Cuộc Gặp Gỡ Rung Động – Mộ Tư Tại Viễn Đạo

Chương 46.




Ôn Ý vừa mới bước ra ngoài thì cửa phòng đã được kéo mở từ bên trong. Thẩm Tư Chu mặt không đổi sắc, thở không gấp, mời cô vào một cách rất tự nhiên.

Khó mà không khiến người ta nghi ngờ rằng anh đã đứng đợi sẵn ở cửa từ lâu.

Thẩm Tư Chu đoán được họ chắc chắn đặt phòng hai giường, mà phòng hai giường có thể ngắm biển đều nằm ở tầng 15, nên anh cũng đặt một phòng tương tự, không cách xa phòng bọn họ là mấy.

Sau khi vào phòng, Ôn Ý lập tức nằm xuống chiếc giường còn trống, kéo chăn đắp lại, nhắm mắt nói: “Ngủ đi, sáng mai em sẽ về phòng.”

Thẩm Tư Chu lại cố tình tìm đòn: “Sao giờ em lại qua đây?”

Ôn Ý làm bộ muốn xuống giường, nhưng lại bị cánh tay rắn chắc giữ lại, ép cô nằm lại giường. Thẩm Tư Chu cũng chui vào trong chăn, nằm bên cạnh cô, tự hỏi rồi lại tự trả lời: “Ừm, đến để ngủ cùng bạn trai.”

“Anh được ai cho phép nằm ở đây vậy?” Cô cũng nghiêm mặt hỏi lại.

“Bạn gái anh tốt bụng, đáng yêu, dịu dàng nhất trần đời, đã giúp thì giúp đến nơi đến chốn,” Thẩm Tư Chu vừa nịnh nọt vừa siết chặt vòng tay ôm eo cô, vùi mặt vào hõm cổ, trưng ra bộ dạng cho dù có bị đuổi cũng không chịu đi.

Ôn Ý nhịn không được cười bật ra tiếng, đã đến đây rồi thì cô cũng không so đo nữa, hơi nhúc nhích người: “Nóng quá, anh nới ra chút đi.”

Nghe vậy, Thẩm Tư Chu thật sự buông lỏng cánh tay đang ôm eo… một chút xíu, nhỏ đến mức gần như không cảm nhận được.

“Anh nhúc nhích đi chứ.” Ôn Ý không gỡ ra được, đành thúc giục.

“Anh nới rồi mà.”

“……”

Ôn Ý liếc xéo anh một cái, Thẩm Tư Chu lúc này mới miễn cưỡng dời người ra, kéo giãn khoảng cách một chút.

“Sáng mai bảy giờ gọi em dậy, em phải về phòng.”

Anh gật đầu: “Được.”

Ôn Ý lén trốn Hứa Lạc Chi ra ngoài, nên đêm ngủ không yên, cứ lo phải dậy sớm về phòng, che giấu sao cho hoàn hảo để không bị bạn thân trêu chọc.

Sáng sớm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ánh nắng ngoài cửa sổ chói mắt, Ôn Ý xoay người, lăn thẳng vào lòng Thẩm Tư Chu. Anh đã tỉnh, đang nghịch điện thoại. Cô dụi mặt vào ngực anh, giọng ngái ngủ hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Sáu giờ.”

Ôn Ý lẩm bẩm: “Sao anh dậy sớm vậy?” rồi lại không cưỡng nổi cơn buồn ngủ, ngủ tiếp.

Lần tiếp theo tỉnh dậy, trời đã sáng rõ. Cô dụi mắt hỏi lại: “Giờ là mấy giờ rồi?”

“Sáu rưỡi.”

“Sáu rưỡi á?” Ôn Ý ngước mắt nhìn anh, không thể tin nổi: “Em ngủ lâu vậy mà mới qua có nửa tiếng thôi à?”

Thẩm Tư Chu nghiêm túc gật đầu: “Ừ, do em ngủ sâu, nên cảm giác như lâu thôi.”

Ôn Ý lại liếc ra ánh sáng ngoài cửa sổ, nắng đã khá gắt, còn thấy hơi nóng hầm hập, cô bán tín bán nghi. Định với tay lấy điện thoại bên cạnh, nhưng bị Thẩm Tư Chu giữ lại, anh thuận thế ôm cô vào lòng, nói: “Đừng động nữa, ngủ đi, bảy giờ anh sẽ gọi.”

Cô bình thường phải tám giờ mới dậy, nếu giờ thật sự là sáu rưỡi thì lẽ ra cô sẽ buồn ngủ dí mắt, nhưng giờ lại không thấy buồn ngủ tí nào.

“Em cảm thấy không phải sáu rưỡi. Để em tự xem.” Ôn Ý lại nghiêng người định với lấy điện thoại.

Thẩm Tư Chu lại giữ tay cô: “Không cần xem, anh lại lừa em sao?”

“Có đấy.” Ôn Ý trừng mắt nhìn anh.

Thẩm Tư Chu mặt không chút hổ thẹn: “Sau này sẽ không nữa.”

Mặc cho Ôn Ý giãy giụa thế nào, anh vẫn nắm chặt tay cô, vẻ mặt thành thật vô tội. Cô thở dài một hơi, nhẹ nhàng nắm lại tay anh, nói nhỏ: “Thôi được, em tin anh. Em ngủ thêm chút nữa, anh nhớ gọi em.”

“Yên tâm, anh chắc chắn sẽ—”

Câu chưa nói hết, Ôn Ý đã nhân lúc anh lơ là, nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tay anh.

Tám giờ rưỡi.

“Thẩm Tư Chu!” Ôn Ý bật dậy, giận dữ gọi tên anh.

Đây mà là sáu rưỡi gì chứ? Cô đoán lần đầu tỉnh dậy chắc đã hơn bảy giờ rồi!

Thẩm Tư Chu phản ứng cực nhanh, nhảy xuống giường, đứng ở bên giường, mặt vô tội: “Anh chưa tỉnh hẳn, nhìn nhầm giờ thôi.”

“Tin anh cái quỷ gì!” Ôn Ý ném chiếc gối về phía Thẩm Tư Chu.

Thẩm Tư Chu bắt lấy chiếc gối, giả vờ như bị đánh rất mạnh, lùi lại hai bước, sau đó nghiêng người yếu ớt ngã xuống đất.

Ôn Ý thấy hành động và diễn xuất lố bịch của anh thì vừa tức vừa buồn cười: “Đồ thần kinh.”

Cô xuống giường đi giày, chuẩn bị lén lút quay về phòng mình, đánh cược xem Hứa Lạc Chi đã tỉnh chưa.

Vừa bước được một bước, cổ tay đã bị Thẩm Tư Chu nắm lấy. Anh ôm gối bằng một tay, ngẩng cằm lên nói: “Em không đỡ anh dậy à?”

Ôn Ý lười để ý đến anh, chuẩn bị tiếp tục bước đi, nhưng Thẩm Tư Chu cứ giữ chặt không buông, còn ngồi bệt dưới đất không chịu đứng lên như một đứa nhỏ.

Cô hết cách với anh, cúi người đỡ vai, thúc giục: “Nhanh lên.”

Thẩm Tư Chu cười rồi mượn lực đứng dậy, giả vờ không đứng vững, ngã vào người Ôn Ý, kéo cả hai cùng ngã xuống giường.

Ôn Ý vừa định ngồi dậy thì hơi thở ấm nóng đã phủ tới, những nụ hôn nhẹ rơi xuống cổ, cô khựng lại, chống khuỷu tay lên giường, ngửa nhẹ cằm.

Trên cổ cô có một nốt ruồi nhỏ, Thẩm Tư Chu dường như rất thích, theo nốt ruồi đó từ từ hôn xuống. Anh hôn rất nhẹ nhàng, rất kiên nhẫn, khiến người ta không nỡ cắt ngang. Mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại khẽ lướt qua làn da, mang theo cảm giác tê tê ngứa ngứa.

Hơi thở nóng rực đan xen, anh cọ xát thật lâu rồi khẽ thì thầm bên tai: “Lâu lắm rồi anh chưa hôn em.”

Câu nói này chất chứa đầy nỗi nhớ nhung, như đang nối tiếp lời hôm qua “nhưng mà anh nhớ em rồi.”

Chờ đến khi anh hôn thỏa rồi, Ôn Ý mới quay về phòng mình. Vừa bước vào, đã thấy Hứa Lạc Chi ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sofa, đang ung dung đọc sách.

“Về rồi à.” Cô ấy nhàn nhạt nói.

Thấy ánh mắt bạn thân nhìn sang, Ôn Ý cong môi cười khẽ hai tiếng: “Cậu dậy từ bao giờ vậy?”

“Vừa mới.”

Nếu Thẩm Tư Chu không giở trò dây dưa, thì cô vẫn còn kịp quay về, Ôn Ý thầm ghi thêm sổ nợ cho anh trong lòng, miệng giải thích: “Mình vừa nãy qua tìm Thẩm Tư Chu bàn xem nên đặt vé máy bay mấy giờ.”

Hứa Lạc Chi khẽ “à” một tiếng, ánh mắt trêu chọc nhìn cô: “Không phải là đêm qua đã qua bàn bạc rồi à?”

“Tất nhiên là không rồi.” Ôn Ý đáp rất bình thản, dù sao lúc cô tỉnh lại cũng chưa được bao lâu, không ai xác minh được cô đã ra ngoài lúc nào.

Hứa Lạc Chi gật đầu, thu hồi ánh mắt rồi lật sang trang sách mới, vừa như lơ đãng vừa như có ý nói: “Mình tỉnh dậy hai lần vào lúc rạng sáng.”

“……”

Ôn Ý không nói thêm gì nữa, quay người đi vào phòng tắm rửa mặt thay đồ.

Dọn dẹp hành lý xong xuôi, cô nói: “Tí nữa tụi mình về Thâm Thành cùng Thẩm Tư Chu, để anh ấy lái xe. Hôm nay chắc cũng không đi chơi đâu được nữa, tối nay mình sẽ về Giang Thành.”

Hứa Lạc Chi đứng dậy khỏi ghế sofa, hỏi: “Cậu đã suy nghĩ kỹ hết rồi?”

“Ừ, suy nghĩ kỹ rồi.”

“Kể cả chuyện tình cảm với Thẩm Tư Chu?” Hứa Lạc Chi lo bạn thân chưa nghĩ thấu đáo. Cô đã từng trải qua chuyện tình cảm nên có phần nhắc nhở: “Cậu ta là thiếu gia của tập đoàn Cảnh Thuận, người nhà có thể không can thiệp chuyện yêu đương, nhưng hôn nhân thì chưa chắc tự do.”

Hiện giờ hai người họ mới yêu chưa lâu, chuyện kết hôn có lẽ còn xa, nhưng Ôn Ý và Thẩm Tư Chu đều là kiểu người kiên định, đã chờ từ thời cấp ba đến bây giờ, sau này có lẽ sẽ không đổi người khác.

“Mình biết mà.” Ôn Ý cười rất dịu dàng, đáp lại cũng rất đương nhiên: “Nhưng đó là chuyện anh ấy phải giải quyết, tại sao mình lại phải biến vấn đề của anh ấy thành nỗi lo của mình chứ.”

Từ đầu đến cuối, điều Ôn Ý để tâm nhất là việc Thẩm Tư Chu từng lừa dối cô. Còn về thân phận của anh có ảnh hưởng gì đến tương lai hai người hay không, thì đó không phải là điều cô nên bận tâm.

Nếu hiện tại Thẩm Tư Chu đang làm CEO ở Cảnh Thuận, có lẽ cô sẽ do dự. Nhưng nếu như vậy thì cũng chỉ vì anh đã chọn con đường an phận, chứ không phải vì anh có quyền lực hay địa vị cao. Huống hồ gì, Thẩm Tư Chu đang làm công việc anh thích, thân phận của anh là một kiến trúc sư, là do chính anh lựa chọn.

“Cậu nhìn rõ mấy chuyện này hơn cả mình.” Hứa Lạc Chi cũng mỉm cười.

Ôn Ý hiểu ý trong lời của cô. Bạn trai của Hứa Lạc Chi có gia thế cũng tương tự Thẩm Tư Chu, nên trước giờ cô luôn do dự về chuyện tình cảm của mình, mãi không dám quyết định.

“Vì cậu đã ở trong cái giới đó quá lâu rồi, gặp nhiều đàn ông và mối quan hệ tồi tệ, nên đương nhiên nghĩ nhiều.” Ôn Ý nhẹ nhàng an ủi: “Mình chỉ cần sống tốt phần của mình, những điều khác cứ xem như quà tặng của ông trời.”

“Được, xem như quà tặng.”

Hai cô gái kéo vali ra khỏi phòng, Thẩm Tư Chu đã đứng đợi sẵn ở hành lang, vừa nghe thấy tiếng động liền bước nhanh tới, đón lấy hành lý từ tay Ôn Ý, tiện miệng hỏi: “Sao lâu vậy?”

“Đang nói xấu cậu đấy.” Hứa Lạc Chi trả lời thẳng, ngẩng đầu nhìn anh.

Tính ra họ đã tám năm không gặp. WeChat của Hứa Lạc Chi là do Thẩm Tư Chu nhờ anh trai mình tìm bạn trong giới để xin được. Người phụ nữ trước mặt vẫn giống trong ký ức của anh, lạnh nhạt, khó gần. Anh khẽ rên một tiếng rồi nói: “Vậy chắc chắn là lỗi ở tôi, tôi sẽ nghiêm túc kiểm điểm.”

“Ý thức cũng khá đấy.”

“Phải rồi, trước mặt MC Hứa thì tôi đâu dám l* m*ng.” Thẩm Tư Chu nói lời nịnh không tiếc miệng, tâng bốc bạn thân của bạn gái hết cỡ.

Hứa Lạc Chi bật cười lắc đầu, bước lên phía trước. Thẩm Tư Chu mới ghé sát tai Ôn Ý, thấp giọng căng thẳng hỏi: “Nói xấu gì anh thế?”

“Anh đoán xem.”

Anh kéo nhẹ vạt áo, làm nũng: “Nói đi mà.”

“Nói anh là món quà mà ông trời ban cho em.” Ôn Ý đáp nhanh rồi chạy đến khoác tay Hứa Lạc Chi.

Thẩm Tư Chu nhìn bóng lưng cô, khóe miệng không nhịn được cong lên, kéo vali đuổi theo.

Họ ăn trưa ở một nhà hàng ven biển xong thì lái xe quay về Thâm Thành. Xe là của Hứa Lạc Chi, Thẩm Tư Chu lái đến khu chung cư của cô, nói: “Cảm ơn mấy ngày nay đã chăm sóc cho Ý Ý.”

Lông mày Hứa Lạc Chi khẽ nhíu, giọng lạnh nhạt:

“Cậu thấy mình có tư cách nói câu đó với tôi à?”

“Có chứ, dù sao cũng là tôi chọc giận khiến Ý Ý bỏ đi, tôi đáng bị mắng.” Thẩm Tư Chu nhanh chóng đổi giọng, lấp l**m câu chuyện.

Hứa Lạc Chi nghe mà chẳng tìm được lời để phản bác, gật đầu: “Được rồi, vậy tôi nhận câu cảm ơn này.”

Vì còn vài tiếng nữa mới đến giờ bay và có Thẩm Tư Chu đi cùng, Hứa Lạc Chi không tiễn Ôn Ý ra sân bay, mà nói lời tạm biệt ngay tại đây: “Nhớ chăm sóc bản thân. Nếu không vui, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm mình.”

Câu này cũng là nói cho Thẩm Tư Chu nghe. Ôn Ý mỉm cười đáp: “Cậu cũng vậy, trước khi về Giang Thành phải nói cho mình biết đấy.”

“Ừ.”

Hứa Lạc Chi lại liếc Thẩm Tư Chu một cái, ánh nhìn đầy cảnh cáo, anh giơ tay làm tư thế đầu hàng: “Bảo đảm không có lần sau.”

“Tốt nhất là vậy.” Cô lạnh nhạt nói.

Ôn Ý tiến lên ôm bạn thân một cái, thì thầm bên tai: “Đừng chỉ lo cho mình, cậu cũng phải chăm sóc bản thân, nghĩ nhiều cho mình một chút, đừng lo nghĩ chuyện không đâu.”

Hứa Lạc Chi mỉm cười: “Mình biết rồi.”

Sau khi hai người chia tay, Thẩm Tư Chu nắm tay Ôn Ý rời khỏi khu chung cư, nói: “Nhân lúc còn thời gian, anh dẫn em đến một nơi.”

Ôn Ý đoán: “Trường cấp ba Thâm Thành à?”

“Không phải.”

Trường cấp ba Thâm Thành không phải nơi anh thích hay có thể khiến anh nhớ nhung. Thẩm Tư Chu đón taxi, nói tên địa điểm.

Thành phố này không lớn, lại không phải giờ tan tầm, đường phố thông thoáng. Chẳng mấy chốc họ đã đến nơi, một công viên.

Thẩm Tư Chu dắt cô vào trong, bên trong có một hồ nước, bên bờ đậu một hàng thuyền nhỏ dành cho khách du lịch.

Họ gửi hành lý, mua vé lên thuyền. Thẩm Tư Chu cầm tay lái, thành thạo đạp tới phía trước. Ôn Ý dựa người lên lan can, vươn đầu nhìn ngắm phong cảnh hai bên.

Công viên ít người, nên rất yên tĩnh. Trên mặt hồ chỉ có mỗi chiếc thuyền của họ, bên bờ là hàng cây xanh rợp, sau lưng cây là một tòa tháp cao, phản chiếu xuống mặt nước.

Khi chèo ra khu vực rộng rãi hơn, Thẩm Tư Chu dừng lại, ngả người tựa lên ghế, hai tay đặt sau gáy gối đầu: “Chính là chỗ này.”

Chiếc thuyền mất lái, lững lờ trôi trên mặt hồ, cảnh vật trước mắt cũng theo chuyển động của thuyền mà thay đổi. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi ẩm của nước, mát mẻ dễ chịu.

Ôn Ý cười nói: “Anh chọn chỗ cũng khéo đấy.”

“Chỗ này gần nơi anh ở. Cuối tuần anh thường chạy đến đây để trốn.” Thẩm Tư Chu nói.

Năm lớp 12 học hành căng thẳng, anh không muốn làm quen thêm ai ở trường, ba mẹ thì không cho dùng điện thoại. Khi thấy tâm trạng bức bối, anh lại chạy đến đây ngồi một lát. Công viên này là nơi duy nhất ở Thâm Thành khiến anh lưu luyến.

Bây giờ dù công việc bận rộn, nhưng anh có Ôn Ý, có Tống Trừng Nhượng, cuộc sống đã tốt hơn thời cấp ba rất nhiều. Mà anh biết, Ôn Ý sẽ thích nơi này.

Anh muốn chia sẻ với cô.

Quả nhiên, Ôn Ý rất thích. Cô nhắm mắt lại, yên tĩnh tận hưởng gió thổi, hiếm khi cảm thấy tâm hồn bình lặng đến vậy.

Một lúc sau, mặt trời ngả về phía tây, mây mù dần tan, ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá rơi xuống mặt hồ, tạo nên những gợn sóng lấp lánh như những vụn vàng, vừa rực rỡ vừa mê hoặc.

Ôn Ý vươn tay ra ngoài thuyền, một tia sáng rơi lên tay cô, cô phấn khích gọi Thẩm Tư Chu: “Anh mau nhìn nè, em bắt được ánh sáng rồi!”

Tia sáng hoàng hôn xuyên qua mây mù rơi xuống một bên mặt trắng ngần của cô, nhuộm một mảng vàng đỏ, hòa với chiếc váy đỏ dài cô mặc hôm nay. Mái tóc lòa xòa theo gió bay bên tai, càng khiến cô thêm dịu dàng rực rỡ, khiến người ta không thể rời mắt.

“Anh thấy rồi.” Ánh mắt Thẩm Tư Chu dừng lại trên khuôn mặt cô.

“Rất đẹp.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận