Thiên Uyên bị diệt 2
Hiên Viên gia chủ có chút đau lòng: “Ồ, Tô quán chủ, ở chỗ tôi còn có một ít dược liệu thượng phẩm, lát nữa tôi sẽ tự mình mang đến. Vì tiêu diệt Thiên Uyên mà cô đã phải chịu khổ rồi…”
Tô Cẩm không nghe ông ta nói dông dài nữa, cô hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì thế?”
“Một chút chuyện nhỏ thôi, không đáng để Tô quán chủ hao tâm tổn trí.” Hiên Viên gia chủ gượng cười, hạ giọng nói: “Thật ra là chuyện của Cơ Vọng.”
“Cơ lão đầu tử đã chết rồi, nhưng lại để lại một mớ bòng bong. Mạch này của Cơ gia chỉ có Cơ Vọng là mạch chính, còn lại phần lớn đều là bàng chi chẳng có chút tác dụng gì. Tục ngữ có câu, tường đổ mọi người đẩy.
Hơn nữa, lại thêm Tư Không lão đầu đang liên tục kiếm chuyện…” Chuyện không phải là hỗn loạn sao?
Vốn đã hỗn loạn rồi, nhưng có thêm Tư Không gia thì lại càng hỗn loạn hơn.
Tô Cẩm gật đầu: “Tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Mục đích chính của tôi đến đây là xem trong phòng bí mật có gì.”
“Hai ngày nay tôi đã sai người canh giữ phòng bí mật, ngoại trừ mấy người chúng ta ra thì không có ai khác vào nữa cả.” Hiên Viên gia chủ vội vàng nói, quay người dẫn Tô Cẩm bước vào phòng bí mật.
Những thứ trong phòng bí mật gần như còn nguyên vẹn.
Chỉ có ông ta, Tư Không lão đầu tử và Nguyên Cảnh cùng nhau lật xem một lượt, sau đó liền không động tới.
Tô Cẩm nhanh chóng tìm thấy thứ mình muốn trong phòng bí mật, ngoài một số ghi chú nghiên cứu về cấm thuật thì còn có các mục tiêu kế hoạch các loại của Thiên Uyên, những cái này cô gom lại cùng một chỗ.
“Hiên Viên gia chủ, ông liên hệ với Tư Không gia chủ đi, còn có Cơ Vọng nữa.” Cô định đốt hết những thứ này.
Chẳng bao lâu sau, Tư Không gia chủ và Cơ Vọng chạy tới.
Cơ Vọng kéo ra một khoảng cách rất xa với Tư Không gia chủ, cúi đầu không nói một lời. Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà anh không còn bộ dáng như lúc trước, như thể đã trưởng thành chỉ sau một đêm, thậm chí trên thân cũng có được chút khí tức trầm ổn.
Tô Cẩm khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Bây giờ tôi sẽ đốt những thứ đồ vật hại người này trước mặt mọi người.”
Nói xong, cô ném một lá bùa vào đống sách, lập tức một ngọn lửa rực cháy bùng lên…
Hết thảy đều hóa thành tro tàn, khi gió thổi qua, chẳng còn lại gì hết.
“Hiên Viên gia chủ, Hiên Viên Minh đâu? Sao tôi không thấy anh ta?” Tô Cẩm thản nhiên hỏi.
Hiên Viên gia chủ ngẩn người: “Chắc là nó bận, tôi bảo nó dọn dẹp Tiểu Bồng Lai.”
“Thì ra là vậy.” Tô Cẩm đưa mắt nhìn xa xăm: “Ồ, sức khỏe tôi vẫn chưa hồi phục, tôi về nghỉ ngơi trước đã. Những chuyện còn lại thì làm phiền Hiên Viên gia chủ phải hao tâm tổn trí thêm.”
“Nghỉ ngơi tốt là quan trọng nhất.” Hiên Viên gia chủ tràn ngập cảm xúc.
Không ngờ rằng lúc ông ta còn sống mà có thể nhìn thấy được Thiên Uyên một lần nữa bị diệt!
Chỉ là, Cơ lão đầu ẩn giấu thật kỹ… Nếu không có Tô quán chủ, ông ta sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng người đứng sau Thiên Uyên lại chính là Cơ lão đầu!
Tô Cẩm đưa ba người Nguyên Cảnh rời đi.
Lúc đi ra, Sở Lâm thấp giọng hỏi: “Sư phụ, chúng ta đi Hiên Viên gia hay Tư Không gia?”
Trước khi sư phụ bị thương là ở Hiên Viên gia.
Sau đó sư phụ bị thương, bởi vì lúc đó bọn họ đều đang ở Tư Không gia nên không chạy lung tung mà trực tiếp tìm phòng cho khách ở Tư Không gia để nghỉ ngơi.
Tô Cẩm nhìn Sở Lâm: “Đương nhiên chúng ta sẽ ở lại Tư Không gia để cho nhị đồ đệ có thêm thời gian ở bên cạnh ông ngoại rồi.”
Sở Lâm kính nể từ đáy lòng: “Vẫn là sư phụ suy nghĩ chu đáo!”
Nguyên Cảnh bình tĩnh lại, anh cảm thấy A Cẩm có chuyện gì đó không nói ra.
Nghi ngờ Hiên Viên Minh 1
Bốn người Tô Cẩm lại quay trở lại Tư Không thế gia, cô dặn dò: “Mọi người nghỉ ngơi cho tốt đi, tranh thủ thời gian này để nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Ba người thành thật gật đầu, trạng thái bây giờ thật sự cần phải nghỉ ngơi.
Sở Lâm vừa quay người thì bỗng nhiên quay đầu, anh ta gãi đầu, phản ứng chậm nửa nhịp: “Nghỉ ngơi dưỡng sức? Sắp có thêm kẻ địch đến sao?”
“Đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ nghĩ chuyện của Thiên Uyên đã xong rồi, mấy ngày nữa chúng ta cũng nên rời đi. Nếu không nghỉ ngơi thật tốt, làm sao chúng ta có thể chịu đựng được đường xá xa xôi như vậy?” Tô Cẩm nhẹ nhàng giải thích.
“Ra là vậy!” Trong mắt Sở Lâm ánh lên vui mừng.
Chuyện của Thiên Uyên đã xong, bọn họ cũng có thể quay về được rồi!
Có điều, Sở Lâm vội vàng nhìn Phương Tri Hạc: “Nhị sư đệ, cậu có muốn ở lại với ông ngoại thêm vài ngày nữa không?”
Phương Tri Hạc dừng lại một chút, nhưng rất nhanh đã làm ra quyết định, lắc đầu: “Đương nhiên là tôi đi cùng mọi người.”
Tuy rằng ông ngoại quan trọng nhưng anh ta cũng không thể rời xa sư phụ và các sư huynh sư đệ của mình.
Tô Cẩm cười vui vẻ nói: “Mọi người về nghỉ ngơi trước đi, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này cũng có thể ở cùng Tư Không gia chủ thêm mấy ngày.”
“Được.” Phương Tri Hạc và Sở Lâm xoay người rời đi.
Nguyên Cảnh nhìn Tô Cẩm bằng ánh mắt có thâm ý khác.
Tô Cẩm khẽ giật mình, bị ánh mắt anh nhìn đến mức không được tự nhiên: “Anh còn có chuyện gì nữa à?”
Nguyên Cảnh suy nghĩ một chút rồi phối hợp giống như không đoán được gì: “Không có chuyện gì hết, chỉ là muốn nói cô cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, tôi cũng rất lo cho cô.”
Nguyên Cảnh vừa nói vừa mỉm cười, nói xong cũng rời đi.
Nhưng Tô Cẩm lại cảm thấy mặt mình có hơi nóng, cô sờ lên mặt mình, hình như là nóng thật…
Sau khi Hiên Viên xử lý xong mấy chuyện cần làm, ông ta vui vẻ trở về Hiên Viên gia.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Hiên Viên Minh: “Viên Minh à?”
Hiên Viên Minh nghe thấy tiếng, quay đầu lại, ôn hòa nhìn ông ta rồi khách khí gọi: “Gia chủ.”
Hiên Viên gia chủ cau mày nói: “Ở đây không có người ngoài, dù thế nào thì ông cũng là ông của cháu, sao cháu phải khách khí như vậy?”
“Dạ ông, là cháu suy nghĩ không chu toàn.” Sắc mặt Hiên Viên Minh vẫn ôn hòa như cũ.
Hiên Viên gia chủ không hiểu sao lại thấy không vui, dáng vẻ ôn hòa này thật sự khiến người ta cảm thấy giả dối.
Ông ta trực tiếp đổi chủ đề: “Những chuyện ông giao cho cháu, cháu xử lý thế nào rồi?”
Hiên Viên Minh trả lời: “Cháu đã dẫn người lục soát cả Tiểu Bồng Lai một lần nhưng không tìm thấy tàn tích của Thiên Uyên. Sau đó cháu lại qua chỗ thôn xóm tra qua một lượt nữa.”
“Ừm, làm vậy là rất tốt. Trong thôn đều là người bình thường, cần phải cẩn thận hơn.” Hiên Viên gia chủ nói xong lại nói: “Tô quán chủ đã tỉnh rồi, nhưng vẫn còn yếu lắm, cháu đi theo ông lấy một ít dược liệu, lát nữa bảo người mang sang chỗ Tư Không gia.”
“Tính ra thì cháu đã gặp Tô quán chủ mấy lần rồi. Chuyện Thiên Uyên, cũng may mà có Tô quán chủ…” Hiên Viên Minh có chút xúc động nói.
“Nếu vậy thì chuyện đưa dược liệu này cứ giao cho cháu. Tô quán chủ tuy còn trẻ nhưng bản lĩnh không nhỏ, nhất định phải cung kính, không được phép qua loa.” Hiên Viên gia chủ cố ý nhắc nhở, mấy ngày nay ông ta cũng rất mệt mỏi, bộ xương già cũng gần như đang biểu tình.
“Dạ được, ông cứ yên tâm.” Hiên Viên Minh cụp mắt xuống, giấu đi mọi cảm xúc trong mắt.
…
Hiên Viên Minh đến Tư Không thế gia vào lúc hoàng hôn.
Sau khi nói rõ mục đích đến của mình, anh ta được người dẫn tới sân của Tô Cẩm.
Lúc này Tô Cẩm đang ngồi ngoài sân, nghe thấy tiếng bước chân, cô quay lại nhìn người đang đi tới.
“Làm phiền Hiên Viên thiếu gia phải tự mình tới đây rồi.”
“Có thể vì Tô quán chủ cống hiến sức lực là vinh hạnh của tôi.” Hiên Viên Minh đưa dược liệu qua, thái độ cung kính.
Tô Cẩm thản nhiên liếc nhìn tướng mạo Hiên Viên Minh.