Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 117: Ba tội danh lớn.




Khi xe ngựa đến Khai Phong phủ, nơi đây đã bị vây chật như nêm cối, đừng nói ba tầng trong, ba tầng ngoài, mà phải nói là từ đầu phố đến cuối hẻm, không có lấy một kẽ hở.

Những nha dịch của Khai Phong phủ, thân mặc quan phục đầy uy nghi, bị đám đông chen lấn đến mức mặt mày biến dạng, mãi mới có thể kéo hai sợi dây thừng tạo thành một lối đi chỉ rộng chừng nửa người.

Nhìn thấy người của lão ngỗ tác không thể nào khiêng xác vào trong, Ngô Giang cuống đến mức khản cả giọng hét lên: “Tránh ra! Tránh ra! Chúng ta không vào được thì cũng chẳng thể khai đường xét xử, mà các người cũng không xem được náo nhiệt đâu!”

Người phía trước nghe vậy, miễn cưỡng nhích mông một chút coi như tỏ vẻ tôn trọng.

Ngô Giang thấy thế, tức đến mức cổ đỏ bừng, gân xanh nổi lên, hắn xắn tay áo lên, định dùng chiêu trâu điên xông tới!

Cố Thậm Vi nhìn cảnh này mà không biết nói gì, nàng bước nhanh tới phía sau tên hung thần ác sát Lý Mao, nói dõng dạc:

“Ngươi mở đường đi! Lấy dáng vẻ ác bá của ngươi ra mà dùng!”

Lý Mao không thể tin vào tai mình, đôi mắt tam giác nheo lại hết cỡ, đến mức sát khí cũng biến thành ánh mắt ngơ ngác.

“Ngươi nói gì cơ?”

Sắc mặt Cố Thậm Vi lạnh đi, tay đặt lên chuôi kiếm: “Bảo ngươi mở đường, không nghe thấy sao?”

Ánh mắt Lý Mao càng trở nên u ám, giọng hắn trầm thấp: “Ngươi coi ta là gì? Là chó chắc? Sao mà kiếm khách hung tàn nhất thiên hạ khoác áo quan phục vào, liền dám sai khiến ta như thế?”

Cố Thậm Vi cười khẩy:

“Ngươi nên cảm ơn ta vì cái bộ quan phục này. Nếu không nhờ nó, e rằng với cái thủ đoạn phái người ám sát ta của ngươi, giờ này ngươi đã không còn mạng mà làm chó cho ta rồi.”

“Sợ rằng ngay cả con chó hoang đi ngang qua cắn xác ngươi, cũng phải buồn nôn mà chửi một tiếng ‘thối không chịu nổi’!”

Tim Lý Mao chợt run lên, hắn mím chặt môi, không nói gì nữa.

Hắn tức giận nhấc cao gông xiềng trên cổ, rồi cáu kỉnh gào lên với đám người chắn trước mặt:

“Cút hết ra cho lão tử!”

Đám đông bị mắng vô cớ, lập tức xoay người lại với vẻ mặt hậm hực, định mở miệng đáp trả một câu theo phản xạ: “Ngươi là cái thá gì mà dám hô lão tử?”

Nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt tam giác hung ác như muốn ăn thịt người của Lý Mao, ai nấy đều lập tức nuốt lại câu nói trong cổ họng.

Gã này nhìn thế nào cũng giống một hung thần giết người không gớm tay, một ác bá chuyên cầm gậy gộc xông vào nhà dân, đập phá, cướp bóc, đòi nợ bằng máu.

Những người trước đó không thèm nhường đường cho Ngô Giang, giờ lại sợ đến mức răm rắp tránh ra, cứ như hiệu ứng dây chuyền, người này kéo người kia, truyền tin nhanh hơn cả bồ câu đưa thư.

Ngô Giang đứng phía sau chứng kiến cảnh này, không khỏi tặc lưỡi cảm thán: “Thời Yến huynh, thì ra con người ai cũng đều ức h**p kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Ta ở Khai Phong phủ còn có bản lĩnh mà tự bảo vệ mình, nhưng nếu chỉ toàn mấy vị Ngự Sử tay trói gà không chặt như các ngươi, gặp phải cảnh này biết làm sao?”

Hàn Thời Yến lườm Ngô Giang một cái, không thèm đôi co, chỉ vung tay áo lên, bước nhanh theo sau Cố Thậm Vi.

“Dùng đầu óc. Nói với họ rằng có người đang vãi tiền ở đầu phố là được.”

Giọng nói nhàn nhạt của Hàn Thời Yến vừa cất lên, một lão bà tóc bạc đứng ngay cạnh bỗng dưng lưng thẳng tắp, tai không còn điếc nữa, vội vàng hỏi dồn: “Vãi tiền? Ở đâu có người vãi tiền?”

Hàn Thời Yến chẳng buồn trả lời, ánh mắt hắn khẽ lướt qua bóng dáng của Cố Thậm Vi.

Từ lúc bắt Lý Mao ở gần Biện Hà, đến khi tình cờ phát hiện thi thể trôi nổi trên dòng sông tấp nập thuyền bè, rồi chuyện Cố Thất Nương đột nhiên xuất hiện ở Khai Phong phủ cáo trạng… Thậm chí, ngay tại thời điểm ấy, người thân của kẻ chết cũng có mặt để nhận xác…

Dù Cố Thậm Vi có phủ nhận thế nào, Hàn Thời Yến vẫn tin chắc rằng tất cả chuyện này đều có liên quan đến nàng.

Đây chính là màn báo thù quyết liệt của Cố Thậm Vi đối với toàn bộ Cố gia.

Phát hiện mẫu thân Tả Đường cùng tiểu đệ trúng độc là một sự cố bất ngờ. Nếu không phải vì bọn họ quen biết huynh đệ Thang gia, thì đã chẳng có chuyện Cố Ngọc Thành bị bắt vào ngục.

Nhưng lần này thì không phải. Nếu chỉ là trùng hợp, thì thời điểm xảy ra sự việc cũng quá mức tinh tế và khéo léo.

Trong lúc suy nghĩ, hắn chợt thấy Cố Thậm Vi đột nhiên dừng bước. Hắn nhìn theo ánh mắt nàng, thấy trước cổng Khai Phong phủ có năm người cao thấp không đồng đều đứng đó.

Nói cũng lạ, năm người này tuy tướng mạo khác nhau, nhưng trên người lại có một loại khí chất kỳ lạ.

Phải diễn tả thế nào nhỉ? Khi bọn họ đứng ở đó, người ta sẽ có cảm giác trước Khai Phong phủ vốn không chỉ có hai con sư tử đá, mà còn thêm năm bức tượng người giả.

Bình thường đến mức không ai để ý đến sự tồn tại của họ.

Cố Trường Canh nhìn thấy Cố Thậm Vi tiến lại gần, gương mặt vốn cứng đờ như tượng đá của ông ta bỗng cử động toàn bộ, từ lông mày, mắt mũi đến khóe môi.

Ông ta nhanh chóng bước lên trước nàng, hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Thậm Vi! Chuyện đại bá của ngươi hại chết mẫu thân ngươi, ta vốn không hề hay biết. Nhị phòng chúng ta với ngươi không thù không oán, lại càng chưa từng làm điều gì có lỗi với ngươi. Vậy mà ngươi lại căm hận đến mức này? Hận đến mức muốn tất cả những ai mang họ Cố đều phải chết sao?”

Ba nhi tử cao lớn vạm vỡ của ông ta cũng sát khí bừng bừng theo sau, nhìn Cố Thậm Vi với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.

Cố Thậm Vi nghe xong chỉ khẽ bật cười, nàng giơ tay chỉ lên tấm biển trên cao:

“Trên đó viết ba chữ lớn: ‘Khai Phong Phủ’. Chẳng lẽ các ngươi không biết chữ, hay là mắt đã mù nên không nhìn thấy? Giờ phút này, người đứng đơn kiện là Cố Thất Nương, nàng ta đến Khai Phong Phủ cáo trạng, chuyện này có liên quan gì đến ta?”

“Ôi, chẳng lẽ ngươi tưởng ta có bản lĩnh ‘cải tử hoàn sinh’ chắc? Nếu ta thực sự có năng lực ấy, chẳng phải ta đã đi khắp mộ tổ tiên của toàn bộ Đại Ung, gọi hết lão tổ tông của thiên hạ về ăn một bữa đoàn viên rồi sao?”

Dân chúng xung quanh nghe vậy, ai nấy đều sợ hãi đến dựng tóc gáy.

Không cần đâu! Nếu tất cả tổ tiên đều trở về, chẳng phải họ sẽ phải quỳ lạy từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn sao?

Cố Thậm Vi chậm rãi tiếp lời:

“Ta mà có bản lĩnh này, chẳng phải đã sớm nằm hưởng thụ, rồi mua tám mười con thuyền lớn dọc Biện Hà để đến Dương Châu hưởng phúc hay sao? Ngươi nói có đúng không?”

“Nhà người khác nghe tin nữ nhi mình đội mồ sống dậy, hẳn đã lập tức chạy vào xem rồi sao? Còn nhà các ngươi thì hay thật, cứ đứng ngoài cửa không dám vào, rốt cuộc là vì cái gì đây?”

Cố Trường Canh bỗng giật mình, ánh mắt lướt qua một vòng, lúc này mới nhìn thấy Lý Mao đứng bên cạnh Cố Thậm Vi, cùng với Lý Vân bị áp giải phía sau.

Trong mắt ông ta lóe lên một tia hoảng loạn, nhưng nhanh chóng bị đè nén xuống.

“Không thể nào! Thất Nương đã chết từ lâu. Khi đóng quan tài, chính mắt ngươi cũng nhìn thấy. Bây giờ không biết từ đâu xuất hiện một kẻ vô danh, mạo nhận nữ nhi ta để gây chuyện.”

Vừa dứt lời, ông ta vung tay, nâng vạt áo lên, sải bước vào trong Khai Phong Phủ.

Tề thị cùng ba nhi tử của ông ta cũng im lặng theo sát phía sau, từng bước nặng nề, tựa như những con rối vô hồn.

Cố Thậm Vi nhìn cảnh đó, khẽ gõ nhẹ lên gông xiềng của Lý Mao.

Lý Mao chột dạ, vội vã bước theo.

Bên trong công đường, một nữ tử áo trắng đang quỳ, nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, nàng lập tức quay đầu.

Người ta thường nói: Muốn đẹp, hãy mặc đồ tang.

Mái tóc nàng vấn lên cao, cài một đóa hoa trắng nhỏ, gương mặt tinh khôi như một viên ngọc trai không tì vết, sáng ngời tựa ánh bạc dưới đêm trăng.

Trong tay nàng cầm chặt một tờ cáo trạng đỏ tươi, khi nhìn thấy người trước cửa bước vào, nàng quay người lại, nâng cao tờ trạng thư, cất giọng lớn: “Dân nữ Cố Thất Nương cáo trạng phụ thân Cố Trường Canh ba tội danh lớn: ép chết nữ nhi ruột, tự ý mở sòng bạc phi pháp, coi mạng người như cỏ rác!”

Cố Trường Canh còn chưa kịp lên tiếng, Tề thị đã bật khóc lao đến, ôm chặt lấy Cố Thất Nương đang quỳ trên nền đất, gào khóc thảm thiết: “Thất Nương! Thất Nương! Có phải con thật sự trở về rồi không?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận