Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 92.




Sở Phong nhận điện thoại, đọc tin nhắn Quý Vân Vãn nhắn lại cho Tưởng Minh Hải, lập tức cau mày.

[Anh trai em sẽ không sao. Ngoan ngoãn chờ ở nhà với Liệt Phong. Chị sẽ đưa anh ấy bình an trở về. Còn nữa, tạm thời đừng nói cho bọn Sở Phong chuyện chị rời đi. Tin chị đi.]

Thời gian là một rưỡi đêm qua.

Sở Phong lập tức gọi cho cô, nhưng điện thoại vẫn thông báo ngoài vùng phủ sóng như trước. Không biết là do cô đã chặn số anh ta hay thật sự không có tín hiệu. Nhưng bất kể nguyên nhân không gọi được điện thoại là gì, Sở Phong đều cảm thấy mình sắp điên rồi: “Quý Vân Vãn! Quý Vân Vãn, rốt cuộc cô muốn làm gì! Cô muốn dọa chết tôi có đúng không!!!”

Tưởng Minh Hải: “... Anh đừng mắng như vậy được không? Liệt Phong cũng bị anh dọa rồi.”

“Không được, tôi phải quay về Cục ngay.” Sắc mặt Sở Phong u ám, anh ta nói: “Chắc chắn cô ấy đã biết manh mối gì đó nên tự hành động trước rồi, đồ khốn này! Nếu cô mất một sợi tóc, Đội trưởng Nghiêm trở về sẽ lột một tầng da của chúng tôi mất!”

Tưởng Minh Hải chợt rùng mình, run rẩy ôm lấy Liệt Phong, nói: “Đúng vậy, chắc chắn sẽ như vậy. Chị dâu xảy ra chuyện anh tôi cũng sẽ đánh gãy chân chó của tôi với Liệt Phong. Anh nhanh tìm chị dâu rồi đưa chị ấy về bình an đi, mau đi mau đi!”

Bên kia, Quý Vân Vãn xuống taxi, tháo kính râm xuống, lấy điện thoại đang đổ chuông ra.

Thông báo tin nhắn là số của Nghiêm Liệt, nội dung được gửi tới là một vị trí.

Từ ngày Nguyên Triệt mất tích đến khi Nghiêm Liệt bị bắt cóc rồi tới nay đã khoảng 8 ngày, cô vẫn luôn chờ.

Chờ có người ra tay với cô.

Nhưng hiển nhiên, người phía sau không muốn mạng của cô, mạng của Nguyên Triệt hay Nghiêm Liệt. Nếu không với thủ đoạn máu lạnh và khả năng lên kế hoạch cẩn thận của người này, lấy mạng của bọn họ là chuyện rất đơn giản.

Nhất định gã vẫn còn mục đích khác khi bày ra ván cờ này.

Đằng sau bất cứ hành vi phạm tội nào đều có động cơ của nó, ngoại trừ bệnh nhân tâm thần không thể khống chế hành vi của mình. Mà động cơ phạm tội của một người không bình thường cũng là điều khó nắm giữ nhất trong những hành vi phạm tội, đồng thời là khó giải quyết nhất.

Tất cả đều không thoát khỏi hai chữ d*c v*ng.

Vậy d*c v*ng của người này là gì đây? Mục tiêu của gã thật sự là Nguyên Triệt và Nghiêm Liệt sao?

Đằng sau những thứ tưởng chừng như vô cùng hỗn loạn khó hiểu, thật ra có thể chỉ là một thứ logic rất đơn giản, rồi chính bởi vì quá mức đơn giản, nên càng dễ bị xem nhẹ.

Suy cho cùng, Nguyên Triệt và Nghiêm Liệt có một điểm chung - Đó chính là cô.

Hai bọn họ, đều là người Quý Vân Vãn quan tâm nhất, cũng là người quan tâm cô nhất. Cho nên nếu không có gì bất ngờ, người này giết Minh Nhiễm, vu cáo hãm hại Nguyên Triệt, cuối cùng đâm xe Nghiêm Liệt rồi đưa anh đi. Từng bước một như vậy, mục đích cuối cùng là nhắm vào cô.

Trước đó, khi không có manh mối nào khác, việc cô có thể làm chỉ có chờ đối phương tìm tới cô.

Nhưng cô không ngờ rằng, đối phương lại dùng cách này.

Dùng điện thoại của Nghiêm Liệt để liên lạc với cô.

Đương nhiên cô sẽ không ngốc đến mức nghĩ rằng có thể tìm được Nghiêm Liệt chỉ dựa vào điểm này. Dù sao hiện tại Nghiêm Liệt và Nguyên Triệt đều ở trong tay bọn họ. Mà kẻ này chắc chắn là một tội phạm máu lạnh giết người không chớp mắt, hơn nữa cực kỳ thông minh. E là cái chết của Minh Nhiễm không tránh khỏi liên quan đến người này.

Ngoài ra còn một điểm nữa, đó là người này hoàn toàn không sợ chết. Gã dám lái xe lao vào xe Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự ngay trên đoạn đường cách Cục cảnh sát vài km, có thể thấy gã không hề sợ cảnh sát.

Rất có thể gã sẽ lấy tính mạng của Nguyên Triệt và của Nghiêm Liệt ra uy h**p để đạt được mục đích của mình.

Điện thoại lại vang lên, lần này, vẫn là cuộc gọi từ số điện thoại của Nghiêm Liệt.

Quý Vân Vãn hít sâu một hơi, nghe máy: “Alo?”

“Alo, Vân Vãn, nhớ anh không?”

Giọng nói quen thuộc này... rõ ràng là giọng Nghiêm Liệt!

Trong phút chốc trái tim Quý Vân Vãn bỗng đập dồn dập, cô suýt chút không kìm được xúc động muốn hét tên anh, nước mắt chực trào ra khỏi vành mắt.

Nhưng sự xúc động này chỉ là chuyện trong giây lát.

Cô nhanh chóng bình tĩnh lại ngay giây tiếp theo: “Anh là ai?”

“Rõ ràng là giọng giống nhau, sao cô biết tôi không phải Nghiêm Liệt?”

“Bởi vì tôi là Quý Vân Vãn.” Quý Vân Vãn nói với giọng lạnh lùng: “IQ của tôi nói cho tôi biết, Nghiêm Liệt sẽ không dùng giọng điệu như vậy gọi cho tôi vào thời điểm này.”

“Vậy cô có đoán được tôi là ai không?”

Thật ra giọng nói của Nghiêm Liệt rất đặc biệt. Đó là giọng nói trầm thấp của người đàn ông trưởng thành, mang theo một loại sức hút đặc biệt. Hơn nữa khi nói chuyện với cô sẽ luôn có sự kiên nhẫn và dịu dàng trong đó.

Mặc dù người này dùng giọng của anh nhưng không thể giả vờ được ngữ điệu của anh.

Tính cách, trải nghiệm và suy nghĩ trong đầu mỗi người đều không giống nhau. Quý Vân Vãn đương nhiên có thể nghe ra, người này không những không phải Nghiêm Liệt mà còn không có ý tốt.

Quý Vân Vãn hỏi: “Chúng ta quen biết sao? Nói cách khác, chúng ta từng gặp nhau sao?”

“Cô thấy thế nào?” Người nọ cười nói: “Vân Vãn, không phải cô luôn rất thông minh sao? Nhất định cô có thể đoán được, tôi có phải người cô từng quen không.”

Quý Vân Vãn mím chặt môi.

Gã nói cô “nhất định” đoán được.

Quý Vân Vãn hít sâu một hơi: “Nghiêm Liệt và Nguyên Triệt đều ở trong tay anh, phải không? Anh muốn gì?”

“Cô thấy thế nào?”

Thứ ngữ khí đùa giỡn nghiền ngẫm này rất giống một đứa trẻ ngây thơ thích khoe khoang.

Quý Vân Vãn gằn từng chữ: “Bọn họ còn sống.”

“Sao cô có thể xác định bọn họ còn sống?”

“Nếu ai trong bọn họ xảy ra chuyện, anh cảm thấy tôi còn ở đây nói chuyện bình tĩnh hòa nhã với anh như vậy sao?” Quý Vân Vãn nói với giọng lạnh lùng: “Nếu anh không giữ mạng của bọn họ lại, vậy tôi rất sẵn lòng liều mạng với anh, để xem ai trong chúng ta chơi điên hơn.”

Người nọ bật cười.

Ghê tởm hơn là, gã vẫn dùng giọng Nghiêm Liệt mà cười.

“Cô nói không sai, nếu tôi giết bọn họ, vậy tôi sẽ không có cách nào lừa gạt cô được, quả nhiên cô rất thông minh, Vân Vãn.”

Trái tim vẫn lửng lơ của Quý Vân Vãn cuối cùng cũng hơi hạ xuống, nhưng đương nhiên cô biết mình vẫn chưa thể thả lỏng cảnh giác. Cô nói: “Anh liên lạc với tôi chứ không phải liên lạc trực tiếp với cảnh sát, điều đó chứng tỏ trên người tôi có thứ anh muốn. Nhưng tôi không nghĩ được rốt cuộc chỗ tôi có thứ gì đáng giá mà khiến anh tốn công tốn sức dùng mạng của họ để đổi lấy như vậy.”

Quý Vân Vãn nói một cách bình tĩnh: “Trừ khi, anh muốn chơi một trò chơi với tôi.”

“Cô nói đúng, đúng là tôi muốn chơi một trò chơi với cô. Hơn nữa tôi rất nóng lòng muốn nhìn thấy kết quả của trò chơi này.”

“Được, anh nói đi, anh muốn chơi thế nào?”

“Chúng ta chơi một trò đơn giản trước. Nhìn thấy gia đình ở công viên đối diện không? Đôi vợ chồng ngọt ngào kia đó.”

Quý Vân Vãn đeo kính râm lên, nhìn thấy một đôi vợ chồng đưa con ra ngoài tắm nắng ở công viên đối diện. Đứa nhỏ vẫn ngồi trong xe trẻ em, tuổi của hai vợ chồng chắc đều chưa đến 30 tuổi. Nhìn qua rất xứng đôi, cũng rất tình cảm.

“Khiến người phụ nữ đó nghĩ chồng mình ngoại tình cũng được. Khiến người chồng cho rằng vợ bất trung cũng được. Đi chia rẽ bọn họ, dùng cách của cô.” Người nọ nói nhỏ: “Thuật Thôi miên của cô lợi hại như vậy, loại chuyện này hẳn là rất dễ với cô chứ?”

Quý Vân Vãn quả thật đã bị gã chọc giận đến bật cười, cô hỏi: “Thằng nhóc, anh trưởng thành chưa? Trò đùa nhảm nhí này mà cũng muốn chơi sao?”

“Đương nhiên Cố vấn Quý chính nghĩa sẽ không cảm thấy thú vị. Nhưng loại người xấu ngây thơ như tôi lại cảm thấy rất vui đó. Mặc dù tạm thời tôi sẽ không lấy mạng hai bọn họ, nhưng chặt một cánh tay, hoặc cắt một cái tai vẫn rất dễ dàng.” Gã cười nói: “Chắc chắn cô đã biết, tôi là một kẻ rối loạn nhân cách chống xã hội cực đoan, thích làm mấy chuyện xấu này nhất.”

Quý Vân Vãn nói: “Vậy tiếc cho anh sẽ chẳng xem được gì thú vị rồi. Chuyện đơn giản như vậy. Ngay cả khi tôi không phải một nhà Thôi miên, tôi chỉ cần đi qua thể hiện một chút hành động quen thuộc khác thường với người đàn ông đó là được. Bất kỳ người phụ nữ nào có ngoại hình ổn đều làm được hết. Anh ngây thơ thì ngây thơ, nhưng đừng quá coi thường tôi.”

“Kéo dài thời gian như vậy, tôi sẽ nghi ngờ là cô muốn để cảnh sát tra được vị trí của tôi đấy.” Gã dừng một chút, hơi đăm chiêu: “May mà cô là Quý Vân Vãn, không ngu ngốc như vậy.”

“Đừng lãng phí thời gian nữa.” Quý Vân Vãn nói: “Rốt cuộc anh muốn chơi cái gì? Để tôi chơi cửa cuối cùng luôn đi.”

“Thế nào, không kiên nhẫn vậy sao?”

Quý Vân Vãn giận đến bật cười: “Không phải ai cũng sẵn lòng giả khỉ cho anh đùa giỡn.”

Người nọ bỗng im lặng, Quý Vân Vãn nhíu mày, cô chợt nhìn sang đối diện, không biết đôi vợ chồng kia đã biến mất từ bao giờ, nơi đó chỉ còn lại một chiếc xe trẻ em.

Sao có thể sơ ý bất cẩn như vậy?

Lúc cô đang nhìn xung quanh tìm đôi vợ chồng kia thì bỗng thấy một người trẻ tuổi cách đó không xa đang giẫm ván trượt lao tới, hơn nữa còn nhắm thẳng về phía xe trẻ em!

Là cố ý?!

Cô căn bản không kịp nghĩ nhiều, cũng không có thời gian suy nghĩ tình huống này có bình thường hay không. Bởi vì rất có thể bên trong chiếc xe trẻ em kia có một sinh mạng nhỏ!

Cô gần như liều mạng chạy về phía xe trẻ em. Thấy ván trượt ngày càng gần, cô dùng tốc độ cực nhanh lao về phía xe trẻ em. Quý Vân Vãn chộp lấy xe trẻ em và đẩy về phía trước.

Xe trẻ em đụng vào bồn hoa, Quý Vân Vãn cũng té lăn ra đất. Cùng lúc đó, người trẻ tuổi giẫm ván trượt lướt qua sau lưng cô như một tia chớp.

Cô vội vàng đứng lên nhìn về phía xe trẻ em, phát hiện bên trong rỗng tuếch, vốn không có đứa nhỏ nào.

Quả nhiên... vẫn là một trò đùa ác ý!

Không thấy bóng dáng đôi vợ chồng kia, người trẻ tuổi trượt ván cũng biến mất không chút tăm hơi.

Thay vì nói cô bị lừa gạt, thì không bằng nói từ đầu tới cuối người kia đều đang đùa giỡn cô!

Nhưng dù ngay từ đầu cô đã nghi ngờ đây là một trò đùa dai thì vẫn không thể không tuân theo quy tắc của trò chơi khăm này. Bởi vì rõ ràng người kia chắc chắn cô sẽ không lấy sinh mệnh ra làm trò đùa.

Giống như gã đã nói, gã là một kẻ rối loạn nhân cách chống đối xã hội bẩm sinh. Trong hiện thực nhất định cũng là một người rối loạn cảm xúc, tính tình thất thường, bụng dạ nham hiểm.

May hiện tại là ban ngày ban mặt, gã không định tìm một đứa trẻ thật để tiến hành “trò chơi” này.

Quý Vân Vãn lấy điện thoại ra, quả nhiên cuộc gọi vẫn chưa bị cắt đứt, cô cầm lấy điện thoại mắng một câu: “Anh bị điên đúng không?!”

“Không phải cô thích giao tiếp với kẻ điên nhất sao? Vân Vãn, cô chơi với những kẻ điên có vấn đề về tinh thần kia vui như vậy, sao đến khi gặp kẻ điên như tôi lại không muốn chơi chứ?”

“Tôi có thể chơi cùng kẻ điên, chơi thế nào cũng được. Nhưng tôi sẽ không chơi trò liên quan đến mạng người cùng một tên sát nhân b**n th**!” Quý Vân Vãn nhìn vết máu do ma sát trong lòng bàn tay, cắn răng đỡ bồn hoa đứng lên, nói: “Nếu anh thật sự muốn chơi cùng tôi như vậy thì được thôi. Trả Nguyên Triệt và Nghiêm Liệt lại cho tôi. Tôi thay bọn họ chơi cùng anh. Anh muốn chơi thế nào đều được.”

Điện thoại bên kia im lặng không rõ lý do một lúc.

Quý Vân Vãn nghe gã thì thào: “Quả nhiên, lúc cô hôn mê không tỉnh vẫn dịu dàng đáng yêu hơn.”

Nghe được câu này, Quý Vân Vãn bỗng sửng sốt.

Hôn mê không tỉnh, là bảy tháng cô hôn mê lúc trước ư?

Nhưng lúc đó, chỉ có rất ít người có thể nhìn được dáng vẻ hôn mê của cô, trừ những người đó, không ai đến gần cô được. Ngay cả Nghiêm Liệt cũng là quen biết sau khi cô tỉnh lại.

Người này, rốt cuộc là ai?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận