Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 88.




[Giang Tĩnh Uyên vs Chung Chước Hoa]

Trên đường về nhà Giang Tĩnh Uyên đã báo trước với Chung Chước Hoa rằng tối nay anh sẽ đưa con trai của Chu Vân Liêm về, thằng bé sẽ ngủ lại một đêm. 

“Nếu em thấy phiền, anh đưa cháu ở lại tầng dưới, sẽ không lên làm phiền em.” 

Chung Chước Hoa đáp: “Trẻ con có thể lên, anh thì khỏi.”

“…”

Giang Tĩnh Uyên đã quen với kiểu miệng cứng khẩu thị tâm phi, miệng chê anh phiền, nhưng chỉ cần anh ôm lấy, cô sẽ khẽ hừ vài tiếng rồi yên lặng dựa vào ngực anh.

Thường ngày từ chỗ anh, Chung Chước Hoa nghe nhiều nhất là cái tên Chu Vân Liêm và Lộ Kiếm Ba, nên cô cũng tò mò không biết con trai Chu Vân Liêm trông thế nào.

Chưa đến nửa tiếng, xe của Giang Tĩnh Uyên đã dừng trước cửa nhà. 

Anh xuống trước, vòng qua mở cửa bên kia cho nhóc con: “Tới rồi, xuống đi nào.”

Tiểu Chu Thời Diệc theo thói quen giơ tay về phía anh.

Đó là động tác muốn được bế. 

Giang Tĩnh Uyên không bế, chỉ chìa tay ra: “Lớn thế rồi còn đòi bế à?”

Tiểu Chu Thời Diệc không nắm tay anh, cũng chẳng nói gì, vẫn giữ nguyên tư thế hai tay giang ra. 

Một đứa trẻ bướng bỉnh thế này, Giang Tĩnh Uyên đúng là lần đầu thấy, đành bế nhóc xuống xe.

Chu Thời Diệc ôm chặt cổ anh, được bế xuống rồi vẫn không chịu đứng xuống đất.

Giang Tĩnh Uyên bất lực cười hỏi: “Chú còn phải bế con vào tận nhà cơ à?”

Cậu bé gật đầu, vô cùng tự nhiên: “Bố con vẫn bế mà.”

Giang Tĩnh Uyên thầm nghĩ, con trai bị Chu Vân Liêm nuôi thành hư rồi, ba tuổi rưỡi mà đi cũng không muốn. 

Nhưng không ngờ, cái “hư” này mới chỉ bắt đầu.

Trong nhà có không ít người làm, còn có cả chuyên gia dinh dưỡng và bảo mẫu trẻ, nên khi thấy Chung Chước Hoa, Chu Thời Diệc không lấy làm lạ, chỉ nghĩ rằng cô này xinh đẹp như mẹ mình vậy.

Chung Chước Hoa nhìn nhóc con: “Đẹp trai thế này!”

Giang Tĩnh Uyên đặt thằng bé xuống: “Cháu nó chỉ còn mỗi ưu điểm này thôi.”

Chu Thời Diệc phản bác: “Chú ba, con còn rất nhiều ưu điểm khác nữa cơ.”

Giang Tĩnh Uyên: “Nào, kể xem ưu điểm gì?”

Mặt Chu Thời Diệc nghiêm túc: “Con không kén ăn.”

“…”

Nếu không phải từng nghe Chu Vân Liêm gọi điện từ trường đua F1 hỏi con muốn ăn gì, anh còn tin là thật.

“Con là tổ tông của kén ăn ấy chứ!”

Chung Chước Hoa hỏi tiếp: “Con mấy tuổi rồi?”

“Dì ơi, con ba tuổi rưỡi.”

“Ba tuổi rưỡi mà cao thế này cơ à!”

“Cảm ơn dì ạ.”

Giang Tĩnh Uyên quay sang Chung Chước Hoa: “Em cũng thấy cao đúng không? Thằng bé cao như vậy mà Chu Vân Liêm ngày nào cũng bế.”

Anh xoa đầu Chu Thời Diệc: “Không được đòi bế nữa nghe chưa? Ngày nào cũng bế thế này sau này sao có bạn gái được? Các cô bé không thích con trai làm mình làm mẩy như vậy đâu.”

Chu Thời Diệc còn quá nhỏ, nghe chẳng hiểu gì.

Tất nhiên, cậu cũng không sợ bị dọa sợ. 

Trước khi đến đây bố đã dặn, chú ba nói gì cũng không cần nghe, chú ba là người hay dọa, còn cậu mới là đứa trẻ nghe lời nhất thế giới.

Chung Chước Hoa tiếp xúc với cậu bé một tiếng đã phát hiện ra đúng là có nhiều ưu điểm: cậu bé rất ngoan, không chạy lung tung, dù mở hoạt hình, đưa đồ chơi không phải loại cậu bé yêu thích, cậu bé bèn tự chơi đồ chơi mình mang đến.

Cẩn thận tháo từng bộ phận ra rồi lại lắp lại như cũ.

Ban đầu, cô nghĩ chắc lúc ăn vẫn phải đút cho Chung Thời Diệc, nghe Giang Tĩnh Uyên bảo thằng bé đi cũng lười, đừng mong biết cầm dao nĩa. Nhưng đến giờ cơm, Chu Thời Diệc ngồi thẳng lưng trước bàn, tự trải khăn ăn, cầm dao nĩa cắt cá rất thành thục nhã nhặn.

Chung Chước Hoa không ngờ một đứa trẻ có thể ăn uống tao nhã đến thế, bèn lấy máy ảnh ra chụp mấy tấm.

Giang Tĩnh Uyên thì chẳng mấy để tâm, chỉ tao nhã thôi thì vô ích, với tính cách bướng bỉnh do được nuông chiều thế này của Chu Thời Diệc, lớn lên chẳng ai chịu nổi.

Chung Chước Hoa đặt máy xuống, hỏi: “Mẹ con đâu, sao không đi cùng sang Hong Kong?”

Chu Thời Diệc lắc đầu: “Mẹ con bận, còn phải nuôi con với bố nữa.”

Câu trả lời khiến Chung Chước Hoa bật cười, trước đây cô vốn không thích trẻ con, nhưng từ khi có con rồi, nhìn đứa bé nào cũng đều thấy đáng yêu.

Giang Tĩnh Uyên thì chẳng được nhàn nhã như vậy, coi như nếm thử trước cảm giác làm bố bỉm sữa.

Cơm nước xong, anh chơi cùng thằng bé, rồi đưa bé đi tắm, mặc quần áo sạch sẽ, mở hoạt hình trên mạng và kiên nhẫn xem hết, kể lại như một câu chuyện cổ tích trước khi ngủ cho Chu Thời Diệc nghe.

Nhưng cậu bé lăn qua lộn lại trên giường, căn bản chẳng nghe lọt tai.

Giang Tĩnh Uyên nhìn đồng hồ, trước giờ ngủ đâu chỉ cần dỗ nửa tiếng, một tiếng trôi qua rồi mà thằng bé vẫn tỉnh như sáo.

“Chu Thời Diệc, nếu con không chịu ngủ sẽ không cao được đâu đấy.”

Chu Thời Diệc lật người qua: “Chú ba, bao giờ chú mới dỗ con ngủ?”

Anh đã kể truyện cả một buổi tối, thế mà vẫn chưa gọi là dỗ ư?

Cho đến khi thằng bé leo xuống giường, dang tay đòi bế ra sân để dỗ ngủ, Giang Tĩnh Uyên mới suýt phát điên.

Thì ra mấy hôm trước ở căn nhà tại Bắc Thành, thấy Chu Vân Liêm bế con trai đi quanh sân, không phải vì con chưa kịp quen múi giờ nên mới dỗ ngủ như vậy, mà là ngày nào cũng thế.

Giang Tĩnh Uyên bế thằng bé đi vòng quanh sân hơn mười lượt, đến khi nhóc nằm rúc vào vai anh ngắm biển rồi mới lim dim ngủ.

Anh thở dài, nghĩ bụng: nếu cứ để Chu Vân Liêm nuôi dưỡng theo kiểu này, lớn lên nó tám chín phần sẽ thành một Chu Vân Liêm thứ hai, hoặc Lộ Kiếm Ba.

Anh tự nhủ, mai này con mình chào đời, anh tuyệt đối sẽ không chiều con vô nguyên tắc như thế.

Nhưng đến lúc thực sự làm bố, Giang Tĩnh Uyên đã chẳng còn nhớ những gì mình từng nghĩ về Chu Vân Liêm mấy tháng trước.

Sáng ngày năm tháng chín, trước khi Giang Tĩnh Uyên ra cửa, Chung Chước Hoa vẫn bình thường như mọi ngày.

Anh thay xong sơ mi, cúi xuống hôn cô một cái.

Chung Chước Hoa vừa tỉnh, định ngủ nướng thêm một lát.

Giang Tĩnh Uyên hỏi: “Trưa em muốn ăn món ở nhà hàng nào? Để anh đặt trước?”

Nhà bếp ở tầng một, mỗi khi đội bếp trưởng làm xong là rời đi, suốt thai kỳ ngoại trừ người nhà, không ai biết cô đang ở đây.

Chung Chước Hoa ôm lấy cổ anh: “Hôm nay em không muốn ăn rau, tự nhiên thèm mì canh cá, nhờ dì làm là được.”

“Được.” Giang Tĩnh Uyên lại hôn lên trán cô: “Hôm nay anh có buổi họp đàm phán, tối còn tiệc xã giao, sẽ cố về sớm. Ban ngày em buồn thì để tài xế đưa qua Thâm Thành đi dạo nhé.”

Chung Chước Hoa: “Không đi đâu, em vừa nhận được kịch bản, đầu năm sau sẽ quay, muốn ở nhà nghiên cứu trước.”

Mấy tháng nay anh kiên nhẫn dỗ dành, giờ cô cũng chịu bình thản trò chuyện cùng anh.

Giang Tĩnh Uyên đi rồi, Chung Chước Hoa định ngủ thêm nhưng không sao chợp mắt được, bụng bỗng thấy âm ỉ khó chịu.

Cô khẽ xoa bụng, hôm nay thai nhi đạp không rõ rệt.

Lòng dấy lên một nỗi bất an, cô vội vén chăn ngồi dậy, gọi cho thư ký Lý đặt lịch khám, hôm nay cô muốn đi khám thai

Thư ký Lý tưởng cô mang thai nên hay quên, bèn nhắc: “Thứ hai tuần tới mới đến lịch khám thai ạ.”

Chung Chước Hoa ngồi xuống sofa: “Tôi biết, nhưng thấy hơi khó chịu.”

Thư ký Lý không dám chậm trễ: “Tôi đặt ngay đây.”

Chưa kịp cúp máy, Chung Chước Hoa đã cảm giác có chất lỏng chảy ra, cúi nhìn thì thấy váy ngủ ướt đẫm, sofa cũng loang vệt.

“Thư ký Lý đừng cúp! Đừng cúp máy! Gọi cấp cứu ngay giúp tôi!”

“Phu nhân, chị sao vậy?” Thư ký Lý đã nhấc ống nghe bàn gọi số cấp cứu 999.

“Tôi bị vỡ ối rồi…” Chung Chước Hoa lẩm bẩm, “Nước ối vỡ rồi…” 

Đã thấy màu đỏ.

Cô hoảng loạn hét gọi quản gia, nước mắt lã chã rơi xuống. Cô biết vỡ ối nghĩa là gì, nhưng con cô mới bảy tháng thôi.

Rõ ràng cô không ăn uống bừa bãi, cũng không đi lại linh tinh, sao lại vỡ ối?

Cô khóc gọi điện cho Giang Tĩnh Uyên: “Giang Tĩnh Uyên, anh về ngay đi! Cứu con chúng ta được không?”

“Anh cứu con đi!”

“Nếu phải vào phòng mổ, lỡ như… lỡ như chỉ cứu được một người… Giang Tĩnh Uyên, em cầu xin anh, hãy cứu con trước có được không? Con bảy tháng vẫn có thể sống được mà, em xin anh đấy được không!”

“Vợ à, em và con sẽ ổn thôi, có anh ở đây.” Giang Tĩnh Uyên nghẹn giọng, “Anh đang trên đường đến viện, xe cấp cứu sắp đến nhà rồi. Anh đã chuẩn bị đội ngũ bác sĩ giỏi nhất, em đừng sợ, anh đợi em ở viện.”

“Giang Tĩnh Uyên, anh hứa với em đi! Cứu con chúng ta trước có được không?”

“Giang Tĩnh Uyên, anh nói gì đi!”

Ngay khoảnh khắc bị đẩy vào phòng mổ, Chung Chước Hoa gần như kiệt sức nhưng vẫn cố níu chặt tay Giang Tĩnh Uyên: “Anh không được bỏ mặc con. Giang Tĩnh Uyên nếu anh dám… giữa chúng ta coi như kết thúc.”

Ngoài phòng mổ, Giang Tĩnh Uyên chờ đợi dài đằng đẵng, nhận được thông báo nguy kịch của con và tin sản phụ băng huyết sau sinh.

Con gái anh chỉ hơn hai cân, chưa đầy ba cân*.

* Một cân bên Trung bằng 0.5kg.

Bác sĩ và anh quen biết, khuyên anh chuẩn bị tinh thần, những lời còn lại lại đều nuốt xuống.

Nước mắt Giang Tĩnh Uyên trượt dài, khẽ gật đầu: “Tôi… tôi có thể bế con gái mình không?”

“Vẫn đang cấp cứu.”

Mãi cho đến khi Chung Chước Hoa xuất viện, Giang Tĩnh Uyên vẫn chưa bế được con.

Trong thời gian đó, bệnh viện đã báo nguy kịch hai lần.

Chung Chước Hoa yếu ớt ngồi tựa lên ghế phơi nắng, theo thói quen đưa tay xoa bụng mới sực nhớ con đang nằm trong lồng ấp.

Giang Tĩnh Uyên nói với cô rằng con ổn, chỉ vì sinh non nên phải ở trong lồng ấp.

Nhưng trong lòng cô vẫn bồn chồn, luôn cảm thấy Giang Tĩnh Uyên đang che giấu điều gì đó.

Lúc này trong thư phòng, Giang Tĩnh Uyên ngồi thất thần gần nửa tiếng.

Anh nhìn màn hình máy tính mà chẳng biết mình đang xem gì.

Từ khi con gái chào đời, anh chưa từng đến công ty, không yên tâm về Chung Chước Hoa và con, cũng chẳng còn tâm trí làm việc.

Bệnh viện gần như không còn bao nhiêu hy vọng.

Anh vờ như không nghe hiểu, nhưng khi thấy con gái yếu ớt, anh không thể chấp nhận sự thật ấy.

Những ngày qua, anh đã tìm mọi cách, mời đến đội ngũ y tế hàng đầu, nhưng tình trạng của con vẫn chẳng khá hơn.

Anh không biết phải làm gì nữa.

Sợ Chung Chước Hoa phát hiện cảm xúc của anh khác lạ, từ khi cô xuất viện, phần lớn thời gian anh ở lì trong thư phòng, giả vờ rất bận rộn.

Điện thoại trên bàn vang lên, là cuộc gọi từ bệnh viện.

Giang Tĩnh Uyên hoàn hồn, vội vàng nghe máy.

Bác sĩ bảo anh đến một chuyến: “Không phải anh muốn bế con gái mình sao? Đến ôm con đi.”

“Ý gì cơ?” Giọng Giang Tĩnh Uyên run rẩy đến mức chính anh cũng không nhận ra.

Ý gì chứ?

Chẳng lẽ sợ anh không đến ôm, thì sẽ không còn cơ hội gặp con khi con còn có nhịp tim?

Nhưng bác sĩ thực sự không thể mở lời nói ra điều đó.

Mọi người đã cố gắng hết sức, giờ chỉ còn biết phó mặc số trời.

Điện thoại im lặng hồi lâu.

Bác sĩ nói: “Anh đến đi, tôi chờ anh.”

Giang Tĩnh Uyên không nhớ mình đã bước ra khỏi thư phòng ra sao, ra khỏi cửa nhà thế nào.

Cũng chẳng nhớ đã ngồi lên xe bằng cách nào, cả quãng đường tới bệnh viện đã nghĩ những gì, anh cũng không rõ nữa.

Xe chưa kịp đến nơi, điện thoại lại reo, bác sĩ bảo tạm thời đừng đến, đang cấp cứu.

Đây là lần thứ ba họ thông báo nguy kịch.

Giang Tĩnh Uyên không còn chút dũng khí và sức lực nào để bước tiếp về phía bệnh viện, đây là lần đầu tiên trong đời anh chọn cách trốn tránh một chuyện.

Anh có cảm giác chỉ cần mình không đến bế con, con sẽ vẫn mãi chờ anh.

Chỉ cần một tháng này anh không đến, có phải con gái sẽ qua được thời kỳ nguy hiểm hay không?

Tài xế hỏi: “Chủ tịch Giang, giờ đi đâu ạ? Về nhà hay là…?”

Giang Tĩnh Uyên phản ứng chậm hơn bình thường, một lúc sau mới đáp: “Cứ chạy loanh quanh đi.”

Lúc ra khỏi nhà anh còn nói với Chung Chước Hoa là tối có tiệc xã giao, giờ quay về thì quá sớm.

Đang thất thần nhìn ra ngoài cửa kính, điện thoại của thầy Ngu gọi đến.

Thầy Ngu bảo lựu trong vườn chín rồi, chua ngọt vừa miệng, chắc Chung Chước Hoa sẽ thích: “Tôi nhờ người mang cho cậu ít nhé.”

Giang Tĩnh Uyên: “Bây giờ cô ấy không ăn.”

Thầy Ngu: “Khẩu vị thay đổi nhanh thế? Mấy hôm trước anh còn bảo cô ấy chỉ muốn ăn lựu cơ mà.”

Đó là khi đứa bé vẫn còn trong bụng, giờ cô ấy chẳng còn muốn ăn hoa quả nào nữa.

Giang Tĩnh Uyên nhận được cuộc gọi của bạn thân lần tiếp theo là vào một tháng sau, lúc này thị trấn đã sang thu.

Thầy Ngu vui mừng báo tin: “Nhà mua xong rồi, sát bờ sông, sân còn rộng hơn cả nhà tôi. Chỉ chờ con cậu ra đời nữa thôi.”

Giang Tĩnh Uyên: “Con gái tôi trào đời rồi, hôm nay được 45 ngày, ngày mai tôi đi đón con xuất viện.”

Những ngày tháng đau khổ cuối cùng cũng trôi qua.

Từ hơn hai cân rưỡi, con gái đã lớn lên gần bốn cân.

Sáng sớm hôm sau, Giang Tĩnh Uyên lấy áo sơ mi và bộ vest mới, chuẩn bị đến bệnh viện đón con gái.

Chung Chước Hoa thức dậy với đôi mắt sưng húp, tối qua anh mới nói cho cô biết suốt 45 ngày qua con gái đã trải qua những gì.

Mọi người đều giấu, khiến cô cứ nghĩ con chỉ sinh non, vì yếu nên mới phải nằm trong lồng ấp.

Những ngày ấy, tin đồn về việc cô mang thai để ép cưới thỉnh thoảng lại xuất hiện trên báo, ngay cả ảnh cũ của Giang Tĩnh Uyên và mối tình đầu cũng bị phóng viên khui ra. Thế nhưng anh lại phản ứng rất dửng dưng, dường như chẳng để tâm.

Cô cho rằng anh thấy khó chịu khi nhắc đến chuyện cũ, nên khi anh đề nghị đặt tên con là Chung Ý*, cô đã từ chối.

*Chung Ý có nghĩa là yêu, thích.

“Anh không yêu em, em cũng không yêu anh, vậy đừng đặt tên này. Con cần có một cái tên của riêng mình.”

Anh vốn không có tâm trạng quan tâm.

Nhưng gọi là Chung Ức cũng không tệ.

Dù sao chẳng ai dám chắc sau này cô và Giang Tĩnh Uyên có thể mãi mãi bên nhau.

Chung Chước Hoa hít sâu rồi bước xuống giường tìm người.

“Giang Tĩnh Uyên?”

“Anh ở phòng quần áo.”

Anh đang cài khuy áo sơ mi.

Chung Chước Hoa tiến lại, ôm anh từ phía sau: “Em muốn cùng anh đi đón con.”

Giang Tĩnh Uyên: “Được.”

Cô lại ngập ngừng: “Thôi. Nhỡ có phóng viên, không dễ gì con mới vượt qua được, em không muốn con bị làm phiền.”

“Em ngồi trong xe, không xuống là được.”

“Vậy anh chờ em mấy phút!” Chung Chước Hoa vội đi rửa mặt, “Chồng ơi, anh giúp em chọn váy nhé.”

Đôi tay Giang Tĩnh Uyên khựng lại trên khuy áo, cuối cùng cô cũng chịu gọi anh như vậy.

Trước đây, dù trên giường anh đã tìm đủ cách, cô vẫn không chịu gọi.

Tám giờ, hai người lên đường đến bệnh viện.

Giang Tĩnh Uyên véo nhẹ má cô: “Em vẫn gầy quá, phải ăn nhiều hơn.”

“Chờ con về nhà, em sẽ ăn nhiều hơn.”

Hơn một tháng rưỡi qua, dù không phải lo lắng cho con gái như Giang Tĩnh Uyên, nhưng cô vẫn thấp thỏm lo lắng vì con không ở bên, ăn gì cũng không thấy ngon miệng.

Trên đường tới bệnh viện, Giang Tĩnh Uyên không ngừng tự nhủ phải vui vẻ, hôm nay là ngày hạnh phúc, lát nữa gặp con gái không được xúc động.

Nhưng khi đến bệnh viện, đón lấy đứa bé chỉ vỏn vẹn bốn cân nhưng kiên cường từ tay y tá, anh không sao kìm được nỗi nghẹn ngào.

Nhóc con vốn đang khóc, được anh bế vào lòng thì đột nhiên không khóc nữa.

Con gái ngơ ngác nhìn anh, cũng không biết có nhìn rõ hay không.

Giang Tĩnh Uyên khẽ hôn lên trán con gái: “Bảo bối, bố đây. Những ngày qua con có nhớ bố không?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận