Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 48: Không quen.




Một chàng trai mặc đồ đen bước vào.

Lúc này tất cả mọi người trong lớp đều mở to hai m, bất kể là nam hay nữ.

Ở thị trấn nhỏ như thế này, không bao giờ có một người như vậy, vừa tự cao tự đại, vừa lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ nhưng lại toát ra vẻ lười biếng bất cần đời.

Anh bước lên bục giảng, bục giảng chỉ cao hơn mặt đất một bậc bỗng chốc như bị kéo dài vô hạn, anh giống như đứng trên mây, không cần nhấc mí mắt lên vẫn có thể từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới.

“Em tự giới thiệu với mọi người đi." Hà Tình nói.

Từ khi bước vào lớp, chàng trai chỉ nhìn một chỗ, không đúng, chính xác mà nói thì chỉ nhìn một người, giờ phút này anh vẫn chỉ nhìn người đó, giọng nói trầm thấp cất lên:

"Tôi tên là Trần Giang Dã, sẽ học ở đây trong hơn nửa năm tới, mong được mọi người giúp đỡ.’’

Tân Nguyệt, người bị anh nhìn chằm chằm, con ngươi không ngừng rung động.

Làm sao có thể…

Tại sao anh lại chuyển đến đây?

Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?

Tân Nguyệt không hiểu anh, thật sự không hiểu.

“Được rồi, chúng ta vỗ tay hoan nghênh bạn học mới nào.”

Hà Tình vừa dứt lời, cả lớp lập tức vỗ tay cực kỳ nhiệt liệt, tiếng vỗ tay kéo dài không ngớt.

“Được rồi, được rồi!”

Vẫn là Hà Tình gõ thước dạy học bảo bọn họ dừng lại.

"Em cao nên em ngồi vào bàn trống ở phía sau kia đi."

Sau khi Hà Tình nói với Trần Giang Dã xong, lại nói với cả lớp, "Các em ai đặt đồ lên cái bàn trống kia, đi xuống dọn đi."

Trên bàn kia hiện đang có không ít đồ lặt vặt, Hà Tình nói xong lập tức có rất nhiều người đi lấy đồ về, mặt bàn và hộc bàn nhanh chóng đã trống rỗng, chỉ còn lại mấy quả cầu lông không ai nhận.

"Em vẫn nên lau bàn ghế lại một chút."

Trần Giang Dã "Vâng" một tiếng, nhấc chân bắt đầu đi xuống, đi ngang qua hàng nào, mọi người trong hàng đó đều đồng loạt quay lại nhìn, rất nhiều người đã che miệng lại nhưng không che được sự kích động và hưng phấn trên mặt.

“Đệt, cậu ấy con mẹ nó đẹp trai quá đi!”

“Có người có thể đẹp đến mức này sao?”

“Trông cậu ta trâu bò ghê.”

Những người nói chuyện là mấy nam sinh, hầu hết nữ sinh đều che miệng nói không nên lời, chờ anh đi ngang qua mới kích động bấm nhân trung, nói:

“Cứu mạng!”

“A a a a, cậu ấy đẹp trai quá.”

“Tớ sắp chết! Tớ sắp chết rồi!”

"Các cậu có phát hiện không, hình như cậu ấy vẫn luôn nhìn Tân Nguyệt đó."

"Điều này rất bình thường, Tân Nguyệt người ta đẹp như vậy, cũng không kém gì so với cậu ấy đâu."

“Bộp bộp bộp - -!”

Âm thanh gõ mạnh của cây thước lên bàn lại vang lên từ bục giảng.

Hà Tình đứng trên đó hô to: "Ầm ĩ cái gì? Tranh thủ thời gian đọc sách đi, lát nữa làm lễ chào cờ rồi!”

Lúc đó, Trần Giang Dã đã đi đến bàn trước mặt Tân Nguyệt, ánh mắt anh vẫn vững vàng dừng trên người cô.

Tân Nguyệt cũng đang nhìn anh.

Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Dòng chảy của thời gian dường như chậm lại trong giây phút này, và mọi thứ trên thế giới này cũng như đang di chuyển rất chậm… Rất chậm…

Nhưng thời gian trong thế giới thực không chậm lại vì bất cứ ai, chỉ là bọn họ nhìn nhau quá tập trung, không muốn ánh mắt lệch đi mà thôi.

Khoảng cách một mét này, thật sự quá ngắn.

Đồng tử của anh trượt tới đuôi mắt, cuối cùng bước về phía trước, rời khỏi tầm mắt của cô.

Tân Nguyệt không quay đầu lại, như thể bị đông cứng ở đó.

Khi anh hoàn toàn đi qua cô, cô cảm thấy như trái tim đang treo lơ lửng bỗng trở lại lồng ngực, đó là sự rung động trong một khoảnh khắc, sau đó lại đập rộn ràng.

Cái bàn trống đó ở phía sau Tân Nguyệt, bàn chạm vào ghế của cô, cho nên khi anh đá vào bàn, cả người Tân Nguyệt cũng run lên theo.

Tân Nguyệt vốn cho rằng anh không cẩn thận đá vào bàn, nhưng khi bàn lại bị anh đá thêm lần nữa, ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của anh vang lên từ sau lưng:

"Cho xin hai tờ giấy."

Tân Nguyệt cảm thấy căng thẳng, nhanh chóng chớp mắt mấy cái, sau đó tận lực giữ bình tĩnh, lấy một bọc giấy ném cho anh, không ngẩng đầu nhìn anh.

Trần Giang Dã như hừ lạnh một tiếng, sau đó mới cầm giấy trên bàn, rút một tờ để lau mặt bàn và ghế.

Lúc anh lau bàn, Từ Tuấn Kiệt ngồi cùng bàn với Tân Nguyệt nghiêng lại gần, thấp giọng hỏi cô: "Cậu quen cậu ta à?”

Tân Nguyệt ngừng lại một chút, lông mi dài rủ xuống che khuất mắt, thản nhiên trả lời:

“Không quen.”

Giọng của cô khá nhỏ, nhưng hai từ này dường như vẫn bị người nào đó nghe thấy, động tác lau dọn của anh thoáng khựng lại.

Lúc này, các bạn học ngồi phía trước liên tục quay đầu lại nhìn về phía bên này, nhưng ngại Hà Tình vẫn đứng ở phía trên, đại đa số mọi người vẫn không dám chụm đầu bàn tán, chỉ có thể cùng bạn cùng bàn nói hai câu, nhưng sự chú ý của con trai và con gái khác nhau, không thể trò chuyện sôi nổi như những người cùng giới. Khi bài hát tập hợp ở sân thể dục vừa vang lên, những nữ sinh đã rục rịch rầm rì từ lâu kia lập tức buông sách trong tay xuống, chạy tìm chị em của mình trò chuyện ngay lập tức.

Đám người như Hồ Tư Vũ cả ngày tám chuyện không dứt, không cần phải nói cũng biết đã hào hứng như thế nào.

Vị trí của Hồ Tư Vũ khá gần phía sau, khi tiếng chuông tập hợp chưa vang được hai giây, cô ta đã vọt tới vị trí của Lưu Linh ở phía trên, cũng không đợi nổi ra khỏi phòng học, vẻ mặt đã kích động kêu lên vài tiếng “Con mẹ nó”.

“Tớ kể cho các cậu nghe! Tớ phát hiện một chuyện siêu sốc!”

Nhìn cô ta kích động như vậy, Lưu Linh đã chờ không kịp, không đợi kéo Trịnh Miểu Miểu đã thúc giục cô ta nói nhanh.

“Miệng Tân Nguyệt bị rách đúng không? Hôm qua tớ hỏi cậu ta sao lại bị rách, cậu ta bảo tự cắn, lừa quỷ đấy, tưởng tớ ngốc à, vừa nhìn là biết không phải ngã mà là bị người ta cắn, vậy mà cậu ta nói tự cắn thì chắc chắn là bị người khác cắn rồi."

Tuy cô ta phân tích rất rõ ràng và hợp lý, nhưng những điều này cô ta đã nói từ hôm qua rồi, Lưu Linh ai da một tiếng: "Chuyện này cậu đã nói rồi, nói vào trọng tâm đi!"

“Cậu cứ nghe tớ nói đã!”

Hồ Tư Vũ tiếp tục nói: "Ban đầu tớ cho rằng cậu ta bị đám côn đồ lớp mười hai cưỡng h**p, các cậu đoán xem chuyện thế nào?"

Lưu Linh gấp đến độ không chịu được: "Đừng con mẹ nó dông dài nữa, cậu mau nói đi!”

“Vừa rồi tớ! Thấy rồi!”

Hồ Tư Vũ vẫn cố làm ra vẻ bí hiểm, biểu cảm cực kỳ khoa trương nói: "Miệng Trần Giang Dã cũng bị rách!”

Lưu Linh đương nhiên hiểu ý của cô ta.

Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!

Hồ Tư Vũ vỗ cánh tay Lưu Linh, vẻ mặt kích động hỏi cô ta: "Chắc là cậu cũng thấy rồi chứ, Trần Giang Dã vừa vào lớp đã nhìn chằm chằm Tân Nguyệt, ánh mắt không hề rời đi!"

Lưu Linh gật mạnh đầu: "Tớ có thấy!"

Lúc này Trịnh Miểu Miểu cũng gia nhập, Hồ Tư Vũ lại thuật lại một lần nữa cho Trịnh Miểu Miểu. Từ tòa nhà dạy học đến sân thể dục, ba người trò chuyện đến quên cả trời đất.

"Tân Nguyệt thật trâu bò, bình thường giả vờ chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, sau lưng lại có dám làm chuyện như vậy, ngay cả trai đẹp ở Thượng Hải cũng câu được tới đây."

Trịnh Miểu Miểu tỏ vẻ khiếp sợ đối với suy đoán của Hồ Tư Vũ: "Cậu thật sự cảm thấy Trần Giang Dã vì Tân Nguyệt mà đến chỗ chúng ta sao?"

“Chứ sao nữa?”

Vẻ mặt Hồ Tư Vũ chắc chắn: "Cậu nhìn quần áo và khí chất của cậu ta đi, giống người sẽ học ở cái trường rách nát này của chúng ta sao?"

Trịnh Miểu Miểu phản bác: "Nhưng nếu cậu ấy không tới đây trước, làm sao Tân Nguyệt có thể quen biết cậu ấy được?"

"Chắc chắn là cậu ta đã thấy video của Tân Nguyệt rồi theo đuổi tới tận đây."

“Không đến mức đó chứ, từ Thượng Hải đuổi tới đây, còn chuyển trường tới đây luôn.”

Hồ Tư Vũ cắt ngang: "Mấy tên nhà giàu cả ngày rảnh rỗi thì có gì mà không làm được, cậu không xem tin tức trên Douyin sao? Chỉ mới tháng trước, có một đại gia vì theo đuổi một hot girl mạng mà ngày nào cũng ngồi xổm bên ngoài trường của cô ấy, kết quả bị một tên côn đồ đâm."

Trịnh Miểu Miểu bĩu môi, nói: "Tớ vẫn cảm thấy khả năng hai người bọn họ quen nhau quá thấp, nhà Tân Nguyệt ở trên núi, chẳng lẽ cậu ấy còn đuổi tới trên núi."

“Cũng đúng.”

"Nghĩ thử xem, nếu hai người bọn họ có gì đó, chắc chắn sẽ không giấu được."

“Đúng vậy.”

Khi bọn họ đang trò chuyện sôi nổi thì đương sự trong miệng họ đang yên tĩnh ngồi trong lớp đọc sách, không tham gia lễ chào cờ.

Bắt đầu từ cấp hai, ngoại trừ lễ khai giảng, Tân Nguyệt không tham gia các hoạt động giữa giờ và lễ chào cờ, bởi vì luôn có quá nhiều người ở sân thể dục chờ cô, gây ra nhiều sự cố ùn tắc, sau đó trường học cho phép cô không cần tham gia nữa.

Hôm nay không có ai xin nghỉ, Tân Nguyệt thấy vị trí ở phía trước đều trống.

Cô cao hơn các bạn nữ trong lớp, nên luôn ngồi ở hàng cuối cùng nếu vị trí phía trước đều trống thì có nghĩa là tất cả mọi người đã xuống sân.

Không đúng, cô đột nhiên nhận ra - -

Bây giờ vị trí của cô không phải là hàng cuối cùng, còn có một người ở phía sau cô.

Nghĩ đến đây, hai tay cô nhất thời bất giác siết chặt.

Anh có tham gia lễ chào cờ không?

Tân Nguyệt hít sâu mấy hơi, do dự một lúc lâu vẫn chậm rãi quay đầu nhìn về phía sau.

Khi tầm mắt chưa quay hết nửa vòng, khóe mắt cô liếc thấy một cái bóng đen.

Trần Giang Dã lười biếng dựa vào ghế, đang nhìn cô.

Dường như anh đang chờ…

Khi nào cô quay đầu nhìn anh?

Tân Nguyệt vẫn cảm thấy ánh mắt của anh như có một loại ma lực đặc biệt, mỗi lần nhìn vào cặp mắt đó, cô sẽ bị đóng đinh tại chỗ, ánh mắt bị anh khóa chặt lại.

Đối với ánh mắt ngoái lại của cô, anh như đã đoán được, vẻ mặt anh lạnh lùng, ánh mắt không có một tia dao động.

Tân Nguyệt không bình tĩnh như anh, đồng tử không kiểm soát được rung động.

Cô đã từng nhìn vào mắt anh ở rất nhiều nơi, trong sân nhà, trong rừng, bờ sông, bên đường... Thậm chí là trên giường trong khách sạn, nhưng cô không bao giờ nghĩ tới, bọn họ sẽ xuất hiện ở cùng một lớp học.

Cảnh tượng chưa bao giờ tưởng tượng này làm cho Tân Nguyệt có chút hoảng hốt, mà vẻ mặt của Trần Giang Dã vẫn luôn hờ hững, mặc dù nhìn cô, nhưng không có chút ý định muốn mở miệng nói chuyện.

Cũng không thể cứ nhìn nhau như vậy mà không nói lời nào.

Tân Nguyệt tỉnh táo lại, khẽ thở dài trong lòng.

“Anh…”

Cô mở miệng, nhưng không biết phải nói cái gì, hoặc là hỏi cái gì.

Những vấn đề cô muốn biết, anh chắc chắn sẽ không nói cho cô biết, ví dụ như rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Sao lại chuyển đến đây?

Thậm chí cô biết anh sẽ trả lời như thế nào, anh sẽ nói:

“Em quản được chắc?”

Tân Nguyệt lại thở dài, cuối cùng hỏi một câu không đau không ngứa:

"Sao anh không tham gia lễ chào cờ?"

Nhưng anh vẫn trả lời câu kia: "Em quản được chắc?”

Tân Nguyệt nhíu mày: "Anh có thể đổi lời thoại được không?”

“Tôi đã nói với em lời thoại gì?”

Trần Giang Dã nhếch môi, giọng điệu đầy châm chọc: "Tôi quen em à?”

Tân Nguyệt ngẩn ra.

“Anh... Nghe thấy?”

“Hỏi thừa.”

Tân Nguyệt chớp mắt, vẻ mặt giống như đứa trẻ ăn vụng kẹo bị bắt quả tang.

Trần Giang Dã nhìn vẻ mặt của cô, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.

“Em giỏi thật đấy.”

Anh nghiến răng, hung dữ nói: "Con mẹ nó hôn cũng hôn rồi, còn nói không quen?”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chính xác hơn một chút, là miệng bị cắn nát.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận