Lão già xấu xa 2
Tô Cẩm có chút bất đắc dĩ, cô vốn định trực tiếp đi tới trước mặt Tư Không gia chủ nhưng lại bận tâm đến mặt mũi của lão gia tử này, cô lại lần nữa dịch chuyển vào bên trong Hiên Viên gia.
Sau đó, Tô Cẩm chậm rãi bước ra khỏi Hiên Viên gia.
Vừa đi tới cửa, cô liền gọi về phía bóng lưng kia: “Tư Không gia chủ à? Trùng hợp quá nhỉ?”
Thân hình Tư Không gia chủ đột nhiên cứng đờ, giọng nói này quen quá…Chẳng lẽ chính là Tô Cẩm khiến ông ta phải nghiến răng nghiến lợi đó sao?
Ông đứng ở đằng kia, sững lại vẻn vẹn chỉ trong một giây rồi quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng.
”Ồ, là Tô quán chủ à?”
Ngược lại ông ta cũng muốn trốn, nhưng đã bị nhìn thấy rồi, nếu như lại chạy nữa thì không khỏi lộ ra vẻ chột dạ.
Tư Không gia chủ lẽ thẳng khí hùng: “Tôi chỉ đi loanh quanh một lúc, không ngờ lại đi tới Hiên Viên gia.”
Ông ta nói xong, lại lặng lẽ liếc nhìn phía sau lưng Tô Cẩm.
Ôi, sao ở phía sau Tô Cẩm không có ai chứ? Cháu ngoại ông ta đâu rồi?
Tô Cẩm nhìn thấy bộ dáng xoắn xuýt của Tư Không gia chủ, thực sự không hiểu gì cả, cô ôn tồn nhắc nhở: “Có lời gì cứ nói thẳng với nhau vẫn tốt hơn, đừng có biến nó thành hiểu nhầm.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Tư Không gia chủ liền thay đổi.
Cũng không biết là do đỏ mặt hay là tức giận, ông ta vội vàng đứng ở ngay cửa chính giận dữ hét lên: “Hiên Viên kia, ông cút ra đây cho tôi! Ông là đồ lão già xấu xa, cực kỳ xấu!”
Tiếng hét giận dữ vừa dứt, Hiên Viên gia chủ liền xuất hiện, liếc nhìn Tư Không gia chủ rồi lạnh lùng mắng lại: “Ông mới là lão gia xấu xa!”
Nói về khả năng chịu đựng, Hiên Viên gia chủ nắm giữ một cách hoàn mỹ.
“Phi! Lão già xấu xa không giảng võ đức, có phải ông nói cho bọn họ nghe chuyện nhà tôi rồi phải không?”
Đối mặt với chất vấn của một lão già xấu xa nào đó, Hiên Viên gia chủ thẳng thắn nói: “Đúng, tôi nói hết cho mấy vãn bối chuyện ngày xưa rồi.”
Thấy Tư Không gia chủ sắp nổi bão, Tô Cẩm yên lặng lui lại mấy bước, nhường không gian lại cho hai vị lão nhân gia.
“Sao hả? Ông còn muốn đánh tôi à? Ông đánh đi!” Hiên Viên gia chủ đánh đòn phủ đầu, không đợi đối phương mở miệng đã xông tới mắng: “Ông nói cho tôi nghe ông mấy tuổi rồi hả? Mấy người trẻ tuổi ở với nhau, ông cứ nhất định phải nhúng tay vào làm gì?
Cháu ông và Tô quán chủ vốn là quan hệ thầy trò, đầu ông có hố à, sao cứ nhất định phải làm loạn như thế?
Giờ thì vui chưa? Cháu ông chạy rồi đấy!
Mấu chốt là nó chạy rồi, không phải ông còn phải chường cái mặt mo tới đây dỗ người sao?”
Cho nên mới nói, cần gì phải thế?
Hiên Viên gia chủ mắng xong lại bắt đầu hạ giọng khuyên nhủ: “Ông cho rằng tôi muốn nhúng tay vào chuyện nhà ông à? Chẳng qua là tôi sợ ông nghĩ quẩn, lại bỏ lỡ thôi.”
”Con cháu tự có phúc của con cháu, đừng có ép buộc gì cả. Ông cũng lớn tuổi rồi, sao lại không nhìn ra được cái này chứ?”
Rõ ràng, chiến thuật vừa đấm vừa xoa này rất thích hợp cho Tư Không gia chủ.
Ông ta cúi đầu, trong giọng nói tràn đầy cảm giác bất lực: “Tôi sợ nó sẽ có kết cục giống như Tĩnh nhi.”
Vốn dĩ người không có liên hệ giờ biến thành lo lắng, thậm chí còn vì thế mà phải bỏ mạng.
Cái chết của Tư Không Tĩnh chính là một cái gai vĩnh viễn không thể nhổ được trong lòng, nếu như ông ta có thể tính ra được những chuyện kia, cho dù người chết là ông ta thì ông ta cũng không muốn con gái mình có dính líu gì đến Phương gia nữa!
Đó là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của ông ta.
Ông ta không muốn nhìn thấy cháu ngoại của mình lại xảy ra chuyện…
Cho nên ông ta có địch ý rất lớn với Tô Cẩm, thậm chí ông ta còn muốn nhốt Phương Tri Hạc lại để cháu ngoại ở lại Tư Không thế gia, để ông ta luôn che chở bảo vệ cháu ngoại của mình.