Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 32: Không cảm ơn tôi?.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiếc mô tô đầy công nghệ chạy trên đường núi xanh biêng biếc, hai người trên xe đều có khuôn mặt và tỉ lệ cơ thể giống như nhân vật hoạt hình, nhìn từ xa hình ảnh giống như một cảnh trong phim mecha khoa học viễn tưởng.

Đường núi xóc nảy, cộng với việc không đội mũ bảo hiểm, Trần Giang Dã không chạy quá nhanh, mãi đến khi chạy đến đoạn đường xi măng mới bắt đầu tăng tốc.

Lúc ở trên núi, bởi vì xóc nảy, Tân Nguyệt không dám buông tay đang ôm Trần Giang Dã ra, khi lên đường xi măng lại bởi vì anh chạy quá nhanh, gió từ phía trước gần như cắt mặt, cô càng ôm anh chặt hơn.

Vì vậy, đợi đến khi vào thành phố, câu đầu tiên Trần Giang Dã nói sau khi dừng xe là:

“Tân Nguyệt, cô muốn b*p ch*t tôi à?”

Mặt Tân Nguyệt đỏ bừng, nhanh chóng buông lỏng tay, nhưng ghế sau thật sự quá cao, cô cúi người lâu nên khi đứng dậy hơi chóng mặt, không dám hoàn toàn buông ra, một tay túm lấy áo anh.

"Ai bảo anh lái nhanh như vậy làm gì?" Cô oán giận một câu.

Ngồi xe của anh, suốt cả quá trình trái tim cô đều treo lơ lửng. Tuy vậy, cảm giác này cũng không tồi, mới đầu cô rất sợ hãi, nhưng sau khi quen dần lại cảm thấy thích thú với tốc độ, mỗi lần anh rẽ đều có thể khiến cho lượng adrenaline* trong cô tăng vọt, vừa hồi hộp vừa k*ch th*ch.

[*] Adrenaline: là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

Mà sau khi qua khúc cua lái vào khu vực bằng phẳng, khoảnh khắc toàn thân thả lỏng mang lại sự giải tỏa cực độ.

Trước đây khi Trần Giang Dã dùng chiếc xe cũ của bố cô chở cô, cô không có cảm giác này, dù vặn hết ga chiếc xe kia cũng không chạy nhanh lắm, yên sau cũng bằng phẳng, có thể thoải mái bám vào yên xe hóng gió, chuyến đi này làm cho cô hoàn toàn hiểu được vì sao những cậu nam sinh kia lại thích chơi đua xe như vậy.

Tốc độ là sự k*ch th*ch khiến người ta mê muội, là chất xúc tác cho sự hưng phấn, khi tốc độ đạt đến một điểm giới hạn, đại não con người hoàn toàn trống rỗng, có thể buông bỏ mọi suy nghĩ xao lãng và chỉ cảm nhận được niềm vui dâng trào vào lúc đó, là hưởng thụ cực hạn.

Vì vậy, cho dù Trần Giang Dã cảm thấy mọi thứ đều không thú vị, cũng không thể không yêu thích đua xe.

Trần Giang Dã luồn những ngón tay vào trong mái rối bời vì gió thổi, quay đầu nhìn về phía Tân Nguyệt, hàng chân mày khẽ nhếch lên.

“Thế này là chậm rồi đấy, chở cô thì sao đi nhanh được?”

Tân Nguyệt lập tức lộ vẻ mặt một người da đen với dấu chấm hỏi*, không hiểu logic của anh: "Cái gì mà chở tôi thì sao đi nhanh được? Tôi nặng lắm à?”

[*]

undefined

Trần Giang Dã nheo mắt lại, miệng xì một tiếng: "Đầu óc cô chứa cái gì thế?”

"Nếu nhanh hơn nữa, phanh gấp sẽ mất khống chế, dễ xảy ra chuyện."

Anh thờ ơ nói, đồng tử trượt đến khóe mắt liếc cô một cái.

“Tôi có thể để cô xảy ra chuyện à?”

Khi anh nói câu cuối cùng, vẫn là giọng điệu lười biếng đó, nhưng Tân Nguyệt cảm thấy tim mình bỗng thắt lại, cả người không kiểm soát được lại bị thứ rung động chết tiệt kia đóng băng ngay tại chỗ, đồng tử chấn động nhìn anh.

Trần Giang Dã nhếch môi cười, mặt không đổi sắc thu hồi ánh mắt.

“Xuống xe.”

Anh quay đầu.

Tân Nguyệt hoàn hồn, hoảng loạn chớp mắt mấy cái, nhanh chóng xuống xe, nhưng chân bị gập quá lâu nên đứng không vững, cô lại hoảng hốt vội vàng, thân thể nhất thời ngã về phía sau, cô nhanh chóng nắm lấy áo của Trần Giang Dã.

Cảm giác được quần áo bị lôi kéo, Trần Giang Dã quay đầu lại, thấy thân thể cô đã ngửa ra sau sắp ngã xuống, lập tức giơ tay ra nắm lấy cánh tay cô.

Trần Giang Dã dùng sức, một tay kéo cô lên.

Anh hơi nghiêng người, tầm mắt ngang tầm với Tân Nguyệt. Khi hai ánh mắt chạm nhau, Tân Nguyệt cảm thấy không chỉ tim đập nhanh, ngay cả năm giác quan cũng chậm lại một nhịp. Sau khi nhìn nhau nửa giây, vì bị anh kéo mạnh mà cô đau đớn phát ra một tiếng rên nhỏ, trầm thấp, có chút mềm mại.

Ánh mắt Trần Giang Dã bỗng trầm xuống.

“Đứng vững." Anh nói, yết hầu chuyển động lên xuống khi mở miệng, giọng hơi khàn.

Tân Nguyệt lùi lại nửa bước, giữ khoảng cách với anh, đưa tay xoa xoa cánh tay, cau mày.

Trần Giang Dã chậm rãi đứng thẳng dậy, cằm cũng ngẩng lên: "Sao? Tính trách tôi làm đau cô à?”

Tân Nguyệt ngước mắt liếc anh một cái: "Không.”

“Vậy cô không cảm ơn tôi à? Không có tôi thì cô đã ngã rồi.”

Tân Nguyệt giật mình nghiêng đầu.

Đây vẫn là anh chàng ngầu lòi mà cô từng biết sao?

Anh chàng ngầu lòi mà mỗi khi cô nói cảm ơn anh, anh còn lạnh lùng đáp lại một câu "Không giúp cô".

Trần Giang Dã cũng nghiêng đầu, vẻ mặt "Sao cô còn chưa nói".

“Cảm ơn anh.”

Miễn cho anh cảm thấy giọng điệu cô không chân thành, cô còn bổ sung thêm từ ngữ xưng hô lễ phép: "Bạn học Trần."

“Tôi với cô mà bạn học cái gì.”

Trần Giang Dã nhướng mày: "Gọi anh trai.”

Tân Nguyệt khẽ cắn môi, dùng ánh mắt cảnh cáo anh: "Trần Giang Dã, đừng có quá đáng."

Trần Giang Dã chậc một tiếng: "Nhàm chán.”

Tân Nguyệt: "Tôi mặc kệ anh có thấy nhàm chán hay không.”

Trần Giang Dã lại chậc một tiếng: "Cô thật sự không có lương tâm.”

Tân Nguyệt trợn trắng mắt: "Anh kéo tôi một cái, tôi phải lấy thân báo đáp chắc?”

Tân Nguyệt nói xong, đầu óc cô lúc này mới theo kịp, chờ cô ý thức được mình vừa nói cái gì, vẻ mặt của chàng trai trước mắt đã trở nên vô cùng ẩn ý.

Anh nhếch môi cười, "Cũng không phải là không thể.”

"——!"

Tân Nguyệt mở to hai mắt, trừng anh, “Anh nằm mơ đi!”

Không ngờ Trần Giang Dã lại nói:

“Ừ, tối nay về mơ.”

Trong nháy mắt, đồng tử Tân Nguyệt cũng phóng đại theo.

Anh...

Trần Giang Dã nhìn rõ sự khiếp sợ và hoảng hốt trong đáy mắt cô, cũng biết cô đang nghĩ gì, chẳng qua là cô đang nghĩ, có phải anh muốn đâm thủng lớp cửa sổ giấy ngăn cách mà trong lòng hai người đều biết rõ hay không.

Nhưng, làm sao có thể.

Bây giờ anh thật sự rất muốn chửi ầm lên, mắng chửi tất cả những thứ chết tiệt này.

Mẹ kiếp tất cả!

Ánh mắt anh tối sầm lại, biểu cảm cũng lạnh lùng theo: "Đừng nhìn tôi với ánh mắt khao khát mộng mơ đó, tôi nói nằm mơ, không nói mơ về cô."

Tân Nguyệt ngẩn người.

Không đợi cô kịp phản ứng, Trần Giang Dã bỏ lại một câu: "Đứng đó chờ tôi."

Sau đó, anh đi đậu xe.

Nhìn cặp lông mày dài của anh luôn nhíu lại lúc đậu xe, Tân Nguyệt cảm thấy buồn bã một cách khó tả.

Giữa bọn họ luôn tồn tại một khoảng cách.

Cô vẫn biết rõ đó là một khoảng cách không thể vượt qua, nhưng vào khoảnh khắc anh suýt vượt qua, cô lại có chút dao động.

Cô vốn tưởng rằng, khi anh vượt qua khoảng cách này, cô sẽ đẩy anh ra, dùng gai nhọn đầy người xây một bức tường cao, ngăn anh ngoài đó.

Nhưng, khi anh thực sự bước qua một bước, trong lòng cô lại xúc động nghĩ:

Muốn vứt bỏ tất cả, chạy về phía anh.

Đây là lần đầu tiên cô đi lệch khỏi con đường mà cô luôn kiên định.

Mà Trần Giang Dã hoàn toàn trái ngược với cô.

Cô là sự kiềm chế duy nhất trong suốt nhiều năm trưởng thành đầy tự do của anh.

Bởi vì sự kiềm chế của anh, Tân Nguyệt cũng dừng bước chân muốn chạy về phía anh.

Tân Nguyệt nhìn anh từ xa, hai tay nắm chặt dần dần buông lỏng.

Người như anh mà không xúc động, cô càng phải tỉnh táo mới đúng.

Chờ đến khi Trần Giang Dã đi về phía cô, cô đã bình tĩnh trở lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mà Trần Giang Dã thì lười che giấu, dọc đường đi vẫn giữ vẻ mặt u ám.

Tân Nguyệt cũng không biết phải làm thế nào mới có thể khiến anh thoát khỏi tâm trạng này, giống như vừa rồi cãi nhau với cô, cư xử như bạn bè. Nếu anh có thể vui vẻ trở lại thì càng tốt.

Cho đến khi bọn họ đi đến chỗ bán đồ nội y q**n l*t, Tân Nguyệt nhìn thấy mấy cái q**n l*t nam treo trên giá.

Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu lại nói với Trần Giang Dã: "Tôi mới nhớ ra, sao tôi chưa từng thấy anh phơi q**n l*t? Anh mang nhiều q**n l*t đến đây, mặc một lần rồi vứt à?"

Nói xong, lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ trên mặt Trần Giang Dã. Không phải kinh ngạc, không phải nghi hoặc, mà chỉ có khiếp sợ.

"Tân Nguyệt, cô con mẹ nó có bệnh à, có người phụ nữ nào lại để ý đàn ông có phơi q**n l*t hay không?"

Anh bị Tân Nguyệt mắng là có bệnh nhiều lần, đây là lần đầu tiên anh mắng cô có bệnh.

Tân Nguyệt không cho là đúng, đồng thời trả lời vẻ mặt tự nhiên: "Ở nông thôn bọn tôi, q**n l*t đều phơi ở trong đập, rất dễ dàng chú ý có được hay không."

Tiếp theo, cô còn nhắc nhở anh: "Cho nên anh mang theo rất nhiều q**n l*t, mặc một lần rồi vứt đi à? Anh vẫn chưa trả lời tôi.”

“Mẹ kiếp!”

Trần Giang Dã thầm mắng một tiếng, há hốc miệng, trong lúc nhất thời trả lời cũng không được, mà không trả lời cũng không xong.

“Chứ cô nghĩ sao, chẳng lẽ còn có thể là ông đây không thay q**n l*t?”

Cuối cùng anh vẫn là trả lời, bởi vì sau khi khiếp sợ, anh mới nhận ra cũng không có gì phải khiếp sợ cả, Tân Nguyệt vẫn luôn nói những câu gây sốc.

Lý do ban đầu khiến anh bắt đầu bị cuốn vào cũng chính là cách hành xử không theo lẽ thường của cô.

Cô khiến anh cảm thấy thú vị, nhưng anh không cảm thấy đó là sự mới lạ nhất thời.

Lúc này, Tân Nguyệt lại hỏi: "Tôi vẫn luôn rất tò mò, người giàu có như các anh đều như vậy sao?"

Cô thật sự tò mò, chứ không phải để chế giễu anh. Có lẽ rất nhiều người trong gia đình bình thường cũng có thắc mắc này về người giàu.

Đáng tiếc người giàu cũng không thể trả lời câu hỏi này của cô.

"Tôi con mẹ nó làm sao biết người khác có mặc q**n l*t dùng một lần không."

Rất có lý.

Tân Nguyệt sờ cằm: "Vậy ở nhà anh thì sao? Có mặc q**n l*t dùng một lần không?”

Đôi mắt đen nhánh của Trần Giang Dã nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, đè nén ánh lửa u ám trong mắt, sau khi đầu lưỡi đảo một vòng trong miệng, anh nắm chặt mặt cô, kéo gần lại.

"Cô rất tò mò về người giàu phải không?"

Anh nghiến răng nghiến lợi: "Có muốn tôi đưa cô đến Thượng Hải để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô không?"

Giá trị nhan sắc của hai người khi đứng cạnh nhau vốn đã thu hút một trăm phần trăm sự chú ý, giờ lại còn diễn cảnh như trong phim thần tượng thì lại càng bắt mắt, tỷ lệ quay đầu lên đến hai trăm phần trăm.

Trần Giang Dã hoàn toàn không để ý ánh mắt của người khác, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm người trước mắt.

Tân Nguyệt biết mình đã chơi quá lửa, bị anh bóp miệng như miệng cá vàng mới vội vàng nói: "Vậy thì không cần đâu."

Cô đẩy anh ra, chỉ vào cửa hàng nội y bên cạnh: "Tôi đi mua q**n l*t, anh chờ tôi."

Nói xong, cô nhanh chóng rời đi.

Trần Giang Dã đứng tại chỗ, ánh mắt đen láy vẫn nhìn chằm chằm cô, như xuất phát từ sự trả thù, cũng muốn quang minh chính đại tò mò q**n l*t của cô.

Tân Nguyệt ở bên trong bắt được ánh mắt của anh, hơi nhăn mũi lại, xoay người đưa lưng về phía anh rồi mới chọn q**n l*t, đáng tiếc lúc nhân viên phục vụ đóng gói cho cô, Trần Giang Dã vẫn nhìn thấy.

Nhìn mấy chiếc q**n l*t kia, Trần Giang Dã “À” một tiếng.

Đừng nhìn một số người trước mặt có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng sau lưng toàn mặc q**n l*t dâu tây màu hồng nhạt.

Tân Nguyệt hoàn toàn không biết đã bị lộ, cầm túi màu đục bước ra ngoài.

Cô ngửa đầu nhìn trời: "Chắc là không còn sớm nữa, đi ăn cơm thôi, tôi mời anh."

“Anh muốn ăn gì?”

Vẻ mặt Trần Giang Dã không chút thay đổi, trả lời: "Tùy.”

“Anh nói đấy.”

“Ừ.”

“Vậy anh đi theo tôi.”

Tân Nguyệt đưa anh đến một quán ăn bình dân tên là "Ma Lạt Quán".

Món ăn bình dân nổi tiếng là cay và tê.

Trần Giang Dã lạnh lùng liếc Tân Nguyệt một cái: "Tân Nguyệt, cô cố ý đúng không?”

Trong những thành phố có tiếng sợ ăn cay nhất, Thượng Hải đứng đầu danh sách đó.

Tuy Trần Giang Dã không sợ ăn cay lắm, nhưng cũng không thể ăn quá cay.

Tân Nguyệt gật đầu, thoải mái thừa nhận: "Ừ, ai bảo anh nói tùy."

Trần Giang Dã chọc lưỡi vào má: "Cô còn muốn về không?”

Tân Nguyệt bĩu môi, cô co được dãn được, sau đó lập tức nở nụ cười, nói với anh: "Đùa anh thôi, tôi muốn đưa anh tới quán bên cạnh cơ, nghe nói quán này làm lẩu khô* ngon lắm."

[*] Lẩu khô: Hay còn gọi là ẩm thực khô nồi là một trong những phương pháp nấu nướng của ẩm thực Tứ Xuyên và có nguồn gốc từ thành phố Miên Dương, tỉnh Tứ Xuyên .

Tân Nguyệt nghe rất nhiều bạn học trong lớp nói muốn đến quán này ăn, cô không có bạn bè nên chưa bao giờ hẹn ai đến đây ăn cả, thật ra cô rất muốn ăn thử.

Hương vị của lẩu khô ở quán này quả thật rất ngon, mặc dù vẫn có chút cay, Trần Giang Dã cũng ăn không ít, hai người ăn sạch một nồi suất ba người.

Ăn xong Tân Nguyệt đi trả tiền.

"Ông chủ, của cháu hết bao nhiêu tiền ạ?"

"Bàn này đã trả rồi."

Tân Nguyệt ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Trần Giang Dã: "Anh trả lúc nào?”

Rõ ràng lần này giữa chừng anh không ra ngoài hút thuốc.

Trần Giang Dã nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: "Trên bàn có mã."

Tân Nguyệt:...

“Bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh." Tân Nguyệt móc tiền trong túi ra.

Trần Giang Dã: "Tôi cần mấy đồng tiền này của cô?”

"Anh cần hay không là chuyện của anh, tôi trả hay không là chuyện của tôi, tôi không muốn nợ anh."

Nghe cô nói ra câu cuối cùng, một tiếng cười bật ra từ cổ họng của Trần Giang Dã.

Anh đút tay vào túi đi về phía cô, cúi đầu bình tĩnh nhìn cô, gằn từng chữ nói với cô như muốn cô nghe rõ:

“Tôi muốn cô nợ tôi.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận