Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 78: Lãng mạn.




Vừa mở cửa ra, Tân Nguyệt lập tức ngẩn người.

Hành lang bên ngoài và trong phòng như hai thế giới khác nhau, trong phòng là ban ngày, bên ngoài là ban đêm, nhưng không phải là một đêm tối đen như mực, mà là một bầu trời đầy sao.

Trong lúc cô đang ngẩn người, Trần Giang Dã kéo cô ra ngoài.

Cánh cửa vừa đóng lại, bọn họ như thể bước vào một thời không khác, đứng giữa dải ngân hà, được bao quanh bởi hàng ngàn vì sao.

Cảnh tượng đẹp đến mức không giống thế giới thực.

Nhưng đây chính là thế giới thực, là thế giới mà Trần Giang Dã đã tạo ra cho cô.

Tân Nguyệt nhìn những vì sao lấp lánh xung quanh, đáy mắt cô hơi nóng lên, mũi cũng cay cay.

Không cô gái nào lại không cảm động trước khung cảnh như vậy.

Có người dâng cả bầu trời sao đến trước mặt bạn.

Nhưng cô vẫn chưa cảm động đến mức rơi lệ, vì cô đột nhiên nghĩ ra một chuyện.

Rõ ràng tối qua khi đến đây, nơi này chỉ là một hành lang rất bình thường, không biết việc trang trí như vậy phải mất bao lâu, mà nhân viên trang trí chắc chắn không phải mới bắt đầu sáng nay, lỡ như cô thức dậy sớm thì sao.

Cho nên...

Những thứ này được trang trí từ đêm hôm qua.

Hai người ở bên trong điên cuồng lăn lội không biết bao nhiêu lần, còn nhân viên khách sạn thì ở bên kia cánh cửa bận rộn trang trí hành lang...

Cảnh tượng đó nghĩ thôi cũng thấy...

“Khách sạn này cách âm tốt chứ?”

Cô bất chợt hỏi Trần Giang Dã.

Trần Giang Dã có vẻ chưa hiểu tại sao cô lại đột nhiên hỏi như vậy, biểu cảm nghi ngờ. Nhưng một giây sau, ánh mắt anh nhìn cô trở nên đầy ẩn ý.

“Chắc không tốt lắm đâu.” Anh nói.

Tân Nguyệt: ...

Cô muốn chết.

Nhìn vẻ mặt cô, Trần Giang Dã đưa tay xoa đầu cô, khẽ cười: “Đừng xấu hổ, anh thuê đội ngũ bên ngoài, bọn họ không biết em đâu.”

Tân Nguyệt ngẩn người, rồi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Thật không?”

“Lừa em thì tối nay anh lên không được.”

Tân Nguyệt: “...”

“Đi thôi.”

Trần Giang Dã kéo cô tiếp tục đi về phía trước.

Băng qua hành lang giống như một đường hầm ánh sao, Trần Giang Dã đưa cô đến trước cửa lớn của một hội trường.

Anh buông tay ra, rồi nói với cô: “Đẩy cửa ra đi.”

Đáy lòng Tân Nguyệt đột nhiên cảm thấy hồi hộp, cô biết, sau cánh cửa này là một thế giới mộng mơ và thực sự tồn tại mà anh tạo ra cho cô, nơi chứa đựng tình yêu mãnh liệt và nồng nàn của anh.

Cô hít một hơi thật sâu, đưa tay đẩy cánh cửa gỗ nặng nề cao ba thước.

Khi cánh cửa gỗ từ từ được đẩy ra, ánh sáng trắng mạnh mẽ ùa ra như ánh mặt trời rọi xuống, khiến người ta nhất thời không thể mở mắt.

Ánh sáng quá mạnh, Tân Nguyệt không nhìn rõ, chỉ ngửi thấy hương hoa nồng nàn nhưng không hăng, giống như mùi hoa hồng.

Thực sự là hoa hồng.

Khi mắt cô thích nghi với ánh sáng, cô nhìn thấy rõ ràng, trước mắt là một biển hoa hồng, thực sự là biển hoa, có thể dùng từ “mênh mông” để miêu tả.

Nhưng điều làm cô rung động không chỉ là biển hoa hồng này.

Bốn bức tường và trần nhà của hội trường đều được thay thế hoàn toàn bằng màn hình LED có độ phân giải cao. Trên đó đang chiếu những hình ảnh không gian vũ trụ rộng lớn, khiến bạn cảm thấy như đang đứng trên một hành tinh khác ngắm nhìn vũ trụ, và sở hữu tầm nhìn như đấng toàn năng, có thể xuyên qua khoảng cách hàng năm ánh sáng.

Cô nhìn thấy Trái Đất, còn góc nhìn và khoảng cách này... Dường như điểm nhìn đang ở trên Mặt trăng.

Cô sửng sốt, như nhận ra điều gì, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

Mặt đất được trải một lớp cát màu xám trắng giống như đất trên Mặt trăng.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trái tim cô bất ngờ đập loạn trong sự yên tĩnh này, đập vô cùng vang dội.

Một lúc sau, cô thẫn thờ quay đầu nhìn Trần Giang Dã phía sau, vô thức gọi tên anh: "Trần Giang Dã..."

"Ừ."

"Bông hồng trên hình nền điện thoại của anh..."

"Là em."

Cô chưa biết hỏi thế nào, anh đã trả lời.

Cô nhìn anh, nước mắt đột nhiên không kìm được, dâng trào lên, tràn đầy cả hốc mắt.

Sao đại họa sĩ Trần của cô lại có thể lãng mạn như vậy.

Anh không cần phải trả lời, chỉ dùng biển hoa và vũ trụ này, nói với cô rằng —

Em là bông hồng của anh, cũng là ánh trăng của anh.

Vì vậy, anh đã trồng đủ loại hoa hồng trên mặt trăng cho em.

“Sao lại khóc?"

Trần Giang Dã đến gần, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt cô: "Anh còn chưa bắt đầu mà."

Anh nâng mặt cô lên, hôn nhẹ lên trán cô.

"Lau khô nước mắt, nghe kỹ những lời anh sắp nói."

Tân Nguyệt gật đầu, khịt mũi, kìm nước mắt.

"Lại đây."

Trần Giang Dã dẫn cô đến giữa biển hoa, cánh cửa tự động từ từ đóng lại.

"Nhắm mắt lại."

Hàng mi dài của Tân Nguyệt khẽ run, sau đó cô mới nhắm mắt lại.

Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không nhìn thấy gì, chỉ còn lại thính giác và khứu giác.

Vài giây sau, trong không gian kín này, cô nghe thấy tiếng gió, không phải ảo giác, mà thật sự có gió.

Gió thổi những cánh hoa hồng trên mặt đất lên người cô, sợi tóc bên tai cũng bị thổi lên, dán lên một bên mặt, còn có thứ gì đó theo gió, nhẹ nhàng chạm vào vai cô.

Cô thực sự rất tò mò, bèn hỏi: "Có thể mở mắt chưa?"

"Có thể."

Cô mở mắt ra, tầm nhìn bị chiếm lĩnh bởi một màu trắng, là vô số chiếc máy bay giấy bay lượn trên không trung.

Từng chiếc máy bay giấy bay qua bên cạnh cô, mỗi chiếc đều có chữ viết trên cánh, cô đưa tay đón lấy một chiếc, thấy trên đó viết —

Đại thi nhân Tân

Từ hôm nay trở đi, anh muốn thêm hai từ vào sau bốn từ này mãi mãi:

Của anh

Có được không?

"Có được không?"

Giọng nói đặc trưng của Trần Giang Dã, hơi khàn, lành lạnh và trầm thấp vang lên phía sau.

Tân Nguyệt ngạc nhiên quay người.

Trần Giang Dã đứng sau lưng cô, ôm một bó hoa không biết từ đâu ra. Đó không phải là loại hoa hồng đỏ trong biển hoa, mà là loại giống như trong bức tranh anh vẽ, trong suốt như làm thủy tinh, cánh hoa long lanh còn phát ra ánh sáng trong trẻo và lạnh lẽo như ánh trăng.

Anh cầm bó hoa tiến đến gần cô, đặt vào tay cô, tiếp tục hỏi: "Có được không?"

Tân Nguyệt muốn trả lời, há miệng nhưng lại phát hiện cổ họng nghẹn ứ, không thể nói được.

Trần Giang Dã cũng không vội vàng, anh dùng một tay nắm lấy mặt cô, cúi đầu, trán anh chạm vào trán cô. Anh nhẹ nhàng nói:

"Anh muốn em mãi mãi là của anh."

Cổ họng của Tân Nguyệt vẫn nghẹn, không thể nói, chỉ có thể kiễng chân lên hôn anh.

Trần Giang Dã sửng sốt, sau đó nhắm mắt lại, đáp trả nụ hôn của cô.

Đây là một nụ hôn rất dịu dàng. Cả hai đều hôn nhẹ nhàng, nhưng lại hôn sâu và kéo dài, không hề xen lẫn chút d*c v*ng thể xác, mà là sự trao đổi tâm hồn của nhau.

Từng chiếc máy bay giấy lướt qua bên cạnh họ, biển hoa hồng đung đưa trong gió, hai người đứng dưới bầu trời đầy sao, trong vũ trụ rộng lớn, hôn nhau thật lâu, thật sâu, như thể sẽ ôm hôn đến tận cùng vũ trụ, tận cùng thời gian.

Trong khoảng thời gian ôm hôn không biết đã trôi qua bao nhiêu phút này, đôi mắt của Tân Nguyệt vẫn luôn nóng lên, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, sau đó chảy xuống khi đôi môi của bọn họ đang từ từ tách ra, chảy qua bàn tay anh đang ôm lấy mặt cô.

"Muốn khóc thì cứ khóc đi."

Trần Giang Dã vẫn lặng lẽ ôm mặt cô: "Nếu cảm động vì anh."

Nghe anh nói vậy, nước mắt Tân Nguyệt trào ra như vỡ đê.

Cô cảm động vì anh, cũng vì tất cả những điều này quá đẹp, quá tuyệt vời, là những điều chưa từng có trong cuộc sống của cô.

"Trần Giang Dã..."

Bây giờ, cuối cùng cô cũng có thể nói, chỉ là giọng cô rất khàn, lại nghẹn ngào.

"Ừ."

Anh nhẹ nhàng đáp lời.

Cô nhìn anh bằng đôi mắt đẫm nước mắt, giọng nói hơi run run:

"Em là của anh, mãi mãi."

Trần Giang Dã nở nụ cười, vừa giơ tay lau nước mắt cho cô vừa trêu chọc: "Không phải vừa mới nói chúng ta không có quan hệ gì sao? Giờ lại nói mãi mãi là của anh?"

Tân Nguyệt giận dỗi trừng anh một cái: "Nếu anh không thích nghe câu này, sau này em sẽ không nói nữa."

"Thích nghe."

Anh hiếm khi chịu thua.

Tân Nguyệt cúi đầu, khịt mũi một cái.

"Trần Giang Dã." Cô lại gọi anh.

"Ừ."

Tân Nguyệt nhìn những bông hoa hồng pha lê trong tay mình một lúc, rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Sao anh giỏi thế?"

Trần Giang Dã hơi nhướng mày.

"Đây không phải là giỏi."

Tân Nguyệt: "Vậy là gì?"

Trần Giang Dã nhìn vào mắt cô, giọng điệu nghiêm túc: "Đây là sự chân thành."

Tân Nguyệt ngẩn người.

Anh cúi đầu, kéo gần khoảng cách, nhắc lại lần nữa:

"Anh con mẹ nó chân thành yêu em, hiểu không?"

Lông mi của Tân Nguyệt run lên dữ dội, trái tim cũng run theo.

Rất nhiều người chân thành yêu đối phương, nhưng không phải ai cũng có thể nói những lời yêu thương cảm động và làm những việc lãng mạn như vậy. Nhiều người không biết cách thể hiện tình yêu, còn anh lại giống như một tay tình trường lão luyện, dễ dàng nắm bắt trái tim cô.

Lần đầu yêu đương mà đã giỏi như vậy, lại còn là một đại thiếu gia kiêu ngạo, tự phụ, khiến người ta không khỏi nghi ngờ anh đã luyện tập những kỹ năng tán tỉnh này từ thế giới hoa lệ.

"Trần Giang Dã, anh thực sự chưa từng yêu ai sao?" Cô không nhịn được hỏi, dù biết rõ anh chưa từng yêu ai.

"Cả đời này chỉ yêu em." Anh nói.

Thấy chưa.

Chỉ thuận miếng nói một câu cũng đủ khiến người ta xao xuyến.

"Vậy sao anh lại giỏi làm mấy chuyện lãng mạn như vậy?"

Tân Nguyệt không nghi ngờ lời anh nói, chỉ muốn nghe xem anh còn có thể nói gì nữa.

Sau đó, cô thấy Trần Giang Dã khẽ cười khẩy, rồi nói:

“Ông đây trời sinh lãng mạn, không được à?”

Rất kiêu ngạo, rất ngầu.

Đó là phong cách của Trần Giang Dã.

Tân Nguyệt nhìn anh cười.

“Vừa khóc vừa cười giống cái gì rồi nè?”

Trần Giang Dã giơ tay lên, lau đi một giọt nước mắt vừa chảy xuống của cô.

“Cảm động vì anh, không được à?” Cô cũng nói thẳng.

“Được chứ.”

Khóe miệng Trần Giang Dã nhếch lên.

“Tân Nguyệt.”

Anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, dùng đầu ngón tay v**t v* những giọt nước mắt trên mặt cô: “Cả đời này chỉ cần khóc vì anh một lần này thôi.”

Nói xong, anh lại bổ sung thêm: “Cũng có thể khóc một lần nữa khi anh cầu hôn.”

Nhưng Tân Nguyệt lại nói: “Ở những nơi anh không nhìn thấy, em đã khóc vì anh rất nhiều lần rồi.”

Trần Giang Dã không ngờ cô lại nói như vậy, càng không ngờ rằng ngay sau đó, cô sẽ chủ động ôm lấy anh.

Cô ôm anh, tựa đầu vào ngực anh nhắm mắt lại, vẻ mặt nhớ nhung. Cô nói: “Hai tháng anh về Thượng Hải, em rất nhớ anh.”

Ánh mắt Trần Giang Dã tối sầm.

Anh đặt tay lên gáy cô, kéo cô vào lòng hơn, lực rất mạnh, như muốn ép cô vào trong cơ thể mình.

“Sau này không cần phải nhớ anh nữa.”

Giọng anh khàn khàn: “Anh sẽ luôn ở bên em.”

“Ừ.”

Tân Nguyệt nhẹ nhàng đáp lại, cọ cọ vào lòng anh.

Hôm nay bọn họ đã nói quá nhiều lời yêu thương, như ai nấy đều muốn một lần nói ra hết tất cả tình yêu của mình dành cho đối phương, rồi giữ mãi tình cảm nồng nhiệt của đối phương trong lòng, cùng nhau chống chọi với thế giới lạnh lẽo này.

Bọn họ mới mười tám tuổi, những ngày tháng sau này còn rất dài, phần lớn mọi người trên thế giới này đều cảm thấy tương lai là điều không thể đoán trước được, không có gì là chắc chắn, nhưng Trần Giang Dã lại chắc chắn về tương lai của bọn họ, ngoài cái chết ra, không gì có thể chia lìa họ.

Tân Nguyệt cũng tin tưởng, dù bản thân cô không có đủ tự tin, nhưng cô tin tưởng Trần Giang Dã.

Cô có được sự tự tin mà anh trao cho cô.

0

Họ lặng lẽ ôm nhau, những chiếc máy bay giấy xung quanh chầm chậm hạ cánh xuống biển hoa, màn tỏ tình hoành tráng này cuối cùng cũng kết thúc.

Tiếp theo, là một hành trình mới ——

Từ nay về sau, họ sẽ yêu nhau cuồng nhiệt.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau, ngọt đến nổ tung.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận