Sáng sớm.
Sương mùa đông dày đặc, lá cây phủ một lớp sương trắng, như thể đêm qua có một trận tuyết rơi.
Thời tiết thật sự càng ngày càng lạnh.
Tân Nguyệt rửa mặt xong, đi về chỗ treo khăn quàng cổ trong phòng.
Ở đó treo hai chiếc khăn quàng cổ, một cái màu đỏ thẫm, cô tự mua, và một cái màu trắng tuyết, Trần Giang Dã mua cho cô.
Cô nhìn hai chiếc khăn quàng cổ một lúc, cuối cùng lấy chiếc khăn Trần Giang Dã mua xuống, và đeo găng tay anh mua cho cô.
Cô vẫn ngoan ngoãn mặc đồng phục màu xanh, hiện tại cô đang đeo khăn quàng cổ và găng tay, chỉ có hai màu xanh và trắng. Màu xanh và màu trắng thực sự rất hợp, giống bầu trời tuổi mười tám, trời thì xanh, mây thì trắng.
Tân Nguyệt đội mũ theo thói quen, đeo cặp sách ra ngoài.
Hôm nay sương mù rất dày, cảnh vật gần trong tầm mắt đều giống như được phủ một bộ lọc mềm mại, điều này khiến cảnh tượng trước cửa có cảm giác đặc biệt hơn mọi khi - -
Cây cối mùa đông, sương trắng và chàng trai.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tân Nguyệt không khỏi ngừng thở, bước chân cũng vô thức dừng lại.
Nếu đôi mắt cô có thể biến thành máy ảnh thì tốt rồi.
Cô nghĩ vậy.
Hy vọng có thể lưu giữ hình ảnh trước mắt.
“Đứng ngây ra đó làm gì?”
Giọng anh không lớn, bởi vì khoảng cách giữa bọn họ không quá xa, nên Tân Nguyệt vẫn nghe thấy, cô hoàn hồn, đi về phía anh.
“Không phải đã nói rồi sao?”
Trần Giang Dã tỏ vẻ không vui khi nhìn thấy cô vẫn còn đội mũ lưỡi trai: "Tuần này không cần đội mũ nữa."
"Sau này không ai dám dính kẹo cao su lên tóc em nữa, cũng không ai dám động đến em nữa."
Tân Nguyệt sửng sốt, lúc này mới nhớ ra trong buổi tổng vệ sinh tuần trước, anh đã nói với cô tuần này không cần đội mũ, lúc đó cô không suy nghĩ tại sao, hóa ra là vì lý do này.
Thấy cô sững sờ, Trần Giang Dã chép miệng một tiếng: "Có nghe không?”
Tân Nguyệt chớp mắt mấy cái, nói nhỏ: "Nghe rồi.”
Trần Giang Dã cúi đầu, giơ tay quấn một lọn tóc của cô quanh đầu ngón tay: "Còn mái tóc ngắn này, để dài ra, xấu chết đi được."
Giọng điệu anh bá đạo, lời nói ra cũng đáng ghét, nhưng Tân Nguyệt không có cách nào giận anh, chỉ liếc anh một cái tượng trưng, sau đó xoay người đi về phía trước.
Trần Giang Dã nhìn sợi tóc trong tay trượt khỏi các ngón tay, vẻ mặt thất thần trong giây lát, không biết anh nghĩ tới cái gì, đứng tại chỗ một lúc rồi mới đi theo.
Anh nói, sau này không ai dám động vào cô nữa.
Nhưng đâu chỉ là không dám, thậm chí bây giờ rất nhiều người trong trường nhìn thấy cô đều tự giác né tránh.
Chỉ cần những lúc có Trần Giang Dã đi theo phía sau, Tân Nguyệt thường xuyên nghe thấy một số người gọi anh là anh Dã, mà phần lớn đều là những người xa lạ. Có lẽ những chàng trai trẻ này xem quá nhiều phim “Người trong giang hồ”, thật sự coi Trần Giang Dã là đại ca.
Bắt đầu từ thứ ba, Tân Nguyệt không đội mũ nữa. Cô biết đám Hạ Mộng Nghiên sẽ không đến dính kẹo cao su vào cô nữa, nhưng điều khiến cô bất ngờ là, không có ai chụp hình cô nữa. Trước đó cho dù hình ảnh của cô đã bị hạn chế nên mọi nền tảng, cô vẫn phải đội mũ và đeo khẩu trang, bởi vẫn sẽ có người chụp cô. Có lẽ chuyện xảy ra vào cuối tuần đã được lan truyền khắp trường học.
Thật tốt.
Chỉ có điều chuyện này đã truyền đến tai Hà Tình.
Lúc Hà Tình vừa nghe tin này, cô ấy gần như không thể tin được. Nếu không phải vì Tân Nguyệt không để bọn họ đưa cô về ký túc xá, thì có nói thế nào cô ấy cũng không tin.
Chuyện này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu nói lớn thì cũng không xảy ra chuyện gì lớn, không ai bị đánh gãy tay gãy chân, hơn nữa toàn bộ quá trình Trần Giang Dã đều không ra tay, cũng không sai khiến người khác ra tay, không có chứng cứ và lý do để có thể chỉ trích anh. Nếu nói nhỏ thì lại thấy ảnh hưởng của việc này thật sự không tốt, học sinh trung học sao lại có thể giao du cùng đám du côn bên ngoài trường.
Hà Tình suy nghĩ một lúc, quyết định vẫn gọi Trần Giang Dã đến văn phòng để nói chuyện, bảo anh sau nay tập trung vào việc học, đừng lêu lổng cùng những người đó nữa.
Khi Trần Giang Dã vào văn phòng, cô ấy hỏi anh trước: "Chuyện xảy ra cuối tuần trước mà mọi người đang đồn thổi là thật sao?"
Trần Giang Dã: "Mọi người đang đồn thổi cái gì ạ?”
"Nói một đám côn đồ thay em dạy dỗ đám học sinh lớp mười hai."
“Vâng." Trần Giang Dã không phủ nhận.
Hà Tình thở dài, nói: "Đám học sinh lớp mười kia đúng là cần phải được dạy dỗ, nhưng dù sao em cũng không thể vì họ mà dính líu đến đám côn đồ được."
“Em không dính dáng gì tới bọn họ.”
"Vậy tại sao bọn họ lại giúp em, nghe nói họ còn gọi em là anh mà."
Trần Giang Dã với vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại nói ra câu rất khoe khoang:
"Bởi vì em có tiền."
Hà Tình: “...”
“Cho nên, em dùng tiền mua chuộc bọn họ?" Sau khi sững sờ hai giây, Hà Tình hỏi.
Trần Giang Dã thản nhiên nói: "Chỉ là làm ăn thôi."
Để tránh cho Hà Tình suy nghĩ lung tung, anh bổ sung: "Là kiểu quan hệ bên A bên B ạ."
Trong lúc nhất thời, Hà Tình cũng không biết nên nói gì với anh.
Sau một lúc lâu, cô ấy nghĩ đến một vấn đề khác.
“Nhưng sao em lại chọc giận đám học sinh lớp mười hai đó? Nghe nói em còn dẫn Tân Nguyệt theo, em ra mặt vì Tân Nguyệt sao?”
“Vâng.”
Trần Giang Dã thẳng thắn thừa nhận.
Hà Tình ngạc nhiên, vội hỏi: "Hai đứa đang yêu đương?”
“Không yêu đương.”
Hà Tình bán tín bán nghi: "Thật sự không yêu sao?”
Trần Giang Dã không trả lời có hay không, anh bình tĩnh và nghiêm túc nói: "Không ai hy vọng cô ấy thi đậu vào trường đại học mà cô ấy ao ước hơn em, cho nên em sẽ không quấy rầy cô ấy, cũng không cho phép người khác làm vậy."
Hà Tình sửng sốt.
Cô ấy không ngờ mình sẽ nghe được những lời như vậy.
Thật sự không thể tưởng tượng được những lời như vậy được nói ra từ miệng của một nam sinh cấp ba, nhưng nhìn vào cặp mắt đen trầm lắng dường như đang đè nén vô vàn cảm xúc kia, bạn lại không thể nghi ngờ tính chân thật của lời nói ấy.
Mà lúc này, anh nói tiếp:
"Đó cũng là lý do em đến đây."
Đôi mắt của Hà Tình lập tức co lại vì kinh ngạc.
"Em chuyển từ Thượng Hải đến đây…"
Cô ấy suy nghĩ một lát, không biết sắp xếp từ ngữ như thế nào, cuối cùng thử hỏi anh: "Là để bảo vệ em ấy sao?”
“Vâng, cho nên, sau này không cần làm phiền các thầy cô nữa.”
Anh liếc nhìn các giáo viên khác đang lắng nghe trong văn phòng và nói:
"Việc bảo vệ cô ấy, cứ để em."
Lúc đó, Tân Nguyệt đang ngồi trong lớp đọc sách, hoàn toàn không biết cả văn phòng gần như nổ tung.
Có lẽ các giáo viên cũng không ngờ, có một ngày bọn họ sẽ vì tình yêu của học sinh mà kích động đến phát điên.
Ai mà không muốn trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi mười bảy, mười tám, có người không ngại ngàn dặm xa xôi, đặc biệt vì bạn mà đến, cũng chỉ để bảo vệ bạn.
*
Ngày tháng trôi qua một cách bình yên.
Tân Nguyệt không cần đeo khẩu trang hay đội mũ nữa, cũng không cần các giáo viên đưa cô về ký túc xá hay đến bên xe, cũng có thể đến căn tin học sinh ăn cơm.
Ban đầu, các giáo viên muốn cô tiếp tục ăn cùng bọn họ ở căn tin giáo viên, vì nó tiện lợi, đồ ăn cũng ngon hơn nhiều, nhưng Tân Nguyệt cảm thấy ăn một mình thoải mái hơn. Hơn nữa, cô biết nếu có cô ở đó, các giáo viên cũng khó buôn chuyện, cho nên cô vẫn chọn ăn một mình ở căn tin thì tốt hơn.
Thật ra cũng không phải một mình, Trần Giang Dã đi cùng cô, dù bọn họ không ngồi cùng bàn, nhưng cùng vào cùng ra.
Khoảng cách giữa bọn họ không quá xa, cho nên hôm nay, khi cô đang trên đường về lớp sau bữa ăn và đụng phải Hạ Mộng Nghiên, Trần Giang Dã bước nhanh tới bên cạnh Tân Nguyệt chỉ trong chớp mắt.
Ban đầu Tân Nguyệt nghĩ chỉ là tình cờ gặp được, không cần Trần Giang Dã phản ứng mạnh như vậy, cho đến khi cô phát hiện Hạ Mộng Nghiên đang nhìn chằm chằm cô và đi tới.
Ban đầu, Tân Nguyệt không nhận ra người phía trước là Hạ Mộng Nghiên. Cô ta đội mũ lưỡi trai, mái tóc xoăn đẹp đẽ trước kia đã biến mất, chỉ còn lại một kiểu tóc ngắn gần giống tóc con trai, còn ngắn hơn tóc cô rất nhiều.
Ánh mắt Hạ Mộng Nghiên nhìn cô cũng thay đổi, trước kia là sự chế giễu và chán ghét, giờ đây lại tràn đầy sự căm hận.
Hiển nhiên Hạ Mộng Nghiên rất hận cô, không chỉ vì mái tóc bị cắt và những mâu thuẫn bị đánh đập.
Trước đây, Hạ Mộng Nghiên từng rất có tiếng tăm ở trong trường. Ngày nào cô ta cũng ăn mặc chải chuốt xinh đẹp, muốn đi ngang thì đi ngang, ai dám cản đường thì coi như tự tìm chết. Bây giờ cô ta chỉ có thể đội mũ, ngày ngày bị người khác nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, sống như một con chuột trong cống rãnh.
Mỗi ánh nhìn của người khác đều như những mũi kim đâm vào người cô ta, cô ta không chịu nổi, nên dù phải lấy cái chết ra đe dọa, cô ta cũng phải ép gia đình làm thủ tục nghỉ học cho cô ta.
Cô ta vốn không muốn nhận thua như vậy, trở thành trò cười càng khiến người ta khinh thường, nhưng cô ta đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình. Cô ta phải thoát khỏi nơi này, nếu không cô ta sẽ điên lên mất.
Nhưng trước khi đi, cô ta phải làm một việc.
So với việc bị người khác giễu cợt, điều cô ta không thể chịu đựng nổi là hai người đã khiến cô ta rơi vào hoàn cảnh này lại vô cùng hạnh phúc, ngày nào cũng quấn quýt bên nhau như hình với bóng.
Cô ta không thể khiến họ trở nên giống như mình, nhưng ít ra cô ta biết một chuyện, dù điều này không thể khiến họ xa nhau, cũng chắc chắn có thể làm cho tâm trạng của cả hai đều không dễ chịu.
Cô ta đi thẳng đến trước mặt Tân Nguyệt và dừng lại.
Trần Giang Dã tiến lên một bước, ngăn cô ta lại, cũng che chán cho Tân Nguyệt ở phía sau lưng mình, sau đó dùng giọng nói lạnh lùng chứa đầy cảnh cáo hỏi cô ta: "Cô muốn làm gì?"
“Tôi có thể làm gì? Chỉ muốn nói vài câu với đại mỹ nữ Tân thôi mà.”
Hạ Mộng Nghiên cười lạnh một tiếng: "Nhờ các người, tôi sắp phải nghỉ học rồi, đến nói lời tạm biệt với các người.”
Đáy mắt Trần Giang Dã hiện lên sự tàn bạo, nói: "Tự cô chuốc lấy cả thôi.”
Hạ Mộng Nghiên âm thầm lườm anh, sau đó lướt qua anh, nhìn về phía Tân Nguyệt phía sau, không quan tâm đến anh, lớn tiếng nói với Tân Nguyệt, giọng điệu châm biếm: "Đại mỹ nữ Tân, mày đúng là không có lương tâm, Thịnh Hàng vì mày mà giết người đi tù, mày lại ở bên ngoài yêu đương với thằng khác.”
Nghe vậy, vẻ mặt Tân Nguyệt và Trần Giang Dã đồng thời kinh ngạc.
Tân Nguyệt vòng qua Trần Giang Dã, nhìn chằm chằm Hạ Mộng Nghiên với ánh mắt sắc bén: "Cậu nói lung tung cái gì?”
Thịnh Hàng đi tù vì tội giết người đã xảy ra lâu như vậy, cô chưa từng nghe nói đến giả thuyết này. Ai cũng nói hắn ta đánh nhau với người ta, giết người trong lúc nóng giận.
“Nếu tao nói lung tung, cả nhà tao con mẹ nó chết hết!”
Hạ Mộng Nghiên nói chắc chắn.
Cô ta bước về phía Tân Nguyệt, nhìn chằm chằm cô, lớn tiếng nói: "Anh ta vốn có thể trở thành một đàn anh xã hội đen lớn mạnh hơn cả Nam Khải, nhưng bởi vì mày mà Anh ta giết người rồi đi tù. Bố mẹ anh ta không đủ tiền bồi thường, một người đã chết vì ngã cầu thang khi bị người ta đòi nợ, một người thì bỏ trốn. Không biết sau khi anh ta ra tù có thể liên lạc được không, nếu như không thể, thì chính mày đã khiến anh ta cửa nát nhà tan!"
Tâm tình Hạ Mộng Nghiên kích động, cả khuôn mặt đỏ bừng, cô ta trừng lớn mắt, tiếp tục nói: "Nếu như không có anh ta, mày đã bị người khác cưỡng h**p từ lâu rồi!"
Nghe xong, Tân Nguyệt như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ, đồng tử không ngừng run rẩy.
Hạ Mộng Nghiên rất hài lòng với vẻ mặt của cô, mỉm cười định nói thêm vài câu để tiếp tục k*ch th*ch cô. Nhưng khi cô ta vừa mới há miệng, một tiếng gầm đầy căm tức của chàng trai vang lên bên tai cô ta.
“Câm miệng.”
Hạ Mộng Nghiên liếc anh một cái, nhưng cô ta đã hoàn toàn kích động nên không chú ý vẻ lạnh lẽo đáng sợ trong mắt anh, lại quay đầu lại.
"Mày định tiếp tục cùng người khác… A"
Cô ta còn chưa nói xong thì đột nhiên hét lên một tiếng.
Trần Giang Dã kéo cổ áo cô ta, hất mạnh cô ta vào cây cột bên cạnh, siết chặt cổ cô ta không chút nương tay, hung tợn nói: "Cô nói thêm một chữ nữa thử xem?”
Hai mắt anh đỏ ngầu, tròng mắt giăng đầy tơ máu, toàn bộ xương bàn tay nổi lên, hai bên trán cũng nổi gân xanh, cả người toát ra vẻ tàn nhẫn vô hạn.
“Thịnh Hàng có thể vì cô ấy mà giết người, ông đây cũng có thể.”
Giọng nói của anh lạnh như băng, không có một chút độ ấm, gần như đến mức đáng sợ, từng câu từng chữ như bị nghiền nát trong kẽ răng.
“Cô có muốn thử không?”