Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 38: Đạt được ước nguyện.




“Cô định làm gì hắn ta?”

Trần Giang Dã thu tay lại, đứng thẳng dậy.

Tân Nguyệt: "Báo cảnh sát.”

"Vậy tôi về lấy điện thoại."

“Không cần, anh trông chừng hắn ta giúp tôi.”

Trần Giang Dã nghi hoặc: "Cô định làm gì?”

Tân Nguyệt liếc nhìn ra ngoài cửa, trong đêm tối, đôi mắt vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng kia bỗng phản chiếu một vẻ lạnh lẽo sắc lẹm như dao cắt.

“Tôi muốn cho những người đó thấy, Tân Nguyệt tôi không phải chỉ biết ra vẻ.”

Nhìn vẻ mặt của cô, ánh mắt Trần Giang Dã khựng lại.

Ánh mắt anh nhìn cô trong thời gian rất ngắn trở nên nóng rực, như có người thêm một mồi lửa vào đáy mắt anh.

Mà nguyên do của ngọn lửa này, chỉ có thể là bởi vì cô.

Đột nhiên, anh cười rộ lên.

Không hổ là Tân Nguyệt.

Anh ngẩng đầu: "Đi đi, tôi canh chừng cho cô.”

“Ừ.”

Tân Nguyệt cứ vậy mà bước ra ngoài với gương mặt đầy máu.

Chỗ bố cô chơi mạt chược cách đây không xa, ngay bên cạnh đại đội sản xuất.

Mạt chược là một trong số ít hình thức giải trí trong làng này, mỗi ngày đều có không ít người tụ tập ở đó chơi mạt chược suốt đêm, cho dù mất điện cũng không ảnh hưởng, bọn họ lấy đèn pin đội đầu câu cá ra đội rồi tiếp tục chơi mạt chược.

Tân Nguyệt bước đi rất nhanh chừng mười phút đã đến chỗ bọn họ chơi mạt chược.

Cửa đang đóng, nhưng có thể nhìn thấy ánh sáng, cô đã nghe thấy âm thanh bên trong từ đằng xa.

Cô giơ tay gõ cửa.

Rất nhanh, có người tới mở cửa.

Là ông chủ bán thuốc lá và đồ ăn vặt ở đây.

Ông ấy mở cửa ra, nhìn thấy một khuôn mặt đầy máu thình lình xuất hiện bên ngoài, sợ tới mức liên tục lùi mấy bước.

Những người khác không rõ nguyên do nhìn sang, lập tức cũng đồng loạt hít sâu một hơi.

Da Tân Nguyệt trắng, máu trên mặt làm cô trông còn trắng hơn. Cô lại xõa tóc đứng trên con đường tối om, trông vô cùng giống ác quỷ mới từ trong phần mộ bò ra đòi mạng người khác, hơn nữa cặp mắt đen nhánh kia cứ nhìn chằm chằm bọn họ.

Đôi mắt của Tân Nguyệt lướt qua gương mặt của bọn họ, tìm được Tân Long.

Lúc này Tân Long vẫn chưa nhận ra cô, vẻ mặt cũng hoảng sợ, cho đến khi Tân Nguyệt nhìn chằm chằm ông và hô lên:

“Bố.”

Cả người Tân Long run lên, đứng bật dậy: "Tân Nguyệt?!”

Tân Long nhanh chóng lao ra.

“Con... Con làm sao thế này?”

Tân Nguyệt liếc nhìn những người trong phòng, nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Có người lợi dụng lúc bố không có nhà để vào nhà chúng ta, con đã chém hắn ta một nhát, bố báo cảnh sát đi, không thì hắn ta sẽ chết đấy."

Tân Long kinh ngạc mở to mắt, vội vàng lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, nhưng bởi vì khiếp sợ, tay ông phải móc vào túi mấy lần mới cầm chắc được.

Mọi người trong phòng ai cũng đều dựng thẳng tai nghe cô nói, lúc này sắc mặt mỗi người một khác.

Tiếng gọi điện vang lên bên cạnh, Tân Nguyệt thu hồi ánh mắt, nhắc nhở: "Nói với cảnh sát, người đó cần cấp cứu."

“Được!”

Điện thoại kết nối, Tân Long lập tức thông báo tình hình với cảnh sát, tuy ông sốt ruột, giọng nói cũng đang run rẩy, nhưng ông trình bày rất rõ ràng, bảo bọn họ nhanh chóng đưa bác sĩ tới đây.

Lúc Tân Long nói chuyện với cảnh sát, người trong phòng đã bắt đầu xì xào bàn tán, mà khi Tân Nguyệt quét mắt qua, bọn họ lại lập tức ngậm chặt miệng.

Chờ Tân Long nói chuyện với cảnh sát xong, ông vội vàng kéo Tân Nguyệt về, người trong phòng cũng không chơi mạt chược nữa, ùa đi theo.

Tân Long không cho đám người tọc mạch này vào trong sân, nhốt bọn họ ở ngoài cửa.

Sau khi đi vào, Tân Long nhìn thấy Trần Giang Dã đứng tựa vào cửa phòng Tân Nguyệt, vẻ mặt ông sửng sốt: "Tiểu Dã? Sao cháu lại ở đây?”

Trần Giang Dã: "Cháu nghe thấy âm thanh bên này nên tới, Tân Nguyệt bảo cháu trông chừng hắn ta."

“Làm phiền cháu rồi.”

Tân Long vỗ vai anh, lướt qua anh vào trong.

Lúc này, Điền Hạo nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, không còn sức để lầm bầm.

Trên đường trở về, Tân Nguyệt đã kể cho Tân Long nghe việc cô đã bôi tro thực vật lên vết thương của Điền Hạo, bây giờ họ cũng không làm được gì, chỉ có thể chờ cảnh sát tới.

Nơi này quá xa xôi, khi cảnh sát tới, trời đã sáng. Người nhiều chuyện đứng hóng hớt bên ngoài càng lúc càng nhiều, vây kín ba lớp người đứng trong sân nhỏ và ba lớp bên ngoài nhà Tân Nguyệt.

Nếu không có mảnh kính vỡ trên tường sân nhà Tân Nguyệt, có lẽ những người đó đã trèo lên tường ngồi xem.

Có người muốn đến lầu hai nhà thím Vương xem, nhưng thím Vương không cho, hai vợ chồng cũng từ lầu hai đi xuống, khóa cửa lại.

Người hóng chuyện bên ngoài tỏ vẻ hiếu kỳ, đoán mò người bị Tân Nguyệt chém một nhát là ai, nhiều người còn nói Tân Nguyệt lại bị cưỡng gian, lời lẽ mỗi lúc một khó nghe:

“Không phải là lão Từ độc thân đó chứ, tôi thấy ông ta không tới.”

"Nói không chừng chính là ông ta, tôi nghe ông ta nói với một nhóm ông lớn cái gì mà mười năm không lỗ, thật con mẹ nó ghê tởm."

"Theo tôi thấy, có khi không phải người đó trèo vào được đâu, mà là Tân Nguyệt dẫn về nhà, cô ta không mở cửa, thì người đó làm sao vào được?"

“Đức tính của Tân Nguyệt cũng giống mẹ nó, cả hai đều là gái đi.ếm.”

"Tân Nguyệt này thật hung dữ, nói chém người là chém người, các người không thấy dáng vẻ của nó lúc đến đại đội tìm bố nó đâu, mặt đầy máu, giống như quỷ, khiến người ta sợ chết khiếp!"

Vài đứa trẻ cũng đi cùng người lớn tới đây, hễ ai dẫn theo trẻ con đều bảo con cái nhà mình tránh xa Tân Nguyệt một chút, nói về Tân Nguyệt như thể cô sẽ ăn thịt người.

Trong đám người, chỉ có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi thoạt nhìn không giống như người đến hóng hớt, vẻ mặt lo sợ bất an.

Đó là dì của Điền Hạo.

Hôm nay vừa nghe tin này, bà ta vội vàng đến phòng Điền Hạo, bên trong đó không có ai.

Bà ta lập tức cảm thấy trong lòng lạnh ngắt.

Điền Hạo là cháu ngoại của bà ta, trong làng này không ai hiểu rõ tính nết của Điền Hạo hơn bà ta. Đứa trẻ này từ nhỏ đã thích trộm cắp, lớn lên lại càng nghiêm trọng, còn cùng gây án với một đám người xấu, đã vào trại cải tạo nhiều lần mà đến chết vẫn không hối cải.

Ngay trong năm nay, nhà nước đã thay đổi bộ luật hình sự liên quan đến tội phạm đột nhập nhà ở, bất kể là đột nhập trộm đồ, cướp bóc hay xâm hại phụ nữ, chỉ cần là đột nhập bất hợp pháp, đương sự có quyền phản kháng vô hạn, bất kể là chết hay bị thương, chỉ cần có thể chứng minh là đột nhập bất hợp pháp thì không cần phải chịu trách nhiệm hình sự.

Mẹ của Điền Hạo sợ hắn ta bị đánh chết, hơn nữa hắn ta đã tròn mười sáu tuổi, nếu tiếp tục trộm cắp sẽ phải ngồi tù, cho nên kỳ nghỉ hè này bà ta mới đưa hắn ta tới cái nơi thôn xa hẻo lánh này, nghĩ ở đây hắn ta không thể ra ngoài lêu lổng cùng đám người đó.

Kết quả không ngờ được, một mình hắn ta lại dám chạy vào nhà người ta, còn có ý đồ xấu nhắm vào con gái nhà người ta!

Sau khi cảnh sát và xe cứu thương tới, Điền Hạo được đưa lên xe cứu thương mang đi trước, Tân Nguyệt thì lên xe cảnh sát đến cục cảnh sát làm thủ tục.

Tân Nguyệt đã rửa sạch máu trên mặt, nhưng lúc cô bước ra ngoài, những người đó nhìn thấy cô vẫn tránh xa, như thể cô mới là người phạm tội.

Nhưng thứ Tân Nguyệt muốn chính là phản ứng này của bọn họ.

Sau khi Tân Nguyệt lên xe cảnh sát, Tân Long và Trần Giang Dã đều tự lái xe máy đi theo xe cảnh sát đến cục cảnh sát làm nhân chứng ghi chép.

Xét thấy Điền Hạo có rất nhiều tiền án, cảnh sát cũng không hỏi Tân Nguyệt quá lâu, chủ yếu là hỏi cô có bị xâm hại hay không và Điền Hạo bị chém như thế nào.

Lúc gần rời đi, Tân Nguyệt hỏi cảnh sát: "Hắn ta có thể sẽ bị phán án bao lâu ạ?"

Cảnh sát trả lời: "Chuyện này chưa nói rõ được, nếu hắn ta khăng khăng nói chỉ vào nhà cháu trộm đồ thì có thể chỉ bị tạm giam hai, ba tháng thôi."

Tân Nguyệt không biểu lộ cảm xúc gì, gật đầu.

Điền Hạo còn chưa kịp thực hiện hành vi dâm ô thì đã bị cô ngăn lại, nên chắc chắn không cấu thành tội dâm ô và cưỡng h**p không thành được, bây giờ có thể nhốt hắn ta vào tù hai tháng cũng đã rất tốt rồi.

Ra khỏi cục cảnh sát đã là một giờ chiều, Tân Long và Trần Giang Dã ngồi bên ngoài chờ cô.

Hôm nay ba người vẫn chưa ăn gì, giờ đã đói đến lả người, tranh thủ thời gian tìm một quán ăn để ngồi xuống.

Để phòng ngừa Trần Giang Dã lại tự tiện trả tiền, vừa gọi đồ ăn xong, Tân Nguyệt lập tức đi thanh toán.

Lúc trở về, Tân Long đã cùng Trần Giang Dã uống trà thay rượu, hai người cụng ly.

“Trà này chẳng có gì thú vị, về nhà chú sẽ kính cháu một ly rượu trắng!”

“Không cần đâu chú.”

"Không được, cháu đã vất vả theo bọn chú từ nửa đêm đến giờ, bất kể thế nào chú cũng phải kính cháu một ly."

“Là chuyện nên làm thôi.”

“Chúng ta đã ăn cơm với nhau lâu như vậy rồi, cháu khách khí với chú làm gì.”

Trần Giang Dã cười: "Vậy về nhà cháu sẽ uống với chú một ly."

Nói xong, hai người lại cụng ly một lần nữa.

Tân Nguyệt liếc hai người họ một cái, âm thầm lắc đầu.

Đã gần hai giờ, trong quán không có khách, đồ ăn nhanh chóng được bày lên bàn, ba người bắt đầu ăn.

Lúc này, một cặp mẹ con đi vào, ngồi ở bàn phía sau bọn họ.

Cả mẹ và con đều ăn mặc rất sành điệu, người mẹ vì bảo dưỡng tốt nên không nhìn ra tuổi tác, cô con gái thì vì trang điểm quá đậm nên cũng không nhìn ra tuổi.

Vừa ngồi xuống, người mẹ nói với con gái: "Hai ngày nữa là khai giảng rồi, con mau nhuộm lại tóc cho mẹ.”

Nghe được hai chữ "Khai giảng", lòng Tân Nguyệt chợt run lên.

Động tác gắp thức ăn của Trần Giang Dã cũng dừng lại.

Tân Long không chú ý tới sự khác thường của hai người bọn họ, còn nói đến chuyện khai giảng:

"Sắp đi học rồi à, bố tưởng còn lâu lắm cơ."

"Vậy khai giảng..."

Tân Long lẩm bẩm, ánh mắt chuyển sang Trần Giang Dã, "Vậy Tiểu Dã, cháu phải về rồi đúng không?”

Ánh mắt Trần Giang Dã trầm xuống, làm như vô thức nhìn Tân Nguyệt một cái, sau đó mới cúi đầu "Vâng" một tiếng.

“Khi nào trường cháu khai giảng?" Tân Long lại hỏi.

Trần Giang Dã cúi đầu: "Ngày 1 tháng 9 ạ.”

“Hôm nay là ngày mấy rồi?”

“Ngày 25 tháng 8.”

Tân Long mở to mắt: "Vậy chẳng phải hai ba ngày nữa cháu phải đi sao?"

“Vâng.”

Tay cầm đũa của Tân Nguyệt dần dần siết chặt.

Bắt đầu từ giữa tháng Tám, cô đã không còn ghi ngày tháng khi viết nhật ký nữa, cô không muốn nhớ đến việc còn bao nhiêu ngày nữa là đến cuối tháng, còn bao nhiêu ngày nữa thì anh phải đi.

Nhưng giờ đây, con số này vang lên rõ ràng bên tai cô, rốt cuộc cô không còn cách nào lừa dối bản thân rằng bọn họ vẫn còn thời gian.

Sắp kết thúc rồi.

Mùa hè có Trần Giang Dã.

"Vậy lát nữa chúng ta đi chợ nông sản một chuyến, hôm nay trở về chú sẽ làm cho cháu một bữa hoành tráng!"

“Cám ơn, chú.”

Giọng Trần Giang Dã hơi khàn.

Tân Nguyệt cúi đầu, cứ cúi mãi, không nói một câu, hàng mi dài luôn rủ xuống che khuất đôi mắt.

Từ trước đến nay, cô ăn uống vẫn luôn rất yên tĩnh, Tân Long không cảm thấy có gì không đúng, cuối cùng ông nhận ra có gì đó không ổn là bởi vì Tân Nguyệt hiếm khi để thừa cơm.

“Sao con không ăn hết bát cơm đi?" Tân Long hỏi cô.

Tân Nguyệt chỉ buồn buồn trả lời một câu: "Con không có khẩu vị.”

“Lạ thật, con cũng có lúc không có khẩu vị à.”

Tân Nguyệt không giải thích.

Ban đầu Tân Long cho rằng tâm trạng cô không tốt vì biết Điền Hạo chỉ bị nhốt hai đến ba tháng, nhưng sau đó ông nhìn sang Trần Giang Dã bên cạnh.

Cùng ăn cơm lâu như vậy, Tân Long vẫn biết lượng cơm Trần Giang Dã ăn, anh chưa bao giờ chỉ ăn một bát cơm nhỏ.

Trong nháy mắt, ông hiểu rõ.

Ai mà chẳng có tuổi trẻ. Lúc còn trẻ, ông cũng từng là một người đẹp trai nổi tiếng khắp nơi, nếu không thì cũng không cưới được mẹ của Tân Nguyệt. Ông vẫn hiểu rõ tâm tư của người trẻ tuổi.

Ông thở dài trong lòng, lúc ngẩng đầu lên lại làm như không biết gì, ợ hơi một cái rồi nói: "Đi thôi, đi mua thịt nào."

Đến chợ nông sản, Tân Long phụ trách mua đồ đi ở phía trước, Tân Nguyệt và Trần Giang Dã đi theo phía sau, không nói chuyện.

Tân Long không thể nhìn nổi dáng vẻ trầm lặng của hai người bọn họ, bèn nhét đồ đã mua cho bọn họ: "Hai cô cậu đưa mấy thứ này ra chỗ đậu xe chờ tôi, tôi đi mua cá ra đó."

Hai người xách đồ đi đến cửa chợ nông sản, cả đường vẫn không nói chuyện.

Khi đến chỗ đậu xe, Tân Nguyệt đặt đồ lên xe máy rồi đưa tay về phía Trần Giang Dã, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên với anh: "Đưa tôi."

Nhưng cô vẫn không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm đồ trong tay anh.

Trần Giang Dã đưa đồ qua.

Tân Nguyệt đưa tay nhận lấy.

Quai túi nilon rất nhỏ, tay hai người chạm vào nhau.

Trong vài giây, Tân Nguyệt không kéo túi lại, Trần Giang Dã cũng không buông tay.

Nhưng vài giây sau đó, Trần Giang Dã vẫn không buông tay.

Anh không buông, Tân Nguyệt cũng không thể cầm túi được.

Tân Nguyệt thử kéo, kéo không được.

Cô cắn môi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh.

“Trần Giang Dã, buông tay.”

Trần Giang Dã chợt trầm xuống, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, cảm xúc nơi đáy mắt tối tăm khó phân biệt.

Anh cứ nhìn cô như vậy thật lâu rồi mới nói: "Cô bảo tôi buông tay?”

Năm từ này khiến lòng Tân Nguyệt chấn động đến run lên, như thể bị người ta nhét một ngụm chanh vào miệng, chua không chịu nổi, cũng chát đến đắng lòng.

Rõ ràng cô chỉ bảo anh buông cái túi ra thôi, nhưng những gì anh nói lại có vẻ như không phải chỉ là cái túi.

Tân Nguyệt nhìn thẳng vào anh, đôi mắt không tự chủ được bắt đầu chớp, cô không kiểm soát được, nên đành phải nghiêng đầu sang một bên.

“Ừ.”

Giọng cô rất khẽ.

“Nhìn tôi nói." Anh không chịu buông tha.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi, đường cổ nối hai bên hàm dưới kéo căng lên cao.

Cô ngẩng đầu, đón lấy cặp mắt đen láy kia.

“Tôi bảo anh buông tay.”

Giọng cô vẫn rất nhẹ, nhưng từng chữ vang lên rất rõ ràng.

Trần Giang Dã không nói gì nữa, mặt hoàn toàn không có biểu cảm gì, bóng đổ từ tòa nhà thấp bên cạnh chiếu lên người anh những đường nét sắc bén, khiến anh có một vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.

"Ồ--"

“Soạt…”

Là âm thanh túi rơi vào tay Tân Nguyệt.

Đồ vật trong túi cũng không nặng, nhưng Tân Nguyệt cảm thấy cả người như bị kéo chùng xuống.

Trần Giang Dã không nhìn cô nữa, nghiêng người lấy một điếu thuốc trong túi ra ngậm vào miệng, đứng tại chỗ châm thuốc.

Đây là lần duy nhất anh hút thuốc mà không tránh Tân Nguyệt.

Gió trong hẻm thổi về phía Tân Nguyệt, gió thổi khói trắng mà anh thở ra tới, làm Tân Nguyệt ho khan vì sặc, nhưng cô không tránh, cứ đứng đó.

Bọn họ như hai con nhím kề sát nhau, nhất định phải làm nhau đau.

Hút xong điếu thuốc cuối cùng, Trần Giang Dã dập tàn thuốc, ném vào đống rác ở góc tường.

“Đã từng uống rượu chưa?" Anh đột nhiên hỏi một câu.

Tân Nguyệt quay đầu nhìn anh một cái: "Đã từng.”

Lớn như vậy rồi ai mà chưa từng uống rượu chứ, chỉ là vấn đề nhiều hay ít thôi.

"Chỗ tôi còn vài chai, ngày mai uống với tôi." Anh không hỏi Tân Nguyệt có đồng ý hay không, giọng điệu hoàn toàn ra lệnh.

Tân Nguyệt cũng không từ chối, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Sau đó, lại trầm mặc.

Cũng may chỉ một lát sau, Tân Long mang cá tới.

“Đi thôi đi thôi, về nhà thôi.”

Tân Long treo cá lên tay lái xe máy: "Tân Nguyệt, lên xe."

Tân Nguyệt giẫm bàn đạp lên xe, còn chưa ngồi vững, Tân Long đã vặn ga.

Dường như cô nghĩ đến điều gì đó, hai mắt vừa mở to nhanh chóng khép lại dưới tác động của quán tính.

*

Khi về đến nhà đã là sáu giờ.

Vừa xuống xe, Tân Long bắt đầu bận rộn nấu ăn, kết quả lúc nêm gia vị mới phát hiện trong nhà không có giấm.

“Tân Nguyệt, đi đại đội mua bình giấm về đây.”

“Dậ.”

Tân Nguyệt cầm hai mươi đồng Tân Long đưa ra ngoài mua giấm.

Lúc này rau đã được cắt xong, chỉ chờ giấm về là có thể cho vào nồi, Tân Long rửa tay chuẩn bị hút một điếu thuốc.

Ông vừa mới thò tay vào trong túi lấy hộp thuốc lá, một điếu thuốc đã đưa tới trước mặt.

"Chú, chỗ cháu có thuốc lá."

Tân Long cũng không khách khí, nhận lấy.

Hai người vừa châm thuốc vừa đi ra ngoài.

"Thuốc của cháu nặng đấy, rất đắt đúng không?"

“Cũng tạm ạ.”

Trần Giang Dã gảy tàn thuốc, thở ra một hơi khói: "Chú, cháu có chuyện muốn nói với chú."

“Cháu nói đi.”

"Việc xảy ra hôm qua, sau này chắc không còn ai dám chọc Tân Nguyệt nữa, nhưng chú vẫn đừng để cô ấy lên núi một mình, dù sao cô ấy vẫn là một nữ sinh."

Lúc nói lời này, anh cúi đầu nhìn mặt đất, nhìn không ra cảm xúc nơi đáy mắt là gì, nhưng có nhiều thứ dù giấu thế nào cũng không giấu được.

Tân Long nhìn anh, thu lại dáng vẻ lười biếng và không đáng tin cậy ngày thường, lần đầu tiên ông gật đầu như một trưởng bối chững chạc: "Chú biết."

Trần Giang Dã rít một hơi thuốc mạnh, một lát sau, anh ngẩng đầu lên nhìn Tân Long, giọng nói rất trầm và khàn:

“Chú vất vả một năm thôi, sau này…”

Anh dừng một chút, đè nén cổ họng, tiếp tục nói: "Sau này, cô ấy sẽ sống tốt, hai người sẽ có cuộc sống rất tốt."

Tân Long có chút không rõ hàm nghĩa của câu nói này, nhưng ngẫm lại cũng đúng, ông vẫn luôn tin tưởng sau này Tân Nguyệt sau này sẽ thành công, nên gật đầu.

Lúc này, ông nhìn thấy Trần Giang Dã lấy một tấm thẻ từ trong túi ra.

Trần Giang Dã đưa tấm thẻ này cho ông: "Chú nhận tấm thẻ này đi, mật khẩu là 123123."

Tân Long vô cùng khiếp sợ, vội vàng giơ tay đẩy ra: "Cháu làm gì vậy?!”

Trần Giang Dã nở nụ cười, sự bình tĩnh trong đôi mắt đen của anh vỡ vụn trong khoảnh khắc anh cười đó, cảm xúc ẩn sâu trong đáy mắt lộ ra qua những khe hở.

“Chú, chú nhìn ra được mà.”

Anh cười, thẳng thắn nói ra: "Cháu thích Tân Nguyệt."

Anh cười, nhưng giọng nói lại như sắp vỡ vụn.

"Đây là điều duy nhất cháu có thể làm cho cô ấy lúc này."

Tân Long ngây ngẩn cả người, không đơn giản là bởi vì lời của anh.

Ông chưa từng thấy đứa bé này như vậy.

Trần Giang Dã nhân lúc ông ngây người, nhét thẻ vào tay ông.

"Chú cầm đi, cháu không muốn cô ấy lên đại học còn phải đi làm thêm, học y đã rất vất vả rồi."

Tân Long thở dài: "Tiểu Dã, cháu là đứa trẻ ngoan, chú biết cháu thích Tân Nguyệt, chú không phải người quá cổ hủ, không phản đối Tân Nguyệt yêu sớm, nhưng hiện tại con bé đang học lớp mười hai, quả thật là..."

“Cháu biết.”

Anh dừng một chút, như còn muốn nói gì đó, nhưng không thể nói lời nào vì cổ họng nghẹn lại.

Đã rất nhiều, rất nhiều năm anh không có được cảm xúc nào như thế này, cũng chưa từng cảm nhận được sự xa cách như vậy, như thể trơ mắt nhìn chính mình bị rút đi một khúc xương, đau đớn vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể động đậy.

“Cho nên.”

Giọng anh khàn đến kỳ lạ: "Chú, chú đừng nói cho cô ấy biết những chuyện này.”

“Kẻo cô ấy lo lắng sốt vó, ảnh hưởng đến việc học.”

Anh dùng giọng điệu tự giễu, vẻ mặt thờ ơ, còn nhếch môi cười, nhưng đáy mắt lại không hề có chút vui vẻ nào.

Đôi mắt vốn đã đen và sâu giờ lại càng thêm tối tăm hơn, như thể núi non sương mù, cỏ cây và vạn vật, đều biến mất nơi đáy mắt anh.

"Cô ấy nói muốn thi vào Đại học Y Tân Hải, muốn trở thành một bác sĩ."

“Cháu hy vọng cô ấy sẽ đạt được ước nguyện của mình.”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tại sao nói cô ấy sẽ sống tốt, bởi vì cô ấy sẽ ở bên anh ấy.

P/s: Đừng bỏ qua hai chương tiếp theo, thật sự đừng bỏ qua.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận