Thương Lãng Sơn?
Cố Thậm Vi hơi nheo mắt, bước tới trước mặt thiếu niên áo đỏ tên Tiền Dư.
Trước khi đến Biện Kinh, nàng đã nhận lệnh của Trương Xuân Đình đến Thương Lãng Sơn. Hiện tại, nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng vẫn là lấy được cuốn sổ tay trong tay Tống Vũ, vật được đồn đại là đủ sức làm chấn động toàn bộ quan trường Biện Kinh.
Tiền Dư đến từ Thương Lãng Sơn?
Nàng ngồi xuống, rút miếng vải nhét trong miệng Tiền Dư ra, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Ngươi muốn nói rằng mình là cô nhi của Hồng gia ở Thương Lãng Sơn? Ngươi có biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì không? Ngươi có biết bao nhiêu người đã chết không?”
Tiền Dư đột ngột ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng, câu nói đã học thuộc trong đầu suốt bao lâu “Ngươi hại cả nhà ta, ta phải báo thù!” đã đến bên bờ môi, nhưng hắn lại không thể thốt ra nổi.
Từ ánh mắt Cố Thậm Vi, hắn cảm nhận được một nỗi sợ hãi như trời sụp đất sập.
Hắn nhạy bén nhận ra rằng không chỉ vị thân sự của Hoàng Thành tư này, mà ngay cả nhiều nhân vật quyền quý có mặt ở đây khi nghe đến ba chữ Thương Lãng Sơn cũng đều biến sắc.
Hắn cảm thấy, nếu bản thân thực sự bị nhận định là người đến từ Thương Lãng Sơn, thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả việc hắn ám sát phu nhân Bá tước phủ.
Ngực hắn co thắt lại, hắn lắc đầu điên cuồng: “Ta không phải, ta không phải người từ Thương Lãng Sơn!”
Tên đội trưởng nghe vậy, lập tức sốt ruột, quay sang Cố Thậm Vi: “Đại nhân, ta thực sự không nói dối! Tiền Dư và ta đều là người Tô Châu, vì thế trong đoàn tạp kỹ mới thân thiết với nhau. Sáng nay hắn thực sự đã nói với ta rằng hắn đến từ Thương Lãng Sơn!”
“Người vùng ta ai cũng biết về Thương Lãng Sơn, ai dám giả mạo người từ đó chứ?”
Tiền Dư tái nhợt, mím môi, ngước mắt nhìn Cố Thậm Vi: “Ta thực sự không phải…”
Cố Thậm Vi đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Vậy ai dạy ngươi nói rằng ngươi đến từ Thương Lãng Sơn? Vì sao ngươi muốn giết Tào đại nương tử rồi hãm hại ta?”
Họ Hồng ở Thương Lãng Sơn có tổng cộng ba mươi sáu nhân khẩu, mỗi một thi thể nàng đều đã cẩn thận kiểm tra, xác nhận từng người.
Nhà họ Vương còn để lại được Vương Cảnh, nhưng họ Hồng ở Thương Lãng Sơn tuyệt đối không thể có ai sống sót.
Vụ thảm sát này, Hoàng Thành tư chưa từng công bố chi tiết ra ngoài. Ngay cả tiên sinh kể chuyện ở Hàn Xuân lâu cũng chỉ biết nói rằng Đệ Nhất hung kiếm từng xuất hiện tại Thương Lãng Sơn. Còn ai đã diệt tộc họ Hồng, đến nay vẫn chưa có kết luận.
Thậm chí, Cố Thậm Vi còn nghe được những lời đồn hoang đường hơn: Có người nói rằng chính nàng, nhận lệnh của Trương Xuân Đình, đã tàn sát cả nhà họ Hồng.
“Nếu ngươi thực sự là cô nhi của Thương Lãng Sơn, thì Vương phủ doãn, hôm nay ta e rằng phải đưa người này về Hoàng Thành tư.”
Tiền Dư kinh hoảng tột độ, cắn môi đến bật máu: “Đại nhân, ta đã nói rồi, ta thực sự không có quan hệ gì với Thương Lãng Sơn! Ngài có thể đi điều tra, sư phụ ta là Trần Tam Hải của võ quán Trần thị ở Tô Châu. Ta theo sư phụ học võ từ năm năm tuổi, luôn luyện kiếm cùng ông ấy.”
“Lúc đoàn tạp kỹ đến Tô Châu, bầu gánh vừa gặp ta đã ưng ngay, bảo ta tướng mạo sáng sủa, kiếm thuật lại tốt, nếu chịu đi theo thì sẽ giúp ta phát tài ở Biện Kinh.”
“Biện Kinh phồn hoa, đâu đâu cũng là tiền bạc. Ở Tô Châu, ta không chỉ phải dậy sớm luyện võ, mà còn phải rửa chân cho sư phụ, trông con cho sư mẫu, giặt giũ quần áo… Những ngày tháng khổ cực không thấy tương lai đó, thực sự quá khó chịu đựng.”
“Vậy nên ta rời võ quán, gia nhập đoàn tạp kỹ. Từ Tô Châu đến Biện Kinh đường xa vạn dặm, trên thuyền buồn chán, ta quen biết một người tên là Lý Mao. Hắn dẫn ta xuống khoang dưới đánh bạc, lần đầu ta chơi, thắng được không ít…”
Tiền Dư nói đến đây, gương mặt tràn đầy hối hận:
“Nhưng đến khi ta nhận ra mình mắc bẫy của Lý Mao, thì đã nợ một khoản lớn.”
“Một khoản rất lớn… Những ngày qua ta không ngừng biểu diễn múa kiếm trong các phủ quyền quý, nhưng vẫn không trả nổi số nợ ấy. Những kẻ kia hung tợn như ác quỷ, nói rằng nếu ta không trả, bọn chúng sẽ giết ta, ném xác xuống sông.”
“Ta đang không biết phải làm sao thì Lý Mao tìm đến, hắn nói có một việc chỉ cần ta đồng ý làm, không chỉ xóa sạch nợ cờ bạc mà còn cho ta năm trăm lượng bạc sau khi xong việc.”
Cố Thậm Vi chăm chú lắng nghe, ánh mắt nàng dừng trên gương mặt Tiền Dư. Hắn sợ hãi, nhưng không có vẻ chột dạ, trông không giống như đang nói dối.
“Lý Mao bảo ngươi làm gì? Làm sao tìm được hắn?” Cố Thậm Vi tiếp tục hỏi.
Tiền Dư nào dám giấu giếm nữa, hoảng hốt khai hết:
“Lý Mao nói với ta, trong đám khách hôm nay có một vị phu nhân mặt dài như quyển sách. Hắn bảo ta nấp ở gần con đường này, chờ nghe thấy tiếng đánh nhau thì xông ra giết bà ta.”
“Sau khi giết người, ta phải giấu bộ y phục dính máu trong đình. Ta làm đúng như lời hắn dặn, sau đó chạy đi, đợi khi nghe thấy rất nhiều tiếng chân thì trà trộn vào đám đông xem náo nhiệt.”
“Lý Mao còn nói, nếu chuyện bại lộ thì hãy nhận mình là cô nhi của Thương Lãng Sơn. Nói rằng bị ta… bị Cố Thậm Vi của Hoàng Thành tư tàn sát cả nhà, nên mới đến báo thù, cố ý giết Tào đại nương tử rồi vu oan cho ngươi.”
“Chuyện là vậy đó! Là Lý Mao ép ta làm! Nếu ta không giết người nữ nhân mặt dài đó, hắn sẽ chặt tay chặt chân ta để xiết nợ, hoặc bán ta đi làm tiểu quan! Ta không còn cách nào khác…”
“Ta nghĩ dù sao cũng là một con đường chết, làm thế này ít ra còn có cơ hội sống. Đợi lấy được năm trăm lượng bạc, ta sẽ rời Biện Kinh, quay về Tô Châu.”
“Nhưng ngươi về nhanh quá, ta chưa kịp lau kiếm…”
Tiền Dư vừa nói, vừa lết về phía Cố Thậm Vi, khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Đại nhân, ta nói thật! Ta chỉ làm theo sắp xếp của Lý Mao! Còn vì sao hắn muốn hãm hại ngài, vì sao phải giết nữ nhân mặt giống viên gạch đó, ta thực sự không biết chút nào!”
Cố Thậm Vi nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, hơi lùi về sau một bước.
Nàng còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy một giọng nói yếu ớt nhưng phẫn nộ vang lên: “Ngươi nói mặt ai giống viên gạch?! Lão nương không giết ngươi thì không được!”
Khóe miệng Cố Thậm Vi co giật, ngay sau đó, nàng mừng rỡ quay đầu lại.
Nhưng vừa thấy tình hình, nàng lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Tào đại nương đúng là đã tỉnh rồi, nhưng cả người bà ta bị châm thành một con nhím, trông chẳng khác nào cây thông đầy gai nhọn.
Lão ngỗ tác thấy mọi người nhìn sang, hừ lạnh một tiếng: “Cuối cùng cũng nhớ ra ở đây còn một người nửa sống nửa chết à? Yên tâm, không chết được đâu! Chẳng qua sẽ sống ít hơn mấy năm thôi!”
Nghe câu này, mọi người đâu còn để ý đến tên tiểu tặc Tiền Dư nữa, ai nấy đều vây quanh Tào đại nương.
“Đây đúng là cải tử hoàn sinh mà…” Không biết ai trong đám đông cảm thán một câu.
Cố Thậm Vi còn đang nghĩ, danh tiếng càng lớn thì càng dễ gặp phiền phức, lão ngỗ tác trổ tài thế này, sau này không bị người ta quấn lấy mới lạ. Nàng nợ ông ấy một cái nhân tình lớn rồi.
Bỗng nghe thấy giọng oang oang của Ngô Giang vang lên: “Trời ơi! Sống kiểu này đúng là không bằng chết!”
“Người ta thì ngày ăn ba trăm trái vải, còn phu nhân đây mỗi ngày bị châm ba ngàn mũi kim! Ngay cả da heo trên thớt đồ tể cũng không có nhiều lỗ đến vậy!”
Vừa nói, hắn vừa nhìn chằm chằm mặt Tào đại nương, lại nhìn Tiền Dư rồi lắc đầu: “Tên này đúng là đầu óc có vấn đề! Lại dám hãm hại Cố thân sự, chẳng phải là tự treo cổ trước thần chết sao?”
“Không chỉ não có vấn đề, mà còn mù luôn! Đây mà là giống quyển sách hay viên gạch? Rõ ràng giống cái kia hơn… Cái gì ấy nhỉ? Cái đồ trong bếp chuyên để bào rau củ thành sợi ấy?”
Tào đại nương vừa thoát khỏi Quỷ Môn quan nghe thế trước mắt tối sầm, lỗ tai bốc khói, thật sự thà chết còn hơn!