Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 91.




Quản lý không biết Chung Chước Hoa đã chia tay, mãi đến hai tháng sau khi phim đóng máy, khác với thói quen trước kia là vội vã trở về thị trấn Giang Thành, lần này cô lại định ra nước ngoài nghỉ dưỡng.

“Đi cả nhà ba người à?” Quản lý vô tình hỏi.

Chung Chước Hoa chỉ đáp là mình cô đi.

“Khó khăn lắm mới được nghỉ, sao không ở bên Tiểu Ức?”

“Em cần yên tĩnh một chút, về rồi sẽ bù thời gian cho con.”

Quản lý tưởng cô chưa thoát vai: “Hay để Giang tổng đi cùng em, chị về trấn chơi với Tiểu Ức vài ngày.”

Trầm mặc một lát.

“Không cần đi cùng.” Chung Chước Hoa nói, “Em và Giang Tĩnh Uyên đã chia tay rồi.”

Quản lý ngỡ ngàng: “Bao giờ vậy?”

“Lâu rồi, tháng tư.”

Chung Chước Hoa nằm xuống ghế sofa nhắm mắt lại: “Chị cứ tự nhiên, em mệt rồi, muốn ngủ một lát.”

Phim đóng máy đã ba ngày, nhưng cô vẫn chìm trong nỗi buồn, chẳng biết vì chưa thoát khỏi vai diễn hay vì chính lòng mình đang rối bời. 

Quản lý ngồi lên tay vịn sofa, nhìn gương mặt phờ phạc kia mới hiểu ra vì sao tháng trước Chung Chước Hoa đã đón Tiểu Ức tới Thượng Hải ở hẳn một tuần.

Thì ra lúc ấy cô và Giang Tĩnh Uyên đã chia tay.

“Vì sao chia tay vậy, có thể nói không?”

“Anh ấy gặp Dương Gia Nguyện một lần.” 

Chung Chước Hoa kể lại đầu đuôi, ngừng lại một lát: “Có lẽ cũng có nguyên nhân từ phía em.”

Quản lý xoa thái dương cho cô: “Không phải lỗi của em, chỉ là dạo này em quá mệt mỏi, quá áp lực thôi.” 

Biết tính cô khó khuyên, chị nhẹ giọng: “Thôi thì chia tay cũng tốt, có thời gian tĩnh lại, đợi khi nào em thật sự biết mình muốn gì thì quyết định cũng chưa muộn.”

Chung Chước Hoa im lặng hồi lâu rồi nói: “Trước khi quen Giang Tĩnh Uyên, điều em muốn nhất là nổi tiếng, muốn đứng trên đỉnh hào quang, muốn chứng minh với bố mẹ rằng dù không học đại học, không theo lộ trình họ vạch sẵn, chỉ cần cố gắng em vẫn sống tốt được.”

“Sau khi quen anh ấy, có con rồi, điều em muốn nhất là trở thành một bà chủ, giành được càng nhiều lợi ích cho con, và chỉ mong con được hưởng trọn vẹn tình yêu thương của bố…”

Nói đến đây, cô nghẹn lời.

Quản lý không bình luận gì thêm, hiểu rằng cô có nói nhiều đi chăng nữa cũng không bằng để Chung Chước Hoa tự nhận ra. 

Chung Chước Hoa ngồi dậy, hai tay ôm đầu gối: “Hôm ấy em đau lòng đến mức dù có bao nhiêu tiền cũng không vui nổi.”

Lúc ấy chỉ muốn tránh xa nỗi đau, mà Giang Tĩnh Uyên chính là ngọn nguồn.

Những năm qua, cô và Giang Tĩnh Uyên tưởng chừng ngọt ngào bền chặt, ai ngờ anh vẫn không chút do dự đi gặp lại Dương Gia Nguyện. Với anh mà nói, đó là mối tình khắc cốt ghi tâm, chia tay không cam lòng, khi gặp lại sao lòng có thể không rung động? 

Cô không tin, khi nhận được cuộc gọi và gặp lại Dương Gia Nguyện, anh hoàn toàn không nhớ về những tháng ngày họ từng yêu say đắm? 

Cô ở nhà chờ anh về.

Còn anh lại mượn cớ công việc để gặp người cũ.

“Nếu anh ấy đừng nói yêu em, em đã chẳng hy vọng gì, chỉ hướng về tiền của anh ấy thì có lẽ dễ chịu hơn.”

Quản lý: “Em có thể thử nghĩ vậy cũng được. Nói lại thì, yêu làm được gì? Có ăn được đâu. Ngày nào Giang tổng không đưa tiền mới là ngày đáng khóc.”

Chung Chước Hoa bật cười.

Quản lý rót hai ly rượu vang: “Mừng phim đóng máy, chúc doanh thu bùng nổ!”

Mấy ngày nay trạng thái của Chung Chước Hoa không ổn, không cảm nhận được niềm vui khi đóng máy.

Quản lý lại cụng ly lần nữa: “Vì Tiểu Ức, em cũng nên vui lên. Đừng để rồi yêu không còn, tiền cũng không, đến con còn không có danh phận. Đừng trông mong đàn ông giàu thủ thân như ngọc cho mình.”.

“Nói thêm câu chắc em không thích nghe, chẳng phải trước đây Giang Tĩnh Uyên từng yêu Dương Gia Nguyện điên cuồng đó sao? Quay mặt đi không phải vẫn đi tìm em?” 

Lời không hay, nhưng sự thật là vậy. 

Chung Chước Hoa nghẹn ngào uống rượu vang.

Lúc này, ở trấn nhỏ. 

Tiểu Chung Ức cầm bình sữa cụng với bố: “Cạn ly! Cạn một ly! Cạn hai ly! Cạn chín ly!”

Giang Tĩnh Uyên bật cười, hôn lên má con gái: “Chín ly là bao nhiêu?”

“Là thật nhiều thật nhiều!” Tiểu Ức dựa trong vòng tay bố, bàn chân nhỏ giẫm lên cánh tay anh, ôm bình sữa tu ừng ực.

Giang Tĩnh Uyên lấy máy quay ghi lại khoảnh khắc này của con gái. 

Tiểu Chung Ức tưởng bố quay gửi cho mẹ nên vội bỏ bình sữa xuống, ghé sát vào ống kính: “Mẹ ơi, con yêu mẹ!” 

Một cảm xúc khó gọi tên lướt qua lòng Giang Tĩnh Uyên. Chia tay Chung Chước Hoa đã hơn hai tháng, không liên lạc, chẳng gặp gỡ. 

Anh nhìn con gái trong lòng: “Con nhớ mẹ à?” 

Tiểu Ức gật mạnh. 

Giang Tĩnh Uyên quay thêm một đoạn rồi đặt máy xuống, lau mồ hôi trên trán con. Mỗi lần uống xong một bình sữa, cô bé lại nóng toát mồ hôi: “Có mệt không?”

Chung Ức cười: “Mệt lắm ạ!”

Giang Tĩnh Uyên để bình sữa trống lên bàn, bế con gái ra ngoài, cầm theo ô che nắng. 

Trên đường sang nhà thầy Ngu, con gái ngủ thiếp đi trên vai anh. 

Miễn là trời không mưa, anh đều bế con đi như vậy để ru ngủ trưa.

Thầy Ngu nhận ô, chỉ vào sofa: “Đặt xuống xem sao, ngày nào cũng bế thế mệt lắm.”

Giang Tĩnh Uyên không nỡ: “Trước kia đâu phải chưa từng thử, đặt xuống là con tỉnh dậy khóc liền, sao lại làm con khóc.”

Thầy Ngu lắc đầu, chưa từng thấy ông bố nào nuông chiều con đến vậy. 

Giang Tĩnh Uyên ngồi xuống sofa, tháo giày cho con, để cô bé ngủ yên trong lòng. 

Thầy Ngu bổ nửa quả dưa hấu, đặt đĩa lên tay vịn: “Cậu định bế con bé đến mấy tuổi?”

Giang Tĩnh Uyên: “Con muốn để tôi bế đến mấy tuổi, tôi sẽ bế đến mấy tuổi.” 

Thật ra đâu bế được bao lâu nữa, trẻ lớn chút là không chịu để bố mẹ bế. Như con trai Chu Vân Liêm sáu tuổi đã chẳng cho ai bế rồi. 

Bởi vậy, anh quý trọng từng phút giây bên con, chẳng thấy phiền hà.

“Cậu và Chung Chước Hoa cứ vậy mà chia tay thật sao?”

Giang Tĩnh Uyên im lặng không đáp. 

Nếu không phải Thầy Ngu nghĩ cho đứa bé cũng chẳng buồn lo chuyện bao đồng: “Giờ con bé còn nhỏ, hai người dễ qua loa cho xong. Nhưng vài năm nữa, khi con hiểu chuyện hơn, cậu định tính sao?”

Giang Tĩnh Uyên: “Không có gì khó cả. Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ tìm người khác, cũng sẽ không có đứa con nào khác.”

Con gái đã quen với cảnh chỉ có hai bố con trong nhà, luôn nghĩ mẹ mình bận rộn nên không ở nhà được.

Thầy Ngu buột miệng một câu khiến người ta thấy nhói lòng: “Nhỡ đâu Chung Chước Hoa tìm người khác rồi, còn cậu cũng không định tìm ai khác à?”

Giang Tĩnh Uyên đang định cầm miếng dưa hấu, bỗng thấy chẳng còn vị gì, nghiêng đầu nhìn bạn: “Cậu tìm được cảm hứng sáng tác tranh chưa?”

Thầy Ngu: “…Cậu không cần lo chuyện tranh của tôi. Dù không có cảm hứng, tôi vẫn còn cổ phần ở Tập đoàn Kinh Hoà, cả đời này kể cả không vẽ ra thứ gì ra hồn cũng chẳng đến nỗi chết đói.”

Giang Tĩnh Uyên chỉ nghĩ tới việc mình sẽ không bao giờ tìm người khác, lại quên mất không hề nghĩ đến phía Chung Chước Hoa. Có lẽ tận sâu trong tiềm thức, anh mặc định rằng cô sẽ giống mình, vì con gái mà không lập gia đình lần nữa.” 

Nhưng nếu một ngày nào đó cô tìm được người mình thích, anh sẽ làm thế nào? 

Giang Tĩnh Uyên tự hỏi

Thầy Ngu gặng hỏi: “Nhỡ đâu cô ấy gặp được người mình yêu thì sao? Cậu tính thế nào?”

Giang Tĩnh Uyên: “Cô ấy sẽ không đâu.” 

Chắc cô sẽ không thực sự không cần anh và con gái.

Nhưng những khúc mắc giữa họ vốn khó lòng tháo gỡ. 

Cô luôn cảm thấy anh không yêu cô. 

Nhưng nếu không yêu, sao anh có thể làm nhiều điều đến vậy, thậm chí cùng cô chia cổ phần của Tập đoàn Kinh Hoà?

Thầy Ngu không nói thêm gì nữa, gối đầu lên sofa chợp mắt.

Treong lúc mơ hồ, tiếng chuông điện thoại bàn trong phòng khách đột ngột reo vang, anh giật mình, vội nhấc ống nghe. 

Chung Ức bị tiếng chuông làm giật mình, bàn tay nhỏ run lên. 

Anh ôm con chặt hơn, kề vào trán con: “Không sợ, có bố đây.”

Rất nhanh, Chung Ức lại nằm yên ổn trong vòng tay anh.

Thầy Ngu áy náy: “Quên rút dây điện thoại.”

Giang Tĩnh Uyên: “Không sao.” 

Chỉ cần có anh ôm, con bé sẽ không sợ hãi.

Thầy Ngu tiện tay cầm lấy ống nghe mà không nhìn màn hình hiển thị.

“Bảo Giang Tĩnh Uyên nghe điện thoại!” 

Thầy Ngu chưa kịp hỏi là ai, giọng nói quen thuộc của Chu Vân Liêm đã vang lên trong ống nghe.

Thầy Ngu: “Sao cậu biết cậu ấy ở nhà tôi?”

“Không phải cậu bảo dạo này cậu ta ở lại trấn à? Không ở nhà cậu thì còn ở đâu?” 

Suýt nữa thì lộ chuyện. 

Thầy Ngu bèn lảng sang chuyện khác: “Có chuyện gì gấp vậy?”

Chu Vân Liêm: “Khó nói rõ với cậu được, bảo cậu ta nghe máy đi.”

Thầy Ngu trả lời, liếc nhìn bạn mình. 

Giang Tĩnh Uyên chỉ tay về phía cô con gái đang ngủ nông, mới bị dọa giật mình, giờ mà nói chuyện chắc chắn sẽ tỉnh giấc. 

Thầy Ngu hiểu ý, nói vào ống nghe: “Chắc cậu ấy đang ngủ trưa, tôi đi xem thử.” 

Rồi đặt ống nghe sang bên, dựa trán tiếp tục lim dim.

Ước chừng đủ lâu, anh mới nhấc điện thoại lên, mặt không biến sắc: “Đúng là đang ngủ trưa. Người ta mới thất tình, để yên cho cậu ấy ngủ thêm đi.”

“…” Chu Vân Liêm vô cùng cạn lời: “Cậu ta tính thất tình đến bao giờ? Mấy năm rồi còn chưa thoát ra được? Đừng để đến lúc tôi có cháu bế rồi mà cậu ta vẫn còn thất tình đấy!”

Ngồi xa điện thoại nhưng Giang Tĩnh Uyên đoán cũng biết cậu bạn đang càu nhàu chuyện gì. 

Anh nhìn thời gian, càu nhàu cũng được khoảng ba phút rồi

Thầy Ngu nghe đến mức tai ong ong. 

Sợ có người gọi tới làm ồn nữa, anh dứt khoát để ống nghe sang bên, không dập lại.

“Vừa rồi tôi suýt nữa định bảo là cậu đang dỗ con ngủ.” Thầy Ngu nhìn cô bé đáng yêu đang cuộn tròn: “Cậu thật không định công khai sự tồn tại của Tiểu Ức sao?”

Giang Tĩnh Uyên khẽ cúi mắt: “Không định. Tin tức tiêu cực về Chung Chước Hoa chưa bao giờ dừng lại. Chúng ta hiểu cô ấy nên không để tâm đến những bài báo, cũng không quan tâm trên mạng nói gì về cô ấy. Còn người không hiểu thì sao?”

“Đợi Tiểu Ức đi học, bạn bè biết mẹ con bé là ai, gì cũng nói được?”

“Giờ cậu cũng hay lên mạng đấy thôi, trên diễn đàn mắng nhiếc đủ kiểu, cậu giải thích có ai tin không? Không có. Chung Chước Hoa dính tin đồn với nhiều người như vậy, lần nào cũng đính chính kịp thời, cậu thấy có bao nhiêu người tin?”

“Chỉ có tôi tin, chỉ có fan tin.”

“Còn thiên hạ muốn chửi thế nào vẫn chửi.”

“Nếu không phải vì tôi, cậu có tin lời đính chính của phòng làm việc cô ấy không?”

Thầy Ngu im lặng.

Giang Tĩnh Uyên nói tiếp: “Công khai rồi, từng lời nói từng cử chỉ của Tiểu Ức sẽ bị theo dõi, bị soi mói. Cậu bảo một đứa trẻ phải chịu đựng như thế nào?”

Anh chỉ mong con được lớn lên tự do, khoẻ mạnh. 

Tất nhiên anh cũng biết, con sẽ khó được tận hưởng những khoảnh khắc bình thường như gia đình ba người khác. 

Nhưng chỉ có thể chọn điều ít tổn thương hơn thôi. 

Những gì thiếu hụt, anh và Chung Chước Hoa sẽ bù đắp bằng tất cả tình yêu thương,

Anh sẽ không có thêm đứa con nào khác, dành trọn tình yêu cho con, cho con điều kiện vật chất tốt nhất, tôn trọng mọi quyết định của con.

Anh chợt nhớ ra: “À, Chu Vân Liêm gọi có việc gì không?”

Thầy Ngu: “Không.”

“Chỉ mải chửi tôi thôi à?”

“Không có, cậu ta cũng than vãn chuyện nhà mình.”

“…”

Giang Tĩnh Uyên khẽ cười, cúi nhìn con gái ngủ say, rút điện thoại gọi lại.

Trước khi con gái ngủ trưa, anh đã tắt chuông điện thoại, Chu Vân Liêm gọi nhỡ năm cuộc, chẳng trách lại gọi cho thầy Ngu tìm anh.

Một tay anh bế con, gọi lại

“Alo, chú ba, là con.”

Tiếng Chu Thời Diệc vang lên từ đầu dây bên kia.

Giang TĨnh Uyên thấp giọng hỏi: “Bố con đâu.”

“Bố con đang ở thư phòng, mẹ đang kiểm tra sổ sách.”

“Chú ba, chú tìm bố con có việc gì vậy?” 

Giang Tĩnh Uyên: “Chuyện công việc.”

Anh đang nói thì Tiểu Chung Ức dậy rồi.

Chung Ức mơ màng, ngơ ngác nhìn quanh không nhận ra đây là đâu. 

Giang Tĩnh Uyên hôn lên trán con, để điện thoại ra xa: “Muốn ngủ thêm không?”

Chung Ức dụi vào ngực bố, khẽ nói nhớ mẹ rồi.

Cô đưa tay đòi điện thoại: “Con muốn nói chuyện với mẹ.”

“Không phải mẹ, là anh trai.”

Chung Ức tưởng là anh Mẫn Đình nhà cô: “Con muốn nói với anh!” 

Đối phương chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, Giang Tĩnh Uyên không lo Chu Thời Diệc sẽ nói ra điều gì, để điện thoại áp vào tai con.

“Alô! Anh trai!”

Chu Thời Diệc chưa từng nghe giọng này: “Anh không phải anh trai em.”

Chung Ức ngây người, giọng lạ quá, không phải anh trai thì chắc là em trai rồi.

Chu Thời Diệc: “Em là ai vậy?”

Tiểu Chung Ức: “Chị là chị gái đây.”

Giang Tĩnh Uyên phì cười, lấy lại điện thoại: “Mau đưa điện thoại cho bố con.”

Chu Vân Liêm từ thư phòng bước ra, vừa bị vợ tra khảo sổ sách công ty, bắt ông thành thật khai báo.

Anh có gì không thành thật chứ? 

Lúc này anh thầm ngưỡng mộ Giang Tĩnh Uyên, một mình ăn no cả nhà không đói, rảnh rỗi lên núi nghịch nước.

“Có việc gì không?” Giang Tĩnh Uyên hỏi.

Chu Vân Liêm: “Tuần sau có một bữa tiệc, đi cùng tôi. Nhân tiện bàn về dự án ký hồi tháng tư.”

Giang Tĩnh Uyên lập tức từ chối: “Không rảnh.”

Chu Vân Liêm: “Đến thăm lão Ngu thì rảnh, dự tiệc thì không à?”

Những năm gần đây Giang Tĩnh Uyên chỉ tham gia hội nghị chuyên ngành, tránh lộ mặt tại các buổi tiệc riêng tư. Không phải vì bận, mà vì không muốn bị báo chí đồn thổi, nhắc lại chuyện anh khó quên tình đầu. 

Tham gia những hoạt động như vậy, đa phần mọi người đều dẫn theo nửa kia đi cùng, nếu anh thường xuyên xuất hiện một mình, họ sẽ lại đoán linh tinh rằng anh chưa quên được Dương Gia Nguyện.

Ngoài những tin đồn vô căn cứ ấy ra, trong giới có không ít phụ nữ theo đuổi anh, nếu gặp trong buổi tiệc, sẽ không tránh được việc phải khách sáo hàn huyên. Nhỡ có người đăng lên mạng, truyền thông lại thêm mắm thêm muối.

Anh không muốn để Chung Chước Hoa phải tức giận, ghen tuông.

Vậy nên dứt khoát không tham gia mấy hoạt động như vậy

Giang Tĩnh Uyên thẳng thừng: “Không rảnh.”

Chu Vân Liêm: “…Cậu bận cái gì suốt ngày thế?”

Đôi khi Giang Tĩnh Uyên cũng không nhịn được mà muốn khoe khoang: “Bận nuôi con.”

“Được rồi được rồi! Cậu cứ bận với mấy công ty đầu tư thiên thần đi, cứ ươm mầm mấy công ty của cậu cả đời đi!” 

Nói xong, Chu Vân Liêm tức tối dập máy.

Thấy bố cúp điện thoại, Chung Ức lí nhí: “Bố ơi, con muốn về nhà.”

“Không ở nhà bác chơi nữa à?”

“Không, về tưới hoa.”

“Không thể hôm nào cũng tưới, mai tưới nữa được không?”

Tiểu Chung Ức ôm chặt cổ bố: “Không được, không được!”

Giang Tĩnh Uyên chỉ đành bế con tạm biệt thầy Ngu. Con gái trồng mấy chậu hoa để tặng mẹ, ngày nào cũng tưới vài lần, mong đến khi mẹ về sẽ thấy hoa nở rực rỡ.

Về tới nhà, cô bé cầm bình xịt nhỏ, kiên nhẫn từng xịt giọt nước làm ướt lá. 

Cô bé ngồi xổm bên chậu hoa, vừa tưới vừa thì thầm những lời bí mật, mong chúng nhanh lớn.

Giang Tĩnh Uyên lặng lẽ ngồi trên ghế, nhìn con gái thật lâu rồi cầm điện thoại nhắn cho Chung Chước Hoa:

[Anh nhớ em. Còn em thì sao? Mấy tháng qua, có nhớ anh không? 

Nghe nói phim đóng máy rồi, tìm nơi nào đó để nghỉ ngơi thư giãn nhé. Con gái mình vẫn ổn, đừng lo lắng.]


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận