Khi Hiên Viên gia chủ và Phương Tri Hạc vừa mới bắt đầu chưa bao lâu, Cơ gia chủ đột nhiên tái mặt: “Hỏng rồi!”
“Sao vậy?” Tô Cẩm nhàn nhạt hỏi ông ta.
“Xảy ra chuyện rồi…” Sắc mặt của Cơ gia chủ khó coi muốn chết: “Trận pháp của lối vào xảy ra vấn đề rồi, tôi cảm thấy có thứ gì đang xông trận…”
“Tôi đoán rất có thể là Thiên Uyên muốn nhân lúc đại trận bị hủy, lẻn vào làm gian tế, hoặc là…muốn nhân lúc này phát động tấn công với thế gia Huyền Môn?”
Cơ gia chủ mặt mày cau có lo lắng.
Tô Cẩm suy nghĩ một chút: “Chưa chắc là tấn công, tôi đi cùng ông tới xem thử, chúng ta mau chóng nghĩ cách lập lại đại trận!”
Trước khi đi, Tô Cẩm nghiêm túc nhìn Nguyên Cảnh và Sở Lâm.
Khi cô và Nguyên Cảnh nhìn nhau, đáy mắt có ý tứ sâu xa khác, Nguyên Cảnh vô thức cầm lấy cổ tay của Tô Cẩm.
“Sớm quay lại.” Anh nhẹ giọng nói với cô, tất cả cảm xúc đều bị anh dồn nén trong lòng.
Tô Cẩm hơi bất lực, giả vờ ung dung: “Yên tâm, ở đây là thế gia Huyền Môn, có thể có vấn đề gì được?”
“Ngược lại là các anh, phải canh chừng nhị đồ đệ thật tốt.” Tô Cẩm chớp mắt với Nguyên Cảnh, cô tin, anh có thể nghe hiểu được ám thị của cô.
Dứt lời, Tô Cẩm quay người đi ra ngoài.
Cơ gia chủ rời đi cùng cô.
Nguyên Cảnh căng thẳng lại lo lắng nhìn bóng dáng đó càng đi càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Sở Lâm cũng phát giác bầu không khí hơi sai sai.
Anh ta trực tiếp hỏi: “Anh và sư phụ có phải có chuyện gì giấu chúng tôi không?”
Nguyên Cảnh nhìn anh ta, cũng nghiêm túc trả lời anh ta: “Phải.”
Sở Lâm: “?” Cái gì? Anh ta lại bị cho out nhóm rồi?
Anh ta còn chưa truy hỏi đã nhìn thấy vẻ trịnh trọng và quả quyết trên mặt Nguyên Cảnh.
Chỉ nghe Nguyên Cảnh trầm ổn lên tiếng: “Bắt đầu từ bây giờ, anh nghe lời tôi, chúng ta không đi đâu hết, ở ngay đây canh Tri Hạc và Hiên Viên gia chủ.”
“Tôi sẽ giải phóng một phần tử vân, anh hấp thu mau lên.”
Sở Lâm không ngốc, rất nhanh liền ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh ta không truy hỏi nhiều, lấy roi Tỏa Hồn ra, vừa canh Phương Tri Hạc vừa cảnh giác xung quanh.
Lần này, đại khái là có chuyện lớn sắp xảy ra rồi.
Nguyên Cảnh nhìn chằm chằm phía trước, trước đó, khi anh và A Cẩm tiến hành suy đoán, người họ đoán đều là Cơ gia chủ.
Họ không có chứng cứ, nhưng khi mấy sợi dây đều có thể nối được với Cơ gia chủ, ngược lại có thể mạnh dạn dò thám một phen.
Chỉ là hai người họ đều không ngờ được, tốc độ ra tay của Cơ gia chủ sẽ nhanh như thế…tất cả đều không kịp trở tay.
Đại khái là xuất chiêu quá bất ngờ, cũng tức là Cơ gia chủ đã sớm tính kế xong rồi.
Nguyên Cảnh và Sở Lâm cảnh giác xung quanh, kết quả người đầu tiên ló đầu lại là chú Từ.
Chú Từ bưng nước trà đi vào, nhìn thấy cảnh này không chỉ không ngạc nhiên, ngược lại còn đi thẳng tới.
Nguyên Cảnh lập tức gọi Sở Lâm.
Sở Lâm trở tay quất một roi, trực tiếp hất chú Từ ra ngoài cửa.
Mà tà khí trên người chú Từ cũng bắt đầu lộ ra.
Sở Lâm không nhịn được buộc miệng mắng to: “!”
Mắng xong, anh ta lại lẩm bẩm một câu: “Sao nói trở mặt là trở mặt? Thế này cũng quá đường đột rồi đó.”
Nguyên Cảnh nói theo: “Đại khái họ cảm thấy dùng phương thức đường đột này có thể thắng được A Cẩm…”
Dù sao thì A Cẩm đã bắt đầu nghi ngờ Cơ gia chủ rồi, nếu Thiên Uyên chậm thêm hai ngày, đoán chừng Cơ gia chủ chỉ còn lại bã xương.
Chỉ thấy từng khối sương đen nhanh chóng hóa thành từng bóng đen, khoảnh khắc đó, sắc mặt của Nguyên Cảnh lập tức thay đổi.
“Sở Lâm!” Anh gọi một tiếng, hai người nhìn nhau, đáy mắt đầu là kiên quyết và quả quyết.
Nguyên Cảnh cầm bùa trong tay, Sở Lâm cầm chặt roi Tỏa Hồn!
Lúc này, không ai trong số họ có tâm trạng để ý những tà vật này từ đâu chui ra, họ chỉ biết tiếp theo sẽ là một trận ác chiến…
Mà A Cẩm thì một mình đối mặt với kẻ địch đáng sợ nhất.
…
*
Tô Cẩm bình tĩnh theo phía sau Cơ gia chủ.
Cho tới khi họ tới chỗ lối vào, đại trận ban đầu đã hủy diệt, chỉ còn một trận pháp cỡ nhỏ do Tô Cẩm lập ra.
Cơ gia chủ nhìn trận pháp, như có trầm tư: “Có lẽ là trận pháp cỡ nhỏ này có sơ hở gì đó, cho nên mới cho Thiên Uyên cơ hội.”
Mà sau trận pháp này, một đám lệ quỷ đang đợi ở đó.
Chỉ cần trận pháp bị phá, chúng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất xông vào…
Cơ gia chủ vừa nói vừa đi vào: “Tô quán chủ, trận pháp này là do cô lập ra, đợi lát nữa cô phải nói tôi biết tình hình của trận pháp này, như vậy chúng ta có thể tiến hành ưu hóa trận pháp tốt hơn…”
Ông ta đi vào trong hai bước nhưng lại thấy Tô Cẩm không đi theo.
Cơ gia chủ quay đầu, trên mặt có vài phần khó hiểu: “Tô quán chủ, sao vậy? Thời điểm nguy cấp này, chúng ta nên cùng nhau vượt qua hoạn nạn.”
Tô Cẩm mỉm cười với ông ta, chậm rãi lên tiếng: “Cơ gia chủ, sao tôi cảm thấy không đúng nhỉ?”
“Chỗ nào không đúng?” Cơ gia chủ hỏi ngược lại.
“Phong cách hành sự của Thiên Uyên luôn dè chừng e ấp, chưa từng xuất hiện ngoài sáng, chính nhờ trốn tránh họ mới tạm bợ sống tới giờ.
Đã như vậy, sao họ lại đột nhiên trở nên lớn lối? Không chỉ tấn công Tư Không gia chủ, còn to gan xông vào lối vào của Tiểu Bồng Lai? Thế này há không phải là muốn công khai tuyên chiến với thế gia Huyền Môn sao?
Việc này, không hề giống tác phong của Thiên Uyên!”
Tô Cẩm nói ra từng câu từng chữ, cô nghiêm túc nhìn gương mặt đó của Cơ gia chủ, chú ý mỗi một biểu cảm nhỏ nhặt của ông ta.
Cơ gia chủ trầm tư trong giây lát: “Lời cô nói quả thực đáng để suy nghĩ sâu xa, nhưng bây giờ, chúng đã tới tận cửa nhà rồi, trận pháp của lối vào chính là tuyến phòng thủ cuối cùng của Tiểu Bồng Lai, nếu bị công phá, hậu quả không thể tưởng tượng!”
“Tôi biết Tô quán chủ cẩn thận, nhưng tiễn đã lên dây, không thể không bắn, tôi phải thủ chắc tuyến phòng thủ cuối cùng này.” Cơ gia chủ nói xong liền lẫm liệt đi vào.
Tô Cẩm nhìn bóng dáng của ông ta, đáy mắt dần tràn ra trào phúng.
Chỉ dừng lại mấy giây, Tô Cẩm không chút do dự đi theo.
Cô và Cơ gia chủ một trước một sau tiến vào trong trận pháp, chỉ có điều, vừa bước vào liền có một đòn tấn công ập về phía cô.
Tô Cẩm nhẹ nhàng tránh đi: “Cơ gia chủ?”
“Tô quán chủ, cô phải cẩn thận!” Cơ gia chủ trả lời một câu, giọng nói từ chỗ gần đó truyền tới.
Tô Cẩm đi theo hướng giọng nói, trước mắt xẹt qua một tấm vạt áo màu đen.
Thấy vậy, Tô Cẩm nhanh chóng đuổi theo.
Một giây sau, dưới chân cô hiện ra một sát trận, bao vây cô lại, trong trận pháp, tia sợi màu vàng điên cuồng thắt chéo trong trận.
Trong tích tắc, ‘Tô Cẩm’ trong trận thịt nát xương tan.
Lúc này, Cơ gia chủ từ bóng tối đi ra, ông ta nhìn cảnh này, đáy mắt có vài phần nghi hoặc, có thể giải quyết Tô Cẩm đơn giản như vậy sao?
Không, không đúng!
Tô Cẩm không phải người dễ đối phó như thế.
Nếu không ông ta cũng sẽ không đột nhiên ra tay, bạo lộ thân phận.
Thiên Uyên và Tô Cẩm từng tiếp xúc rất nhiều lần, ông ta rõ hơn ai hết, Tô Cẩm là người khó đối phó nhất!