Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 56.




“Vân Vãn... Vân Vãn, tỉnh lại.”

Cô nghe thấy một giọng nói gấp gáp đang gọi cô, nhưng cô không có hơi sức nào đáp lại.

Ngay sau đó, giọng nói như tiếng thở dài của một người đàn ông lại vang lên: “Tại sao đến bây giờ vẫn muốn chống đỡ một mình, tại sao không để tôi ở bên cô.”

“Cô biết không? Chỉ cần cô chịu gọi tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ đến tìm cô, cho dù cô ở đâu.”

Gần 11 giờ tối Nghiêm Liệt mới tìm được cô.

Anh đoán được nơi cô muốn đến sau khi gặp Lâm Tu. Chắc chắn cô muốn cho nhà họ Hứa một lời giải thích, cho nên cô nhất định sẽ đến nơi này.

Nhưng anh vẫn tới chậm một chút. Lúc anh tới, toàn thân Quý Vân Vãn đã ướt sũng, cô ngất xỉu trước bia mộ. Lúc Nghiêm Liệt ôm cô lên thì cô đã mất đi ý thức. Mà anh cũng vô tình thấy được tấm bia trống bên cạnh bia mộ của nhà họ Hứa.

Hóa ra ngay từ đầu, cô đã chọn xong kết quả cuối cùng rồi.

Đây không phải kết thúc.

Mặc dù hung thủ đã bị bắt về quy án, vụ án cũng đã khép lại, nhưng cuộc đời của cô chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Cô cũng không còn cô đơn một mình nữa.

Suốt buổi tối, Quý Vân Vãn đều ở trong trạng thái hôn mê, nhưng Nghiêm Liệt không đưa cô đến bệnh viện, mà đưa cô về nhà.

Anh biết chắc chắn cô không muốn trở lại bệnh viện.

Đó là nơi đã giam cầm cô suốt bảy tháng, cũng là nơi cô từng tận mắt chứng kiến người thân qua đời, cô cần một nơi ấm áp để nghỉ ngơi.

Anh nhờ quan hệ tìm một bác sĩ nữ và y tá có thể đến nhà vào ban đêm, giúp cô kiểm tra cơ thể, đổi quần áo. Sau khi tiễn họ rời đi, Nghiêm Liệt dẫn Liệt Phong lên phòng, cùng ở cạnh cô.

Rõ ràng Liệt Phong cũng cảm nhận được cơ thể cô suy yếu, ngoan ngoãn nằm sấp bên giường, khẽ đặt đầu bên tay cô, lẳng lặng trông coi cô.

“Sẽ tốt lên thôi.” Nghiêm Liệt cầm khăn ấm, lau nhẹ lòng bàn tay lạnh lẽo của cô, nói: “Liệt Phong, cô ấy nhất định sẽ tốt lên, đúng không?”

Liệt Phong l**m l**m tay Quý Vân Vãn.

Nghiêm Liệt mỉm cười, xoa đầu nó, rồi lại dùng khăn mặt lau tay Quý Vân Vãn, nói: “Không được để lại nước miếng trên tay cô ấy.”

Điện thoại của Quý Vân Vãn vang lên vài tiếng, Nghiêm Liệt liếc nhìn, màn hình hiển thị tên Nguyên Triệt.

Sau khi tiếng chuông ngừng, lại có âm báo tin nhắn, anh không để ý đến, trực tiếp tắt âm điện thoại của cô.

Cô cần nghỉ ngơi.

Chắc chắn việc đọ sức với Lâm Tu gần hai giờ đã làm cho tinh thần của cô luôn trong trạng thái căng thẳng, vậy nên cơ thể và sức lực đều tiêu hao rất nhiều.

Tối nay cũng là lần đầu tiên sau khi xuất viện kể từ khi tỉnh lại, cô đến thăm nhà họ Hứa. E là do lúc trước chưa bắt được hung thủ nên cô không có cách nào ăn nói với họ, vì vậy mới không đi thăm họ. Có lẽ việc hôm nay cô sụp đổ rồi ngất xỉu như vậy cũng là kết quả của việc nhớ nhung và đau khổ đã đè nén bấy lâu đột nhiên bộc phát.

Chắc cô đã mệt muốn chết rồi.

Ngay cả khi đang ngủ, hàng mày của cô vẫn khẽ nhăn, đôi môi thỉnh thoảng lại mấp máy, dường như trong mơ cũng không an ổn.

Nghiêm Liệt dùng ngón cái vuốt nhẹ vầng trán cô, nói: “Nếu trong mơ mà vẫn có tội phạm, vậy cứ vứt hết cho tôi đi, cô nghỉ ngơi cho tốt là được.”

Cô cứ như vậy ngủ thẳng đến ngày hôm sau, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Mà cùng ngày đó, cả Đội Cảnh sát hình sự đều biết, Nghiêm Liệt xin nghỉ một ngày.

Một năm ba trăm sáu mươi năm ngày, Đội trưởng Nghiêm tham công tiếc việc mấy năm liền chưa từng xin nghỉ, cho dù không có chuyện gì cũng sẽ tự tìm việc cho mình nhưng hôm nay lại phá lệ xin nghỉ một ngày.

Từ lãnh đạo đến anh em trong đội, có người gọi điện thoại, có người gửi tin nhắn, có người hỏi địa chỉ muốn tới cửa thăm nom. Tất cả đều lần lượt hỏi han anh. Nghiêm Liệt cảm thấy rất phiền, bèn gửi một câu vào nhóm chat: [Việc vớ vẩn đừng quấy rầy.]

Vừa ngắt cuộc gọi của Cục trưởng Bạch, Sở Phong lại gọi tới, Nghiêm Liệt thật sự cảm thấy rất đau đầu, vừa nghe máy đã nói với giọng lạnh lùng: “Có việc thì nói, không việc thì cút.”

“Đội trưởng, anh có biết Cố vấn Quý ở đâu không? Thằng nhóc Nguyên Triệt kia vây đuổi chặn đường tôi, muốn tôi nói Cố vấn Quý đi đâu. Chắc chắn tôi không biết rồi. Mà cho dù có biết tôi cũng không thể tùy tiện nói với cậu ta...”

“Cảm xúc của cô ấy không quá tốt, đang nghỉ ngơi.”

Sở Phong kinh ngạc: “Cho nên chẳng lẽ cô ấy đang ở...”

“Đang nghỉ ngơi ở một nơi an toàn, cậu đừng hỏi nhiều.” Nghiêm Liệt ngắt lời anh ta: “Sức khỏe của cô ấy không tốt. Hiện tại chưa ai biết chuyện này. Phía Nguyên Triệt cậu tự nhìn mà làm. Cho dù như thế nào cũng không được để bất cứ ai đến quấy rầy cô ấy.”

“Hiểu rồi.” Sở Phong thở dài: “Đúng là cô ấy cần nghỉ ngơi. Đã sắp hai năm rồi, trước giờ cô ấy chưa từng để bản thân thả lỏng, cũng chưa bao giờ chấp nhận sự quan tâm của người khác. Cô ấy có thể cho phép anh ở bên cạnh đã là hiếm thấy rồi... Đội trưởng Nghiêm, nhất định phải chăm sóc tốt cho cô ấy.”

“Biết rồi.”

Trên thực tế, cô chưa từng cho phép.

Mỗi một lần, đều là anh lấy danh nghĩa điều tra vụ án âm thầm xuất hiện bên cạnh cô, dù có vài câu quan tâm, cũng chỉ có thể lấy thân phận đồng nghiệp.

Từ khoảnh khắc gặp được cô vào ngày cô tỉnh lại, anh chưa từng dám thả lỏng khả năng tự kiềm chế của mình dù chỉ một giây.

Một khi phát hiện ra tâm tư của mình, chỉ sợ ngay cả khi làm việc cô cũng sẽ cố hết sức cách xa anh.

Cô quá thông minh, chỉ cần một biểu cảm nhỏ bé là có thể nhìn thấu tất cả lời nói dối. Giống như Sở Phong đã nói vậy, không thể giấu được cô chuyện gì.

Thật ra anh hy vọng thỉnh thoảng cô chậm chạp một chút cũng tốt.

Đến buổi chiều, sau khi y tá lại đến cắm dịch truyền cho cô rồi rời khỏi, hơi lạnh trên người Quý Vân Vãn cuối cùng cũng rút đi. Giữa chừng cô có tỉnh lại một lần, nhưng vẫn rất mơ màng, vừa mở mắt đã thấy cái đầu xù lông của Liệt Phong.

“Liệt Phong?”

Liệt Phong gâu một tiếng, dùng đầu dụi dụi tay cô, sau đó phe phẩy cái đuôi đi ra ngoài gọi chủ nhân của mình. Một lát sau, bóng dáng quen thuộc của người đàn ông đẩy cửa đi vào, khom người lấy tay sờ trán cô.

“Tỉnh rồi sao? Có muốn ăn chút gì không?”

“Ừm... Đội trưởng Nghiêm.” Cô nửa tỉnh nửa mê đáp một tiếng, nói: “Giờ nào rồi, sao tôi lại ở đây...”

“Không có việc gì, tôi đã xin nghỉ giúp cô rồi.” Nghiêm Liệt trầm giọng nói chậm rãi: “Nghỉ ngơi thêm một lúc đi, yên tâm ngủ, tất cả có tôi.”

Cô nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng trước khi nhắm lại vẫn theo bản năng thì thào một câu: “... Ai cho anh quyết định... Xin phép thay tôi?”

Tiếng cười khẽ của người đàn ông truyền đến bên tai, ngay sau đó một bàn tay nhẹ nhàng phủ lên trán cô.

“Vậy thôi miên người cần nghỉ ngơi một chút nhé. Cô cần nghỉ ngơi, đừng nghĩ đến chuyện gì hết, chỉ cần nghĩ... Nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.”

Giấc ngủ này kéo dài đến buổi tối, khi tỉnh lại cô vẫn nhìn thấy cái đầu xù lông của Liệt Phong. Nhưng lần này cô đã tỉnh hẳn, vươn tay xoa đầu nó: “Cứ ở cùng tao thế sao?”

Liệt Phong đã được hạ lệnh không thể ồn ào, cho nên chỉ im lặng nằm sấp bên giường. Lúc này thấy Quý Vân Vãn tỉnh, nó liền vô cùng vui vẻ, quay vài vòng tại chỗ ngay bên giường, điên cuồng vẫy đuôi với Quý Vân Vãn.

“Hóa ra Liệt Phong thích tao như vậy à.” Quý Vân Vãn ngồi dậy xoa cái đầu xù lông của nó, hỏi: “Chủ nhân của mày đâu? Đi làm rồi à?”

Liệt Phong đi ra ngoài cửa, quay đầu nhìn cô một cái. Lúc Quý Vân Vãn xuống giường đi giày vào mới phát hiện mình đã được thay quần áo ngủ sạch sẽ.

Bên cạnh còn một bình giữ nhiệt và khăn mặt vắt trên chậu nước.

Khi đang ngủ cô vẫn có thể cảm giác được, có người liên tục dùng nước ấm lau cánh tay và bàn tay để làm ấm cơ thể cho cô. Ngay cả chân cũng được đi tất ngủ bằng len. Thảo nào lại ấm áp như vậy.

Hơn nữa, vết chích trên tay và chai thuốc bên cạnh... cũng cho thấy anh còn tìm bác sĩ đến truyền dịch cho cô.

Cô đi theo Liệt Phong ra ngoài cửa, phát hiện Nghiêm Liệt đang nằm nửa người trên sofa, tựa đầu vào đệm ghế sofa ngủ thiếp đi.

Nhìn qua đồng hồ, vậy mà cô đã ngủ suốt một ngày một đêm.

Đúng vậy, rõ ràng hôm qua khi cô ở nghĩa trang, là Nghiêm Liệt tìm được cô, đưa cô về nhà. Anh còn tìm bác sĩ cho cô, tiêm thuốc, hơn nữa một mực ở bên giường trông coi cô.

Chăm sóc cẩn thận tới mức này, ngay cả người thân thiết với cô như Nguyên Triệt, cô cũng muốn cự tuyệt. Điều này không hề liên quan đến việc là nam hay nữ, dù là Nhậm Ninh Ninh, cô cũng sẽ không để em ấy chăm sóc mình như vậy.

Thế nhưng sự thật là Nghiêm Liệt đã chăm sóc cô một ngày một đêm.

Quý Vân Vãn nhìn sườn mặt ngủ say của anh, thầm nói bình thường nhìn không giống người cẩn thận dịu dàng chút nào, sao lại biết chăm sóc người khác vậy chứ?

Cô cầm lấy áo khoác của anh. Lúc đang muốn lặng lẽ đắp lên người anh thì Nghiêm Liệt tỉnh lại, bắt lấy cổ tay đang tới gần mình của cô.

Trong khoảnh khắc chạm mắt khi anh mở mắt ra, tim Quý Vân Vãn thoáng chệch nhịp.

“Đội trưởng Nghiêm, phản xạ tiềm thức của anh mạnh mẽ quá đấy, lại cho rằng tôi là tội phạm sao?”

Nhưng lần này Nghiêm Liệt không buông tay cổ tay cô ra, mà dùng ngón tay thuận thế xem mạch đập của cô.

Quý Vân Vãn: “Anh biết cả bắt mạch sao?”

“Trước kia lúc còn ở bộ đội, có người anh em xuất thân từ gia đình Y học cổ truyền đã dạy một chút.” Nghiêm Liệt hơi nhíu mày: “Cô vẫn rất yếu, hôm nào lấy thuốc Đông y điều trị đi.”

“Tôi không uống thứ đó đâu, đắng muốn chết.”

“Cô muốn đắng một chút, hay muốn động một chút lại ngất xỉu?”

Quý Vân Vãn trợn mắt: “Đội trưởng Nghiêm, anh có muốn buông tay ra trước không?”

Nghiêm Liệt vẫn cầm nhẹ cổ tay cô, không hề có vẻ gì là muốn buông ra, anh nói: “Cô nói cho tôi biết trước, cô còn cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”

“Không có, anh chăm sóc tôi cẩn thận như vậy, còn tốn công tìm người đến thay quần áo giúp tôi...” Quý Vân Vãn dừng một chút, nhìn anh nghi ngờ, hỏi: “Cho nên... quần áo của tôi là anh tìm người đến thay cho tôi hả?”

“... Không thì sao?”

Quý Vân Vãn gật đầu, rất tốt, không lảng tránh, cũng không nói dối.

“Tôi còn chưa hỏi anh, sao anh tìm được tôi vậy? Đừng nói là anh đã gắn thiết bị định vị gì đó trên người tôi nhé?”

“Không, tôi đoán.”

“Thật không? Hiểu tôi vậy à.” Quý Vân Vãn cười nhạt nói: “Vậy anh đoán thử xem, bây giờ tôi đang nghĩ gì?”

Nghiêm Liệt nới lỏng cổ tay cô, ngồi dậy khỏi sofa, nói: “Cô đang nghĩ muốn ăn gì đó, đúng không?”

“Rất thông minh.” Quý Vân Vãn vươn tay vuốt con chó lớn vẫn ngồi bên người mình, nói: “Mày nói xem sao mày lại thông minh như vậy chứ hả Liệt Phong. Tao cần cái gì cũng biết.”

Liệt Phong không hiểu sao lại được khen ngợi, vui vẻ lắc lắc cái đuôi.

“Cô có kén ăn không? Có muốn ăn món gì không?”

“Tùy tiện đi, chỉ cần không phải thịt là được, gần đây vẫn không muốn ăn.”

“Được, tôi đi làm cho cô.”

Nhìn anh xắn tay áo đi vào phòng bếp, Quý Vân Vãn cầm lấy điện thoại, gửi cho Sở Phong một câu: Hôm qua Đội trưởng Nghiêm không đi làm hả?

Sở Phong: Đúng vậy, lần đầu tiên phá lệ xin phép, cô có biết vì sao không?

Quý Vân Vãn không trả lời anh ta.

Cô có dự cảm, chắc chắn Sở Phong đã biết Nghiêm Liệt bởi vì cô mới xin phép nghỉ, vậy nên chắc chắn cô sẽ không phản ứng với lời Sở Phong.

Trong điện thoại có mấy cuộc gọi và tin nhắn của Nguyên Triệt, đều là lo lắng cho cô, hỏi cô ở đâu. Quý Vân Vãn trả lời cậu ta: Chị không sao, chỉ là vụ án đã xong nên hơi mệt, cần nghỉ ngơi vài ngày, không cần lo lắng cho chị.

Quý Vân Vãn đi đến cửa phòng bếp, nhìn anh đang thong dong rửa đồ ăn, nói: “Anh thật sự không tò mò tôi và Lâm Tu đã nói gì sao?”

Nghiêm Liệt: “Nói không tò mò chắc chắn là giả, nhưng... cũng không phải rất muốn biết.”

Quý Vân Vãn gật đầu, nói: “Không biết là tốt, không có gì quan trọng cả. Giống như anh đã nói, dù sao gã sẽ sớm bị tử hình thôi.”

Nghiêm Liệt im lặng một lúc, bỗng hỏi: “Vậy còn cô? Có bị gã ảnh hưởng gì không?”

“Nếu tôi nói không hề bị ảnh hưởng thì chắc chắn cũng là giả.” Quý Vân Vãn nói nhẹ nhàng: “Có lẽ cả đời này tôi sẽ không thể quên cuộc đọ sức với gã trong vụ án này. Ngay cả khi gã sẽ bị tử hình vào một ngày nào đó thì những đau khổ do gã để lại vẫn tồn tại trong một khoảng thời gian rất dài sau này. Chắc hẳn anh biết những chiến sĩ từng lên chiến trường thật sự phải không? Cho dù mấy chục năm sau họ đều sống bình yên thì thỉnh thoảng lửa đạn trên chiến trường vẫn sẽ xuất hiện trong giấc mơ của họ...”

“Nhưng tôi rất may mắn.” Nhìn bóng lưng cao lớn của anh dừng động tác, Quý Vân Vãn mỉm cười, nói: “Có chiến hữu như anh ở bên, thật sự khiến người ta có cảm giác rất an toàn, có lẽ... ảnh hưởng gã gây ra cho tôi sẽ nhỏ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.”

Cảm giác an toàn, là thứ mà con người theo đuổi suốt cuộc đời.

Một căn nhà thuộc về mình sẽ tạo cho người ta cảm giác an toàn lâu dài, một gia đình đầy đủ cũng sẽ tạo cho người ta cảm giác an toàn từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành.

Mà một người kề vai chiến đấu cùng mình và bảo vệ mình mọi lúc mọi nơi...

Quý Vân Vãn bỗng có chút không biết nên xác định vị trí của anh như thế nào.

Là bạn bè, chiến hữu, hay cái gì khác?

Nhưng cô biết, sợ là cô không thể từ chối sự chăm sóc mà Nghiêm Liệt dành cho cô. Bởi vì ngay cả chính cô cũng không ngờ được, cô lại cần sự dịu dàng này của anh đến vậy. Ít nhất vào giờ phút này, cô không thể kháng cự.

Nhưng mà... rốt cuộc Nghiêm Liệt muốn đạt được điều gì từ cô đây?

Ở đâu trên thế giới này lại có một người mới quen không lâu đã đối xử tốt với bạn như vậy chứ...

Quý Vân Vãn thở dài.

Thỉnh thoảng cô cũng nghĩ, thứ lý trí đến mức gần như lạnh lùng này của cô, rốt cuộc là đúng hay sai.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận