Hôn thư của Đại Ung chia thành bản thảo và bản chính.
Cái gọi là bản thảo chính là hai bên nam nữ ghi rõ bát tự sinh thần, ba đời tổ tông của mình. Nhà ta làm quan, cái gì? Nhà ngươi cũng vậy sao? Thế thì hai đứa trẻ này đúng là trời sinh một đôi rồi! Hai bên hòa hợp, lại chọn ngày lành tháng tốt để định hôn sự…
Cố Thậm Vi nghĩ, nếu khi đó phụ thân nàng và Tào đại nương đều chưa kết hôn, thì bản thảo hôn thư này cũng không có gì đáng nói, cùng lắm chỉ chứng minh hai nhà có ý muốn bàn chuyện hôn nhân…
Nhưng khi ấy mẫu thân nàng vẫn còn sống, nên việc Tào đại nương nhận được bản thảo này lại có ý nghĩa khác.
Cố Thậm Vi trầm ngâm, đôi mắt hơi nheo lại, rồi nhìn về phía Tào đại nương: “Ngươi có biết bản thảo hôn thư kia là do ai viết không? Khi Cố Ngọc Thành đưa nó cho ngươi, có ai khác có thể làm chứng không?”
Tào đại nương sững sờ: “Cái này ta chưa từng hỏi, nhưng hôn thư không phải phải do người Cố gia viết sao? Còn về người làm chứng… vì Cố Ngọc Thành là ngoại nam, đệ đệ ta lo lắng nên cũng có mặt lúc đó. Nhưng nó còn ngốc hơn ta, ta vui vẻ thế nào thì nó làm theo thế đó, chưa bao giờ thắc mắc gì cả.”
“Còn có mụ vú già gian xảo kia nữa, ta tin tưởng mụ ta như thế, cứ ngỡ mụ ta là Gia Cát Lượng của đời mình!”
“Lúc đó ta không nói trước với mẫu thân, chỉ nghĩ cứ đợi đến khi mọi chuyện thành rồi, đợi Cố gia tới cửa cầu thân hẵng hay…”
Tào đại nương nói đến đây, gương mặt tràn đầy hối hận.
Nếu năm đó bà ta chịu nói với mẫu thân, có khi mẫu thân đã đánh gãy chân bà ta rồi, nhưng ít ra cũng không có mố họa hôm nay!
Càng nghĩ càng tức, bà ta nghiến răng ken két, rồi bất thình lình ngồi bật dậy. Nhưng động tác quá mạnh lại làm vết thương đau nhói, khiến bà ta hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt.
“Ngươi nói đúng, Cố Ngọc Thành, cái tên khốn kiếp đó hại ta ra nông nỗi này, ta cũng không thể để hắn sống yên được. Ta biết một bí mật của hắn. Chuyện này tuy không đủ để khiến hắn sụp đổ, nhưng ít nhất cũng có thể làm hắn thấy ghê tởm chính mình.”
Cố Thậm Vi lập tức hứng thú. Nếu nói đến chuyện đáng ghê tởm, thì Cố Ngọc Thành đúng là xứng đáng.
Tào đại nương cười nhạt, vẻ mặt trào phúng. Cố Thậm Vi thậm chí còn cảm thấy nếu bà ta không bị thương, có lẽ đã nhảy dựng lên mà vừa nhổ nước bọt vừa chửi mắng rồi.
“Khi ngươi trông thấy một con chó ăn phân, thì trước đó, nó đã ăn không biết bao nhiêu lần rồi.”
“Cố Ngọc Thành ở bên ngoài đâu chỉ có một ngoại thất là Xuân Hạnh? Hắn còn có một trang viên gần Bạch Sơn thư viện, nơi đó có một nữ nhân tên là Lý Nga, đã sinh cho hắn một nhi tử tên là Cố Quân Bảo, năm nay đã tám chín tuổi rồi.”
“Mẫu thân ta khi còn trẻ có một người bạn thân, chính là phu nhân của viện trưởng Bạch Sơn thư viện. Một lần ta theo mẫu thân qua đó, tình cờ trông thấy đứa trẻ kia. Vì thằng bé có tám chín phần giống Cố Quân An, nên mẫu thân ta đã để tâm đến nó.”
“Bà ấy vẫn còn oán hận Cố gia vì chuyện năm xưa, nên đã lén điều tra, và phát hiện ra bí mật này. Ban đầu bà ấy định phơi bày nó ra ánh sáng để khiến Cố gia ê chề. Nhưng sau đó, Cố Ngọc Thành dùng chuyện ta từng thuê sát thủ năm xưa để uy h**p, ta đành phải nhẫn nhịn, không dám hé răng…”
Cố Thậm Vi lập tức hiểu ra vì sao trước đó Tào đại nương lại e dè như vậy.
Chuyện này cũng giống như chuyện của Xuân Hạnh vậy, cùng lắm chỉ khiến người ta mắng Cố Ngọc Thành một câu là kẻ đức hạnh suy đồi. Nhưng chuyện hắn nắm trong tay, chính là việc Tào đại nương từng thuê sát thủ giết người, đây lại là tội lớn có thể đẩy bà ta vào đại lao. Thế nên bà ta nào dám tùy tiện ra tay với rắn độc, e rằng sẽ bị cắn ngược một miếng.
Chuyện này tuy trước đây vô dụng, bây giờ lại là một con bài quan trọng.
Cố Thậm Vi nghĩ vậy, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản, trái lại còn đổi chủ đề: “Bà vú Lại được ngươi trọng dụng, chắc hẳn là gia sinh tử. Ngươi đã từng nghĩ tới chưa, rằng từ khi nào và vì sao bà ta lại đứng về phía Cố gia để chống lại ngươi?”
Tào đại nương nghe vậy thì khí thế lập tức xẹp xuống, bà ta lắc đầu đầy chán nản.
“Ta cũng không biết tại sao. Có lẽ là bà ta hồi xuân, năm đó bên ngoài có một lão góa vợ muốn cưới bà ta ra phủ, nhưng ta không đồng ý. Lão ta trông giống y như một con cóc ghẻ, mặt mày đầy mụn nhọt, xấu không chịu được. Một là ta muốn tốt cho bà ta, hai là ta cũng cần một mụ mụ có bản lĩnh để theo mình làm của hồi môn.”
“Cũng có thể là vì lần ta gặp cướp trên đường, chính là lần phụ thân ngươi cứu ta ấy. Khi đó ta đẩy bà ta xuống giếng nước để trốn, nào ngờ trong giếng lại có rắn…”
“Cũng có thể là…”
Tào đại nương bắt đầu vò đầu bứt tai suy nghĩ, khiến Cố Thậm Vi nghẹn lời.
Nghĩ cái rắm ấy!
Nàng còn chưa kịp phản ứng thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gào như sấm rền của Ngô Giang:
“Cố thân sự! Cố thân sự! Cữu phụ ta bắt được Trịnh Lão Lục rồi! Trời ạ, ngươi có biết cây độc tiêu mà ngươi đá trả lại đã c*m v** đâu không? Ha Ha Ha! Cắm ngay vào mông hắn ta rồi!”
“Lão ngỗ tác nói, chỗ đó có một cái gân lớn, bị đâm trúng thì đi đứng sẽ khập khiễng! Nhưng điều thú vị nhất là gì ngươi biết không? Để ta cười xong rồi nói tiếp!”
Cố Thậm Vi sáng mắt, nàng bước ra mở cửa, thấy Ngô Giang đứng đó cười đến ngửa tới ngửa lui.
“Ừ, ta cảm nhận được ngươi sắp cười ra hoa rồi.”
Nói rồi, nàng liếc mắt nhìn Hàn Thời Yến đang đứng bên cạnh, làm bộ làm tịch ra vẻ quân tử ôn nhuận.
Giả bộ cái gì chứ?
Khoảng cách gần như thế này, nàng đã sớm phát hiện ra hai người này ngồi xổm ở ngưỡng cửa nghe lén. Sau đó Ngô Giang nghe được một nửa thì lon ton chạy đi hóng chuyện…
Giờ lại còn diễn vẻ nghiêm túc? Giống hệt như một con rùa già bắt được rắn quấn lên cổ, rồi tưởng rằng mình đã hóa thành Huyền Vũ vậy.
Ngô Giang chống nạnh cười ha hả, “Điều thú vị nhất là muốn giải độc của cây độc tiêu, thì phải nặn độc ra ngoài… giống như rắn độc vậy… Hắn ta đang nằm sấp trong hẻm nhỏ, tự nặn mông mình đó! Kết quả là bị người của chúng ta bắt ngay tại trận, thậm chí còn chưa kịp mặc quần vào!”
“Cữu phụ ta đã đến Khai Phong phủ để thẩm vấn rồi. Giờ ta nhận lệnh tới đây, bảo người đưa Tào đại nương qua đó!”
Ngô Giang nói xong liền ló đầu vào phòng, giọng sang sảng: “Tào đại nương yên tâm! Ta đã sắp xếp tám người khiêng kiệu, cam đoan sẽ không xóc nảy đâu! Đại công tử trong phủ đã trực tiếp đến thẳng Khai Phong phủ rồi.”
Khóe miệng Cố Thậm Vi co giật.
Tám người khiêng kiệu thì cũng thôi đi. Nhưng người ta căn bản không ngồi nổi, tám người khiêng thế này trông chẳng giống kiệu hoa mà giống như… phu khiêng quan tài vậy.
Nàng còn đang nghĩ thì thấy Hàn Thời Yến khẽ nháy mắt ra hiệu. Hiểu ý, nàng nhẹ gật đầu, rồi nhân lúc Ngô Giang bận rộn chạy tới chạy lui, len lén theo Hàn Thời Yến chuồn ra ngoài.
Âm nhạc mừng tiệc cưới vẫn vang lên, vô cùng náo nhiệt. Lâu lâu lại có tiếng cười giòn tan vọng ra từ yến tiệc.
Hàn Thời Yến thấy Cố Thậm Vi dừng bước nhìn về phía đó, bèn khẽ gọi nàng:
“Ngươi đói bụng rồi sao? Hôm nay chuyện này ầm ĩ không nhỏ, Vương phủ doãn nhất định sẽ điều tra công bằng. Trong Khai Phong phủ có những người rất giỏi thẩm vấn, Trịnh Lão Lục chắc chắn không giấu nổi đâu.”
“Mở đường thẩm vấn còn mất chút thời gian, vì bên Tào gia vẫn cần thu lấy hôn thư. Chi bằng ta mời ngươi đến gần phủ nha Khai Phong ăn cháo, dùng ít bánh thế nào?”
“Án cần tra, nhưng cơm cũng phải ăn.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, bất giác ngạc nhiên liếc nhìn hắn.
“Ngươi nói chuyện gì mà nhỏ xíu thế? Giống như kẻ trộm vậy, còn cố ép giọng xuống, là bị đông cứng hay đói đến ngu người rồi?”
Hàn Thời Yến nghe vậy thì ho kịch liệt, giọng nói khôi phục lại âm lượng bình thường: “Có lẽ thế! Cửa phủ quá lạnh! Chẳng bù cho Cố thân sự trong phòng, còn có bếp hỏa nữa.”
Hắn thật sự bị ma xui quỷ khiến mới nghĩ đến chuyện phải thấp giọng nói với nàng dịu dàng một chút.
Cố Thậm Vi nghe vậy thì lập tức khoan khoái: “Đúng rồi đấy, chứ cái kiểu yếu ớt, run rẩy của ngươi nghe như sắp tắt thở đến nơi, ta còn tưởng người trúng độc không phải Trịnh Lão Lục mà là ngươi cơ đấy! Đi thôi, ăn nhanh lên, rồi chúng ta vào đại lao báo tin mừng cho Mạnh thị, rằng bà ta sắp có thêm một đứa con rồi!”