Ngay sau đó, một luồng sức mạnh không thuộc về Cơ gia chủ ập tới ào ào, chui vào trong người Cơ gia chủ.
Hai mắt ông ta đỏ ngầu hung tợn, bắt đầu tấn công Tô Cẩm một cách bất chấp.
Lúc này, Tô Cẩm đã tụ tập sức mạnh của bốn lá bùa Ngũ Lôi, cô đánh tới một chưởng, Cơ gia chủ trực tiếp lùi lại mấy bước.
Tô Cẩm thừa thắng xông lên, hai tay kết ấn, sức mạnh giống như thiên quân, Cơ gia chủ chỉ chống chọi được tích tắc, liền hộc máu tươi.
Sau đó là từng tia từng tia sét, đánh về phía Cơ gia chủ.
Huyết trận dưới chân Cơ gia chủ cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt…
Đồng thời, luồng sức mạnh kỳ quái trong người Cơ gia chủ bắt đầu mất khống chế, khi một tia sét trong đó đánh lên người Cơ gia chủ, nó bỗng dưng rời khỏi người Cơ gia chủ, rõ ràng là muốn chạy trốn.
May mà Tô Cẩm nhanh tay lẹ mắt, đã sớm có chuẩn bị.
Mấy lá bùa đồng thời bay ra trói chặt nó, nhưng chỉ trong nửa phút, bùa quấn lấy nó liền có dấu hiệu nứt ra.
Tô Cẩm bỗng ý thức được đây là thứ gì!
Cô nhảy bật lên, linh lực điên cuồng tuôn ra, đồng loạt tụ lại hướng luồng sức mạnh đó, từng lớp linh lực phong tỏa sức mạnh tà ác đó…
Sau đó cô cắn rách đầu ngón tay nhỏ máu, nhanh chóng vẽ bùa niệm chú, bùa chú màu vàng nặng nề đánh lên sức mạnh đang bị phong ấn.
Trong giây lát, luồng sức mạnh đó triệt để tiêu tan.
Khoảnh khắc đó, Tô Cẩm tựa như còn nghe thấy được tiếng rống giận truyền tới từ luồng sức mạnh đó.
Mà khi Cơ gia chủ đã sớm bị thiên lôi đánh ngã xuống đất nhìn thấy cảnh này, ông ta gần như hét toáng lên một cách tê tâm liệt phế: “Không!”
Trên mặt ông ta ngập tràn phẫn hận và bất cam…
Tô Cẩm vững vàng đáp xuống đất, mà vô cảm nhìn Cơ gia chủ.
Đáng tiếc, bộ dạng này vẫn không thể duy trì được mấy giây, Tô Cẩm cúi đầu nôn ra một ngụm máu.
Cô cố gắng giơ tay lên lau máu tươi ở khóe miệng, đáng tiếc, chưa lau sạch, lại hộc ra thêm một ngụm nữa.
Cơ gia chủ nhìn chằm chằm Tô Cẩm: “Ha ha ha, cô cũng, cô cũng không sống được nữa…Phản phệ, cô bị phản phệ rồi!”
Tô Cẩm không quan tâm nhìn ông già ngáo ngơ, lúc này, hai chân cũng có hơi vô lực, cô trực tiếp ngồi xuống đất.
“Luồng sức mạnh vừa nãy chính là do Thiên Tôn Thiên Uyên tàn lưu lại năm đó nhỉ.” Cô yếu ớt nói.
Cơ gia chủ lật người, nghiêng người đối mặt với Tô Cẩm.
Theo ông ta thấy, dù sao hai người cũng sắp chết rồi, vừa hay tán gẫu, có lẽ là tín niệm hai người cùng đồng quy vu tận hỗ trợ ông ta, ông ta lại có chút hiện tượng hồi quang phản chiếu, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lưu loát hơn.
“Đúng vậy, năm đó Thiên Uyên bị diệt, cha tôi cũng tham gia vào.
Chỉ có điều, sau khi ông ấy về nhà mới phát hiện trên người có một vết thương, mãi không thể lành lại, sau này ông ấy phát hiện đó là một luồng sức mạnh sót lại của Thiên Uyên.
Ông ấy muốn hủy đi, đáng tiếc lại không thể được.
Sau đó nữa, âm lệch dương sai, luồng sức mạnh đó tìm tới tôi, vốn dĩ tôi từ chối, tôi còn nhỏ tuổi, căm ghét cái ác như kẻ thù!”
Tô Cẩm nhếch khóe miệng: “Đáng tiếc, ông vẫn bắt tay với nó.”
Cơ gia chủ bất lực thở dài: “Tôi cũng không muốn làm một người xấu, nhưng nó đã nhắc nhở tôi…”
“Rõ ràng thế gia Huyền Môn chúng tôi lợi hại như thế, dựa vào đâu phải ở mãi trong thâm sơn cùng cốc? Cái gì mà thế gia Huyền Môn thần bí, không dễ gì xuất hiện, tôi phi!” Nói tới đây, rõ ràng Cơ gia chủ có hơi kích động.
“Tôi muốn rời khỏi Tiểu Bồng Lai, tôi muốn có cuộc đời của riêng mình! Tôi muốn có được cả thế giới, tôi muốn…”
“Ông sắp chết rồi.” Tô Cẩm lạnh lẽo cắt ngang hoang tưởng của ông ta.
Loại chuyện như đại nghiệp cáo thành này, nằm mơ thì nhanh hơn.Mệt quá, ngủ một chút đã 1
Cơ gia chủ bị cắt đứt khỏi ảo tưởng, trừng mắt nhìn Tô Cẩm, vẻ mặt đầy hận thù: “Đều là lỗi của mày!”
“Trước khi mày xuất hiện, kế hoạch của tao chưa bao giờ có sai lầm! Dù là người bình thường hay là Triệu gia, Lục gia, Ninh gia, Nguyên gia ở Kinh Thành đều nằm trong lòng bàn tay tao! Mà mày, mày đã phá hỏng mọi kế hoạch của tao.”
Ông ta dày công nhiều năm để vạch ra kế hoạch nhưng tất cả đều bị phá hủy trong tay Tô Cẩm.
Giờ này khắc này, Tô Cẩm tỉnh táo nhắc nhở: “Kế hoạch của ông quả thực rất không tệ, nhưng ông có bao giờ nghĩ rằng cho tới bây giờ đều không phải là ông lợi dụng sức mạnh còn lại của Thiên Uyên Thần Tôn để hoàn thành đại nghiệp mà là nó vẫn đang lợi dụng ông không? Nó lợi dụng ông để làm mọi việc cho nó, ông mới là con mồi của nó!”
Cơ gia chủ không hề phản bác.
Một con cáo già như ông ta sao có thể không biết mình đang bị lợi dụng?
Nhưng mà, cảm giác có thể điều khiển được sự sống và cái chết của người khác thực sự rất tuyệt vời.
Ông ta thích tử vân trên người Nguyên Cảnh nên mới có thể sai người dùng cấm thuật để cải biến mệnh cách của Nguyên Cảnh.
Tư Không Tĩnh yêu người của Phương gia nên ông ta đã tiêu diệt toàn bộ Phương gia, giao con cho bà ấy cho thủ hạ của mình nuôi dưỡng.
Mà lão già Tư Không lão đã mất đi con gái, mất đi cháu trai, hơn hai mươi năm qua đều sống trong đau khổ và tiếc nuối!
Còn ở Kinh Thành có những người gọi là Lục gia, Triệu gia kia, cho dù bọn chúng có giàu có và quyền lực đến đâu thì ông ta chỉ cần tính toán một chút là có thể đoạt được những gì bọn họ có vào tay mình.
Dựa theo kế hoạch của ông ta, ông ta sẽ có rất nhiều tiền tài, nắm giữ huyết mạch của các ngành công nghiệp, còn có tử vân hộ thân của Nguyên Cảnh, càng có vô số người bình thường cúng bái…
Đại nghiệp thiên hạ của ông ta thực sự chỉ còn thiếu một chút nữa thôi…
Cơ gia chủ ho hai tiếng, sau khi hồi quang phản chiếu, chờ đón ông ta chính là tử vong.
Ông ta không cam tâm dùng cả hai tay bám chặt mặt đất, mười ngón tay đều cào nát tứa ra máu tươi.
Lúc này, Tô Cẩm mới ngáp một cái, mệt mỏi nói với ông ta: “Cơ gia chủ, thật xin lỗi, tôi nghĩ có lẽ tôi có thể sống thêm rất nhiều năm nữa, cho nên tôi sẽ không thể chết cùng với ông được đâu.”
Cơ gia chủ chỉ còn nửa hơi thở, thở không ra hơi nữa, chết ngay lập tức.
Hai mắt ông ta trợn trừng, rõ ràng là chết không nhắm mắt.
Tô Cẩm khẽ cười một tiếng.
Chẳng bao lâu, hồn phách của Cơ gia chủ cũng tan thành mây khói theo, ông ta không còn cơ hội chuyển thế, ông ta chẳng để lại gì trên thế gian này…
Cái gọi là đại nghiệp càng giống như một giấc mộng hoàng lương hơn.
…
Tô Cẩm thở dài, lau máu ở khóe miệng, cô cố đứng dậy nhưng lại phát hiện mình chẳng còn chút sức lực nào.
Cô chậm rãi lấy trừ trong nhẫn ra một lá bùa chuyên dùng để chạy trốn: “Không ngờ lá bùa này lại là chuẩn bị cho mình?” Dù sao hiện tại linh lực của cô chạy tán loạn, cô không thể đứng dậy được, làm sao có thể quay về lại Tư Không gia?
Lá bùa này vừa vặn có đất dụng võ.
Lúc Tô Cẩm dùng lá bùa quay trở lại phòng Tư Không gia chủ, mấy người Nguyên Cảnh và Sở Lâm đang đánh nhau với tà vật và con rối bên ngoài.
Cảnh tượng nhìn thì hoành tráng đấy, chỉ là đáng tiếc, cô chỉ kịp nhìn thoáng qua rồi ngất đi.
Nguyên Cảnh như cảm nhận được điều gì, anh quay lại liền nhìn thấy dáng vẻ Tô Cẩm suy yếu ngã xuống đất.
Nhưng lúc này, anh không dám phân tâm, lá bùa trong tay ném ra như không cần tiền.
Cảnh tượng Tô Cẩm ngã xuống đất khiến lòng anh đau nhói.
Đúng lúc này, trong đầu anh chợt hiện lên một trận pháp, đó chính là trận pháp mà Cơ Vọng dùng để nhốt bọn họ bên ngoài Tiểu Bồng Lai.