Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 8: Trùng hợp.




Tân Nguyệt không nghe rõ đầu bên kia nói gì, đợi Trần Giang Dã cúp máy rồi mới nói với anh một tiếng: "Cảm ơn."

Lúc Trần Giang Dã đang dựa nửa người vào tường gọi điện thoại, lúc này anh lười biếng đứng thẳng dậy, nửa khuôn mặt hướng về phía Tân Nguyệt, đầu hơi ngả ra sau nhìn cô.

"Nhớ kỹ, cô nợ tôi ba ân tình."

Nghe vậy, đầu óc Tân Nguyệt bỗng chốc trống rỗng, đến khi cô kịp hiểu ra ý của anh là gì thì Trần Giang Dã đã quay đầu đi mất.

"..."

Tân Nguyệt không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình như thế nào, bực bội, giống như ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng đúng là anh đã giúp cô, chỉ là cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Tân Nguyệt nghiêng đầu, vẻ mặt có chút phức tạp trở về nhà.

Một lúc sau, cô cầm bút đi ra ngoài sửa "Không ký hợp đồng" thành "Đã ký hợp đồng".

"Ơ, Tân Nguyệt ký hợp đồng rồi à, cháu thật sự muốn làm đại minh tinh hả?"

Một người phụ nữ đi xe điện ngang qua nhà cô tình cờ nhìn thấy.

Tân Nguyệt không nói gì, chỉ gọi bà ta một tiếng: "Dì."

Người phụ nữ nhìn ra được vẻ mặt lãnh đạm của Tân Nguyệt, nhưng bà ta chẳng quan tâm, tiếp tục lải nhải: "Nếu kiếm được nhiều tiền thì cũng đừng quên bà con láng giềng nhé, cũng nhớ giúp bọn dì sửa đường này nọ."

"Cháu nhìn cái đường này xem, đã nát thành cái dạng gì rồi, hôm qua dì đi mua trứng gà, về nhà nhìn thì thấy bị xóc vỡ mất mấy quả!"

"Đúng rồi, không phải cháu còn đi học sao, không định đi học nữa à?"

"Dì, trời không còn sớm nữa, cháu vào trong nấu cơm đây."

Nói xong, Tân Nguyệt đóng cửa lại.

Tân Nguyệt không định giải thích, người trong làng mồm năm miệng mười, cô không thể đi giải thích với từng người một được, cũng không có tâm trạng đó, bọn họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao cô có nói hay không, bọn họ cũng chỉ tin vào suy đoán và tưởng tượng của mình mà thôi.

*

Sắc trời dần tối, khói trắng bốc lên từ nhiều ống khói, xung quanh vang lên tiếng "leng keng" của nồi niêu xoong chảo, lũ trẻ vẫn nô đùa trên cánh đồng, nên thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng phụ nữ hắng giọng gọi con mình về nhà ăn cơm.

Tân Long vác cuốc đi lững thững trên đường, gặp ai cũng tán gẫu vài câu.

"Lão Tân, nghe nói nhà ông ký hợp đồng rồi, ký với công ty nào vậy?"

Dọc đường đi, đây không phải là lần đầu tiên có người hỏi ông câu này.

Tân Long bực bội bĩu mỗi: "Ký cái rắm, ký rồi ông đây còn đi phải đi cạy mương làm gì?"

"Ông không tin thì về nhà xem đi, trên cửa nhà ông viết dòng chữ 'Đã ký hợp đồng' to tướng kia kìa."

Tân Long nghe vậy, bước chân nhanh hơn.

Về đến nhà, ông nhìn thấy trên cửa nhà mình ghi rõ bốn chữ "Đã ký hợp đồng", ông nhíu mày, lập tức hô to lên: "Tân Nguyệt! Tân Nguyệt!"

"Sao vậy bố?"

Giọng của Tân Nguyệt vọng ra từ trong bếp.

Tân Long đi vào bếp, hỏi cô: "Con ký hợp đồng rồi à?"

Chưa đợi Tân Nguyệt trả lời, ông đã thao thao bất tuyệt giáo huấn cô: "Bố nói cho con biết, con đừng để bị người ta lừa, con không thấy trên báo nói rất nhiều người bị lừa bán đi Myanmar à, bị chặt tay chặt chân, cho dù không phải lừa đảo đi chăng nữa, con tưởng đi làm thần tượng mạng hay minh tinh gì đó dễ lắm chắc? Phải ăn ngủ với người ta đấy con ơi, nhà mình tuy nghèo nhưng vẫn đủ ăn, con mà dám đi làm mấy chuyện đó, ba đánh gãy chân con!”

Toàn bộ quá trình Tân Nguyệt không nghe ông nói, chỉ tập trung xào thức ăn trong chảo. Đợi đến khi ông cằn nhằn xong, cô mới lên tiếng: "Con không ký."

"Không ký?"

Tân Long vươn cổ: "Vậy con viết ký cái gì rồi."

Tân Nguyệt vừa xào rau vừa trả lời ông: "Để tránh những người đại diện kia lại đến quấn lấy con, con mới ghi là đã ký hợp đồng rồi."

Lúc này chân mày của Tân Long mới thoáng giãn ra, một lát sau lại đột nhiên nhíu lại: "Đừng lừa bố."

"Lừa bố, cả nhà chết hết."

"Này, con còn dám lấy ông đây ra thề độc."

Tân Nguyệt thở dài, đổ thức ăn trong chảo ra: "Ăn cơm thôi."

Tân Nguyệt vẫn bưng bát ra ngoài ngồi xổm trong sân ăn cơm theo thói quen. Buổi tối gió lớn, quần áo treo trên dây thép trong sân bị thổi lắc lư.

Quần áo của cô và bố chủ yếu đều có màu sắc tương chống bám bẩn, nên một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt bỗng trở nên vô cùng nổi bật.

Lúc này Tân Nguyệt mới nhớ ra mình vẫn chưa trả áo cho Trần Giang Dã.

Cô ăn cơm xong, ra ngoài sân lấy chiếc áo này xuống, rồi sang nhà thím Vương ở bên cạnh tìm anh.

Thím Vương và chồng bà cũng bưng bát ngồi xổm bên ngoài sân ăn tối, thấy Tân Nguyệt thì lên tiếng chào hỏi: "Ăn tối xong rồi à?"

Tân Nguyệt gật đầu, sau đó hỏi: "Thím Vương, chú Lưu, Trần Giang Dã có ở nhà không ạ?"

"Nó đang tắm, vừa vào nhà tắm luôn, chắc phải một lúc lâu nữa mới ra đấy.”

Tân Nguyệt giơ chiếc áo trong tay lên: "Khi nào anh ấy ra, thím đưa chiếc áo này cho anh ấy giúp cháu nhé."

"Được rồi, cháu để lên ghế đó đi." Thím Vương dùng đũa chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.

Tân Nguyệt đặt áo lên ghế: "Vậy thím Vương cứ từ từ ăn, cháu về đây."

"Ừa, về đi."

Thím Vương vẫy tay chào Tân Nguyệt, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng có vô số suy nghĩ đang chen chúc nhau nhảy ra.

Đợi Tân Nguyệt đi khỏi, bà lập tức dùng khuỷu tay đẩy chồng mình: "Ông nói xem hai đứa này có chuyện gì, sao quần áo của Trần Giang Dã lại chạy đến chỗ Tân Nguyệt nhỉ?"

Chú Lưu tỏ vẻ: "Làm sao tôi biết được, bà hỏi Trần Giang Dã đi."

Thím Vương thực sự rất tò mò, khi đưa áo cho Trần Giang Dã, bà cũng hỏi anh: "Sao áo của cháu lại ở chỗ Tân Nguyệt thế?"

Trần Giang Dã làm như không nghe thấy, cầm áo đi lên lầu.

Thím Vương thấy vậy thầm mắng: "Thằng nhóc chết tiệt này, suốt ngày giả câm giả điếc, cơm cũng không ăn, đói chết cháu đi."

Trần Giang Dã không nghe thấy, cũng không thèm để ý đến biểu cảm của bà, tiếp tục cầm khăn lau tóc.

Anh không dùng máy sấy tóc trong nhà tắm của thím Vương, mà tự mang theo máy sấy i-on âm của riêng mình.

Về đến phòng, anh ném quần áo bẩn sang một bên, rồi ném chiếc áo sạch lên giường.

Lúc ở nhà, sau khi tắm xong anh có thói quen c** tr*n, đến đây rồi cũng luôn quên mang quần áo vào phòng tắm, nhưng nếu ở đây không mặc quần áo, chẳng mấy chốc sẽ bị muỗi đốt cho nổi đầy mẩn đỏ, vì vậy sau khi sấy khô tóc anh thuận tay với lấy chiếc áo trên giường mặc vào.

Mặc được một nửa, anh bỗng khựng lại, trên áo có một mùi hương xa lạ, một mùi hương thoang thoảng hòa quyện giữa bồ kết và hoa lan Nam Phi.

Tuy nhiên, mùi hoa lan Nam Phi thì anh thường xuyên ngửi thấy.

Anh học trường quốc tế, các cô gái trong trường phần lớn đều dùng nước hoa, lứa tuổi này nhiều cô gái thích mùi thơm thanh mát, ngọt dịu của hoa lan Nam Phi. Có lẽ do ngửi quá nhiều, anh không cảm thấy ngọt mà chỉ cảm thấy chán ngấy, nhưng mùi hương nhè nhẹ lúc này lại không khiến anh khó chịu.

Có lẽ là do vị đắng của bồ kết trung hòa với mùi hoa lan, mà mùi đắng của bồ kết thì khó có thể ngửi thấy trong cuộc sống trước đây của anh.

Ngẩn người một lúc, anh kéo áo xuống, không khí nóng bức trong phòng lập tức thay thế mùi thơm ngát trên áo.

Anh nhíu mày, bật quạt điện và mở cửa sổ ra.

Không khí bên ngoài tuy không ngột ngạt như trong phòng nhưng vẫn có chút khô hanh.

Trần Giang Dã dựa vào bệ cửa sổ, đôi chân mày nhíu vẫn không giãn ra, ngược lại càng nhíu chặt hơn.

Một lúc sau, anh quay người lấy một bao thuốc lá, khi đi ngang qua bàn thì tiện tay cầm gạt tàn thuốc lên, đặt trên bệ cửa sổ.

Anh rút bật lửa châm điếu thuốc, ngậm trong miệng, hút hết điếu này đến điếu khác.

Bầu trời ngoài cửa sổ từ màu xanh đậm dần chuyển thành màu đen như mực, đèn từ mọi nhà đều sáng lên trong màn đêm.

Buổi tối ở nông thôn trải dài vô tận, không có những tòa nhà cao tầng che khuất tầm nhìn, không có những con đường đan xen rực rỡ ánh đèn, cũng không có những chiếc xe lao vun vút, xung quanh yên tĩnh, chỉ có gió đêm nhè nhẹ thổi qua, thỉnh thoảng có tiếng ếch kêu từ cánh đồng.

Hàng chân mày của Trần Giang Dã dần giãn ra, nhưng điếu thuốc trong tay vẫn chưa buông xuống, anh hút hết điếu này lại châm điếu khác, gạt tàn đã chất đầy tàn thuốc.

Khi đã hút hết không biết bao nhiêu điếu, trong tầm nhìn của anh bừng sáng một ánh đèn, ánh sáng ấm áp chiếu sáng cái sân nhỏ bên cạnh.

Một thiếu nữ mặc váy hai dây bước ra từ trong nhà.

Bóng dáng thiếu nữ mảnh khảnh, tóc buộc sau gáy, những sợi tóc mềm mại được ánh đèn nhuộm thành màu nâu, trông lười biếng như chú mèo con.

Đây sẽ là một khung cảnh vô cùng đẹp mắt, nếu như trong tay cô không cầm theo một chiếc q**n l*t hình dâu tây màu hồng.

Một tiếng cười ngắn ngủi vang lên trong đêm.

Cách nhau vài mét, cô gái không nghe thấy tiếng cười này, chỉ là đúng vào lúc này, cô vô tình ngẩng đầu nhìn lên, trùng hợp bắt gặp đôi mắt hẹp dài và đen láy đó.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Giang Dã: Không ngờ người trông lạnh lùng, mà lại mặc q**n l*t hình quả dâu màu hồng.

Tân Nguyệt: Ai mà trong lòng không có một nàng công chúa nhỏ chứ.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận