“Đệt? Hai người bọn họ có quan hệ gì?”
“Sao tớ cứ cảm thấy có điều gì đó không mờ ám ở đây nhỉ?"
“Không phải bọn họ đã quen nhau trước đó chứ?”
Trong lớp học, mọi người bàn tán sôi nổi, trong đó Hồ Tư Vũ là người kích động nhất, cô ta điên cuồng vỗ cánh tay Lưu Linh nói: "Cậu nhìn đi, cậu nhìn đi, tớ đã nói rồi mà, bọn họ chắc chắn quen nhau. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy! Chắc chắn bọn họ thân quen đến mức nào mới có thể hôn nhau nồng nhiệt như thế chứ!”
“Chậc chậc chậc.”
Lưu Linh vội “Chậc” vài tiếng: "Tân Nguyệt thế mà lại có thể dữ dội như vậy.”
“Cái gì, cái gì, cái gì?”
Một nam sinh bên cạnh ngửi được mùi ‘dưa’ ngon.
Hồ Tư Vũ che miệng cười khì khì, nói với cậu ta: "Bọn tớ nghi ngờ Tân Nguyệt và Trần Giang Dã có quan hệ không bình thường, vết rách trên môi hai người bọn họ chắc chắn do hai người hôn nhau mà có."
“Vãi! Mạnh bạo như vậy sao!’’
Nam sinh không nhịn được, lập tức hô lên, cả lớp đều nghe thấy.
Tân Nguyệt và Trần Giang Dã tất nhiên cũng nghe thấy.
Tân Nguyệt không có phản ứng gì, như thể chưa hoàn hồn, Trần Giang Dã thì quay đầu nhìn về phía nam sinh kia.
Đôi mắt đen nhánh của anh hơi cụp xuống, ánh mắt sắc bén mà cực kỳ áp bức.
Nam sinh kia sau khi đón nhận ánh mắt của anh, lập tức thu lại vẻ mặt hưng phấn, vuốt mũi ngồi về chỗ.
Tiếp đó, Trần Giang Dã lại liếc nhìn Hồ Tư Vũ và Lưu Linh.
Có những người trời sinh đã có khí chất khiến người khác cảm thấy áp lực, Hồ Tư Vũ và Lưu Linh cũng lập tức không cười nổi nữa.
Đến khi Trần Giang Dã quay đầu lại, Tân Nguyệt đã đội mũ xong, đang ngẩng đầu nhìn anh.
Cô xem như không có người xung quanh, hỏi anh: "Anh thì sao?"
Trần Giang Dã hiểu ý cô, thản nhiên đáp: "Tôi không cần.”
Tân Nguyệt mở bịch khẩu trang ra, lấy một nửa đưa cho anh: "Khi về anh vẫn nên đeo khẩu trang."
Trần Giang Dã cúi đầu nhìn khẩu trang trong tay cô, rồi lại ngẩng đầu liếc cô một cái, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy, sau đó ngồi về chỗ của mình.
Rất nhiều người trong lớp vẫn đang nhìn hai người họ, nhưng khi Trần Giang Dã ngồi vào chỗ ngồi của mình và ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu đi, như thể đối diện với đôi mắt đen nhánh kia sẽ gặp phải hậu quả gì đó rất đáng sợ.
Lúc này, giáo viên Vật lý của tiết học đầu tiên buổi tối cầm bài kiểm tra bước vào. Lúc còn ở bên ngoài, cô ấy cảm thấy kỳ lạ, thế nào mà hôm nay không nghe thấy tiếng nói chuyện trong lớp, đến khi vào lớp lại cảm thấy bầu không khí rất quỷ dị.
Cô ấy nhìn quanh lớp vài lần mới nói: "Hai tiết tối nay chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra trên lớp."
Bài kiểm tra được truyền từ phía trước tới, Tân Nguyệt lấy một tờ đưa cho Từ Tuấn Kiệt, đặt một tờ lên bàn, còn lại xoay người đưa cho Trần Giang Dã.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Tân Nguyệt cũng không kiêng dè, nhìn thẳng vào anh.
Trần Giang Dã như cố tình đưa tay nhận bài kiểm tra thật chậm, hứng thú đánh giá biểu cảm của cô.
Tân Nguyệt không chiều anh, trực tiếp ném bài thi lên bàn anh, để anh chụp lấy không khí.
Anh nhướng mày.
"Nhận được bài kiểm tra rồi thì làm ngay đi. Sau khi tiết thứ hai kết thúc, tôi sẽ thu bài đúng giờ."
Giáo viên Vật lý thúc giục.
Trần Giang Dã chậm rãi kéo bài kiểm tra đến trước mặt, lại xoay bút một lát mới bắt đầu làm.
Bài kiểm tra hôm nay là đề thi đại học Tỉnh Giang Tô cách đây một năm, Tân Nguyệt đã từng làm đề thi này rồi, cho nên mặc dù đề rất khó, cô vẫn hoàn thành rất nhanh, nhưng cô lại không phải là người đầu tiên nộp bài.
Người đầu tiên là Trần Giang Dã.
Lúc anh lên nộp, Tân Nguyệt chưa bắt đầu làm câu hỏi lớn cuối cùng, điều này khiến cô không thể không ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc.
Rất nhiều người trong lớp cũng đang nhìn anh, ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng biểu cảm phong phú hơn Tân Nguyệt nhiều, mà anh chỉ nhìn về phía Tân Nguyệt, ánh mắt nghiền ngẫm.
Tân Nguyệt hít sâu một hơi, thu lại ánh mắt, vùi đầu tiếp tục làm bài.
Câu hỏi cuối cùng là câu cô ghi vào sổ ghi lỗi, đáp án cô đều nhớ hết, nên chỉ mất vài phút để hoàn thành, sau đó cô cầm bài kiểm tra đi lên bục giảng nộp bài.
Giáo viên Vật lý nhận bài thi của cô, ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại nhìn về phía Trần Giang Dã, tiếp theo nói với cả lớp: "Những ai nộp bài trước thì ngồi tự học, còn muốn đi vệ sinh thì cứ đi."
Nộp bài xong, Tân Nguyệt trở về chỗ ngồi, không khỏi nhìn Trần Giang Dã ở ngay sau lưng mình.
Anh đang vân vê một chiếc máy bay giấy đã gấp xong, cũng đang nhìn cô.
Nhìn thấy chiếc máy bay giấy trên tay anh, biểu cảm Tân Nguyệt hơi trì trệ, nhịp tim cũng chậm nửa nhịp.
Mà ngay lúc này, chiếc máy bay giấy khiến cô phân tâm kia được Trần Giang Dã ném ra khỏi tay, bay một khoảng cách khá ngắn giữa không trung, đáp xuống mặt bàn của cô.
Chiếc máy bay giấy đột nhiên xuất hiện khiến Từ Tuấn Kiệt quay đầu lại nhìn Trần Giang Dã, nhưng Trần Giang Dã cũng không để ý tới anh ấy, ánh mắt vẫn tập trung trên người Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt bị anh nhìn đến nỗi nóng bừng cả mặt, nhất là khi anh ném chiếc máy bay giấy, cô vội vàng nhanh chân trở về chỗ ngồi.
Không có chữ viết trên cánh máy bay, chữ viết ở dưới đáy.
[Còn muốn giả vờ không quen biết tôi sao
Tôi cũng không phải không thể phối hợp]
Tân Nguyệt một tay cầm máy bay giấy, một tay đỡ trán.
Sau khi thở dài, cô cầm bút viết dưới dòng chữ của anh:
[Anh cảm thấy còn ai tin tưởng chúng ta không quen biết à?]
Viết xong, cô cầm máy bay giấy đưa tay ra sau lưng rồi ném cho anh, đầu không quay lại.
Chẳng bao lâu, máy bay giấy lại bay lên bàn cô, cô trực tiếp cầm lên nhìn xuống đáy.
[Sao? Còn trách tôi mua khẩu trang cho em à?]
Đó là hai câu hiếm hoi có dấu câu.
Tân Nguyệt lại cầm bút viết một câu, lại ném cho anh.
Trần Giang Dã cầm lấy chiếc máy bay giấy cô ném ở mép bàn, lật mặt sau.
Tân Nguyệt chỉ trả lời anh bốn chữ:
[Tôi cảm ơn anh.]
Một giây sau, một tiếng cười khẽ không hề che giấu vang lên trong phòng học.
Tất cả mọi người theo bản năng quay đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng cười, nhìn thấy rõ Trần Giang Dã đang nhếch môi cười.
Anh không coi ai ra gì tiếp tục nhìn máy bay giấy trong tay, cũng không có ý định thu lại nụ cười bên môi.
Trần Giang Dã cười rộ lên thật sự rất đẹp, ngay cả giáo viên Vật lý chuẩn bị quát anh cũng ngẩn người, cuối cùng chỉ nhắc nhở một chút: "Làm xong rồi thì đọc sách đi, chưa hết giờ đâu."
Lúc này Trần Giang Dã mới rời mắt khỏi máy bay giấy, liếc nhìn bục giảng, sau đó chậm rãi cất máy bay giấy vào bàn, lại thong thả mở sách ra, bắt đầu đọc một cách hờ hững, nụ cười thấp thoáng trên môi vẫn không tắt.
Vẫn còn hơn nửa tiết học, trong lớp ngoại trừ Tân Nguyệt và Trần Giang Dã, mọi người đều đang vất vả làm bài, không ai để ý người nào đó còn cười hay không.
Đợi đến khi tan học, có người vẫn chưa làm xong bài kiểm tra, giáo viên Vật lý lại kéo dài thời gian bọn họ tan học thêm mấy phút.
Tiết thứ ba là tiết Sinh học, giáo viên Vật lý không nán lại quá lâu, thu bài xong thì ra ngoài.
Giờ vẫn đang trong đợt ôn tập đầu tiên, giáo viên Sinh học tổng hợp kiến thức trên bục giảng, phía dưới có người nghe rất chăm chú, cũng có người buồn ngủ.
Tân Nguyệt có tiết tấu ôn tập của riêng mình, không nghe nhiều, cúi đầu tự tóm tắt vào vở.
Khi cô đang viết, một tờ giấy đột nhiên xuất hiện trên vở cô, là Từ Tuấn Kiệt đưa qua, trên đó viết:
[Cậu và Trần Giang Dã thật sự không quen nhau à?]
Tân Nguyệt nhìn chằm chằm tờ giấy kia, không do dự quá lâu, cầm lên viết:
[Có quen.]
Cô chỉ viết hai chữ này, không giải thích lý do trước đó tại sao lại nói không quen, Từ Tuấn Kiệt cũng không có hỏi thêm.
Sau tiết học này, rất nhiều người trong lớp đều ra ngoài. Chạy ra ngoài giữa thời tiết lạnh lẽo như vậy, chỉ có thể là có vài lời không tiện nói trong lớp mà thôi.
Bọn Từ Dương tới tìm Trần Giang Dã ra ngoài hút thuốc, mấy người không hút thuốc cũng đi theo lên sân thượng của tòa nhà giảng dạy thứ ba, dù sao hút thuốc không phải là trọng điểm.
Trên sân thượng, khói thuốc lượn lờ, có nam sinh không nhịn được hỏi Trần Giang Dã: "Chắc cậu và Tân Nguyệt không phải mới quen nhau hôm nay đâu nhỉ?"
Trần Giang Dã chậm rãi nhả ra một hơi thuốc, không nhanh không chậm nói: "Không phải."
Mấy người nghe vậy lập tức kích động.
“Vậy hai người quen nhau khi nào? Quen nhau như thế nào?”
"Mùa hè, cô ấy là hàng xóm của một gia đình mà tôi quen biết."
Mấy người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, có người khẽ thúc cùi chỏ vào Từ Dương.
Từ Dương biết bọn họ muốn hỏi cái gì, sau khi rít một hơi thuốc, cậu hỏi Trần Giang Dã:
“Anh… Có phải anh thích Tân Nguyệt không?”
“Ừ.”
Dù anh chỉ ừ một tiếng, nhưng không hề chần chừ.
“Vãi!”
“Tôi đã nói rồi mà.”
"Khi cậu đến đây, tôi đã thấy cậu cứ nhìn chằm chằm Tân Nguyệt, tôi còn tưởng cậu thấy cậu ấy xinh đẹp nên mới vậy, không ngờ cậu đã thích người ta từ lâu."
“Có phải ở Thượng Hải cũng không tìm ra được người nào đẹp hơn cậu ấy không?”
Mấy người làm ầm lên, đầy kích động, chỉ có Hồ Duệ Dương tỏ vẻ thản nhiên, còn thở dài nói:
“Quả nhiên không có chàng trai nào là không thích Tân Nguyệt.”
Nghe cậu ta nói vậy, mí mắt Trần Giang Dã nhảy lên, giương mắt liếc cậu ta.
“Anh, anh đừng nhìn em như vậy.”
Hồ Vũ Hàng rít một hơi thuốc dài rồi thở ra, nói: "Không ai cướp với anh đâu."
“Cũng không cướp được.”
Cậu ta lại bổ sung thêm một câu, vẻ mặt ít nhiều vẫn có phần buồn bã và chán nản.
Trần Giang Dã không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, chỉ lặng lẽ rời mắt.
“Người anh em.”
Từ Dương vỗ bả vai Hồ Vũ Hàng: "Có những chuyện tự mình hiểu lấy là được.”
Nói xong, Từ Dương lại nhìn về phía Trần Giang Dã, vẻ mặt đảm bảo, cậu nói: "Anh, anh cứ yên tâm, cho dù anh không có ở đây cũng không ai dám có ý gì với Tân Nguyệt đâu, bọn này làm gì xứng đáng với người ta."
“Đúng rồi.”
Cậu chuyển đề tài, lại tiếp tục hỏi: "Anh và Tân Nguyệt đã phát triển đến bước nào rồi?”
Trần Giang Dã hừ lạnh một tiếng: "Có thể đến bước nào, trong đầu cô ấy ngoại trừ việc học thì còn có thứ gì khác?"
“À.”
Mấy người ngạc nhiên đến ngây người: "Không phải chứ, anh cũng không được?!”
Sự ngạc nhiên của bọn họ rõ ràng là khẳng định cho giá trị nhan sắc của Trần Giang Dã.
Có người lắc đầu cảm thán: "Ý chí và nghị lực của Tân Nguyệt thật sự quá mạnh mẽ, đúng là chỉ một lòng đọc sách thánh hiền."
Còn có người đưa tay ra chỉ vào mặt Trần Giang Dã, nói: "Khuôn mặt này cũng không được, nếu còn ai chưa từ bỏ ý định thì hãy nhanh chóng chết tâm đi."
Hồ Vũ Hàng không muốn nhắc tới chuyện thương tâm này nữa, đụng vào cánh tay Trần Giang Dã, hỏi: "Chiều nay anh ra khỏi trường bằng cách nào?"
“Trèo tường.”
Hồ Hàng Không lập tức kêu lên một tiếng “Đệt”: "Tường cao như vậy, một mình anh làm sao trèo ra được?”
Trần Giang Dã chỉ hơi nhướng mày: "Cao lắm à?”
Hồ Vũ Hàng không nói gì nữa, lập tức giơ ngón tay cái lên cho anh.
"Anh giai à, anh thật là trâu bò, ngày đầu tiên chuyển trường mà đã trèo tường ra ngoài rồi."
Từ Dương hất cằm về phía những người khác, sau đó vỗ ngực nói với Trần Giang Dã, "Sau này chúng em đều gọi anh là anh."
Trần Giang Dã không nói gì, chỉ thản nhiên hút một hơi thuốc.
Những người khác nhìn anh với vẻ mặt "Đây chính là khí chất đại ca sao". Bọn họ thật sự sùng bái anh, bất kể là vẻ đẹp trai ngời ngợi này, khí chất hay cử chỉ ăn nói.
Chờ đến khi chuông báo vào học vang lên, mấy người hết sức tự giác để Trần Giang Dã đi trước.
Trần Giang Dã chưa có đồng phục, anh mặc một bộ đồ đen toàn thân, đi trước một đám nam sinh mặc đồng phục màu xanh trắng, đúng là rất có khí chất "đại ca".
Tiết thứ tư buổi tối của trường Trung học Đan Hồ là tự học, sinh viên ngoại trú học xong tiết này là có thể về nhà, sinh viên nội trú thì phải tiếp tục học thêm một tiết tự học nữa.
Khi tiết học thứ tư tự học kết thúc, Trần Giang Dã không rời đi, điều này khiến Tân Nguyệt rất là bất ngờ, cô cho rằng anh chắc chắn là học sinh ngoại trú.
Dù sao cũng không còn giả vờ không quen biết, Tân Nguyệt lập tức quay đầu hỏi anh: "Anh ở ký túc xá?"
Trần Giang Dã: "Chứ sao?”
“Anh vậy mà lại ở ký túc xá!”
Tân Nguyệt tỏ vẻ khiếp sợ.
"Tại sao tôi không thể ở ký túc xá?"
Anh là đại thiếu gia Trần đó.
Tân Nguyệt nghĩ như vậy trong lòng, nhưng không nói ra, cái từ “đại thiếu gia” này nói trước mặt người khác khá là ngượng ngùng.
Tân Nguyệt nghĩ một chút, hỏi: "Anh không có tiền à?”
Trần Giang Dã cười một tiếng, vẻ mặt khinh miệt: "Trần Giang Dã tôi cái gì cũng có thể không có, nhưng không thể không có tiền."
". . ."
Anh rất giỏi làm màu.
Tân Nguyệt: "Vậy anh ở ký túc xá làm gì?”
“Muốn ở thì ở.”
Anh cũng giỏi văn chương vớ vẩn.
Tân Nguyệt biết không hỏi được gì thêm, nên quay đầu đi, kết quả vừa quay đầu lại, cô bắt gặp rất nhiều người đang nhìn bọn họ.
Cô thở dài, con người ấy à, quả nhiên bản chất là thích hóng hớt.
*
Tiết tự học hôm nay được giáo viên Sinh học trông coi, cho nên sau giờ học giáo viên Sinh học cũng đưa Tân Nguyệt về.
Vừa tan học, Tân Nguyệt đè thấp vành mũ, đeo khẩu trang, theo giáo viên Sinh học về ký túc xá.
Dọc đường đi, đúng là có rất nhiều người cầm điện thoại di động chụp về phía này, phần lớn là học sinh lớp dưới hoặc lớp phổ thông. Trường Trung học Đan Hồ quy định rõ không được mang điện thoại, lớp thực nghiệm và lớp tinh anh cũng không dám lấy điện thoại ra trước mặt giáo viên.
Bởi vì đeo khẩu trang và mũ, Tân Nguyệt cũng không quan tâm bọn họ có chụp hay không.
Giáo viên Sinh học đưa cô đến tận phòng ngủ, cho nên Tân Nguyệt chỉ cần đề phòng đám người trong phòng ngủ này mà thôi.
Bình thường Hồ Tư Vũ phải đi dính lấy bạn trai đến sắp tắt đèn mới về. Mỗi ngày, hai người còn lại cũng phải ra căn tin ăn khuya, trở về cũng tương đối muộn, Tân Nguyệt tranh thủ trước khi bọn họ về, rửa mặt xong lên giường, kéo kín rèm che lại.
Hôm nay, gần đến giờ tắt đèn cả ba người mới về, lại không hề nói chuyện phiếm như mọi khi, có lẽ bọn họ đã trò chuyện ở bên ngoài xong mới về.
Tân Nguyệt hiếm khi có thể yên tĩnh học bài đến tận mười một giờ rưỡi ở phòng ngủ.
Giấc ngủ rất quan trọng, vừa đến giờ, Tân Nguyệt lập tức đặt sách xuống, theo thói quen lấy thuốc ngủ ra.
Cô lấy hai viên, đang định bỏ vào miệng thì dừng lại, bởi vì cô đột nhiên nghĩ ra, Trần Giang Dã đã trở về, vậy cô... Có phải cô cũng không cần dựa vào thuốc ngủ để ngủ nữa không?
Cô ngồi im hai giây, bỏ lại thuốc vào trong lọ, cứ vậy mà nằm xuống.
Điều bất ngờ, cũng là điều dự đoán được đó là cô thật sự ngủ thiếp đi.
Trước đây không phải cô chưa thử từ bỏ sự phụ thuộc vào thuốc ngủ, nhưng chưa lần nào thành công, chỉ có lần này.
Cho nên…
Anh trở về, đối với cô mà nói cũng không phải là một thảm họa hay mạo hiểm.
Đó là sự cứu rỗi.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay là Trần · Ông Hoàng Bức Bách · Giang Dã.
Chương tiếp theo cũng vậy