Không khí trong phòng khách lập tức trở nên ngưng trệ, Lý Tố Thanh và Lý Ngọc Hoa tròn mắt nhìn hai người bọn họ. Ngay cả Ôn Ý và Tống Trừng Nhượng cũng bị hai tiếng “mẹ” đột ngột làm cho ngẩn ra.
Là Lý Tố Thanh mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí lúng túng: “Con vừa gọi gì thế? Có phải dì nghe nhầm không?”
Thẩm Tư Chu không phủ nhận, vẻ mặt điềm nhiên giải thích: “Dì ạ, xin lỗi, con vừa nghĩ đến chuyện công việc, buột miệng nói nhầm.”
Lý Tố Thanh hoàn toàn không để bụng, phất tay cười tươi: “Không sao, không sao, có gì mà nhầm. Dì cứ coi như con gọi sớm một chút cũng được.”
Thẩm Tư Chu nhếch môi cười nhẹ, chuyện cứ thế mà lướt qua.
Mọi ánh mắt lại đồng loạt đổ dồn về phía Tần Tư Nịnh, ngay cả Lý Ngọc Hoa cũng khó hiểu nhìn cô.
“Dì à, con là…” Cô không dám nhìn vẻ mặt của Tống Trừng Nhượng, cũng không thể quay đầu cầu cứu Ôn Ý, cố cười gượng: “Con cảm thấy dì rất thân thiện, giống như mẹ con vậy, nên gọi nhầm thôi ạ.”
Ôn Ý lập tức tiếp lời, giúp cô bạn thân giải vây: “Phải đó bá à, mẹ của A Nịnh lâu rồi không quay về, giờ thấy bá gần gũi thân thiện, nên nhất thời nói nhầm thôi.”
“Đúng đó, dì à… à không, dì Lý, xin lỗi ạ, con nói nhầm.”
Tần Tư Nịnh càng nói càng nhỏ, cúi gằm đầu như muốn chui vào ghế sô pha trốn.
Tống Trừng Nhượng không nhịn được bật cười khẽ, che miệng hắng giọng, nói: “Anh đi nấu cơm đây.”
Tần Tư Nịnh thực sự không còn mặt mũi nào ngồi đó, vội nói “con giúp một tay” rồi nhanh chóng chạy vào bếp trốn.
Ôn Ý mặc dù rất muốn chọc bạn vài câu, nhưng cũng hiểu cần cho họ chút thời gian riêng, không đến quấy rầy, mà ở lại trò chuyện với dì.
Lý Ngọc Hoa từng sống ở Giang Thành một thời gian, đó là khi Tống Trừng Nhượng học cấp ba, họ thuê phòng gần trường để tiện ôn thi đại học.
Nhưng khi ấy hầu như chỉ lo học, không có thời gian đi đâu, nên Ôn Ý định cuối tuần sẽ dẫn họ ra ngoài chơi.
Đang nói đến kế hoạch thì có ai đó khẽ cào tay cô. Ôn Ý cúi đầu nhìn tay mình, rồi liếc sang Thẩm Tư Chu bên cạnh, người đang ngồi ngay ngắn trò chuyện với Lý Tố Thanh, mắt cũng không nhìn sang cô lấy một lần.
Cô tiếp tục nói chuyện với bác gái về các địa điểm du lịch ở Giang Thành: “Ngày mai con dẫn bá đi chỗ đó nhé, phong cảnh đẹp lắm, đạp xe cũng tiện…”
Tay cô lại bị nhéo một cái. Ôn Ý ngưng lời, lại nhìn Thẩm Tư Chu. Vẫn là dáng vẻ nghiêm chỉnh, như thể hoàn toàn không liên quan gì.
“Gì thế?” Lý Ngọc Hoa thắc mắc.
“Có con côn trùng đen thui xấu xí bay vào tay con.” Ôn Ý trả lời rất tự nhiên.
Thẩm Tư Chu: “…”
Ôn Ý không thèm để ý nữa, tiếp tục nói về kế hoạch ngày mai, mặc kệ Thẩm Tư Chu có trêu chọc thế nào cũng không phản ứng.
Cho đến khi Tống Trừng Nhượng nấu xong gọi mọi người ăn cơm, Ôn Ý vừa đứng dậy, liền “vô tình” giẫm lên chân Thẩm Tư Chu. Anh vừa định đứng lên thì đau đến hít một hơi lạnh, ngồi bệt lại ngay xuống sofa.
Lý Tố Thanh quay đầu: “Tư Chu sao thế?”
Trong ánh mắt đầy cảnh cáo của Ôn Ý, Thẩm Tư Chu yếu ớt nói: “Chân bị chuột rút ạ…”
Ôn Ý bật cười khúc khích, Lý Tố Thanh cũng mỉm cười nói: “Chắc do ngồi lâu đấy, đứng dậy vận động là ổn thôi.”
“Dạ, dì cứ đi trước ạ, con không sao.” Anh lễ phép đáp.
“Ôn Ý, con đỡ Tư Chu một tay.” Lý Tố Thanh căn dặn rồi đi vào bếp.
Ôn Ý chỉ khẽ đá mũi giày anh: “Đừng diễn nữa, đứng lên.”
“Ý Ý, đỡ anh đi.”
Thẩm Tư Chu cố ý bắt chước giọng điệu dịu dàng của Lý Tố Thanh, chỉ là âm cuối kéo dài hơn, tay cũng níu lấy cô không chịu buông.
“Đẹp mặt lắm!” Cô bật cười.
Thẩm Tư Chu lắc tay cô, giọng năn nỉ: “Giúp một chút mà.”
Ôn Ý thở dài bất lực, nắm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng kéo anh đứng dậy.
“Mai anh cũng đi, 9 giờ tới đón mọi người.” Anh nói.
Ôn Ý vốn không định cho Thẩm Tư Chu đi cùng. Một là công việc anh bận rộn, hiếm khi được nghỉ, nếu theo họ đi chơi chắc chắn sẽ mệt mỏi. Hai là anh vẫn chỉ là bạn trai, không cần quá nhiệt tình như vậy.
“Em đã đồng ý chưa?”
“Anh nghe thấy trong lòng em nói đồng ý rồi.” Thẩm Tư Chu cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, khiến Ôn Ý giật mình, vội nhìn về phía bàn ăn.
Khoảng cách từ sofa đến bàn ăn khá gần, chỉ có chiếc tủ dài chắn ở giữa. May mà mọi người còn đang bận dọn đồ ăn, không ai chú ý đến họ.
“Em chưa nói mà.” Cô thì thầm, lùi lại kéo giãn khoảng cách, sợ anh lại hôn tiếp.
Thẩm Tư Chu nhướng mày: “Nếu em không đồng ý, thì anh sẽ…”
Anh lại kéo cô vào lòng, Ôn Ý hạ giọng đe: “Anh dám!”
“Dám chứ.” Anh cười.
Ôn Ý biết anh thật sự dám làm, đừng nói là khi không ai nhìn, dù có bị Lý Tố Thanh và mọi người nhìn chằm chằm, anh cũng dám đường hoàng mà hôn cô.
Thẩm Tư Chu từ từ nghiêng người sát lại, khiến cô căng thẳng không chịu nổi, có cảm giác như đang vụng trộm yêu đương ngay dưới mí mắt người lớn.
Giọng nói trầm thấp đầy ý cười vang bên tai: “Anh có làm gì đâu. Chính cái vẻ mặt như ăn trộm của em mới khiến các dì sinh nghi đấy.”
“…”
Ôn Ý tức tối, giẫm mạnh lên chân anh một cái nữa, giật tay ra rồi đi thẳng về phía bàn ăn.
Tống Trừng Nhượng vẫn giữ nguyên tắc “ăn không nói”, Tần Tư Nịnh không dám mở lời bừa bãi, Lý Ngọc Hoa cũng yên lặng dùng bữa. Trên bàn chỉ có mỗi Lý Tố Thanh trò chuyện, hỏi han Ôn Ý về công việc gần đây.
“Ý Ý này, mẹ nghe Tư Chu nói con sắp được chính thức vào biên chế?”
Ôn Ý thấy thật khó hiểu. Cô rõ ràng đã kể chuyện này với mẹ mình, sao lại thành ra “nghe Tư Chu nói”? Cô đáp:
“Con làm đủ ba tháng rồi, thứ Hai tuần tới trình bày báo cáo tổng kết, xong là chuyển chính thức luôn.”
“Vậy lương của con chắc sẽ tăng rồi hả?” Lý Tố Thanh vui mừng hỏi tiếp: “Có phải cao hơn công ty trước kia của con không?”
Ôn Ý không trả lời ngay, đang hồi tưởng mức lương ở công ty Mộ Tín trước đây.
Hai công ty có cấu trúc lương khác nhau. Ở Cảnh Thuận thì lương cứng và phúc lợi tốt hơn, còn ở Mộ Tín thì thưởng hiệu suất và thưởng cuối năm rất hậu hĩnh, sau này còn có thể nhận thêm hoa hồng nếu tự dẫn dắt dự án.
“Cũng xêm xêm thôi ạ, con làm ở công ty mới chưa lâu.” Ôn Ý trả lời khéo léo.
Tống Trừng Nhượng bất ngờ lên tiếng, nhân cơ hội khuyên: “Cả một tập đoàn niêm yết mà đãi ngộ keo kiệt như vậy, chi bằng quay về Mộ Tín cho rồi.”
Thẩm Tư Chu ngồi bên cạnh lập tức tỏ vẻ “tôi vô can”, gật gù tán thành: “Nếu Ý Ý chịu quay lại thì Mộ Tín cũng rất hoan nghênh.”
Lý Tố Thanh nghe mà không hiểu mấy chuyện trong đó, bèn hỏi: “Có thể quay lại thật à?”
“Không được.” Ôn Ý vội lên tiếng trước khi Tống Trừng Nhượng nói gì: “Cảnh Thuận không bận như Mộ Tín, mà lương lại tương đương vậy là tốt rồi. Nếu giờ con còn làm ở Mộ Tín, chắc chẳng có thời gian ăn cơm cùng mọi người, càng không có thời gian đi chơi ngày mai.”
Cô giải thích như vậy, Lý Tố Thanh cảm thấy Cảnh Thuận rõ ràng phù hợp hơn. Ôn Ý nói tiếp:
“Hơn nữa, A Nịnh đã giới thiệu cho con mấy bên khách hàng, bây giờ con làm trung gian, nhận hoa hồng cũng kha khá.”
“Vậy à? Thế thì A Nịnh đúng là có công lớn, dì cảm ơn con nhiều nhé.” Lý Tố Thanh cười nói.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tần Tư Nịnh. Cô mỉm cười: “Không có gì đâu dì ạ, con với Ý Ý là bạn thân, mà cũng là do cô ấy giỏi giang thôi.”
Ôn Ý nói tiếp: “A Nịnh cũng rất giỏi mà, vừa biết thiết kế vừa biết lập chiến lược, còn quản lý công ty gia đình rất tốt nữa.”
Lý Tố Thanh và Lý Ngọc Hoa liền hùa theo khen ngợi, nỗi lúng túng ban nãy của Tần Tư Nịnh hoàn toàn tan biến. Cô cảm kích nhìn Ôn Ý, chớp mắt phải một cái, hai người liếc nhau cười.
Không khí trên bàn ăn bắt đầu trở nên náo nhiệt, Ôn Ý cũng thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Nhưng lúc này, bàn tay trái đặt trên đùi của cô bất ngờ bị ai đó nắm lấy.
Ban đầu chỉ là vuốt nhẹ mu bàn tay, cô không để tâm, nhưng ngay sau đó, đầu ngón tay anh lướt dọc lòng bàn tay cô, nhẹ nhẹ, ngưa ngứa.
Cô quay đầu liếc nhìn, Thẩm Tư Chu vẫn cúi đầu ăn, vẻ mặt ung dung như chẳng có gì xảy ra.
Lại là cái vẻ bình tĩnh giả tạo đó!
Cô dùng đầu ngón tay bấm vào mu bàn tay anh, nhưng Thẩm Tư Chu làm như không có cảm giác gì, vẫn thản nhiên.
Ôn Ý định bấm mạnh thêm chút nữa, nhưng móng tay cô để dài chưa cắt, hơi nhọn, sợ làm đau anh thật, đành gỡ tay anh ra.
Nhưng Thẩm Tư Chu lại áp sát tiếp, cô lùi một bước, anh lại nắm lấy lần nữa. Cô dứt khoát đặt tay lên mặt bàn, nhưng mu bàn tay lập tức bị bàn tay ấm áp của anh phủ lên.
Cô tức muốn trợn mắt nhìn anh, nhưng vừa ngẩng đầu thì liền bắt gặp vô số ánh nhìn: có ánh mắt từ ái, có ánh mắt trêu chọc, lại có cả ánh mắt mập mờ.
“……”
Đây đâu còn là yêu đương vụng trộm dưới mí mắt người lớn nữa, mà là đường đường chính chính rồi.
Ôn Ý lặng lẽ rút tay về, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của Tần Tư Nịnh, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Tống Trừng Nhượng công việc bận rộn, thời gian quý giá, mà người lớn thì ngủ sớm, nên bữa tối vừa kết thúc không lâu, họ đã chuẩn bị ra về.
Bất ngờ, Thẩm Tư Chu nói: “Ý Ý, em còn một dự án chưa làm xong đúng không? Cần dùng máy tính à?”
“Em đâu có…”
Không để Ôn Ý kịp giải thích, dì Lý Tố Thanh đã lên tiếng: “Công việc chưa xong à? Vậy con cũng về nhà đi, công việc là quan trọng nhất.”
Lúc này cô mới nhận ra dụng ý của Thẩm Tư Chu, liền mỉm cười nói: “Không cần đâu ạ, dự án của con không gấp.”
Anh điềm nhiên “ừ” một tiếng, rồi tiếp tục: “Nếu không gấp thì mai anh ghé nhà em một chút, mang máy tính qua giúp em nhé.”
Lý Tố Thanh hỏi: “Vậy có phiền cháu không?”
“Không phiền đâu ạ, ngày mai cháu sẽ cùng Ý Ý dẫn các dì đi chơi.”
“……”
Ôn Ý thật sự không ngờ, đích đến của “chiêu trò” lại là chỗ này, vài câu qua lại, đã tự tiện quyết định chuyện ngày mai, cứ như thể hai người đã bàn bạc với nhau từ trước.
Sau khi tạm biệt Lý Tố Thanh và Lý Ngọc Hoa, Ôn Ý tiễn mọi người xuống lầu. Tần Tư Nịnh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, lẩm bẩm với cô:
“Hôm nay mình thể hiện dở quá, dì ấy có thấy mình bị vấn đề không? Tiêu rồi tiêu rồi, chắc chắn dì nghĩ mình bị thần kinh rồi, không thích mình đâu.”
“Không đâu, cậu trông rất dễ thương mà.”
Ôn Ý an ủi.
Tần Tư Nịnh bĩu môi đầy u sầu: “Chỉ khi bí từ khen người ta mới dùng chữ ‘dễ thương’ thôi.”
Ôn Ý bị nghẹn lời trong chốc lát, đành thuận theo tính cách của cô bạn, nói ngược lại để động viên: “Cậu là đại tiểu thư nhà họ Tần cơ mà, lấy lại tự tin đi. Bá mình thì là gì chứ? Cho dù bà ấy không thích cậu thì đã sao nào?”
“Cậu nói vậy… không hay lắm đâu.”
Ôn Ý đau đầu, không biết làm gì khác, bèn gọi Tống Trừng Nhượng. Tần Tư Nịnh lập tức ngồi thẳng lưng, hắng giọng rồi nói với khí thế đầy mình: “Đúng vậy, cậu nói rất có lý.”
“……”
Tống Trừng Nhượng ngơ ngác quay sang nhìn cô. Ôn Ý phải kéo ông anh họ sang một bên, hỏi:
“Anh với A Nịnh sao vậy?”
“Ý em là sao?” Anh cau mày.
“Anh làm cậu ấy giận rồi đấy.” Ôn Ý nói.
Tống Trừng Nhượng cực kỳ bối rối, giải thích:
“Em hiểu lầm rồi, anh không làm gì khiến cô ấy giận cả.”
Cô hít sâu một hơi, nói thẳng: “Chính là anh làm cậu ấy giận, đừng hỏi tại sao, trên đường về anh dỗ cậu ấy là được.”
Cuối cùng Tống Trừng Nhượng không hỏi thêm hay phản bác gì, gật đầu: “Ừ.”
Tiễn họ rời đi xong, ánh mắt Ôn Ý lập tức chuyển sang Thẩm Tư Chu, anh đứng dựa vào xe, hai tay đút túi, dáng vẻ lười nhác, mà câu nói ra lại mang đầy ấm ức:
“Cuối cùng cũng nhớ đến anh rồi à?”
“Từ ‘cuối cùng’ đó dùng không đúng đâu.” Ôn Ý bước đến nói: “Còn ai tồn tại rõ ràng hơn anh chứ?”
Cả buổi tối toàn giở trò tay chân!
Thẩm Tư Chu hình như cũng nhớ lại mấy chiêu mình dùng lúc nãy, không nhịn được cười: “Nói cũng đúng.”
Ôn Ý nhắc chuyện ngày mai: “Anh thật sự muốn đi sao? Hiếm hoi lắm mới được nghỉ hai ngày, không ở nhà nghỉ ngơi à?”
“Không cần. Đi chơi núi sông là nghĩa vụ thiêng liêng của anh.” Thẩm Tư Chu nhẹ gõ đầu cô, “Em cứ ngủ một giấc ngon, mai anh đến đón mọi người.”
“Mai á?” Ôn Ý cười trêu: “Em tưởng anh sẽ than thở đáng thương, để em về nhà cùng anh luôn cơ.”
“Làm vậy có gì hay đâu.” Thẩm Tư Chu đầy tự tin nói: “Anh sẽ khiến em cam tâm tình nguyện.”
Ôn Ý đánh giá anh từ đầu đến chân, nghi ngờ trước mặt mình là một người hoàn toàn khác, rõ ràng anh từng rất thành công trong trò ‘than thở lấy lòng’, được nước lấn tới.
“Em cứ đợi đấy.”
Ôn Ý đầy mong chờ: “Được.”
Hôm sau, Thẩm Tư Chu đến từ rất sớm. Lý Tố Thanh và Lý Ngọc Hoa đều dậy từ sáng. Ôn Ý thì ngủ đến khi tự tỉnh mới ra khỏi phòng, phòng khách vang tiếng cười nói rôm rả.
“Ý Ý dậy rồi à? Mau đi thay đồ, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.” Không biết Thẩm Tư Chu lại nói gì mà chọc Lý Tố Thanh vui cười không ngớt.
Ôn Ý cũng khẽ mỉm cười: “Vâng ạ.”
Cô nhanh chóng rửa mặt thay đồ, lúc quay lại phòng khách thì nghe thấy Thẩm Tư Chu nói với vẻ lưỡng lự: “Còn máy tính của em…”
Ôn Ý khoanh tay nhìn anh, muốn xem anh định “chữa cháy” thế nào: “Đúng rồi, máy tính của em đâu?”
Cô không tin Thẩm Tư Chu thực sự mang tới.
“Anh vốn định tiện đường ghé nhà em lấy.” Thẩm Tư Chu dừng lại hai giây, rồi nói tiếp: “Nhưng hôm qua em quên không đưa chìa khóa nhà cho anh.”
Anh lộ vẻ mặt vô tội, khiến Lý Tố Thanh cũng tin là thật: “Vậy thì Ý Ý, tối nay con về nhà làm việc nhé, ban ngày cứ đi chơi thoải mái, đừng về muộn quá.”
Thẩm Tư Chu tỏ ra tiếc nuối: “Chỉ còn cách đó thôi ạ.”
“……”
Thật là một màn khiến người ta “cam tâm tình nguyện”!
—
Editor: Xin nhận của tại hạ 1 lạy:)) Anh chiêu trò số 2 không ai dám nhận số 1.