Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 43.




Năm năm trước, thời điểm Nghiêm Liệt mới chuyển từ quân đội sang cảnh sát, làm một cảnh sát bình thường trong Đội điều tra hình sự thành phố D.

Trong một lần chấp hành nhiệm vụ, khi đi ngang qua một tòa nhà thì gặp dòng người tụ tập lại một chỗ đông nghịt, đội trưởng Đội điều tra hình sự đang lái xe ngẩng đầu nhìn, hoảng sợ: “Mẹ nó, đây là hai người muốn nhảy lầu à?!”

Bọn họ nhanh chóng xuống xe qua hỏi mới biết hóa ra là một cô gái 20 tuổi bởi vì từng bị áp bức và lăng nhục, lại không nhận được sự thông cảm của người nhà nên suy sụp tinh thần rồi muốn nhảy lầu. Còn người kia, nghe nói là Chuyên gia tư vấn Tâm lý của cô ấy. Cô gái không nghe ai nói, cũng không muốn gặp người nhà, chỉ muốn gặp vị Chuyên gia từng tư vấn cho mình. Lính cứu hỏa đành phải liên lạc với vị Chuyên gia Tâm lý học kia.

Vì vậy mà vị Chuyên gia Tâm lý ấy đã lái xe hơn 2 giờ, chạy từ thành phố bên cạnh tới. Nhưng điều không ai ngờ tới là cô vừa tới đã không nói lời nào chủ động đi lên ngồi ở mép sân thượng trên tầng 13 cùng cô gái kia.

Hai người ngồi cách nhau gần 2 - 3m, lính cứu hỏa dưới lầu đã thổi đệm hơi, đang ra sức áp dụng các cách cứu người khác. Nhưng tòa nhà rất cao, không ai biết nếu nhảy xuống thật sẽ xảy ra chuyện gì. Tất cả mọi người hít vào một hơi, người thân của cô gái đứng dưới lầu khóc đứt ruột. Cảnh tượng đau lòng này còn bị mấy người trẻ tuổi livestream lan truyền trên mạng.

Không cần xem cũng biết, bình luận trên mạng ngoài đồng tình chắc chắn sẽ có cả cười cợt, trào phúng và những bình luận chửi rủa khiêu khích đầy ác ý.

[Tuổi còn trẻ sao không học mấy cái tốt, lại học người ta đi nhảy lầu?]

[Lại là một cô gái ngốc bị bạn trai chia tay nên tới nhảy lầu đây.]

[Muốn nhảy thì mau nhảy đi, lôi thôi hơn hai giờ đồng hồ là đang chơi cho vui đấy à? Không biết lính cứu hỏa cũng rất bận sao?]

[Ngu ngốc, muốn chết thì chết ở nhà mình đi, đúng là lãng phí tài nguyên xã hội.]

Đúng vậy, trên đời này không có đồng cảm thật sự. Trong tình huống không rõ đầu đuôi sự việc, không ai biết liệu cô gái kia đang thật sự giãy giụa giữa ranh giới của sự sống và cái chết hay không. Đương nhiên cũng không ai biết, vị Chuyên gia tư vấn Tâm lý ngồi cạnh cô ấy đã cố hết sức vượt qua nỗi sợ mình của để ngồi bên mép sân thượng tòa nhà.

“Bác sĩ Quý, em có nên sống không? Em cảm thấy... quá mệt mỏi rồi. Em xin lỗi chị, lúc trước chị đã cứu giúp em như thế...” Cô gái kia bật khóc đầy tuyệt vọng: “Chị mau lùi lại đi, nguy hiểm lắm! Em chỉ là.. Em chỉ muốn gặp chị một lần trước khi chết mà thôi... Xin lỗi, em lại gây phiền toái cho chị rồi!”

“Không, em không có gì phải xin lỗi chị. Em cũng không cần xin lỗi bất cứ kẻ nào, kể cả bố mẹ em. Người em cần xin lỗi chỉ có bản thân em. Cuộc đời của em thì liên quan gì đến người khác chứ? Ngay cả bố mẹ em, những người đã đưa em đến thế giới này. Họ có thể sinh em ra, nuôi dạy em, dẫn dắt em, nhưng họ không có tư cách quấy rối bất cứ quyết định nào của em trong cuộc đời này. Chỉ có chính em, em mới là người dẫn dắt duy nhất cho mạng sống và cuộc đời của em. Việc em cần làm, là khiến họ đồng ý với em. Nếu không làm được, vậy hãy rời khỏi họ, chứng minh em là đúng! Cho dù cuối cùng vẫn không chứng minh được, thì ít nhất em đã cố gắng rồi, không phải sao?”

Nhà Tâm lý học ngồi gần cô gái nói chậm rãi: “Em có thể ngồi ở nơi như thế này, chịu được sự theo dõi của nhiều người như vậy, chứng tỏ bản thân em vẫn rất có dũng khí. Em hãy thử mở to hai mắt, nhìn thế giới trước mặt này xem, em đã đi qua bao nhiêu thành phố? Đi đến những quốc gia nào rồi? Ngắm nhìn phong cảnh của những thành thị khác nhau, nếm thử món ngon của bao nhiêu vùng đất rồi? Thế giới này còn rất nhiều nơi em chưa bao giờ được chiêm ngưỡng, rất nhiều người đẹp em chưa gặp, rất nhiều giấc mộng chưa theo đuổi. Sao em biết trên thế giới này không còn gì có thể khiến em kiên trì chứ?”

“Nhưng mà, em...” Cô gái vừa lên tiếng đã suy sụp bật khóc, không nói được chữ nào.

“Con người rồi đều sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Đợi đến lúc đó, sẽ không còn ai nhớ em, không còn ai quan tâm em nữa. Vậy nên, người sống cả đời, không cần vì bất luận kẻ nào hết. Dù sao đâu có ai có thể sống thay em. Em xem em đi, em mới bao lớn? Em không mắc bệnh nặng, không gánh nợ trên lưng, càng không bị áp đặt sứ mệnh quan trọng gì. Đúng vậy, đúng là em đã trải qua chuyện rất tồi tệ, nhưng đó không phải lỗi của em. Người nên chịu trừng phạt không phải em, mà là người tổn thương em. Nhưng xét từ góc độ khác, so với những người có cuộc sống tệ hơn, em vẫn có thể chạm tới một tương lai tốt, không phải sao?”

Cô gái dần dần bị lời nói của cô đả động, biểu cảm vốn kiên định bỗng trở nên yếu đuối, cô ấy nói: “Em... em không biết em còn dũng khí hay không...”

“Không có dũng khí không sao hết, ngoài kia còn rất nhiều người cho em dũng khí. Chị có thể cho em, thần tượng của em có thể cho em, ước mơ của em có thể cho em, và cả những người thích em, cũng có thể chia sẻ dũng khí cho em. Chỉ cần em vẫn còn mong muốn sống tiếp, một ngày nào đó em sẽ có thể trở thành dáng vẻ em thích nhất. Để cho những người khinh thường em nhìn xem, em không phải người yếu đuối vô dụng. Em vẫn còn vô số cơ hội mà. Em xem, thế giới này rộng lớn lắm. Mọi thứ em đã thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi. Tin chị đi, sống sót, tất cả đều còn cơ hội.”

“Chị vẫn sẽ tiếp tục giúp đỡ em, giúp em vượt qua từng cơn ác mộng, giúp em đi ra khỏi làn sương mù đó, tin chị đi.”

“Đến đây, đưa tay cho chị, để chị đưa em về.”

Có lẽ là bị lây nhiễm bởi sự mạnh mẽ xen lẫn dịu dàng của cô, cũng có thể do bị ngôn ngữ như thôi miên của cô đả động, cô gái muốn nhảy lầu rốt cuộc đã từ từ vươn tay ra, đưa tay cho người mình tin tưởng.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, không biết người nào đứng dưới tòa nhà hô lên một câu: “Có nhảy hay không đây, dưới lầu ồn muốn chết rồi, không nhảy thì mau đi xuống, đừng làm phiền người khác nghỉ trưa được không?!”

Câu nói cáu kỉnh này nhất thời khiến cô gái run rẩy bật khóc, bàn tay giao nhau của hai người bất ngờ tách ra. Cơ thể Quý Vân Vãn khẽ nghiêng, suýt nữa ngã xuống dưới!

Người dưới lầu kêu lên kinh ngạc, còn đám Nghiêm Liệt đang định lên tòa nhà hỗ trợ ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này, tim lập tức vọt tới cuống họng.

Nhưng may thay, hai người đều được lính cứu hỏa tay mắt lanh lẹ kéo về.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, người hóng chuyện và livestream dưới lầu dần tản đi. Nghiêm Liệt cùng đồng nghiệp theo nhóm lĩnh cứu hỏa xuống lầu. Lúc xuống dưới lầu, vừa hay thấy cô gái được ôm lên xe cứu thương, còn có vị Chuyên gia Tâm lý đã cứu cô ấy.

Cô mặc áo gió màu trắng, bên ngoài quấn khăn quàng cổ, tóc bị gió trên sân thượng thổi rối tung, đang gọi điện thoại.

“Tên ngốc nào nói với em chị sợ độ cao? Đúng là ăn nói linh tinh. Từ nhỏ đến lớn chị chưa từng sợ ai hết, chỉ cao chút vậy thì có gì mà sợ. Chị còn dám nhảy bungee đấy, không tin thì hôm nào thử một lần.”

Thế nhưng ai cũng thấy, sắc mặt cô trắng bệch, hai chân run rẩy, ngay cả điện thoại còn phải cầm bằng hai tay mới tránh được run tay làm rơi.

So với dáng vẻ gió thoảng mây trôi ngồi cạnh cô gái vừa rồi, đúng là hai người khác biệt.

Hiển nhiên, vừa rồi lúc ngồi bên mép sân thượng cao hơn mười tầng lầu đó, cô đã cố hết sức vượt qua nỗi sợ độ cao của mình. Không chỉ như thế, cô vẫn có thể suy nghĩ rõ ràng và giữ cảm xúc bình tĩnh để uốn nắn suy nghĩ muốn tự sát của cô gái kia.

“... Cứu người quan trọng hay ăn cơm quan trọng! Ăn ít cơm một chút không chết đâu. Được rồi, được rồi. Chút nữa chị còn phải lái xe 2 tiếng để về nhà, đừng nói với chị nữa, chị còn đang bận đây!” Nói xong cô liền cúp điện thoại, đặt mông ngồi xuống bậc thang ven đường, vỗ ngực mình.

Rõ ràng cô bị dọa không nhẹ, tâm lý hơi không thoải mái. Một lát sau, Nghiêm Liệt nhìn thấy cô lấy một chiếc kẹo từ trong túi ra, có vẻ muốn ăn kẹo để trấn an bản thân.

Ở góc đó, không ai chú ý tới cô gái trẻ vừa cứu một sinh mạng trẻ ấy đang tự trấn an bản thân sau khi trải qua nỗi sợ độ cao. Hơn nữa, cô còn phải kéo cơ thể mệt mỏi lái xe 2 tiếng để về nhà.

Nghiêm Liệt do dự một chút, định đi qua.

Anh muốn đưa cô về nhà.

“Nghiêm Liệt, đi thôi! Còn nhìn gì vậy!” Đội trưởng đến gần đẩy vai anh quay về xe, nói: “Cục trưởng đang chờ chúng ta trở về báo cáo đấy, tranh thủ thời gian đi.”

Nghiêm Liệt quay đầu liếc nhìn, cô gái kia bị gió thổi tới làm tóc rối tung, vừa run rẩy vừa bóc vỏ kẹo ra nhét kẹo vào miệng.

Không biết cô tên là gì, có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.

Nhưng cảm ơn cô vì đã để tôi chứng kiến hình ảnh vừa dũng cảm vừa dịu dàng như vậy.

...

Đúng vậy, anh không biết tên Quý Vân Vãn, thời gian năm năm, hình ảnh kia đã trở thành một đoạn ký ức mơ hồ.

Cho dù nghe được chuyện của Quý Vân Vãn, anh cũng không hề liên tưởng cô với vị Chuyên gia tư vấn Tâm lý năm nào.

Đến tận lần gặp mặt dưới tán cây kia.

Cô tựa vào gốc cây, gò má tái nhợt và thân hình gầy yếu, khiến anh ngây người trong giây lát. Ban đầu anh không xác định được liệu cô có phải cô gái mình từng gặp năm đó không.

Nhưng khi đối diện với cặp mắt kia, anh đã xác định.

“... Là một nạn nhân, tôi muốn báo án...”

“Phiền anh, có thể đỡ tôi không? Tôi thật sự không còn sức để đứng lên.”

Nhìn bàn tay đầy vết bầm tím đang vươn ra kia, cơ thể Nghiêm Liệt cứng ngắc. Anh không biết cô có nhìn ra sự khiếp sợ của mình hay không. Bởi vì trong vài giây ngắn ngủi, anh đã nghĩ tới tất cả tin tức liên quan đến cô mà mình từng nghe được từ người khác.

Cô ấy đã tham gia điều tra phá vụ án giết người hàng loạt, vật lộn với hung thủ, hôn mê suốt bảy tháng.

Quý Vân Vãn, hóa ra cô chính là Quý Vân Vãn.

Cô không nhìn ra sự khiếp sợ của anh. Bởi vì từ đầu tới cuối, trạng thái tinh thần của cô đều đang vô cùng suy yếu, mà anh cũng không thể hiện cảm xúc gì rõ ràng.

Anh không nói dối cô, đó thật sự là lần đầu tiên anh biết tên cô.

Lần đầu tiên biết, hóa ra hình bóng mơ hồ trong trí nhớ của mình lại chính là cái tên đã được nghe vô số lần.

Cô cũng không hề biết rằng, dáng vẻ nhếch nhác của mình đã từng bị người khác nhìn thấy, còn được người đó trân quý lưu giữ trong những ký ức khó quên.

Không biết rằng anh đã hối hận như thế nào khi liên tục bỏ lỡ cơ hội giúp đỡ cô hết lần này đến lần khác, bất lực nhìn cô mạo hiểm mạng sống của mình.

...

“Quý Vân Vãn, cô nghe đây...”

Nhìn khuôn mặt suy yếu của cô, Nghiêm Liệt nói nhỏ bên tai cô: “Cô có thể nghỉ ngơi, có thể hôn mê, có thể ngủ say. Nhưng nhiều nhất chỉ được nghỉ ngơi một ngày, không thể lâu hơn. Trong vòng 24 giờ, cô phải tỉnh lại, có nghe không?”

“Quý Vân Vãn... Cô không thể hôn mê lâu như trước nữa, không ai chờ được bảy tháng nữa đâu.”

“Nghỉ ngơi cho tốt đi, đến khi cô tỉnh ngủ, tất cả đều đã qua rồi.”

Trong mơ hồ, Quý Vân Vãn nghe thấy có người lặp lại những lời này bên tai mình. Cô hơi khó chịu. Nhưng sau khi nghe vài lần, không hiểu sao lại có chút an tâm. Vì vậy, cô bèn tự nói với chính mình, không thể ngủ lâu như lần trước.

24 giờ phải không? Thời gian một ngày, có thể, vậy là đủ rồi.

Và trong một ngày cô ngủ say đó, rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Một lượng lớn chứng cứ như công cụ gây án cùng với ảnh các nạn nhân và son môi được tìm thấy trong căn nhà cũ của Hoàng San San, xác định cô ả là một trong những hung thủ của vụ án giết người hàng loạt 9.25.

Hơn nữa sau khi biết Hoàng San San bị chết cháy, Lâm Tu cũng thừa nhận tất cả hành vi phạm tội.

Châu Kế Phàm và Hoàng San San đều là người gây án, còn Lâm Tu là hung thủ gián tiếp gây ra một loạt vụ giết người dã man này. Tất cả chân tướng đều được đưa ra ánh sáng.

“7 tháng trước, người tập kích Quý Vân Vãn là anh hay là Hoàng San San?”

“Là Hoàng San San.” Lâm Tu im lặng một lúc, nói: “Cô ta muốn giết Quý Vân Vãn, bị cuộc gọi của tôi ngăn lại.”

“Vậy nạn nhân lúc ấy là sao?”

“Là nhân chứng, bị tôi lỡ tay g**t ch*t. Vốn tôi muốn tiêu hủy chứng cứ, nhưng Hoàng San San đã trộm mất thi thể... Tôi không biết cô ta muốn làm gì. Có lẽ, cô ta muốn lấy thi thể đó để k*ch th*ch Quý Vân Vãn, khiến cô ấy sợ hãi.”

“Cho nên, Quý Vân Vãn cũng là một trong số những nạn nhân bị các người theo dõi? Các người muốn biến cô ấy thành nạn nhân thứ chín?”

Vấn đề này, từ đầu đến cuối Lâm Tu không trả lời.

Hoặc có thể nói, chỉ cần là câu hỏi liên quan đến Quý Vân Vãn, Lâm Tu đều lảng tránh không đáp. Trừ điều đó ra, gã trả lời tất cả câu hỏi một cách rõ ràng.

Theo những bài kiểm tra của Lâm Tu được thực hiện ở một cơ sở nào đó trước đây cho thấy, IQ của gã rất cao, hơn nữa rất có triển vọng trong phương diện nghệ thuật. Nhưng kết quả kiểm tra tâm lý lại cho thấy, gã là một người mắc chứng rối loạn nhân cách ám ảnh cưỡng chế* và bức bối giới*.

*Rối loạn nhân cách ám ảnh cưỡng chế: (tiếng Anh: obsessive-compulsive personality disorder - OCPD) Là một trạng thái không bình thường của nhân cách, có đặc tính là sự quan tâm quá mức tới những chi tiết, quy tắc, sắp xếp trật tự và hoàn hảo. Mặt khác lại rất sợ phạm sai lầm, hay nghiền ngẫm và thích lý luận suông, hệ quả là không dám làm và hay lưỡng lự. Về cảm xúc có sự đè nén nhất định, gặp trở ngại trong giao tiếp, thiếu cởi mở. Khi thương lượng với người khác thường khá cứng nhắc. Đây là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn nhân cách

*Bức bối giới (Gender dysphoria): Rối loạn định dạng giới, đối tượng mắc phải chứng gender dysphoria thường sẽ cảm thấy không hài lòng về cấu tạo của cơ thể mình. Những người này thường thể hiện bản thân và muốn thay đổi ngoại hình của mình ở giới tính ngược lại. Chứng rối loạn này không chỉ ảnh hưởng đến hình ảnh bản thân người mắc phải mà còn tác động đến hành vi, tính cách, cũng như cách ăn mặc của họ. Việc thay đổi này có thể thông qua mỹ phẩm, quần áo hoặc nếu đầu tư hơn là tiêm hormone hoặc thực hiện phẫu thuật chuyển giới.

Nói theo góc độ phân tâm học, một bệnh nhân đồng tính có thể có mối quan hệ rất thân thiết với người lớn khác giới trong thời thơ ấu, nhưng lại không thân thiết với người lớn cùng giới. Ví dụ một bệnh nhân đồng tính nam, có thể vì thân thiết với mẹ hoặc chị gái mà có bản dạng giới* nữ cao, nhưng lại không thể yêu đương với phụ nữ. Đương nhiên, ý kiến này cũng gây ra tranh cãi. Dù sao có rất nhiều người là đồng tính luyến ái bẩm sinh, cho nên không thể vơ đũa cả nắm trong những tình huống này.

*Bản dạng giới: Bản dạng giới là cảm nhận của một người về bản thân, từ bên trong tiềm thức, rằng mình thuộc về giới nào.

Nhưng ý kiến này lại có sự tương đồng nhất định đối với Lâm Tu, bởi vì thuở nhỏ tuy Lâm Tu ngưỡng mộ bố, nhưng đồng thời cũng cực kỳ thân thiết với mẹ. Sau khi bố mẹ mất thì gã sống cùng một người họ hàng là phụ nữ. Mãi sau này, khi người họ hàng kia cũng qua đời vì tai nạn xe, gã đã sống một mình trong khoảng thời gian khá dài. Không ai biết trong khoảng thời gian đó gã đã trải qua những gì, khiến nhân cách của gã thay đổi.

Bao gồm cả việc gã từ bỏ việc học làm kiến trúc sư và trở thành thợ makeup, rất có thể cũng là bởi vì bản dạng giới nữ của gã ngày càng rõ ràng hơn khi gã giao tiếp với phụ nữ.

Nói một cách logic, chắc hẳn gã sẽ dễ xây dựng lòng đồng cảm với phụ nữ hơn. Ví dụ như Hoàng San San, mặc dù ngoại hình của Hoàng San San giống đàn ông, nhưng bên trong vẫn là một người phụ nữ cực kỳ tự ti và cố chấp. Tuy không biết hình thức ở chung giữa hai người là loại nào, nhưng dựa vào lời nói của Hoàng San San khi còn sống thì có thể thấy, Lâm Tu là người hiếm hoi đối xử tốt với cô ả.

Vậy Lâm Tu oán hận những nạn nhân đó ư?

Hẳn là không, có thể sau khi gã xây dựng được một tình bạn tốt với những nạn nhân đó, tâm lý của gã đã xuất hiện sự thay đổi vặn vẹo, như là ghen tị.

Cũng có thể, vì một số cảnh ngộ không muốn ai biết đã khiến gã nảy sinh cảm xúc căm hận phụ nữ.

Những nạn nhân đó đều là người xinh đẹp và được hoan nghênh, xung quanh có rất nhiều người xuất sắc theo đuổi. Nhưng Lâm Tu lại là một kẻ b**n th** và mắc chứng rối loạn nhân cách. Gã sẽ không bao giờ có thể vô lo vô nghĩ thể hiện tính nữ và theo đuổi người mình thích.

Khi Châu Kế Phàm tra tấn nạn nhân, gã là một người đứng ngoài quan sát.

Vào thời điểm cuối cùng, khi Hoàng San San g**t ch*t nạn nhân và chặt bỏ hai chân của họ, gã cũng lấy tư thế từ cao nhìn xuống quan sát họ.

Cuối cùng, gã xử lý hoàn hảo tất cả dấu vết phạm tội, tô son lên đôi môi xinh đẹp và để lại vết máu đỏ tươi trên ấn đường của những nạn nhân đó.

Không ai biết được khi nhìn những nạn nhân đó lần cuối, gã có cảm nhận được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có hay không, hay gã đã cảm thấy tội lỗi và hối hận.

Điểm kỳ lạ nhất vẫn là thái độ của gã với Quý Vân Vãn.

7 tháng trước, gã đã có cơ hội biến Quý Vân Vãn thành nạn nhân thứ chín, nhưng gã lại ngăn cản Hoàng San San.

Cũng chính gã, sau khi tỉnh lại, đã cho Nghiêm Liệt biết nơi Hoàng San San trốn. Nhờ vậy họ mới có thể kịp thời cứu được Quý Vân Vãn.

Không ai biết giữa gã và Quý Vân Vãn có còn ẩn tình nào khác hay không. Nhưng cuối cùng, vào ngày hôm nay, tất cả hung thủ của vụ án giết người hàng loạt liên quan đến 10 nạn nhân nữ kéo dài gần 4 năm này cũng đã trồi lên mặt nước.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận