Mùa đông ở huyện Bồ không có sương mù, nhưng bầu trời vẫn xám xịt.
Sự chênh lệch giữa không khí lạnh bên ngoài và nhiệt độ bên trong xe khiến cửa sổ xe phủ một lớp hơi nước sương mờ.
Tân Nguyệt nhìn khung cửa sổ, vô thức giơ tay lên.
Mỗi khi mùa đông đến, điều cô thích nhất khi ngồi trên xe là viết chữ trên lớp sương mờ trên ô cửa sổ.
Hai lần trước ngồi xe, cửa sổ cũng mờ, cô đã viết tên Trần Giang Dã.
Lần này, trong vô thức, cô vẫn viết tên của anh, chỉ là khi vừa viết được nửa chữ "Trần", cô bỗng tỉnh ra, nhanh chóng lau đi, sau đó căng thẳng nhìn về phía người đang gối lên vai cô.
Anh vẫn nhắm mắt, đôi lông mày nhíu chặt không biết đã thả lỏng từ khi nào.
Tân Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay đầu, giơ tay lau sạch lớp sương kia, cảnh vật bên ngoài bị sương mờ bao phủ trở nên rõ ràng hơn.
Lúc này, xe sắp đi ngang qua một con đường nhỏ, cô nhìn xuyên qua cửa sổ thấy một chiếc xe máy đột nhiên lao ra từ con đường nhỏ này.
Tiếng còi chói tai lập tức vang lên, tài xế bị chiếc xe máy lao ra làm hoảng sợ, đạp phanh xe và đánh mạnh tay lái. Chiếc xe nghiêng mạnh sang một bên, một số người trực tiếp bị hất ra khỏi chỗ ngồi và ngã xuống lối đi.
Bên cạnh Tân Nguyệt là cửa sổ, cô thấy chiếc xe kia, vô thức đưa tay chống cửa sổ, cho nên không bị đụng vào, nhưng Trần Giang Dã không nhìn thấy, nặng nề ngã lên người cô.
Anh nặng quá, Tân Nguyệt bị anh đè đến mức rên lên một tiếng.
Tân Nguyệt nghe được xương cốt của mình giòn vang, cũng nghe thấy một tiếng “bịch” lớn bên tai, là tay của anh đập vào cửa sổ xe.
Sau đó, Tân Nguyệt cảm nhận được một luồng hơi thở phà lên cổ.
Tim cô đập nhanh hơn.
Tân Nguyệt không biết là do tai nạn xe cộ, hay là do anh tới gần.
Một lát sau, chiếc xe lại nghiêng sang bên kia.
Quán tính làm cho Tân Nguyệt ngả về phía sau, nhưng người phía sau dường như không bị quán tính chi phối, không hề nhúc nhích.
Vì thế, cô đâm mạnh vào anh.
Một giây sau, sườn mặt chạm vào một n** m*m m**, hơi ẩm ướt.
Tân Nguyệt mở to hai mắt, trái tim như đột nhiên ngừng đập trong giây lát, toàn bộ máu trong người như ngừng chảy, mọi thứ trở nên tĩnh lặng, chỉ có đồng tử rung động kịch liệt.
Người phía sau cúi đầu, thu hết vẻ mặt của cô vào đáy mắt.
Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai.
Nụ cười trầm thấp khiến Tân Nguyệt hoàn hồn, lại làm tê dại nửa cơ thể cô.
Cô cắn môi, ảo não nhíu mày, chờ cơn tê dần dần biến mất thì nhanh chóng rời khỏi vòng tay anh, ôm mặt dựa vào cửa sổ bên kia, thu mình lại thành một cục nho nhỏ, để ngăn mình chạm vào anh.
Mặt cô đỏ bừng, chỉ có nơi vô tình bị anh hôn lên còn lưu lại cảm giác mát mẻ từ đôi môi anh.
Trên xe dần dần vang lên những tiếng phàn nàn cùng tức giận mắng chửi, sau đó xe lại khởi hành.
Trần Giang Dã thu bàn tay đang chống trên cửa sổ lại.
Nhìn thấy tay anh rời khỏi tầm nhìn của cô, trái tim Tân Nguyệt cuối cùng cũng đập chậm lại, sau đó không quá nửa giây lại đập nhanh hơn, bởi vì anh lại dựa đầu vào vai cô.
Tân Nguyệt nhíu chặt mày hơn.
Cô không tin anh lại không nhịn được trong thời gian ngắn như vậy, chắc chắn là cố ý.
Cô hít một hơi, di chuyển mông về phía cửa sổ một chút.
“Đừng nhúc nhích.”
Tân Nguyệt không nghe, vẫn di chuyển.
Sau khi lắc vai trả thù, âm thanh truyền đến từ phía sau không rõ cảm xúc:
“Đã nói đừng nhúc nhích.”
Tân Nguyệt nổi cáu, tức giận nói: "Biết say xe sao không mua kẹo bạc hà?”
Trần Giang Dã không trả lời vì sao không mua, chỉ nói: "Em mua cho tôi."
Tân Nguyệt quay đầu liếc anh một cái, thấy khóe môi anh nhếch lên cười, cô càng tức giận.
“Một cái kẹo bạc hà mà phải để tôi mua cho anh? Anh có bệnh à?”
Trần Giang Dã nhắm mắt lại, giống như còn say xe, nhưng nụ cười bên môi thật sự rất rõ ràng, hoàn toàn không giống một người đang say xe.
Anh lười biếng mở miệng: "Ai bảo em nợ tôi."
Trái tim Tân Nguyệt run lên.
Rồi sau đó, cô siết chặt tay, vẻ mặt như còn có chút tức giận, lại giống như chỉ đang giận dỗi.
Cô đúng là đang giận dỗi, buồn bực nói với anh: "Mua là có thể không nợ anh nữa à?"
Lần này, nụ cười bên môi Trần Giang Dã tắt hẳn.
Anh mở mắt, liếc về phía Tân Nguyệt.
“Em nằm mơ đi.”
Thanh âm của anh không có sự dao động, nhưng đầy lạnh lẽo.
Tân Nguyệt không nói gì nữa.
Trần Giang Dã nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi lại nhắm mắt.
Xe khách lại chạy qua một trạm, cuối cùng cũng vào thành phố.
Bến xe nằm ngay bên ngoài thành phố, bình thường hầu hết khách sẽ không ngồi đến bến, trừ khi còn phải ngồi xe đến nơi khác, còn không gần như bọn họ đều xuống ở bên cạnh trạm xăng.
Lần trước Tân Nguyệt cũng xuống bên cạnh trạm xăng, kết quả bị đám Hạ Mộng Nghiên chặn lại.
Tân Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu nhóm Hạ Mộng Nghiên lại tới, cô sẽ ngồi đến bến xe, đi ra từ cửa sau.
Hôm nay cô không thấy đám Hạ Mộng Nghiên kia, nghĩ rằng xuống đây thì tiện hơn, nơi này dễ bắt taxi hơn một chút. Bến xe huyện Bồ nhỏ, bên ngoài không có chỗ đậu xe cho taxi, phải đi bộ một đoạn mới có xe cho thuê, nếu vào trong bến xe thì phải đi vòng ra một đoạn dài.
“Xuống xe.”
Tân Nguyệt nói với người đang dựa vào vai cô.
Trần Giang Dã mở mắt, chậm rãi đứng dậy.
Chờ cô cầm cặp sách, hai người cùng xuống xe.
Lúc này, một nữ sinh ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh trạm xăng thò đầu ra, sau đó vội vàng nói với người bên trong:
“Tân Nguyệt tới rồi, Tân Nguyệt tới rồi.”
Một đám người lập tức ra khỏi cửa hàng tiện lợi, chừng mười người, vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi là đã rất nổi bật.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người cầm đầu, vẻ mặt của Tân Nguyệt lập tức trầm xuống.
“Trần Giang Dã.”
Cô bình tĩnh gọi Trần Giang Dã đang chống tay lên đầu gối bên cạnh, vươn tay nắm lấy cổ tay anh.
“Chạy!”
Cô kéo Trần Giang Dã định bỏ chạy, định chạy trước rồi giải thích với anh sau, nhưng lại bị anh kéo lại.
“Chạy cái gì?”
Trần Giang Dã lười biếng đứng thẳng dậy, giọng nói cũng mang vẻ mệt mỏi.
Tân Nguyệt hơi sốt ruột, lần này Hạ Mộng Nghiên dẫn theo không ít nam sinh. Cô không muốn Trần Giang Dã xung đột với bọn họ, cũng không muốn anh biết cô đang bị bắt nạt trong khoảng thời gian này.
Nhưng Trần Giang Dã không đi, cô không kéo được anh.
Cửa hàng tiện lợi cách đây rất gần, Hạ Mộng Nghiên nhanh chóng dẫn theo mười người tới.
“Ơ, còn tìm một vệ sĩ nữa à.”
Hạ Mộng Nghiên vẫn đang ngậm kẹo m*t trong miệng, thần thái vẫn như trước.
Ánh mắt cô ta đảo quanh vài vòng trên người Trần Giang Dã, sau đó bật cười, lúc này mới nhìn về phía Tân Nguyệt.
“Cậu cũng trâu bò thật đấy, đi đâu tìm được người đẹp trai như này vậy?”
Tân Nguyệt rời mắt khỏi người Trần Giang Dã, lạnh lùng nhìn Hạ Mộng Nghiên.
“Lại giả câm điếc.”
Hạ Mộng Nghiên cười nhạo một tiếng, quay đầu hất cằm về phía Trần Giang Dã: "Tôi nói này, anh chàng đẹp trai, ở đây không có chuyện của anh, không muốn bị đánh thì đi nhanh lên."
“Bị đánh?”
Trần Giang Dã như nghe được một câu chuyện cười.
Anh nhìn về phía mấy chàng trai phía sau cô ta, đáy mắt có thể thấy rõ sự khinh thường.
“Chỉ bằng mấy người chúng mày?”
Một nam sinh tóc vàng bước ra từ sau lưng Hạ Mộng Nghiên và đi tới bên cạnh cô ta, hai tay đút túi, cằm ngẩng cao, tự cho là rất ngầu.
“Mày con mẹ nó ngông thật đấy.”
Tên tóc vàng thấp hơn Trần Giang Dã nhiều, Trần Giang Dã nhìn mà không cần phải nhấc mí mắt.
“Mày quản được à?”
Tên tóc vàng bị sự khinh bỉ trong mắt anh chọc giận, giơ tay đẩy anh một cái, chỉ vào anh và nghiến răng nói: "Mày dám nói lại lần nữa?"
Trần Giang Dã “chậc” một tiếng, như thể không kiên nhẫn với những trò xô xô đẩy đẩy của mấy đứa học sinh tiểu học này, lười nói nhảm với hắn ta, anh trực tiếp nhấc chân đá hắn ta một cước.
Tên tóc vàng không bị đá văng xuống đất, người phía sau cách hắn ta rất gần, đỡ được hắn ta, nhưng hắn ta vẫn đau đến mức mặt nổi đầy gân xanh.
Hắn ta ôm chỗ bị đá, chịu đựng cơn đau hô to một tiếng: "Đánh nó cho ông!’’
“Mẹ mày đánh đi!”
Hạ Mộng Nghiên kéo một nam sinh đang muốn xông lên lại.
“Tuần trước bà đây vừa mới đến cục cảnh sát, đừng con mẹ nó đánh nhau ở đây!”
“Vậy cậu con mẹ nó cút xa một chút, ông đây không thể cứ để yên như vậy được!”
Thật trùng hợp, một chiếc xe cảnh sát đúng lúc đi ngang qua đây.
Khi đi qua bọn họ, xe cảnh sát còn dừng lại, cảnh sát bên trong xe chống cửa sổ thò đầu ra.
“Hạ Mộng Nghiên!”
Cảnh sát lớn tiếng gọi tên Hạ Mộng Nghiên.
Nghe thấy âm thanh này, vẻ mặt Hạ Mộng Nghiên xẹt qua một tia ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía viên cảnh sát kia.
“Chú..." Cô ta lúng túng gọi.
Cảnh sát chỉ tay về phía cô ta: "Cháu lại bắt nạt người khác à?”
Hạ Mộng Nghiên ngượng ngùng nói: "Không ạ.”
“Vậy mấy đứa làm gì ở đây?”
"Thì... Gặp người quen, chào hỏi một chút."
Viên cảnh sát đã nhìn thấu mấy trò vặt vãnh này của cháu gái, cảnh cáo: "Nếu chú bắt gặp cháu đánh nhau, chú nhất định sẽ nói cho ba cháu."
“Cháu thật sự không đánh nhau.”
Cảnh sát liếc nhìn Tân Nguyệt và Trần Giang Dã bên cạnh, cũng không hỏi bọn họ rốt cuộc có bị bắt nạt hay không, chỉ thản nhiên nói một câu: "Tự cháu xem mà làm."
Nói xong, ông ta lại ngồi trở về.
Một lát sau, xe cảnh sát rời khỏi hiện trường.
Hạ Mộng Nghiên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía tên tóc vàng.
Lúc này tên tóc vàng cũng tỉnh táo lại, nhận được ánh mắt của Hạ Mộng Nghiên, hắn ta áp đầu lưỡi vào má, quay đầu nhìn về phía Trần Giang Dã.
Hắn ta hất cằm về phía Trần Giang Dã.
"Nhà máy ống thép cũ phía sau trường nghề, có gan thì chiều chủ nhật đến."
Trần Giang Dã cũng khẽ hất cằm: "Không đến là cháu trai.”
Nghe vậy, Tân Nguyệt giật mình, ngạc nhiên nhìn anh.
“Được, mày có gan.”
Tên tóc vàng đi tới dùng một ngón tay chọc vào vai trái của Trần Giang Dã: "Ông đây chờ mày."
Trần Giang Dã nở nụ cười khinh thường.
Tên tóc vàng bị vẻ mặt của anh làm cho nổi giận, nhưng lúc này hắn ta nhịn.
“Đi.”
Hạ Mộng Nghiên l**m kẹo m*t, ánh mắt lại đánh giá Trần Giang Dã một lượt, vẻ mặt như có chút tiếc nuối.
Mấy nam sinh đã đi theo tên tóc vàng, còn cô ta thì vẫn đứng tại chỗ, người lắc lư mấy cái, không biết đang nghĩ gì.
Một lát sau, cô ta đột nhiên nở nụ cười, sau đó nói với Trần Giang Dã: "Anh đẹp trai, tuần sau đến thì nhớ đội mũ bảo hiểm nhé, khuôn mặt này mà bị đánh hỏng thì tiếc lắm."
“Nếu không, cẩn thận đại mỹ nữ Tân của chúng ta không cần anh nữa đấy.”
Nói xong, cô ta giơ tay lên, cười vẫy tay với Trần Giang Dã và Tân Nguyệt: "Bái bai, gặp lại sau nhé."
Cô ta dẫn đám con gái còn lại rời đi.
Chỉ còn lại Tân Nguyệt và Trần Giang Dã.
Đợi bọn họ đi xa, Tân Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Trần Giang Dã.
“Trần Giang Dã.”
Cô rống lên với anh: "Anh điên rồi à?!”
Trần Giang Dã cúi đầu, vẻ mặt rất nhạt, nhưng ánh mắt lại rất sâu.
Trầm mặc một lát, anh cúi người, yên lặng nhìn vào mắt Tân Nguyệt.
Một tiếng hừ lạnh phát ra từ trong xoang mũi, anh mở miệng với vẻ mặt mỉa mai: "Tôi đã điên từ lâu rồi, em không biết sao?"
Tân Nguyệt ngẩn ra.
Nhìn cặp mắt đen láy kia, cô cảm thấy trái tim mình đau đớn, như là bị cái thứ gì đó giằng xé.
Cô như nghĩ tới điều gì đó cực kỳ đáng sợ, chân mày nhíu chặt.
Sau một lúc lâu, cô kinh ngạc hỏi anh: "Rốt cuộc… Vì sao anh trở về?”
Ánh mắt Trần Giang Dã trầm xuống.
Vì sao?
Còn có thể vì cái gì?
Ban đầu, anh không định trở về.
Anh cho rằng, anh không ở đây, cô sẽ ở trường chăm chỉ học tập, đi học, không bị bất cứ điều gì quầy rầy, sau đó thi đậu vào ngôi trường đại học mà cô mơ ước.
Nhưng ở đây, cô lại bị bắt nạt.
Thì làm sao anh cho phép?
Anh cũng cho rằng, ba năm hay năm năm sẽ trôi qua rất nhanh, giống như trước kia, chỉ cần gió thổi là xong, sẽ không có cảm giác gì.
Anh có thể gặp lại cô ở điểm kết thúc.
Nhưng chỉ mới hai tháng, anh đã muốn gặp cô đến phát điên.
Anh không muốn chỉ chờ cô ở điểm kết thúc.
Mỗi một giây trong cuộc đời cô, anh đều muốn tham gia.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Anh rời đi vì cô, trở về cũng vì cô.
Tương lai mà anh tưởng tượng, dù thế nào cũng có cô.