Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 85.




[Giang Tĩnh Uyên x Chung Chước Hoa]

Chung Chước Hoa lại đẩy anh ra, lần này không phải giả vờ, mà thực sự không muốn nhìn thấy anh nữa.

Nếu không vì đứa bé, cô đã không liên lạc với anh thêm một lần nào.

Cô ghét nhất đàn ông giả tình giả nghĩa, rõ ràng còn vương vấn tình cũ nhưng lại tỏ ra si tình với cô.

Nếu anh có thể thẳng thắn thừa nhận rằng vẫn chưa quên Dương Gia Nguyện, vẫn còn yêu, có lẽ cô đã không quyết liệt chia tay đến vậy.

Càng không muốn nhắc tới, chứng tỏ trong lòng càng để tâm đến người ấy.

Đúng thế, làm sao mà không để tâm cho được.

Vì người mình thích mà dám cãi lại gia đình, ở đất Cảng không phải không có những công tử ăn chơi như vậy, nhưng bỏ lỡ cả tiệc đính hôn thì chưa từng nghe thấy.

Dù có cãi vã với bố mẹ thế nào, đó cũng là chuyện nhà.

Giang Tĩnh Uyên bỏ lỡ tiệc đính hôn, tức là trực tiếp đắc tội với cả gia tộc.

Như gia tộc nhà anh, lợi ích là chuyện quan trọng hàng đầu, vậy mà anh vẫn bất chấp tất cả.

Ngay cả thiếu gia đào hoa như Lộ Kiếm Ba, ầm ĩ thế nào đi chăng nữa, đến thời khắc then chốt vẫn biết đặt lợi ích gia tộc lên trước.

Đủ thấy Giang Tĩnh Uyên yêu người ấy đến mức nào.

Vậy mà chỉ một thời gian ngắn sau khi chia tay, anh lại nói mình không còn yêu nữa.

“Không yêu” nhưng lại không chịu nhắc đến.

“Giang Tĩnh Uyên, tôi chỉ nhờ anh giúp đỡ, không phải muốn quay lại với anh. Nể tình anh là bố của đứa bé, tôi cho phép sau này anh có thể đến thăm con, ngoài ra thì đừng nghĩ gì khác.”

Giang Tĩnh Uyên không dám ép cô vào lòng nữa, sợ ảnh hưởng đến thai nhi.

Anh ngồi xuống mép cửa sổ đối diện: “Được, không quay lại. Vậy chúng ta kết hôn được không?”

Chung Chước Hoa bỗng bật cười chua chát: “Anh nhất định phải hơn thua với Dương Gia Nguyện à? Muốn chứng minh việc cô ấy không quay đầu là mất mát của cô ấy? Cô ấy kết hôn, anh cũng lập tức phải kết hôn; cô ấy có con, anh cũng phải lập tức có con…”

Nói đến đây, cô bỗng ngừng lại, lặng im nhìn anh một hồi lâu.

Giang Tĩnh Uyên bị ánh mắt ấy khiến ngồi không yên: “Sao thế?”

“Bao cao su hôm đó có phải là anh cố tình làm rách không?”

“…”

Giang Tĩnh Uyên khó nói thành lời: “Anh đến mức đó sao?”

“Đương nhiên là đến mức đó. Anh có thể tìm được người thông minh, có thể tìm người xinh đẹp, nhưng vừa thông minh vừa xinh đẹp như tôi, anh khó mà tìm được?”

Giang Tĩnh Uyên thừa nhận, về khoản thông minh và xinh đẹp, từng lời cô nói đều đúng.

Nếu không ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã chẳng thể rời mắt khỏi cô.

Cô không chỉ có nhan sắc, còn vô cùng thông minh, từng nhảy lớp để thi vào học viện y hàng đầu, chỉ tiếc ngành y không phải thứ cô muốn học, nhưng gia đình lại chọn ngành này cho cô. Chính vì vậy sau này cô không muốn học nữa, quay về đất Cảng bước vào giới giải trí.

“Chung Chước Hoa, tin hay không tùy em, nhưng anh chưa hèn hạ đến mức ấy đâu.”

Bao cao su quá mỏng, xảy ra vấn đề, anh cũng không biết phải làm sao.

Càng nghĩ, Chung Chước Hoa càng thấy có gì đó không ổn: “Đúng lúc mấy ngày đó chuyện anh và mối tình đầu bị phanh phui, sợ tôi chia tay, anh liền nghĩ ra trò này chứ gì? Nếu không sao chỉ lần đó mới bị rách? Có thật là rách hay không, ngoài lời anh ra, ai biết được?”

“…”

Giang Tĩnh Uyên cứng họng, chưa từng cảm thấy bất lực đến thế.

“Em nói sao thì là vậy. Anh sợ em bỏ đi, nên mới muốn dùng đứa bé để giữ em lại. Như vậy được chưa?”

Chung Chước Hoa suy nghĩ một lúc lâu rồi nghiêm túc nói: “Anh tính kế với tôi trước, vậy đừng trách tôi vô tình. Toàn bộ tài sản chất lượng cao ở nước ngoài, chuyển hết sang tên tôi. Lỡ một ngày nào đó anh quay lại với cô ấy, mẹ con tôi chẳng là gì trong mắt anh nữa.”

Giấy hôn thú thì có ích gì, đợi đến lúc anh trở mặt, muốn lấy tiền từ tay anh còn khó hơn lên trời.

Vẫn còn có thể bàn bạc là được, điều Giang Tĩnh Uyên lo lắng nhất là cô đột nhiên đổi ý, không muốn sinh con nữa. Anh đồng ý: “Được.” Rồi giải thích thêm, “Quay lại với cô ấy là điều không thể.”

Chung Chước Hoa cười nhạt: “Không phải anh không muốn, mà là Dương Gia Nguyện chưa bao giờ cho anh cơ hội. Nếu một ngày nào đó cô ấy không thích cuộc sống hiện tại, muốn quay lại với anh, tôi không tin anh có thể không động lòng.”

Cô dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Anh không thể không động lòng được.”

Chính vì hiểu rõ điều này, Chung Chước Hoa không muốn kết hôn với anh.

Cô không muốn cưới rồi lại ly hôn, để thiên hạ chê cười.

Hôn nhân không thực tế bằng tiền bạc.

Cô đưa ra thời hạn: “Trong một tháng phải chuyển sang tên tôi.”

Chuyện quay lại với người cũ, Giang Tĩnh Uyên chẳng buồn giải thích thêm.

Dù có nói thế nào, cô vẫn cho rằng anh là kẻ vì Dương Gia Nguyện mà buông xuôi tất cả.

“Một số tài sản chuyển nhượng khá phức tạp, cho anh hai tháng. Những gì anh cho em chắc chắn sẽ nhiều hơn em tưởng.” Anh chỉ có một yêu cầu: “Đừng nổi giận nữa, để đứa bé trong bụng vui vẻ một chút.”

Chung Chước Hoa: “Có tiền rồitôi sẽ vui vẻ.”

“…”

Giang Tĩnh Uyên đứng dậy, đưa tay ra: “Đi ăn trước đã, người giúp việc nói em chưa ăn sáng.”

Chung Chước Hoa nhìn bàn tay đưa tới nhưng coi như không thấy: “Thứ đó ăn vào lại buồn nôn, không muốn ăn.”

Buồn nôn, nghe là biết đang nói móc anh.

Giang Tĩnh Uyên cũng chẳng để tâm, chỉ cố dỗ dành: “Sau này ngày nào em cũng ăn uống đầy đủ, anh sẽ chuyển tiền vào tài khoản của em.”

Chung Chước Hoa ngẩng đầu nhìn anh, nhưng vẫn không động đậy.

Giang Tĩnh Uyên liền gọi điện ngay trước mặt cô cho thư ký Lý, bảo bây giờ đến ngân hàng chuyển tiền cho Chung Chước Hoa.

Cúp máy, anh nói: “Chuyển một tháng trước.”

Lúc này Chung Chước Hoa mới chịu đứng dậy, lấy một chiếc sơ mi từ tủ quần áo khoác ngoài váy ngủ.

Giang Tĩnh Uyên quan tâm hỏi: “Lạnh à?”

Chung Chước Hoa chậm rãi cài cúc áo: “Anh thấy ai mặc váy ngủ đi gặp bạn trai cũ chưa?”

Giang Tĩnh Uyên không tranh luận, giờ ở bên cô, anh chỉ có một nguyên tắc: cô vui là được.

Người giúp việc chuẩn bị năm sáu món cô thích ăn, nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua đã thấy no.

Giang Tĩnh Uyên không ép cô ăn nhiều, chỉ cần ăn được vài miếng cũng tốt. 

Anh gắp thức ăn cho cô, vẫn không cam lòng hỏi lại: “Thật sự không muốn kết hôn với anh sao?”

Chung Chước Hoa không chút do dự đáp: “Không muốn.”

Những món ăn vốn là sở thích thường ngày, nhưng hôm nay ăn vào lại nhạt như nhai sáp ong. Cô mới chỉ vừa mang thai, những ngày tiếp theo biết phải chịu đựng thế nào?

Giang Tĩnh Uyên cố gắng thuyết phục: “Cho con một gia đình trọn vẹn, chẳng phải tốt sao?”

Chung Chước Hoa: “Trong mắt anh gia đình trọn vẹn là gì? Là đi đăng ký kết hôn? Có phải bảo chuyển tài sản cho tôi nên anh hối hận rồi, vội vàng biến nó thành tài sản chung sau hôn nhân?”

Giang Tĩnh Uyên: “…Anh sẽ chuyển trước cho em, tất cả đều là tài sản trước hôn nhân của em. Chuyển xong rồi mới đăng ký, được không?”

Có đủ tiền đảm bảo cuộc sống của mình và con, ai còn cần kết hôn

Chút tình cảm anh dành cho cô chỉ xuất phát từ vài phần rung động nhất thời, giữ được bao lâu?

Huống hồ, gia đình anh cũng chẳng dễ chấp nhận cô, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu tủi nhục?

Nếu anh yêu cô sâu đậm như yêu mối tình đầu, yêu đến mức không thể thiếu cô, cô sẽ bất chấp tất cả để kết hôn, dù phải đối diện với đủ loại khó dễ từ bố mẹ anh.

Nhưng với tình cảm hiện tại giữa họ, thực sự không đáng để tự tìm rắc rối.

Chung Chước Hoa từ chối một lần nữa: “Tôi đã nói rồi, không muốn kết hôn với anh. Một gia đình không có tình yêu mới là gia đình không trọn vẹn, chứ không phải vì thiếu tờ giấy hôn thú.”

Cô miễn cưỡng ăn thêm ba miếng rồi buông đũa, quay về phòng ngủ.

Giang Tĩnh Uyên tạm thời không ép buộc, chờ cô tự suy nghĩ thông suốt.

Chẳng bao lâu sau, Chung Chước Hoa thay váy dài bước ra, xách theo túi xách.

Giang Tĩnh Uyên hỏi: “Không phải hôm nay không có công việc sao?”

Chung Chước Hoa đáp: “Ra ngoài hít thở không khí, tiện thể ghé ngân hàng xem tiền anh chuyển đã vào tài khoản chưa.”

“….”

Giang Tĩnh Uyên bất lực cười: “Anh đã nói là chuyển rồi, sao phải lừa em?”

Thật ra cô chỉ tìm cớ để ra ngoài, không muốn nhìn thấy anh. Nghĩ đến mấy tháng qua bên anh, trong lòng anh vẫn nhớ về người khác, cô càng thấy khó chịu.

Ở nhà thì phải đối diện anh, ra ngoài thì anh không tiện đi theo, không thấy mặt anh lòng cô cũng yên tĩnh hơn.

Dưới nhà, chiếc xe bảo mẫu đã chờ sẵn, người quản lý cũng ngồi trong đó.

Chung Chước Hoa mở cửa xe, ngạc nhiên: “Sao chị chưa về? Ăn trưa chưa?”

“Bực đến no rồi, ăn gì nữa!” Người quản lý không nhịn được văng một câu.

Chung Chước Hoa ngồi vào ghế, chỉ tay lên lầu: “Giang Tĩnh Uyên vẫn đang ăn, chị lên ăn tạm chút đi.”

Người quản lý xua tay, đi thẳng vào vấn đề: “Bàn xong chưa?”

“Ừm, em sẽ sinh con. Anh ấy chuyển cho em tài sản ở nước ngoài cộng thêm một khoản tiền mặt.”

“Chỉ vậy thôi à?”

“Cái gì mà chỉ vậy? Giọng điệu lớn quá! Phần lớn tài sản chất lượng cao ở nước ngoài của anh ấy đều thuộc về em rồi, cả đời này em cũng chẳng kiếm nổi từng ấy tiền.”

Người quản lý day huyệt thái dương: “Còn kết hôn thì sao? Hai người không nhắc tới hay là anh ấy không đồng ý?”

Chung Chước Hoa bảo tài xế chạy vòng quanh, tiện ghé ngân hàng, rồi mới trả lời: “Em cần kết hôn làm gì? Với một người đàn ông có xuất thân như anh ấy, hôn nhân có thể đảm bảo được điều gì? Đảm bảo anh ấy sẽ không có người khác, không có đứa con khác, hay đảm bảo anh ấy sẽ không bao giờ ly hôn?”

Về Hồng Kông mấy năm nay, cô đã chứng kiến quá nhiều vụ ly hôn của giới hào môn, cuối cùng chịu thiệt thòi vẫn là phụ nữ.

“Khối tài sản của Giang Tĩnh Uyên không phải do em cùng anh ấy gây dựng từ con số không, nếu ly hôn liệu em có được chia một nửa? Tất cả đều là tài sản trước hôn nhân của anh ấy, ai đảm bảo sau này nếu ly hôn, em có thể lấy được nhiều hơn số tiền hiện tại?”

“Đến lúc đó tình nghĩa chẳng còn, anh ấy có người mới, sẽ đưa thêm tài sản cho em sao?”

“Chi bằng nhân lúc anh ấy còn áy náy, còn lưu luyến với em, lại muốn có con, thì lấy nhiều tài sản hơn một chút. Sau này dù anh ấy có người khác, ít nhất con em vẫn được sống tốt.”

“Hơn nữa, anh ấy giấu gia đình để kết hôn với em, cuối cùng không chỉ không bước vào được cửa nhà họ Giang, còn ầm ĩ khắp nơi, em cần gì chứ?”

Người quản lý im lặng, chẳng biết nói gì.

“Em chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng đứa trẻ để đổi lấy hôn nhân. Không phải chị từng nói rồi sao, giới hào môn đâu thiếu gì con cái.” Chung Chước Hoa lấy từ túi ra một chiếc bịt mắt, ngả người ra ghế.

“Nếu con em vốn đã được định trước sẽ không có được tình yêu của bố, thì em phải bảo đảm con em sẽ có thật nhiều tiền.” 

Còn tình yêu, cô sẽ cho con.

Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn sang phía quản lý, khẽ cười: “Chờ Giang Tĩnh Uyên chuyển đủ tài sản bên nước ngoài và tiền vào tài khoản, em sẽ tặng chị một căn nhà ở Hồng Kông, rồi trả trước thêm ba mươi năm tiền lương. Sau này chúng ta không cần phải bạt mạng nhận việc, không cần nhìn sắc mặt người khác để kiếm sống nữa, chỉ làm điều mình thích.”

Cô che mắt, không ai biết trong mắt cô lúc này có cảm xúc gì.

Sống mũi người quản lý cay cay, nhưng vẫn cười: “Thế thì phải theo chị Chung để cùng phát tài thôi.”

Chung Chước Hoa định chợp mắt một lát trên xe, nhưng ốm nghén khiến cô không ngủ nổi dù chỉ nửa phút.

Cơn nghén kéo dài đến tháng thứ tư mới dần thuyên giảm, quãng thời gian đó cô sụt ba cân.

Giang Tĩnh Uyên xót xa khi thấy cô không ăn được gì, mỗi tháng đều tăng gấp đôi số tiền chuyển cho cô.

Cuối tháng năm, Giang Tĩnh Uyên về Bắc Thành một chuyến.

Từ sau khi chia tay Dương Gia Nguyện, anh đến Hồng Kông rồi cũng không quay về, ngay cả Tết cũng không.

Rời sân bay, anh đi thẳng về nhà cũ.

Trong đại viện, anh gặp Chu Vân Liêm đang bế con đi dạo.

Giang Tĩnh Uyên ra hiệu cho tài xế dừng xe, hạ cửa kính xuống, cau mày nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải bế thế này?” 

May mà Chu Vân Liêm cao lớn, nếu không ôm một đứa bé trai ba tuổi rưỡi trước ngực nhìn chẳng ra sao cả.

Chu Vân Liêm khẽ nhắc anh hạ giọng: “Khó khăn lắm con tôi mới ngủ được đấy.”

Giang Tĩnh Uyên: “…”

Anh còn tưởng anh ta bế con đi dạo ngoài đường, hóa ra là bế để dỗ ngủ.

Chu Vân Liêm giải thích: “Vừa từ nước ngoài về, lệch múi giờ, nó mất ngủ nên khó chịu cả buổi sáng.”

Giang Tĩnh Uyên hất cằm về phía vườn hoa trung tâm trong khu: “Cho thằng bé chạy quanh vườn hai mươi vòng xem có ngủ được không?”

Chu Vân Liêm: “…”

Chưa nói được nửa câu đã đưa câu chuyện vào ngõ cụt.

Nghĩ đến chuyện anh ta thất tình độc thân, anh cũng không chấp nhặt làm gì.

“Dương Gia Nguyện vừa sinh con gái, vừa tròn một tháng. Người ta đang bàn tán liệu có phải con của cậu không.” Chu Vân Liêm chỉ thuật lại tin đồn trong giới: “Họ nói Dương Gia Nguyện kết hôn chỉ là che mắt, vị giảng viên đại học đó không phải là chồng cô ấy, chỉ vì sinh con nên nói với bên ngoài đây là chồng mình.”

“Có phải chồng cô ấy hay không thì tôi không biết. Nhưng nếu đứa bé thật sự là con tôi, cậu nghĩ tôi sẽ mặc kệ sao?” 

Người ngoài không ai biết chính xác anh và Dương Gia Nguyện chia tay lúc nào, nhưng anh thì rất rõ đứa bé có phải con mình hay không.

Về đến nhà, bố anh cũng hỏi câu tương tự. 

Tin đồn trong giới tất nhiên không thể giấu được ông.

“Tết con không về, giờ Dương Gia Nguyện sinh con rồi con lại về? Rốt cuộc có phải của con không, tốt nhất con tự làm rõ đi!”

Giang Tĩnh Uyên đáp: “Có phải con của con hay không, chẳng lẽ bản thân con lại không rõ?”

Bố Giang hừ lạnh, tỏ vẻ không tin: “Gần đây con ở Hồng Kông gây chuyện ầm ĩ, suốt ngày chơi bời với Lộ Kiếm Ba, báo lá cải hôm nào chẳng đưa tin?”

Trước kia con trai còn khá kín tiếng, chuyện như vậy ắt có nguyên nhân.

“Giang Tĩnh Uyên, con nói thật cho bố biết, có phải con với Dương Gia Nguyện đang diễn một vở kịch không?”

Giang Tĩnh Uyên cảm thấy khó hiểu: “Con diễn kịch gì cơ?”

Bố Giang: “Hai đứa giả vờ chia tay, con ra Hồng Kông tung khói mù để bố mất cảnh giác, tưởng hai đứa đã thực sự kết thúc. Trong khi ở Bắc Thành, Dương Gia Nguyện sinh con, gạo nấu thành cơm, bắt bố phải đồng ý cho hai đứa kết hôn!”

“… Bố, bố không làm biên kịch thật uổng quá!”

Giang Tĩnh Uyên cầm ly nước lên rồi đặt xuống: “Con mà thật sự muốn kết hôn sinh con, phải cần bố đồng ý sao? Nếu chỉ vì cái gọi là sự đồng ý của bố, con còn chạy qua Hồng Kông dính tin đồn với người phụ nữ khác trong khi nửa kia của mình sinh con? Vậy con làm đàn ông quá thất bại rồi. Con cũng không xứng đáng làm bố.”

Bố Giang nghe vậy mới thở phào. 

Không phải con của con trai là tốt nhất.

“Nếu giờ Dương Gia Nguyện đã có cuộc sống riêng, cũng có con rồi, sau này ai đi đường nấy. Con cũng nên có kế hoạch của mình đi.”

“Con có kế hoạch riêng rồi.” Giang Tĩnh Uyên nói thẳng: “Chuẩn bị một hai năm tới sẽ kết hôn, rồi phấn đấu làm một người bố tốt.”

Bố Giang nghe mà lòng nhẹ nhõm, tim cũng dễ chịu hơn hẳn. 

Hôm qua nghe tin Dương Gia Nguyện sinh con gái mới đầy tháng, ông tức đến mất ngủ cả đêm. 

Tức vì con trai chơi trò này với ông, không để ông vào mắt, biến ông thành trò cười.

“Đã muốn ổn định rồi thì ít qua lại với Lộ Kiếm Ba đi! Hợp tác công việc thì được, nhưng bớt gặp gỡ riêng! Còn cả Chu Vân Liêm nữa, không quan tâm việc công ty, suốt ngày ra nước ngoài xem thi đấu, chẳng ra thể thống gì!”

Giang Tĩnh Uyên không buồn đáp.

Bố Giang hỏi: “Con còn quay lại Hồng Kông à?”

“Vâng.”

Bố Giang biết dự án của con trai vẫn chưa xong: “Ở nhà định ở bao lâu?”

Giang Tĩnh Uyên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bố định làm gì?”

Bố Giang không giấu diếm: “Có một cô gái phù hợp, bằng tuổi con, con rảnh thì…”

Giang Tĩnh Uyên cắt lời ngay: “Không rảnh. Bố, bố đừng nghĩ đến chuyện liên hôn nữa. Con đã có người muốn kết hôn, hơn nữa sắp làm bố rồi.”

Bố Giang kinh ngạc: “Giang Tĩnh Uyên, con nói gì thế, nói rõ ra xem nào!”

Giang Tĩnh Uyên thản nhiên: “Người con muốn kết hôn là Chung Chước Hoa, con con dự sinh vào cuối tháng mười một.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận