Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 75.




Về bố mẹ nuôi của Tô Ái Lệ, bố nuôi tên Tô Thành, mẹ nuôi tên Tần Thục Lệ. Đây có thể là nguồn gốc tên của Tô Ái Lệ. Từ cái tên đó có thể thấy được, có lẽ tình cảm vợ chồng hai người không tồi, cũng thật sự coi Tô Ái Lệ như con gái của mình.

Nghe nói Tần Thục Lệ tự sát vào mười một năm trước. Nguyên nhân cụ thể không được ghi lại, nhưng nguyên nhân tử vong được viết là tự sát. Còn Tô Thành thì bị tai nạn xe, bị xe nghiền nát một chân. Sau đó chưa tới hai năm thì qua đời vì bệnh. Trong hai năm đó, bệnh tình đã khiến ông ta mất hết của cải, cuối cùng chỉ để lại được cho con gái nuôi căn nhà nhỏ hai tầng kia.

Như vậy xem ra, có lẽ tuổi thơ của Tô Ái Lệ không hẳn là quá tệ. Thời điểm biến cố có lẽ là năm Tần Thục Lệ tự sát. Sau đó cô ta lại hình thành nhân cách Tô Thành. Chắc chắn việc đó là kết quả của việc khi Tô Thành chết đi, cô ta tưởng niệm bố nuôi quá mức mới tạo thành.

“Chúng tôi dự định ngày mai sẽ dẫn “Tô Ái Lệ” đến hiện trường vụ án để xác nhận. Nếu hung khí mà ông ta nói vẫn còn, vậy trên cơ bản có thể buộc tội rồi.”

“Hung khí ở đâu?”

“Ông ta nói bị ông ta giấu rồi, ngày mai sẽ dẫn chúng tôi đi tìm hung khí.”

Có thể nói lần thẩm vấn này thu được tiến triển rất lớn. Hơn nữa, dựa theo tiến triển này, dù không thể định nghĩa Tô Ái Lệ là hung thủ, nhưng kẻ giết người lại đúng là cô ta. Hiện tại chỉ thiếu bằng chứng cuối cùng nữa thôi.

“Động cơ phạm tội của cô ta rất mơ hồ.” Nghiêm Liệt phân tích: “Dù có nguyên nhân là từng dây dưa với Tô Ái Lệ nhưng cũng không thể có chuyện lý do giết ba người kia chỉ vì thay đổi nhân cách được. Nếu muốn tốt cho Tô Ái Lệ thì hành động của “Tô Thành” lại tương đương đã tự tay đưa con gái Tô Ái Lệ vào tù. Ngay cả có là bệnh nhân tâm thần thì điều đó cũng không phù hợp với ‘“lẽ thường” của bệnh tâm thần mà ông ta mắc đúng chứ?”

Quý Vân Vãn không nói gì.

Cô vẫn chăm chú xem tài liệu của Tô Thành, đã đọc hơn mười phút rồi, trong lúc đọc cô luôn trầm mặc, không hề ngẩng đầu lên.

“Cạch” một tiếng.

Quý Vân Vãn nghe thấy một âm thanh kì lạ, khi tò mò ngẩng đầu lên, một chiếc ống hút đã được kề bên môi cô.

“Sữa đậu nành, ấm đó, uống một ngụm đi.”

Quý Vân Vãn uống mấy ngụm sữa đậu nành, lúc này mới cảm thấy mình nên ăn chút gì đó.

Nghiêm Liệt bỗng nói: “Tôi nói chuyện mà em không thèm để ý tới tôi, nghe thấy tiếng mở sữa đậu nành lại ngẩng đầu ngay nhỉ?”

Dấm chua của Tiêu Nam ăn chưa đủ, ngay cả dấm chua của sữa đậu nành cũng muốn ăn?

Quý Vân Vãn bất đắc dĩ nhìn anh, vừa định nói chuyện lại chợt ngửi được mùi gì đó, hơi nghiêng mặt sang một bên.

Hóa ra Tiêu Nam đang cầm một đống đồ lớn đi vào phòng làm việc. Mùi bánh bao thịt cùng với mùi hamburger tràn vào. Cậu ta đưa một túi bánh bao thịt đến trước mặt Quý Vân Vãn, nói: “Cố vấn Quý, tôi mang bữa khuya đến cho mọi người, cô cũng ăn chút đi.”

Quý Vân Vãn chỉ kịp nín thở.

Gần đây cô thật sự không chịu được loại hương vị đậm mùi thịt này. Cho dù đã nhiều lần tự làm can thiệp tâm lý và khai thông cho mình thì trong khoảng thời gian ngắn vẫn không cách nào chấp nhận mùi vị đó. Nhưng mà dưới tình huống này, cô lại không thể từ chối. Nếu không, e là việc cô ra vẻ và lạnh lùng không có lễ phép sẽ truyền khắp Cục Cảnh sát thành phố thành phố D mất.

Cũng may bên cạnh cô có Nghiêm Liệt.

Cô còn chưa kịp nghĩ xem nên từ chối thế nào, Nghiêm Liệt đã nhanh chóng che trước mặt cô, thuận tay nhận lấy bánh bao thịt của Tiêu Nam, nói: “Cảm ơn, cảnh sát Tiêu vất vả rồi.”

“Những thứ này đủ cho cảnh sát Nghiêm và Cố vấn Quý ăn chưa? Không đủ thì vẫn còn...”

“Đủ rồi, mau đi chia cho đồng nghiệp khác đi.” Nghiêm Liệt giơ tay đẩy cậu ta ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói: “Nếu để bọn họ biết cậu vội tới đưa đồ ăn cho bọn tôi trước, có lẽ sẽ nhảy lên mắng cậu đó, đi, tôi đi cùng cậu.”

“Không sao đâu, Đội trưởng Chung cũng dặn tôi chăm sóc hai người trước...”

Hai người vừa rời đi, mùi hương liền giảm bớt một chút, Quý Vân Vãn đi đến trước cửa sổ, thở ra một hơi thật sâu.

Một lát sau, Nghiêm Liệt trở lại. Thấy cô đang ngẩn người, sợ bất ngờ lên tiếng sẽ quấy nhiễu đến cô nên anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai cô, hỏi:

“Có ổn không?”

“Không sao.” Quý Vân Vãn như mới tỉnh lại từ trong mộng, mờ mịt nhìn anh, nói: “Đồ ăn đâu rồi?”

“Bị tôi giải quyết rồi.”

Nghiêm Liệt nhìn sườn mặt tái nhợt của cô. Không biết có phải do suy nghĩ quá nhiều về vụ án hay không. Cả ngày nay cô chưa uống được bao nhiêu nước, chỉ khi nào anh đưa nước đến bên miệng cô mới uống một chút. Nhưng dù vậy thì môi cô nhìn vẫn hơi khô. Khi nãy ngẩn người, trông toàn thân cô đều có vẻ uể oải.

Giống như chỉ cần một chút mùi vị khiến cô không thoải mái đã có thể lấy đi tất cả năng lượng và tinh thần mà cô cố gắng giữ vững vậy.

Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn nạn nhân từng chịu những tổn thương lớn, đồng thời có vô số người nhà nạn nhân phải chịu cảnh mất đi người thân. Quý Vân Vãn đã trải qua cả hai loại tổn thương tột cùng ấy. Mặc dù bên ngoài cô vẫn tỏ ra kiên cường không nóng vội như trước, nhưng chắc chắn nơi nào đó trong lòng đã có vết thương không thể chữa lành. Theo thời gian trôi qua thì vết thương này cũng chỉ biến thành vết sẹo xấu xí thỉnh thoảng sẽ đau đớn chứ không thể hoàn toàn biến mất.

Nếu không, trên đời này sao lại có nhiều người đáng thương mắc bệnh tâm lý nặng sau chấn thương như vậy.

Đối với Quý Vân Vãn mà nói, cô đã đủ xuất sắc, đủ kiên cường. Nhưng không một ai chú ý đến sự yếu ớt mà cô giấu dưới vẻ bề ngoài mạnh mẽ đó, càng không người nào có thể chạm vào được, không ai có thể trấn an được.

Ngay cả anh, việc anh có thể làm chỉ là yên lặng bên cạnh cô, bảo vệ cô, làm tất cả những điều có thể để cô cảm thấy tốt hơn dù chỉ một chút.

“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không sao.” Quý Vân Vãn nâng tay lên, chọc chọc khóe môi anh, nói: “Hoặc là cười, hoặc là làm mặt lạnh như mọi khi đi. Nếu không anh nhìn tôi dịu dàng như vậy, sẽ làm tôi...”

Cô nói được một nửa rồi bỗng nhiên dừng lại, cùng lúc đó ánh mắt cũng xảy ra thay đổi rõ ràng.

“Làm sao vậy?” Nghiêm Liệt hỏi.

“Tôi chợt nghĩ đến một việc... Bây giờ chúng ta đến nhà Tô Ái Lệ xem thử.”

“Bây giờ?”

“Đúng, ngay bây giờ.”

Quả nhiên trong công việc không có chỗ cho chuyện yêu đương, bởi vì những lúc đó đầu cô toàn là vụ án thôi.

Cả hai đều là người dứt khoát trong công việc, bọn họ không nói với ai, lên thẳng xe rời đi. Lúc tới nhà Tô Ái Lệ đã gần 9 giờ. Xung quanh tối đen như mực, hầu hết các gia đình sống rải rác gần đó đã chuyển đi nơi khác hết. Có lẽ bởi vì nhà cửa xuống cấp quá mức nên chỉ còn chờ phá bỏ và di dời mà thôi, nhà Tô Ái Lệ là căn duy nhất vẫn còn người ở. Đương nhiên, hiện tại chắc cũng không có một bóng người.

Nghiêm Liệt đỗ xe cách đó không xa, tắt máy.

Thật ra ban ngày Quý Vân Vãn đã nói một câu: “Tích trữ nhiều đồ như vậy, ngoài khả năng nghiện tích trữ thì vẫn còn khả năng khác.”

Nghiêm Liệt nói: “Ý của em là, cô ta lợi dụng những thứ phế phẩm này để giấu đồ?”

Nếu vậy cô ta đang giấu cái gì đây?

Lúc đầu bọn họ tưởng cô ta muốn giấu bộ hài cốt trong sân, hoặc là căn phòng trống rỗng trong ngôi nhà đó, cũng có thể là mấy quyển nhật kí không biết do ai để lại kia.

Nhưng ngoài ra... Còn một khả năng nữa, đó chính là, nơi này đang che giấu một người sống.

“Em cảm thấy sẽ có người nhân lúc trời tối đến đây?”

Khi hỏi ra những lời này chứng tỏ cả hai người đều rất rõ, có lẽ không chỉ có một mình Tô Ái Lệ sống trong căn nhà này. Chỉ là bọn họ không biết người kia là ai, hiện tại đang ở đâu.

Quý Vân Vãn nhíu mày suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi không biết, nhưng hôm nay Tô Ái Lệ bất ngờ thừa nhận hành vi phạm tội. Còn vội vàng vàng muốn dẫn bọn họ đến hiện trường tìm công cụ gây án. Chắn chắn là có nguyên nhân.”

Bọn họ đang nói chuyện, có ánh đèn chợt lóe qua căn nhà nhỏ đối diện.

Quả nhiên có người!

Nghiêm Liệt lập tức nói: “Em chờ ở đây, tôi đi xem thử.”

Quý Vân Vãn nói: “Anh không mang súng đúng không? Cẩn thận chút.”

Thân phận của Nghiêm Liệt ở đây đúng là có hơi bất tiện. Ở Tân Hải anh là Đội trưởng. Nhưng ở thành phố D, cùng lắm anh chỉ là một cảnh sát được cử đến giúp Chuyên gia là cô phá án thôi. Vậy nên chắc chắn anh không thể mang súng.

“Yên tâm đi.” Nghiêm Liệt nói: “Nói cho bọn Tiêu Nam một tiếng, có thể tối nay sẽ có thu hoạch bất ngờ.”

Quý Vân Vãn nhìn anh nhanh nhẹn trèo tường nhảy vào sân, trái tim như bị treo lên cao. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Nam, còn chưa nói được hai câu, cô bỗng thấy ngọn lửa bùng lên trong sân.

Người kia muốn đốt căn nhà này!!

Quý Vân Vãn lập tức nói với bọn họ: “Gọi xe cứu hỏa đến đây, có người muốn đốt nhà Tô Ái Lệ!”

Tiêu Nam: “Được! Hai người cẩn thận!!”

Quý Vân Vãn nôn nóng sợ Nghiêm Liệt gặp nguy hiểm. Tuy đã biết anh rất lợi hại nhưng dù sao kẻ anh phải đối mặt vẫn là một kẻ chưa biết rõ thân phận, nhỡ đâu đối phương có súng hoặc vũ khí thì sao?!

Vừa nghĩ vậy, Quý Vân Vãn lập tức không nhịn được xuống xe, muốn đi xem tình hình, ít nhất sẽ có thể hỗ trợ cho anh.

Nghiêm Liệt, anh nhất định không thể có chuyện gì, tôi không thể chịu được việc anh xảy ra chuyện đâu!

Cô xuống xe chạy vội về phía căn nhà nhỏ. Mới chạy được một nửa đã nhìn thấy một người nhảy từ trên tường xuống, mà người kia rõ ràng không phải Nghiêm Liệt!

Hiển nhiên đối phương cũng thấy cô, hơi sửng sốt một chút rồi lập tức lao về phía cô. Quý Vân Vãn gần như không kịp phản ứng, nhưng bộ não lý trí vẫn nhanh chóng ra lệnh cho cô không thể bị kẻ đó bắt làm con tin. Vậy nên cơ thể cô phản ứng rất nhanh, xoay người chạy trốn.

“Đứng lại!”

Nghiêm Liệt đá văng cửa sân, nhìn thấy người nọ chạy về phía Quý Vân Vãn thì nhất thời căm phẫn không thôi. Anh dùng tốc độ cực nhanh chạy như điên đến quật hắn ta xuống đất. Nhưng bởi vì quá nóng lòng nên đã để hắn ta giãy được rồi lập tức đứng lên chạy về phía ngược lại. Nghiêm Liệt nhìn Quý Vân Vãn, chần chờ một chút.

Quý Vân Vãn nói với giọng lạnh lùng: “Mau đuổi theo, đừng để hắn chạy!”

Nếu không vì một chút chần chờ đó, Nghiêm Liệt chắc chắn có thể bắt kẻ đó lại. Thấy anh đã đuổi theo, Quý Vân Vãn cũng thở phào nhẹ nhõm, đi vào trong sân.

Ngọn lửa đã bị Nghiêm Liệt dùng nước dập tắt. Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi anh để đối phương chạy ra ngoài.

Nhưng nơi này không có ánh đèn, hơn nữa cây cao che khuất ánh trăng. Bọn họ chỉ nhận thấy được đó là thân hình của một người đàn ông, căn bản không thấy rõ hắn là ai.

Tô Ái Lệ ơi Tô Ái Lệ, rốt cuộc cô còn cất giấu bao nhiêu bí mật đây?

Không lâu sau, đám người Tiêu Nam đã lái xe đến. Bọn họ nghe nói Nghiêm Liệt đi bắt nghi phạm, lập tức sắp xếp lực lượng cảnh sát thực hiện bắt giữ. Nhưng người kia rất quen thuộc địa hình nơi này. Lúc Nghiêm Liệt trở về, cả người dính đầy nước bùn. Gần đây mưa nhiều, đường sá xung quanh chưa được sửa chữa nên đều rất lầy lội. Cuối cùng anh vẫn không bắt được người kia.

Nhưng anh không hề cảm thấy mất mác.

Bởi vì khi Quý Vân Vãn nhìn thấy anh, cô đã chạy đến ôm lấy anh.

Đám Tiêu Nam đứng ngay gần đó, Nghiêm Liệt nhất thời không biết làm sao, hai tay lại không dám ôm cô, anh nói: “Vân Vãn, trên người tôi rất bẩn...”

“Tôi mặc kệ.” Quý Vân Vãn nói: “Anh không có việc gì thì tốt rồi, vừa rồi tôi còn hơi hối hận vì đã để anh đuổi theo hắn đó.”

Phân tích vụ án là công việc của cô, bắt giữ tội phạm là trách nhiệm của anh. Trước giờ hai người chưa từng cản trở công việc của nhau. Nhưng từ tận đáy lòng vẫn không kìm được mà lo lắng cho đối phương.

Cũng chính khoảnh khắc vừa rồi, Quý Vân Vãn mới bỗng nhiên hiểu ra, cô quan tâm người đàn ông này đến mức nào.

Dù có mất dấu tội phạm, cô vẫn không muốn anh vì vậy mà bị thương.

“Vậy nên, em đây là cho anh danh phận rồi, có đúng không?” Nghiêm Liệt ôm eo cô, trong tiếng thở dài có chút ý cười: “Anh bỗng cảm thấy, hình như mình chẳng khổ chút nào...”

Quý Vân Vãn: “...”

Hai người không coi ai ra gì đứng đó ôm nhau. Những người nhìn thấy đều không nhịn được mỉm cười, rất chu đáo dành cho bọn họ không gian riêng. Chỉ có Tiêu Nam là cứ ngẩn người trợn trừng hai mắt nhìn. Lúc này cậu ta mới phát hiện hóa ra nữ thần của mình và Đội trưởng Nghiêm lại... không ngờ lại là một đôi!! Trời ạ, cậu ta quá kém nhạy bén rồi!! Chẳng trách Lương Phi mắng cậu ta là thằng ngốc.

“Đúng rồi, có một tin tốt.” Nghiêm Liệt thấp giọng nói bên tai cô: “Anh không đuổi kịp... Nhưng chắc anh biết đó là ai rồi.”

Quý Vân Vãn kinh ngạc, hỏi: “Anh nhìn được mặt người đó sao?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận