Việt cuối cùng quyết định không hỏi nữa.

“Đi thôi.”

Hai người đi dạo một vòng, lúc trở về đúng lúc gặp Kiều Ngữ bước ra từ nhà Tân Nguyệt.

“Kiều Ngữ.”

Phó Thời Việt gọi cô ấy lại, “Cậu về thu dọn hành lý đi, lát nữa chúng ta đi."

Kiều Ngữ không ngờ phải đi nhanh như vậy, biểu cảm hơi ngạc nhiên, nhưng cô ấy không nói gì, chỉ nhìn Trần Giang Dã một cái, sau đó xoay người trở về thu dọn đồ đạc.

Lúc này đã hơn tám giờ, Trần Giang Dã và Phó Thời Việt đi lên đánh thức hai con sâu rượu kia dậy.

"Anh Dã, cậu thế này thì cũng tàn nhẫn quá rồi đấy, mới ngủ có một đêm mà cậu đã đuổi bọn tôi đi."

Từ Minh Húc vẫn không muốn đi.

"Các cậu cứ ở lại đây ngây ngô thêm ngày nữa, tôi con mẹ nó đột tử mất."

Trần Giang Dã vừa nói như vậy, Từ Minh Húc mới chú ý tới quầng thâm dưới mắt anh: "Tối qua cậu ngủ không ngon à?"

“Không phải ngủ không ngon, là không ngủ.”

Từ Minh Húc còn trông ngây thơ hỏi anh: "Vì sao không ngủ?”

Trần Giang Dã: "Hai người các cậu con mẹ nó ngáy to hơn cả máy cày, sao mà ngủ được?"

Từ Minh Húc ngượng ngùng sờ mũi mình: "Tôi còn đỡ, nhưng tên Lưu Duệ này ngủ ngáy to lắm, tối hôm qua tôi uống nhiều rượu như vậy mà vẫn nghe thấy tiếng cậu ta ngáy."

Một hộp thuốc lá lập tức bay tới, theo sau là tiếng mắng chửi của Lưu Duệ: "Tôi con mẹ nó cũng nghe thấy cậu ngáy đấy!"

“Cậu nói láo!”

“Cậu mới nói láo!”

Phó Thời Việt cắt ngang lời mắng chửi của bọn họ: "Các cậu có thể nhanh lên được không, Kiều Ngữ đang đợi ở dưới."

Hai người tạm thời đình chiến, tự mặc quần áo vào, nhưng Từ Minh Húc vẫn thao tác chậm chạp, rõ ràng không muốn đi.

Nhà họ Từ và nhà họ Trần thân thiết với nhau mấy đời nay, cậu và Trần Giang Dã đã làm hàng xóm với nhau hơn mười năm, và cậu không thể quen được những ngày thiếu vắng Trần Giang Dã, cho dù môi trường sống ở đây khá gian khổ.

Không chỉ vì thói quen, Từ Minh Húc vẫn luôn ỷ lại vào Trần Giang Dã. Cậu là người nói chuyện không giữ mồm giữ miệng, nếu không có Trần Giang Dã làm chỗ dựa, không biết cậu đã bị người ta đánh mấy trăm lần rồi.

Từ trên lầu đi xuống dưới sân, dọc đường đi, Từ Minh Húc vắt hết óc để Trần Giang Dã giữ bọn họ ở lại thêm vài ngày nữa, ngay cả lúc súc miệng đánh răng cũng không quên lẩm bẩm vài câu.

“Hay là thế này, bọn tôi đến huyện Bồ tìm khách sạn, buổi sáng cậu lái xe đến thị trấn, bọn tôi đến thị trấn đón cậu, buổi tối lại đưa cậu về."

Tuy nhiên, cậu nói một câu dài như vậy chỉ đổi lấy một câu từ Trần Giang Dã: "Câm miệng và súc miệng đi."

Cuối cùng, cậu vẫn bị Lưu Duệ cứng rắn kéo lên xe.

Tín hiệu trên núi không tốt, Trần Giang Dã sợ bọn họ đi nhầm đường, chạy xe máy phía trước dẫn đường cho bọn họ rời khỏi núi.

Hôm nay trời đầy mây, đi xe máy cũng rất mát mẻ, Trần Giang Dã vốn chỉ định đưa bọn họ đến thị trấn, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn quyết định mời bọn họ đến huyện Bồ ăn bữa cơm.

Anh dẫn bọn họ đến quán ăn mà Tân Nguyệt dẫn anh tới trước đây.

Quán này nhìn có vẻ cũ kỹ, nhưng mùi vị thật sự rất ngon.

Ban đầu Từ Minh Húc còn nghĩ, đã vào thành phố rồi còn đưa bọn họ đến một nơi rách nát như vậy ăn cơm, nhưng đối phương là anh Dã yêu quý của cậu, cậu vẫn nhịn không phàn nàn, kết quả sau khi thức ăn được mang lên, cậu ăn ngon hơn bất kỳ ai.

“Đệt, quán ăn trông cũ kỹ thế này mà mùi vị lại ngon ghê luôn á!”

Nói xong, cậu nghĩ đến điều gì đó, cười he he hai tiếng, nháy mắt ra hiệu, nói với Trần Giang Dã, "Anh Dã, chỗ này chắc chắn không phải cậu tự mình tìm ra đúng không?"

Trần Giang Dã liếc cậu một cái, không nói gì.

Từ Minh Húc nói nhiều, cho dù Trần Giang Dã không để ý tới cậu, cậu vẫn có thể nói không dứt.

“Này, anh Dã, khi nào cậu về Thượng Hải?”

Động tác nhai nuốt của Trần Giang Dã dừng lại một chút.

Từ Minh Húc nói tiếp: "Đến lúc đó tôi tới đón cậu, chúng ta lại đến đây ăn lần nữa.”

Trần Giang Dã lại bắt đầu nhai, vẫn không trả lời cậu.

“Anh Dã, cậu nói gì đi chứ.”

Trần Giang Dã đang chuẩn bị bắt cậu câm miệng, chỉ nghe cậu đột nhiên kêu lên "Đệt".

“Anh Dã! Không lẽ cậu không muốn về Thượng Hải nữa?!”

Sắc mặt Trần Giang Dã bỗng dưng trầm xuống.

Sau một lúc lâu, anh cúi đầu nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi.”

“Cậu sẽ trở về đúng không?”

“Ừ.”

Từ Minh Húc híp mắt quan sát biểu cảm của anh, cuối cùng đập bàn, nói: "Vậy cậu thề đi."

Trần Giang Dã nhíu mày, lạnh lùng ngước mắt lên: "Cậu con mẹ nó mấy tuổi rồi?”

Từ Minh Húc bĩu môi, lầm bầm: "Thề một câu thì có sao, cậu cũng không phải chưa từng thề, tôi thấy cậu đây là trọng sắc khinh bạn, không muốn về nữa."

Nếu là bình thường, Trần Giang Dã nhất định sẽ mất kiên nhẫn bảo cậu câm miệng, hôm nay anh lại bình tĩnh lạ thường.

Xong rồi, xong rồi, xong rồi.

Một hồi chuông cảnh báo động đỏ kêu ầm trời trong lòng Từ Minh Húc, cậu cảm thấy chắc là mình nói đúng rồi.

Lúc này, Kiều Ngữ vẫn luôn im lặng ăn cơm bên cạnh bỗng mở miệng nói chuyện với Trần Giang Dã: "Nếu cậu lười thề thì không sao, còn nếu cậu thật sự không muốn quay về, tôi khuyên cậu nên cắt đứt suy nghĩ này đi."

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Kiều Ngữ, Trần Giang Dã cũng liếc nhìn cô ấy.

Kiều Ngữ cười nhạo một tiếng, tiếp tục nói: "Chẳng lẽ cậu không đi học nữa?”

Trần Giang Dã dường như bị giọng điệu chế nhạo của cô ấy chọc giận, ánh mắt đè nặng tia lửa âm u.

“Cho dù cậu không đi học, người ta cũng không đi luôn à?”

Kiều Ngữ đón nhận ánh mắt áp bức của anh, hoàn toàn không có ý định dừng lại, "Cậu là đại thiếu gia của tập đoàn Hằng Viễn, ngay cả khi cậu chỉ có mỗi tấm bằng tiểu học thôi, cậu cũng có thể có được số tiền mà người khác tám đời không xài hết. Nhưng một cô gái trong ngọn núi này muốn bước ra thế giới bên ngoài chỉ có thể dựa vào việc học, hơn nữa người ta có hoài bão của mình, không giống với những cô gái đào mỏ kia, không phải loại mà cậu chơi chán rồi cho một khoản phí chia tay là xong việc. Cậu đừng vì sự mới lạ nhất thời của bản thân mà hủy hoại cả cuộc đời của người ta."

Kiều Ngữ nói một hơi hết những lời muốn nói, cảm xúc có chút kích động, sau khi nói xong lồng ngực vẫn còn đang phập phồng.

"Nói xong chưa?"

Trần Giang Dã hờ hững mở miệng.

Kiều Ngữ nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh, giận không có chỗ phát tiết: "Vậy cậu con mẹ nó có nghe lọt không?!”

Trần Giang Dã lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ấy: "Cậu cho rằng chỉ có cậu nghĩ đến những thứ này?"

Ở cái tuổi thần hồn nát thần tính này, luôn luôn có người hành động một cách bốc đồng và bừa bãi.

Có người nói đây mới là tuổi trẻ - -

Tự do, sôi động, liều lĩnh.

Tuổi trẻ nên sống bất chấp hậu quả.

Tình yêu mười bảy, mười tám tuổi cần phải mãnh liệt.

Nhưng khi thật sự thích một người, ngay cả những người luôn hành động bốc đồng cũng sẽ cẩn thận từng li từng tí, ngay cả người ngỗ nghịch nhất rồi cũng sẽ biết kiềm chế.

Nếu thực sự thích, sao anh lại không suy nghĩ cho cô được chứ.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi biết mọi người trong tiểu thuyết hy vọng nhìn thấy một tình yêu mà đôi bên là tất cả của nhau, nhưng lý tưởng cũng rất nồng nhiệt và lớn lao, không phải sao?

Tôi luôn cho rằng chúng ta nên trở thành phiên bản lý tưởng của chính mình trước, sau đó mới có được tình yêu lý tưởng.

Tôi cũng biết mọi người thích đọc về sự bá đạo và những hành động mạnh mẽ quyết liệt để đạt được thứ mình muốn, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy cướp đoạt và chiếm hữu là biểu hiện của sự thâm tình, trong mắt tôi, thâm tình nhất định phải là sự kiềm chế, nếu không, chắc chắn người đó yêu chính bản thân họ hơn cả.

Cho nên, tôi luôn muốn viết về một Trần Giang Dã sẽ tôn trọng và thành toàn cho Tân Nguyệt.

Cả đời anh ấy tự do tùy tiện, chỉ vì cô mà kiềm chế.

Nhưng cho dù kiềm chế, Trần Giang Dã vẫn sẽ luôn hoang dã như trước, cũng sẽ không để Tân Nguyệt và anh xa cách quá lâu, hy vọng mọi người có thể tin tưởng Trần Giang Dã, cũng tin tưởng tôi.

Sau này, các bạn sẽ càng yêu anh ấy hơn.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận