Quý Vân Vãn đứng phắt dậy bước đến mở cửa, nhưng không ngờ người ở ngoài lại là Nhậm Ninh Ninh.
“Trịnh Nhã đâu?”
Nhậm Ninh Ninh đáp: “Cô ấy về rồi, trước khi đi còn gửi cho chị một tờ giấy. Em thấy cô ấy không ổn lắm, có vẻ đã khóc rất lâu, lúc rời khỏi cô ấy còn gọi điện thoại.”
“Gọi điện thoại?” Quý Vân Vãn nheo mắt: “Em có nhận ra gọi cho ai không? Nói gì?”
“Hình như bạn trai, nói cần phải đến tìm anh ta ngay.”
Quý Vân Vãn thở dài, cầm tờ giấy, không cần xem cô cũng biết nội dung trên đó:
- Xin lỗi bác sĩ Quý, tôi không muốn một cơn ác mộng cản trở sự nghiệp và tương lai của tôi. Hãy để nó mãi là một cơn ác mộng. Cảm ơn lời an ủi của cô.
Nghiêm Liệt hỏi: “Sao thế?”
Quý Vân Vãn hít sâu một hơi, xoay người lại.
“Xin lỗi Đội trưởng Nghiêm, xem ra đã để anh tới đây một chuyến vô ích rồi.” Cô xòe tay ra, bất đắc dĩ nói: “Ở đây tạm thời không có ai muốn báo cảnh sát.”
Nghiêm Liệt: “Tạm thời không có ai?”
Quý Vân Vãn nhíu mày: “Đúng vậy, tạm thời.”
“Được rồi, nếu có việc gì cô cứ tìm tôi.” Nghiêm Liệt tới cửa, chợt dừng bước: “Cố vấn Quý, cần tôi tìm người bảo vệ cô không?”
Quý Vân Vãn chẳng mảy may suy nghĩ: “Đương nhiên không cần.”
Nghiêm Liệt nghe xong câu trả lời của cô, cười tự giễu: “Phải rồi, tất nhiên cô sẽ không cần.”
Nếu trên đời này còn người nào mong kẻ giết người đến tìm mình, chắc chắn người đấy sẽ là Quý Vân Vãn.
Cô ước gì, người nên tìm cô và người không nên tìm cô đều tới chỗ cô, kế đó cô sẽ bắt hết một mẻ.
Sau khi Nghiêm Liệt rời đi, Quý Vân Vãn sa sầm mặt.
Nhậm Ninh Ninh nhìn thái độ của cô, cảm thấy căng thẳng.
Thường ngày khi đối xử với người khác, Quý Vân Vãn luôn tỏ ra lạnh lùng. Tuy đã sớm trưởng thành và mạnh mẽ, nhưng trong xương tủy, cô vẫn giữ tính nết ương bướng nổi loạn thời niên thiếu.
Song, nếu cô bộc lộ vẻ mặt nặng nề như vậy, ắt hẳn sự việc phải rất nghiêm trọng. Thậm chí, vấn đề đó còn khiến cô buồn bực không thôi.
“Chị Vân Vãn, chị sao vậy ạ?”
“Không sao, chị chỉ không rõ một điều.” Tờ giấy trong tay cô gần như đã bị vò nhàu nát. Khi cô tiếp tục, giọng đã trở nên lạnh lẽo: “Tiền đồ của bản thân quan trọng, nhưng oan hồn của người thân thì có thể mặc kệ? Cô ấy nào biết... liệu người phụ nữ kia có từng liều mạng bảo vệ cô ấy không chứ.”
Bên nhẹ bên nặng, rốt cuộc nên làm thế nào, dẫu lựa chọn ra sao, chỉ sợ điều ấy cũng sẽ để lại hạt giống hối hận trong lòng cô gái trẻ.
Vì vậy, bất luận cô ấy đưa ra quyết định gì, Quý Vân Vãn cũng sẽ không kinh ngạc.
Cô chỉ thấy đáng tiếc.
Thi thoảng ấy, chỉ một quyết định cũng thể hiện mức độ đúng sai thiện ác trong tâm hồn một người. Trong nhân cách tồn tại một mặt thiện, cũng che giấu một mặt ác.
Thế nên, thật ra thiện hay ác, đôi khi chỉ xảy ra qua một khoảnh khắc chóng vánh.
Sớm muộn gì cũng sẽ hối hận... Khi cô ấy tiếp tục mơ thấy buổi tối 3 tuổi đó, ác mộng kia sẽ trở thành cơn ác mộng mà cô ấy không thể trốn tránh.
Về Cục Cảnh sát, Nghiêm Liệt lập tức đến văn phòng Cục trưởng.
Cục trưởng Bạch đang gọi điện thoại, ông chỉ vào sofa ý bảo anh ngồi xuống trước. Qua hơn mười phút, Bạch Tùng mới cúp máy. Vừa quay đầu nhìn, ông đã thấy trước bàn làm việc, Nghiêm Liệt vẫn đứng yên quan sát ông.
“Cậu... cậu nhìn tôi đăm đăm như vậy làm gì? Sao không ngồi?”
“Cục trưởng Bạch, ngài cũng ngồi đi.”
“Được rồi, thằng nhóc cậu, tôi không cúp máy thì cậu cứ nhìn tôi không rời mắt đúng không?”
Thấy Bạch Tùng ngồi xuống sofa, Nghiêm Liệt mới ngồi đối diện ông.
“Cậu đấy, lúc ở bộ đội thì thẳng tính, giờ làm cảnh sát vẫn vậy. Thảo nào nhiều người nói cậu cứng hơn sắt, có nung cũng chẳng chảy nổi.”
Nghiêm Liệt: “Đàn ông không cứng rắn, chẳng lẽ lại muốn làm người mềm mỏng?”
“Lão Lý bên Phân cục nói với tôi, kể từ lần cậu qua đó một chuyến, biết bao đồng chí nữ cứ hỏi thăm thông tin của cậu. Ngay cả con gái lão Lý ấy, cũng ầm ĩ muốn được điều đến Cục Cảnh sát Thành phố để theo cậu học tập đấy. Tôi nghĩ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cháu gái tôi vừa tốt nghiệp đại học...”
Nghiêm Liệt hơi cạn lời: “Cục trưởng Bạch, tôi tới bàn bạc công việc với ngài, ngài lại nói sang chuyện gì vậy?”
“Không phải tôi dông dài, nhưng cậu đã tới đây một năm rồi, phụ nữ con gái đến Cục tìm cậu cũng có thể tạo thành một đội bóng đấy. Tôi biết cậu nghiện công việc, nhưng cảnh sát cũng là người, cần phải có ít thất tình lục dục và cuộc sống cá nhân chứ. Tôi hỏi cậu, sau khi làm cảnh sát, cậu đã nghỉ ngơi một ngày nào chưa? Không tính nghỉ phép, kể cả giao thừa hay nghỉ đông, thằng nhóc cậu cũng chủ động xin tăng ca. Tôi không tin, chẳng lẽ cả Tân Hải này lại không tồn tại cô gái nào khiến cậu rung động à?”
Nghiêm Liệt nghiêm túc mở lời: “Cục trưởng Bạch, tôi muốn báo cáo vụ án liên hoàn 9.25 với ngài.”
Được rồi, hóa ra ở đây chỉ mỗi mình người làm Cục trưởng như ông mới mù quáng hỏi về đời sống cá nhân của người ta thôi, chứ người ta có thèm quan tâm đâu: “... Sao, có chuyện gì?”
Các vấn đề anh và Quý Vân Vãn đã thảo luận về vụ án, Nghiêm Liệt thuật lại ngắn gọn cho ông nghe.
Bạch Tùng nghe xong, cân nhắc hồi lâu: “Vụ án này, thật ra năm ấy kết án cũng còn mấy điểm đáng ngờ. Nhưng cậu biết đấy, vụ án 9.25 đã gây ảnh hưởng đến xã hội quá lớn. Án được giải quyết, ai nấy đều vui, ngay cả người nhà nạn nhân cũng có thể yên lòng. Nhưng chỉ một người, tức là Cố vấn Quý, những điểm đáng ngờ đó cũng do cô ấy chỉ ra. Bấy giờ, chúng tôi đã tập trung điều tra mấy chỗ khuất tất cô ấy nêu lên, nhưng chẳng thu hoạch được gì. Trong số nạn nhân, có một người là chị em chung sống với cô ấy từ nhỏ đến lớn, cô ấy đã chịu cú sốc tinh thần. Dường như, cô ấy đã biến thành người khác chỉ sau một đêm. Trong quá trình điều tra vụ án, nếu không nhờ có người ép cô ấy ăn cơm, có thể cô ấy đã mặc cho bản thân chết đói rồi.”
“Từ đầu đến cuối, Châu Kế Phàm không hề đề cập đến việc còn một người khác phạm tội với hắn sao?”
“Ừ, xuyên suốt quá trình, cho đến ngày bị xử tử hắn cũng không hề nhắc tới. Tất cả hành vi phạm tội đã minh bạch, mọi bằng chứng chỉ nhắm đến một mình hắn.” Bạch Tùng bảo: “Nếu hắn hó hé một chút gì đó về người thứ hai, cậu nghĩ chúng tôi sẽ dừng việc điều tra sao? Đừng quên, cảnh sát muốn kết án thì cũng phải kết rành mạch đầy đủ. Cậu cũng xem vụ án lúc đó rồi, toàn bộ bằng chứng rất rõ ràng.”
“Nhưng theo như vụ án của La Vân Chi, khả năng cao thật sự còn một người nữa liên quan đến vụ án 9.25.” Nghiêm Liệt phân tích: “Tôi đã nghiên cứu kỹ về vụ án. Dạo trước, sở dĩ có thể phá án ở Tân Hải nhanh như vậy, vì Tổ chuyên án đã tìm ra tuyến đường và cách vứt xác của hung thủ. Nhưng trong mấy vụ án trước, hung thủ không hề vứt xác theo quy luật. Chưa kể, đến tận khi gây án ở Tân Hải, Châu Kế Phàm mới để lại dấu vết, điều này có phần khác với cách gây án ban đầu của hắn. Nếu thật sự tồn tại một người thao túng Châu Kế Phàm, vậy có thể sau khi tới Tân Hải, giữa chúng đã nảy sinh tranh cãi, hoặc gã kia đã vứt bỏ Châu Kế Phàm. Còn về lý do Châu Kế Phàm nhận tội một mình, tôi đoán ắt hẳn vì hắn hiểu rõ mình không thể thoát khỏi tội tử hình, hắn cũng không muốn người khác biết hắn bị thao túng. Dù sao, hắn vẫn là một tên tội phạm sát nhân hàng loạt có tính cách khá kiêu ngạo.”
“Không phải tôi chưa từng nghĩ tới mấy điều cậu nói.” Bạch Tùng trầm giọng bảo: “Cậu biết vấn đề tôi lo lắng nhất là gì không?”
“Ngài sợ vụ án của La Vân Chi sẽ khơi mào khả năng gây án của gã nữa, phải không?”
“Nếu còn một kẻ như thế thật.” Bạch Tùng lấy một điếu thuốc ra châm lửa, lẳng lặng rít một hơi: “Gã không gây án, vậy có thể sẽ không bao giờ xuất hiện bằng chứng để bắt gã, nhưng bây giờ tôi thà không có người này còn hơn.”
Không có người này, tức là vụ án 9.25 chỉ do một mình Châu Kế Phàm gây ra, và đã kết thúc như vậy.
“Nhưng nếu quả thực có người này, vậy gã mới là hung thủ thật sự. Bất luận gã có tiếp tục gây án không, chúng ta vẫn phải có trách nhiệm bắt gã.” Nghiêm Liệt trầm giọng nói: “Châu Kế Phàm đã xóa sạch mọi hiềm nghi của gã, nhưng chắc chắn con quỷ bên trong gã sẽ thúc giục gã ra tay nữa. Tôi nghi ngờ trong mấy ngày mà La Vân Chi mất tích, khả năng cao cô ta từng liên lạc với gã.”
Cục trưởng Bạch hút thêm một hơi thuốc, cân nhắc: “Cậu hãy hẹn Cố vấn Quý, tôi muốn bàn bạc với cô ấy.”
Nghiêm Liệt gật đầu: “Đã rõ.”
Bạch Tùng bỗng mở lời: “Nhắc đến Cố vấn Quý, tôi vẫn chưa hỏi cậu. Cậu đã tiếp xúc với cô ấy một khoảng thời gian, cậu thấy cô ấy thế nào?”
Nghiêm Liệt thoáng sửng sốt: “Thế nào là thế nào ạ?”
“Là cảm nhận của cậu về cô ấy đấy.”
Nghiêm Liệt cụp mắt suy nghĩ một lát: “... Cô ấy rất thông minh, cũng chuyên nghiệp không kém.”
Bạch Tùng dở khóc dở cười vỗ đùi: “Điều đó còn phải bàn à, toàn bộ Cục Cảnh sát, từ trên xuống dưới, nào có ai không thừa nhận trí thông minh và thái độ chuyên nghiệp của cô ấy chứ? Tôi đang hỏi cậu có cảm thấy gì về tính cách của cô ấy không?”
Nghiêm Liệt khẽ nhíu mày: “Ý ngài là?”
“Cực kỳ thông minh, tính cách cực đoan.” Cục trưởng Bạch nheo mắt, nếp nhăn giữa lông mày có vẻ sâu hơn một chút: “Cô ấy từng là nhân tài được Viện Nghiên cứu Tâm lý Tội phạm của Phòng Công an tỉnh mời đến làm. Còn trẻ nhưng đã có thể sánh ngang với nhiều chuyên gia trong ngành. Năm xưa, cô ấy cũng được xem như hạt giống tuổi trẻ tài cao vô cùng hiếm thấy. Trong các vụ án cô ấy tham gia, đã có ba vụ là án giết người hàng loạt. Trong mỗi vụ án, sau khi nói chuyện với cô ấy, hung thủ luôn thể hiện tình trạng suy sụp tinh thần, suýt phát điên.”
“Tôi nhắc mấy chuyện này là muốn nói, trong quá trình điều tra vụ án, lúc nào cậu cũng phải chú ý tới tình hình tâm lý của cô ấy. Sau khi em gái cô ấy qua đời, tôi đã phái người đến bảo vệ cô ấy. Kết quả cô ấy đã thôi miên cả ba người, nếu không đêm đó sẽ không xảy ra chuyện gì. Bấy giờ, việc tôi lo lắng nhất chính là cô ấy đến thẩm vấn Châu Kế Phàm một mình.”
“Ngài sợ cô ấy sẽ thôi miên Châu Kế Phàm, khiến hắn tự sát?”
“Cũng không phải.” Bạch Tùng cười cười: “Về mặt này, cô ấy vẫn rất tuân thủ đạo đức nghề nghiệp. Huống chi sớm muộn gì hắn vẫn sẽ bị tử hình, có tự sát không cũng đâu khác gì. Tôi chỉ sợ chính cô ấy sẽ xuất hiện vấn đề. Cậu phải biết thế này, khi một người cực kỳ thông minh nghĩ không thông thì sẽ cực kỳ đáng sợ.”
Nghiêm Liệt bỗng chốc hiểu ý ông.
Anh nhíu mày: “Cục trưởng Bạch, có phải ngài nghĩ nhiều rồi không?”
Bạch Tùng: “... Có sao?”
“Tôi cảm thấy phần nào là thế.” Nghiêm Liệt điềm nhiên nói: “Theo hiểu biết của tôi về Cố vấn Quý, cô ấy đã trải qua cảnh người thân bị hành hạ đến chết, còn mình suýt mất mạng, nhưng cô ấy vẫn có thể giữ vững lý trí, tự điều chỉnh về trạng thái bình thường. Đây tuyệt đối không phải việc mà người bình thường có thể làm. Tôi hiểu ý ngài, nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ làm chuyện gì gây hại cho người khác hoặc xã hội. Cô ấy đã chọn đồng hành cùng chúng ta, vậy cô ấy sẽ luôn đứng về phía chính nghĩa. Với tính cách và bản lĩnh của mình, thậm chí cô ấy còn không thèm so sánh bản thân với tội phạm. Nếu đổi thành bất kỳ ai khác, khi điều tra ra Châu Kế Phàm, họ có thể đã lột da rút gân hắn rồi. Và hiển nhiên, cô ấy thuộc kiểu người có thể duy trì sự sáng suốt.”
“Cậu hiểu cô ấy phết.” Cục trưởng Bạch trêu ghẹo: “Cậu có biết một người thầy cũ của cô ấy từng nói gì không?”
“Nói gì ạ?”
“Nếu từ nhỏ Quý Vân Vãn không sống trong một môi trường gia đình như vậy, nếu không nhờ chính cô ấy lựa chọn con đường này, thì khả năng cao, cô ấy sẽ trở thành một kẻ rối loạn nhân cách chống đối xã hội hết sức thông minh.”
“Chúng ta nên thấy may mắn vì cô ấy đã chọn đúng đường.”
“Phải, một thiên tài được gọi là máy phát hiện nói dối bằng xương bằng thịt, dẫu ở bất cứ đâu cũng sẽ trở thành báu vật. Nếu chuyện này lọt ra ngoài, e rằng Cục Cảnh sát trên cả nước sẽ lần lượt đến tìm tôi để mượn người mất.” Cục trưởng Bạch cười khổ lắc đầu: “Nếu cô ấy là cảnh sát thì tốt rồi, nhưng như hiện giờ... cũng rất tốt. Nghe cậu nói thế, tôi cũng yên lòng.”
“Đội trưởng cũ không hợp tính với cô ấy lắm.” Ông vỗ vỗ vai Nghiêm Liệt: “Giao cho cậu tôi cũng yên tâm.”
Lúc ra khỏi phòng làm việc, Nghiêm Liệt vẫn còn đang nghiền ngẫm về câu nói cuối cùng của Cục trưởng Bạch - Giao cho cậu. Vậy hàm ý là yên tâm giao Cố vấn Quý cho anh, hay giao vụ án cho anh đây?
Chín giờ tối, tắt đèn bên ngoài xong, Nhậm Ninh Ninh gõ cửa phòng làm việc: “Chị Vân Vãn, em đưa chị về nhé?”
“Không cần, chị muốn đợi thêm một lát nữa, em về trước đi, hôm nay vất vả cho em rồi.”
“Vâng, chị nhớ về sớm ạ.”
Sau khi Nhậm Ninh Ninh rời khỏi Cơ sở, Quý Vân Vãn nhìn tài liệu trên bàn, cô đăm chiêu trầm ngâm.
Tuy đã giải quyết được vụ án của La Vân Chi, nhưng cô vẫn cảm thấy, khả năng cao vụ án này chỉ mới là khởi đầu.
Một khởi đầu đáng sợ.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, cô nghe máy: “Alo?”
Một giọng nữ quen thuộc truyền ra từ điện thoại: “Bác sĩ Quý, cô vẫn ở Cơ sở Tâm lý Vân Hải chứ? Tôi... Tôi có chuyện muốn bàn với cô, có thể sang tìm cô không?”
“Bây giờ?” Quý Vân Vãn nghe ra giọng điệu kỳ lạ của cô ấy: “Được, tôi ở đây chờ cô, cô đến đi, chú ý an toàn.”
Bên kia còn chưa trả lời đã cúp máy.
Quý Vân Vãn nhíu mày, đợi một lát, tầm hơn mười phút sau, cô gọi lại nhưng vẫn không ai nghe máy.
Cô bỗng có linh cảm chẳng lành.
Linh cảm chẳng lành tất có điềm. Trên đời này không thể trùng hợp nhiều điều như vậy, đặc biệt khi liên quan tới vụ án hình sự. Trùng hợp ấy à, bình thường chỉ do bàn tay con người gây ra thôi.
Cô đợi thêm ba phút rồi gọi lại lần nữa, vẫn không được. Cô không chờ nữa, cầm chìa khóa xe, lấy món đồ tự vệ trong ngăn kéo ra, cô vừa liên lạc với Nghiêm Liệt vừa xuống lầu.
Tại sao lại liên lạc với Nghiêm Liệt?
Bởi lẽ, trong tất cả cảnh sát mà cô từng tiếp xúc từ trước tới nay, Nghiêm Liệt là người không lằng nhằng nhất, làm việc nhanh nhẹn nhất, không một ai sánh bằng.