Cố Thậm Vi cảm thấy trong lòng ấm áp, cả người cũng trở nên mềm mại hơn.
“Lấy ít một chút, tối nay ta đã ăn mấy lượt rồi.” Nàng vừa nói vừa đặt hũ đường đỏ lên bàn, dõi theo bóng dáng Thập Lý chạy vội ra ngoài.
Nàng quay đầu nhìn Cố Thậm Cảnh đang ngồi bên mép giường:
“Sau này buổi tối không cần đợi ta, muốn đọc sách gì thì cứ nói với Thập Lý hoặc ta đều được. Nếu mua được thì mua, nếu không mua được, ta có thể mượn của Hàn Thời Yến. Hắn có rất nhiều sách quý.”
“Cũng không cần lo chuyện uống thuốc, ta đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”
“Sở Lương Thần sắp bị đày đi biên cương. Nếu nhận được tin chính xác, hôm đó ta sẽ bảo Trương Toàn đánh xe đưa đệ đi tiễn hắn. Đệ có thể viết một phong thư gửi cho mẫu thân, nhưng phải cân nhắc thật kỹ lưỡng từng câu từng chữ.”
Cố Thậm Vi vừa nói, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén. Nàng nghiêm túc nhìn Cố Thậm Cảnh:
“Trước kia không còn đường lui, nhiều chuyện ta không muốn nhắc lại. Nhưng đệ nhất định phải ghi nhớ, dù Sở Lương Thần có đối xử với đệ trung thành tận tâm đến đâu, thì việc hắn nhận tiền để giết người vẫn là sai trái không thể dung thứ.”
“Người ngoài không hiểu, nhưng đệ hẳn là hiểu rõ nhất. Dù có trở thành tội phạm bị truy nã, chúng ta vẫn có thể đường hoàng ngẩng cao đầu, vì sao? Bởi vì chúng ta biết mình trong sạch, không hề mang tội. Đó là điểm tựa để chúng ta đứng vững giữa trời đất này, là niềm kiêu hãnh không gì có thể lay chuyển.”
Cố Thậm Cảnh đỏ hoe mắt, mạnh mẽ gật đầu: “Tỷ tỷ, sẽ có một ngày như thế sao?”
Cố Thậm Vi nhìn sâu vào mắt cậu, khẳng định: “Sẽ có, nhất định sẽ có. Ngày đó không còn xa nữa.”
Nàng nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng vụ án Phi Tước, trả lại sự trong sạch cho tất cả mọi người.
Cố Thậm Vi vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng bước chân của Thập Lý đến gần. Nàng lập tức dịu lại, ánh mắt trở nên ấm áp, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Đệ có muốn uống nước đường không? Ta mang đường đỏ về đây… Hôm nay vội quá, ngày mai ta sẽ mang ô mai cho đệ.”
Cố Thậm Cảnh nhìn nàng với vẻ mặt đầy phức tạp, bất giác rụt cổ lại.
Cậu cảm thấy vận mệnh của mình thật kỳ lạ, chỉ khi trải qua gió tanh mưa máu mới cảm thấy thoải mái, còn sự dịu dàng thế này lại khiến cậu sởn cả gai ốc!
“…Cảm… cảm ơn tỷ tỷ!”
Thập Lý bước vào, nhìn thấy cảnh tượng tỷ đệ hòa thuận, lòng vui vẻ hẳn lên. Nàng đặt bát canh dưỡng phổi lên bàn, cười nói: “Vừa hay ba bát, không thừa không thiếu, ai cũng có phần.”
Cố Thậm Vi và Cố Thậm Cảnh đều ngoan ngoãn gật đầu. Thấy Thập Lý định tiến lên cõng người, Cố Thậm Vi liền đưa tay, nhẹ nhàng nhấc bổng Cố Thậm Cảnh lên, đặt cậu xuống trước bàn.
Đứa nhỏ này hiển nhiên chưa từng chịu đãi ngộ như vậy, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Cố Thậm Vi giả vờ như không thấy, cầm lấy thìa, khen ngợi: “Canh này ngon quá!”
Canh này thật sự khó uống quá đi mất! Chỉ cần dính dáng đến thuốc, mùi vị tuyệt đối chẳng dễ chịu chút nào!
“Vâng, món gì Thập Lý tỷ nấu cũng ngon!”
Cố Thậm Vi nghe vậy, liếc mắt khinh bỉ nhìn Cố Thậm Cảnh.
Tên nhóc này còn nhỏ, chưa kiểm soát được nét mặt, chẳng lẽ tưởng nàng không thấy cảnh mỗi lần cậu uống một ngụm là lại nhăn mặt nuốt xuống trong đau khổ hay sao?
Nàng chớp mắt nhìn Cố Thậm Cảnh, cười nói: “Nếu thích thì cứ uống nhiều một chút, không đủ thì ta còn đây. Ta là tỷ tỷ, đương nhiên phải nhường đệ rồi.”
Cố Thậm Cảnh cắn răng: “Khổng Dung nhường lê, đáng lẽ đệ mới phải nhường tỷ tỷ mới đúng.”
Thập Lý đứng bên cạnh thấy tài nấu nướng của mình được yêu thích thì càng vui vẻ, nàng cầm bát của mình lên, không lệch một chút nào, chia đều nửa phần cho mỗi người.
“Vậy thì tốt quá, ta vừa nếm thử một ngụm, khó uống vô cùng, ta không thích. Hai người thích thì thật sự là quá tốt rồi!”
Cố Thậm Vi nghẹn họng, suýt chút nữa phun cả ngụm canh ra ngoài.
Nàng và Cố Thậm Cảnh liếc nhìn nhau, sau đó đồng loạt dời tầm mắt, cam chịu uống hết bát canh.
Uống xong, Cố Thậm Vi lại xách Cố Thậm Cảnh về chỗ, thấy cậu đã nằm xuống, lúc này mới cùng Thập Lý quay về phòng mình.
Trong phòng ấm áp, Thập Lý đã sớm nhóm than lò sưởi.
“Cô nương, ta nghe nói rồi. Phu nhân và thiếu gia thật sự bị cái tên cẩu tặc Cố Ngọc Thành hại chết sao? Sao bọn họ có thể tàn nhẫn như vậy! Nếu thiếu gia còn sống, năm nay cũng trạc tuổi Thậm Cảnh rồi.”
Cố Thậm Vi khẽ gật đầu: “Không chỉ Cố Ngọc Thành, trong Cố gia, không ai là vô tội cả.”
Thập Lý nghe vậy, vừa tức giận vừa vui vẻ: “Hôm nay ta cùng Lâm bà đi mua thức ăn, trên đường phố, hẻm nhỏ đâu đâu cũng bàn tán về chuyện Cố gia, nói càng khó nghe, ta lại càng thấy hả lòng hả dạ. Nhịn không được, ta còn mua nhiều thêm mấy phần thức ăn nữa.”
Cố Thậm Vi bật cười, nhìn nàng: “Chờ đến mai, có khi lúc đi mua thức ăn, tỷ lại nghe thêm được chuyện mới cũng nên. Cố Ngọc Thành đã không thể trở mình được nữa, người tiếp theo, chính là Cố Trường Canh.”
Cố Trường Canh là nhi tử thứ hai của Cố Ngôn Chi.
Thuở thiếu niên, ông ta từng được ca tụng là kỳ tài hiếm có, sớm đã đỗ tú tài. Khi đó, Cố Ngôn Chi mừng rỡ vô cùng, cứ ngỡ phần mộ tổ tiên Cố gia bốc khói xanh, hậu duệ đời sau rốt cuộc cũng có người kế nghiệp.
Thế nhưng, ba năm, sáu năm, chín năm… Cho đến tận bây giờ, Cố Trường Canh vẫn chưa thể đỗ tiến sĩ.
Ông ta thi hết năm này đến năm khác, cuối cùng cũng nản lòng thoái chí.
Nhờ có Cố Ngôn Chi lo liệu khắp nơi, mới có thể bỏ tiền ra mua một chức quan nhỏ không đáng kể trong thành Biện Kinh, nhưng bao năm qua vẫn dậm chân tại chỗ, không có tiền đồ thăng tiến.
“Nếu cô nương không nhắc, ta suýt nữa quên mất Cố gia còn có một nhân vật như vậy. Nhắc mới nhớ, trong đầu ta chỉ toàn là mấy món điểm tâm của Nhị phòng. Ta còn nhớ có lần mang đồ sang cho Thất cô nương, đúng lúc thấy nàng và mẫu thân đang uống trà, chỉ riêng điểm tâm bày trên bàn đã có đến bảy, tám loại.”
Cố gia vốn có quy củ nghiêm khắc, khẩu phần ăn uống của cả nhà đều được quy định chặt chẽ.
Nhưng nếu các phòng có tiền, lén mua thêm để dùng riêng, chỉ cần không ai tố cáo thì cũng không bị xem là phạm quy.
Ban đầu, Cố gia định đợi Cố Trường Canh đỗ đạt bảng vàng sẽ tìm cho ông ta một thê tử môn đăng hộ đối. Không ngờ, đến tuổi rồi mà ông ta vẫn liên tục trượt khoa cử.
Thế nên, Cố Ngôn Chi đành làm chủ, tìm cho ông ta nữ nhi của một thương nhân là Tề thị.
Dung mạo Tề thị đoan trang, tính tình hiền hậu, sau khi thành thân với Cố Trường Canh ngày càng bình phàm, trước sinh ba nhi tử không có gì nổi bật, sau đó mới sinh ra cô nương khuynh quốc khuynh thành nhất của Cố gia, Cố Thất Nương.
“Nói ra, Thất cô nương qua đời cũng đã nhiều năm rồi. Khi đó trong phủ ai nấy đều nói, nàng xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ được tuyển vào cung.”
Cố Thất Nương tài sắc song toàn, nhưng chưa kịp xuất giá đã sớm bạc mệnh.
Từ đó về sau, Nhị phòng của Cố gia chỉ còn lại năm người trầm lặng, bình thường đến mức dường như vô hình trong Cố gia đại trạch.
Thập Lý thở dài thườn thượt, vốn định nói thêm vài câu, nhưng nghĩ đến trời đã khuya, bèn ngừng lại: “Ta đi lấy hai lò sưởi tay cho cô nương, cô nương chờ một lát.”
Nói rồi, nàng vội vàng bước ra ngoài.
Khi quay lại, thấy Cố Thậm Vi đã ngủ thiếp đi.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, nàng còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Thập Lý nhẹ nhàng tiến lại gần, cẩn thận nhét lò sưởi tay vào trong chăn, sau đó đi đến bàn thổi tắt đèn.
Ngày mai, câu chuyện mới mà cô nương muốn nàng nghe, là về Nhị phòng của Cố gia sao?