Đương nhiên mọi người sẽ lựa chọn nấu mì, cảnh sát thường xuyên tăng ca như họ đã ăn mì gói đến chán ngấy rồi. Mỗi lần tới tòa nhà cảnh sát, Quý Vân Vãn đều có thể ngửi thấy mùi mì gói trộn với mùi thuốc lá. Kết quả là năm đó cô hầu như không đụng tới mì gói, còn mùi khói thuốc cũng trở thành một trong những lý do cô không thích tiếp xúc gần với họ.
Trong mười phút, cô nấu một bát mì, bỏ thêm chân giò hun khói, trứng gà và rau xanh vào. Thật ra đây cũng là món duy nhất cô biết làm. Trước kia còn ở nhà họ Hứa, cô chưa bao giờ nấu ăn.
Dù sau này cô chuyển ra ngoài ở, lúc Hứa Dao đến tìm cô, cô ấy cũng luôn nấu cơm. Từ đầu tới cuối, chuyện mà người chị gái như cô làm chỉ là mở miệng chờ ăn.
Lúc dọn dẹp sau khi nấu, cô thoáng lơ đãng, bất cẩn để xước tay chảy máu.
Quý Vân Vãn nhìn máu tươi trên ngón tay, chậm rãi rửa sạch dưới nước lạnh.
Vết thương nhỏ này chưa đủ khiến cô la lên. Nhưng khi cô nhìn vết máu, một hình ảnh kỳ dị chợt lóe lên trong đầu.
Dưới màn đêm, tên sát nhân b**n th** nhẹ nhàng chấm một điểm đỏ lên vầng trán đã tái nhợt của nạn nhân.
Gã coi cô gái đã chết trước mắt mình như một con búp bê vải chỉ thuộc về gã. Ít nhất trong khoảnh khắc đó, gã có thể mặc sức chơi đùa.
Lúc cô bưng mì lên, Nghiêm Liệt nhanh chóng phát hiện tay cô bị thương.
“Sao bất cẩn vậy? Trong nhà có hộp y tế không?”
“Vết thương nhỏ thôi.” Quý Vân Vãn rút một miếng băng cá nhân trên tủ ra, tự dán vào cho anh nhìn: “Anh xem, không sao.”
Cô nhìn mặt bàn, phát hiện Nghiêm Liệt đã sắp xếp tất cả hồ sơ vụ án giúp cô, ngay cả chữ viết trên cửa sổ, anh cũng đã lau sạch.
“Sao anh lại xóa mấy thứ tôi viết?”
“Chắc hẳn cô đã nhớ kỹ nội dung từ lâu rồi.” Nghiêm Liệt đáp: “Còn cần để trước mắt mọi lúc à?”
Quý Vân Vãn híp mắt nhìn anh: “Đội trưởng Nghiêm, đừng bảo anh...”
Nghiêm Liệt thoáng khựng lại, cảm xúc chợt lóe lên trong mắt anh: “Đừng bảo gì?”
“Đừng bảo anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng nhé.” Quý Vân Vãn nghiêng đầu, nhìn kỹ mặt anh: “Kiểu lúc ở nhà anh cũng không cho phép trên kính dính một vệt nhỏ nào ấy?”
“... Chưa tới mức như cô nghĩ đâu.”
Anh cầm đũa bắt đầu ăn mì.
Quý Vân Vãn chống cằm nhìn anh. Tốc độ ăn của anh cũng nhanh như lần trước, nhưng kỳ lạ thay, anh không khiến người khác thấy thô lỗ. Tựa một quân nhân được huấn luyện bài bản, nhưng vẫn rất chú trọng phép tắc. Ăn xong sẽ tự dọn dẹp, tự vệ sinh kỹ lưỡng tất cả mọi thứ.
Chỉ mất mười phút, anh đã ăn hết mì, sau đó cầm bát đũa vào phòng bếp bắt đầu rửa. Không cần nhìn cô cũng biết, anh sẽ lau sạch cả kệ bếp giúp cô.
Quả là một người đàn ông tốt hiếm thấy.
Chỉ tiếc, anh lại làm nghề cảnh sát này.
Nhiều cô gái từng nảy sinh tưởng tượng tuyệt vời về phái nam mặc cảnh phục, làm trong quân đội hoặc công an. Họ cho rằng, tìm một người đàn ông như vậy nhất định sẽ khiến mình thấy an toàn, còn ngầu chẳng kém. Nhưng khi thật sự bàn đến bước kết hôn, chắc chắn họ sẽ lo lắng về tính nguy hiểm của nghề nghiệp. Chuyện mỗi lần chồng mình ra ngoài làm việc, luôn có khả năng gặp phải tình thế cấp bách và nguy hiểm, không phải cô gái nào cũng có thể chịu được.
Huống chi, đồng chí cảnh sát điển trai, mang đậm cảm giác an toàn trước mắt này lại còn nghiện công việc không hơn không kém. Anh không dư dả thời gian hẹn hò, cũng không rảnh rỗi trả lời tin nhắn và gọi video. E rằng, một buổi hẹn hò khó khăn lắm mới có được cũng có thể bị hủy bỏ chỉ vì một cuộc điện thoại công việc.
Quý Vân Vãn tựa vào sofa, nhìn anh ra ngoài sau khi rửa sạch tay và dọn dẹp phòng bếp. Anh nói: “Tôi về Cục đây.”
“Ừm.”
Anh chưa rời đi ngay, mà đến trước mặt cô hỏi: “Không có chuyện gì muốn nói tôi biết sao?”
Quý Vân Vãn khó hiểu nhìn anh: “Chuyện gì?”
Anh cao gần 1m9, mỗi khi Quý Vân Vãn ngẩng đầu nhìn anh, cô luôn thấy hơi mỏi cổ. Hình như anh cũng nhận ra, chợt cúi xuống đối diện cô: “Tôi không biết, chỉ đoán cô có việc muốn nói với tôi thôi.”
Quý Vân Vãn lắc đầu: “Không hề nhé.”
“Chắc chứ?”
“Không thể chắc hơn.” Quý Vân Vãn gật đầu.
Cô biết, nhất định cuộc điện thoại vừa rồi đã khiến anh nhận ra vẻ khác thường trong giọng nói và nhịp thở của cô. Vậy nên anh mới nhanh chóng chạy tới xem cô thế nào.
Nếu...
Nếu anh là người phụ trách vụ án này vào bảy tháng trước, có lẽ cô sẽ không cần tìm tội phạm bằng cách kia.
“Không hề sợ sao?” Anh bỗng hỏi.
Quý Vân Vãn giật mình.
Dĩ nhiên cô hiểu ý anh. Trên thế giới này, không có cô gái nào mà không sợ một tên sát nhân hàng loạt. Nếu đổi thành hai năm trước, có lẽ cô sẽ kinh hãi như bất cứ người nào khi gặp phải kẻ giết người. Nhưng từ khoảnh khắc Hứa Dao qua đời, dường như chỉ trong một đêm, tất cả nỗi sợ của cô đã biến mất hết. Dù một kẻ giết người đứng trước mặt cô, kề dao vào cổ cô, cô cũng sẽ không sợ hãi.
Chỉ cần rơi một giọt nước mắt, cô sẽ thua mất.
Thế nên, cô tuyệt đối không thể run sợ.
“Không có gì phải sợ cả.”
Nghiêm Liệt cụp mắt, nhìn ngón tay bị thương của cô.
Cô ôm hai chân ngồi trên sofa. Trong áo ngủ rộng thùng thình, tựa hồ cô càng thêm yếu đuối. Dù nhìn thế nào cũng thấy đây không phải một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng anh biết, cô nói không sợ hãi, là thật sự không sợ hãi.
Trái tim cô đã sớm bị thù hận chiếm hết mọi ngóc ngách, đối với cô, nỗi sợ là cảm xúc ít cần thiết nhất.
“Nếu gặp chuyện gì, nhớ phải gọi cho tôi ngay.” Nghiêm Liệt nhìn cô, nhấn mạnh từng từ: “Không được tự chiến đấu, dù cô thông minh hơn gã thì cũng chưa chắc đối phó nổi với gã.”
“Thế à?” Quý Vân Vãn nhếch môi cười trêu chọc: “Đội trưởng Nghiêm, anh không biết lời này dễ k*ch th*ch ý chí chiến đấu của người khác nhất sao?”
Cô đột nhiên vươn tay, thừa dịp anh mất cảnh giác, cô bắt lấy áo anh, sau đó chậm rãi nhích tới gần anh: “Có đối phó nổi không, không phải anh nói là được, mà phải do tôi tự thử thì mới biết. Nên Đội trưởng Nghiêm này, tốt nhất anh hãy đẩy nhanh tốc độ tìm ra gã hơn nhé. Bằng không, một khi tôi và gã gặp mặt trước, chắc chắn sẽ xảy ra cảnh gã chết tôi sống, hoặc tôi chết gã sống đấy.”
“Được.” Nghiêm Liệt cầm bàn tay đang kéo áo mình của cô, đợi cô thả lỏng từng ngón tay. Vết thương được dán băng cá nhân bắt đầu rướm máu nữa. Anh lấy một viên kẹo sữa trong túi áo ra đặt vào tay cô: “Tôi nhất định sẽ mau chóng tìm được gã, trước đó, cô phải bảo vệ tốt bản thân.”
Nhìn anh xoay người rời khỏi căn hộ, Quý Vân Vãn lột vỏ kẹo bỏ vào miệng, chậm rãi ngã xuống sofa.
Con búp bê vải kia, cô vẫn để trong hộp dưới bàn trà.
Cô không biết Nghiêm Liệt có chú ý tới chiếc hộp lạ đó không, nhưng dù chú ý đến anh cũng sẽ không đụng vào.
- Đây là bí mật giữa cô và “gã”.
Hôm sau, thấy Quý Vân Vãn đến làm, Nhậm Ninh Ninh rất kinh ngạc: “Chị Vân Vãn, cuộc hẹn hôm nay vào buổi chiều mà, sao chị đến sớm vậy?”
“Vì chị đổi ý rồi.” Quý Vân Vãn đặt bữa sáng mang theo lên bàn: “Khách nào muốn gặp chị gần đây mà bị từ chối, em hãy gọi cho từng người, hẹn họ đến tư vấn. Có thể hẹn được thì cứ mời tất cả. Từ giờ trở về sau, chị có thể nhận tư vấn 24 tiếng.”
“Hả? 24 tiếng? Buổi tối cũng không nghỉ ngơi ạ?!”
“Chỉ cần khách nhờ tư vấn chịu đến, mười hai giờ đêm cũng không thành vấn đề.”
“Chị Vân Vãn, tại sao đột nhiên chị lại...”
“Không tại sao cả, cứ làm theo lời chị, ngoan.” Quý Vân Vãn xoa nhẹ đầu Nhậm Ninh Ninh, nhìn vào mắt em ấy: “Chị chỉ muốn tập trung vào công việc để bản thân tê liệt thôi, nên chị không hề kỳ lạ gì cả. Đối với chị, mấy chuyện này... rất bình thường, rất bình thường. Nếu em hiểu thì chớp mắt nào.”
Lặp lại lời nói là tính chất đặc biệt của ám thị tâm lý.
Và đôi mắt đẹp đẽ trầm tĩnh có thể khiến người khác vô thức sa vào, chính là tài năng bẩm sinh của cô.
Nhậm Ninh Ninh chớp chớp mắt.
Trong lúc ngẩn ngơ, em ấy cảm giác như Quý Vân Vãn đang thôi miên mình. Nhưng dù đã nhận ra, em ấy vẫn không cách nào kháng cự được yêu cầu của cô.
Đây là khả năng của một nhà Thôi miên giỏi.
Ngay cả khi không thấy cô sử dụng bất kỳ kỹ thuật nào, bạn vẫn có thể vô thức bước vào bẫy thôi miên của cô.
Nhậm Ninh Ninh đã hẹn cho cô khách cần tư vấn trong ba ngày, muộn nhất sẽ kết thúc vào chín giờ tối. Tuy Quý Vân Vãn đã nói có thể tiếp khách 24 giờ, nhưng không một ai sẽ tới làm tư vấn vào nửa đêm cả.
Cầm danh sách khách tư vấn, em ấy vào phòng làm việc của Quý Vân Vãn, thấy cô đang ngồi bần thần trên ghế nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay. Em ấy tò mò: “Chị Vân Vãn, chẳng phải mấy ngày trước chị đã nói phải bắt đầu hạn chế ăn kẹo sao?”
“Đúng vậy.” Quý Vân Vãn ném viên kẹo lên bàn: “Thứ mà chỉ có trẻ con mới thích này, chị không thèm đâu.”
Khách đầu tiên Nhậm Ninh Ninh hẹn cho cô là một thiếu niên 16 tuổi được bố mẹ dẫn đến. Từ nhỏ cậu bé đã thiếu tập trung trong học tập, thường xuyên gắt gỏng, có khuynh hướng Misanthropy*, nghi ngờ mắc chứng rối loạn lưỡng cực.
*Misanthropy: là cảm giác căm ghét, không thích hoặc không tin tưởng chung vào loài người, hành vi của con người hoặc bản chất con người.
Sở dĩ hẹn cậu bé này đầu tiên, vì Quý Vân Vãn từng điều trị thành công cho vô số thanh thiếu niên mắc bệnh tâm lý như vậy. Bố mẹ cậu bé đã gọi điện hỏi nhiều lần, cũng vì nghe danh cô. Tình trạng của cậu bé đã nghiêm trọng đến mức sắp tạm nghỉ học, hiển nhiên có thể xếp lên trước.
Ba giờ sau, khách nhờ tư vấn được bố mẹ đưa về, Quý Vân Vãn mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Cô xem thời gian, đã sáu giờ chiều.
Đổi thành bình thường, nếu không kéo dài thời gian tư vấn, cô đã có thể tan làm rồi.
“Ninh Ninh, em về được rồi đó.”
“Nhưng vẫn còn một khách nữa...”
“Ừm, để chị tự tiếp.” Quý Vân Vãn ngẩng đầu nhìn em ấy: “Về nhà đi, ngày mai gặp.”
Đúng bảy giờ, có người bước vào.
Cánh cửa của Cơ sở Vân Hải mở ra, quầy lễ tân không một bóng người, chỉ còn một căn phòng sáng đèn.
Nghe thấy tiếng bước chân, Quý Vân Vãn rời khỏi phòng: “Đến làm tư vấn tâm lý à?”
“Đúng vậy, xin chào.” Người tới mỉm cười nhìn cô: “Đèn ở quầy lễ tân không sáng, tôi tưởng mọi người đã tan tầm hết rồi.”
“Nếu khách đã hẹn trước, chắc chắn tôi sẽ có mặt. Anh đến đúng giờ lắm, không sớm một phút, cũng không muộn một phút.”
“Tôi là một người thích đúng giờ.”
Quý Vân Vãn lấy tờ đơn ra: “Anh điền vào đơn này trước.”
Điền xong, người đàn ông gõ cửa phòng làm việc. Quý Vân Vãn ngồi trên ghế, chỉ chỉ vào ghế dựa đối diện: “Mời anh ngồi đây.”
Người đàn ông bước qua, đưa đơn cho cô.
Khách hàng tư vấn sẽ điền tình hình cá nhân của mình vào đơn. Xem xong, chuyên gia tư vấn sẽ hướng dẫn. Nhưng sau khi nhận đơn, Quý Vân Vãn chưa xem ngay mà đặt sang bên cạnh, mỉm cười: “Hay tự giới thiệu một chút nhé, anh tên gì?”