Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 97: Hoàn chính văn.




3 tháng sau, Quý Vân Vãn nhận được món quà từ nước ngoài do Nguyên Triệt gửi tới.

Bởi vì bị loại thuốc bất hợp pháp nào đó làm rối loạn thần kinh, Nguyên Triệt được mẹ cậu ta đưa ra nước ngoài điều trị, hiện tại gần như đã bình phục hoàn toàn. Nhưng cậu ta cũng không vội về nước mà muốn ở lại giúp mẹ cậu ta xử lý một số chuyện, đồng thời tranh thủ nghỉ ngơi một thời gian.

Đọc thư cậu ta gửi tới, Quý Vân Vãn có thể nhìn ra, cậu ta đã nghĩ thông suốt chuyện Thiệu Triết hơn nhiều rồi.

Lúc Tưởng Minh Hải dắt Liệt Phong lên ké cơm, nhìn thấy cô đang đọc thư thì bỗng cảm thấy hơi khó chịu: “Bây giờ mà vẫn còn người viết thư tay cơ à? Có kiên nhẫn thật đấy! Nói gì thì nói, anh em không ghen sao?”

“Cái này thì có gì mà ghen.” Quý Vân Vãn cười nói: “Người anh ấy không thèm ghen nhất chính là Nguyên Triệt.”

Tưởng Minh Hải không biết nhiều về chuyện của Nguyên Triệt, nhưng vẫn nghe được một chút.

Chẳng qua là, cậu ta không biết quan hệ giữa bọn họ.

Những lời Quý Vân Vãn nói không sai, Nghiêm Liệt có thể ghen với bất cứ ai, nhưng chắc chắn không bao giờ ghen với Nguyên Triệt.

Bởi vì Nghiêm Liệt hiểu, tình cảm Nguyên Triệt dành cho cô là thật, cố chấp là thật. Nhưng cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới việc làm hại cô, hoặc là cưỡng ép cô.

Mong muốn kiểm soát cố chấp của cậu ta thật ra cũng là một loại bảo vệ âm thầm.

Những việc như cài định vị hay lắp camera ở cửa đều là vì sợ Thiệu Triết sẽ xuất hiện làm tổn thương Quý Vân Vãn. Bởi vì Nguyên Triệt biết rõ, ngày nào chưa tìm được Thiệu Triết thì ngày đó kẻ điên này vẫn là một quả bom hẹn giờ. Mà quả bom bí ẩn ấy rất có thể sẽ làm tổn thương người cậu ta để ý nhất.

Có điều hiện tại, Thiệu Triết không thể xuất hiện nữa rồi.

Ngoài ra còn một nguyên nhân khác, đó là Nghiêm Liệt biết cô không có loại tình cảm đó với Nguyên Triệt mà chỉ chăm sóc cậu ta như người thân. Dù sao lúc trước chính tay cô đã cứu vớt Nguyên Triệt thiếu chút nữa lầm đường lạc lối trở về mà.

Trong mắt Quý Vân Vãn, Nguyên Triệt chỉ là một đứa nhỏ dùng vẻ ngoài cứng rắn để che giấu nội tâm của mình thôi, còn cô thì như một người lớn nuông chiều cậu ta, từng chút dẫn cậu ta trở lại đường ngay vậy.

Trước khi Nguyên Triệt đi đã gặp riêng Nghiêm Liệt. Cô không rõ họ nói gì với nhau, nhưng hai người đàn ông này gần như đã hóa giải địch ý với đối phương rồi.

Cô biết, Nguyên Triệt vẫn rất ỷ lại cô, thậm chí cậu ta vẫn rất yêu cô. Nhưng thứ tình yêu này không chỉ còn là tình yêu nam nữ đơn thuần nữa, mà nhiều hơn là sự thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau, tình cảm cũng trở nên sâu sắc hơn.

Giống như một loại tình thân khó có thể dứt bỏ.

“Liệt Phong, đến đây, chúng ta đi dạo đi.”

Quý Vân Vãn vừa định dắt Liệt Phong ra ngoài tản bộ thì đúng lúc Nghiêm Liệt trở về. Vừa vào cửa anh đã đuổi Tưởng Minh Hải mới cơm nước xong đi rồi nói với cô: “Dẫn em và Liệt Phong đến một nơi.”

“Đi đâu vậy?”

Nghiêm Liệt nói tên một quận của thành phố, Quý Vân Vãn hơi khó hiểu: “Vậy phải lái xe mất mấy giờ luôn đó.”

“Ngày mai anh không đi làm.”

Quý Vân Vãn mỉm cười nhìn anh, nói: “Cho nên, anh đang mời em đi du lịch đột xuất cùng anh sao?”

“Đúng vậy.” Nghiêm Liệt cúi đầu, hôn lên gò má cô, sau đó tỳ trán lên trán cô, nói nhỏ: “Đi cùng anh, được chứ?”

Quý Vân Vãn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu trong ánh nhìn chăm chú của anh: “Được rồi, nể tình Đội trưởng Nghiêm xưa nay chăm chỉ của chúng ta hiếm khi không đi làm một lần.”

Nghiêm Liệt lập tức ngoắc tay, gọi: “Liệt Phong, đi, cùng bố thu dọn hành lý cho mẹ con.”

Liệt Phong phe phẩy cái đuôi theo Nghiêm Liệt vào phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Quý Vân Vãn ngái ngủ bước lên xe. Đêm qua cô đọc sách quá muộn, buổi sáng lại thức dậy quá sớm nên hơi uể oải. Cũng may có Nghiêm Liệt ở đây, cô không cần làm gì, cứ ngủ suốt cả chặng đường là được.

Đến khi tỉnh lại, bọn họ đã tới thành phố khác.

Dù sao cũng tốn công đi tới bờ biển rồi, tất nhiên bọn họ sẽ dẫn Liệt Phong ra bờ biển chơi.

Nhìn một người một chó đuổi nhau dọc bãi cát, Quý Vân Vãn ngồi trên ghế uống nước, nghĩ thầm anh đưa mình tới nơi này chắc chắn còn nguyên nhân khác, không thể chỉ muốn đưa cô đến biển chơi được.

Nhưng cô không hỏi, mà lẳng lặng đợi anh tự nói ra.

Đến chạng vạng, bọn họ ngồi trên xe, Nghiêm Liệt lái xe đưa cô tới nơi khác. Nhìn khung cảnh xung quanh, Quý Vân Vãn bỗng mờ mịt.

“Nơi này... hình như em từng tới rồi.”

Nghiêm Liệt ừ một tiếng, nói: “Năm năm trước, em đã cứu một cô gái trẻ muốn tự sát ở đây, nhớ không?”

Quý Vân Vãn nghi ngờ gật đầu, hỏi: “Có chút ấn tượng, hình như còn bị truyền thông đưa tin, sao anh biết được?”

Nghiêm Liệt lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh cho cô xem.

Quý Vân Vãn liếc nhìn, nhất thời ngây ra.

Đây là sau khi cứu người, cô gọi điện thoại ở dưới lầu.

Lúc đó cô ngồi trên sân thượng với cô gái kia hơn nửa giờ mới thành công khiến cô ấy từ bỏ suy nghĩ muốn tự sát. Quý Vân Vãn chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng manh, tóc bị thổi rối tung, vừa lạnh vừa mệt, cả người vô cùng nhếch nhác.

Cô biết có người chụp cô nhưng không để ý lắm, dù sao nơi đó không có mấy người quen biết cô, mà thời điểm đó cô cũng chưa nổi tiếng mấy.

“Đây là... Anh chụp?”

Nghiêm Liệt gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Quý Vân Vãn trừng mắt, hỏi: “Đợi chút, ý của anh là, lúc ấy anh đã ở đây?”

Nghiêm Liệt gật đầu: “Đúng, anh đã ở đây.”

Quý Vân Vãn: “Cho nên lúc đó anh đã biết em?”

“Lần đầu tiên nhìn thấy em, không tính là quen biết.” Trong mắt Nghiêm Liệt hiện ý cười: “Nhưng đúng là...”

Lần đầu tiên động lòng.

Lần đầu tiên bội phục một cô gái như thế.

Lần đầu tiên cảm thấy mình gặp được một cô gái tuyệt đẹp.

Cũng là lần đầu tiên cực kỳ muốn làm quen một người, cho dù chỉ mới lần đầu gặp mặt.

Muốn cởi áo khoác khoác lên người cô, muốn hỏi cô, có chỗ nào không thoải mái không, muốn đưa cô về nhà an toàn.

Muốn nói với cô rằng, dáng vẻ cô đứng trên sân thượng cứu người, rất dũng cảm, khiến người khác rất khâm phục.

Chỉ tiếc, anh đã bỏ lỡ cơ hội đó, không thể làm quen với cô.

Đến khi gặp lại đã là 5 năm sau, là ngày cô tỉnh lại sau 7 tháng hôn mê ấy.

Trời mới biết, khi anh nhận ra cô đã đau lòng và hối hận bao nhiêu.

“Chẳng trách, lần đầu gặp anh em đã cảm thấy ánh mắt của anh không giống như không quen biết em chút nào.” Quý Vân Vãn nâng tay lên, nhẹ nhàng v**t v* khóe mắt anh, nhìn vào mắt anh lẩm bẩm: “Hóa ra em đã xuất hiện trong đôi mắt anh sớm như vậy rồi.”

“Xin lỗi, không thể đến bên bảo vệ em sớm hơn.” Nghiêm Liệt cầm tay cô, thở dài: “Nếu sớm một chút...”

“Nào có nhiều nếu như vậy?” Quý Vân Vãn mỉm cười: “Chúng ta có thể gặp lại nhau, chẳng phải đã là sự may mắn lớn nhất rồi sao?”

Tay cô được anh nắm nhẹ nhàng trong lòng bàn tay.

Trên ngón tay cô đeo một chiếc nhẫn xinh đẹp.

Đó là vào một buổi tối nào đó, Nghiêm Liệt lặng lẽ đeo lên cho cô.

Cô nghe thấy anh hứa hẹn bên tai cô, nghe được tiếng tim đập trầm ổn của anh.

Khi Nghiêm Liệt sắp hôn cô, Liệt Phong ở ghế sau bỗng cúi đầu kêu một tiếng, chui vào giữa hai người.

Quý Vân Vãn cười xoa đầu nó, nói: “Trời ơi, Liệt Phong của chúng ta ghen tị sao?”

Liệt Phong cọ cọ tay cô, sau đó quay sang cọ cọ cánh tay Nghiêm Liệt.

Hai người nhìn nhau cười.

Trên đời này có rất nhiều cuộc gặp gỡ và biệt ly, có tốt đẹp, cũng có bi thương.

Nhưng rồi tới một ngày, chúng ta sẽ gặp được hạnh phúc của riêng mình.

Từ nay về sau hai tay đan chặt, là bạn bè, là chiến hữu, là cảm giác an toàn của nhau, cũng là tình cảm chân thành cả đời.

–Hoàn truyện chính–


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận