Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 175: Nghi vấn của nàng.




“Cố Hoàn Anh, đừng giả điên giả dại nữa.”

Cố Thậm Vi lạnh lùng nhìn bóng lưng Cố Hoàn Anh: “Trần Triều, Ưu Thăng, Thẩm Vọng Sơn… ngươi còn nhớ mấy cái tên này chứ?”

Bàn tay đang ôm đầu của Cố Hoàn Anh cứng đờ, tiếng gào rú đột ngột im bặt. Ông ta chầm chậm quay đầu lại, khuôn mặt đầy dữ tợn và u ám.

“Cố Thậm Vi, ngươi tưởng… ngươi thắng rồi đấy à?”

Cố Thậm Vi nhướng mày: “Ngươi tưởng… còn có người tới cứu ngươi nữa đấy à?”

“Trần Triều, Ưu Thăng, Thẩm Vọng Sơn… đều chết trong tay ngươi, mỗi khi nằm mộng lúc nửa đêm, bọn họ có hỏi ngươi rằng bảo vật gia truyền của họ đã biến đâu mất rồi không?”

“‘Tuyết Nhật’ của Trần Triều, ‘Giang Lăng Xuân’ của Ưu Thăng, ‘Hàn Mai Đồ’ của Thẩm Vọng Sơn… Lúc bọn họ rời nhà, tranh vẫn là tranh thật, vậy mà vòng qua tay ngươi một chuyến, mang về lại hóa thành đồ giả. Lúc đó giết người diệt khẩu trong cơn hoảng loạn thế nào?”

“Đến cả Cố Quân An nghe xong cũng nổi giận, phân là hai nhà cùng ăn, miệng vẫn còn dính đây này, sao lại mặt dày đổ hết lên đầu hắn?”

Ánh mắt Cố Hoàn Anh nhìn Cố Thậm Vi tối sầm lại, u ám đến mức có thể nhỏ ra nước. Trong đáy mắt bình lặng kia, cuộn trào một cơn bão táp ngầm sắp bùng phát.

Nhưng Cố Thậm Vi không hề nao núng. Nàng phẩy tay một cái, tiếp tục đi sâu vào trong nhà lao, vừa đi vừa nói: “Ngươi cứ yên tâm, ta đã có thể nói ra ba cái tên ấy, đương nhiên là đã nắm đủ chứng cứ trong tay. Ta nhân từ một lần, giao hết cho Khai Phong phủ. Cũng xem như lúc Tứ bá lên chảo dầu, ta giúp rắc thêm chút muối nêm nếm cho ngươi, khỏi cần cảm ơn ta!”

Nói xong, nàng chẳng buồn để ý đến tiếng mắng chửi phía sau của Cố Hoàn Anh, cứ thế nâng đèn lồng, từng bước bước tiếp.

Hàn Thời Yến lặng lẽ lắng nghe, nghiêng đầu nhìn Cố Thậm Vi: “Vậy ra, đây là thứ nàng chuẩn bị sẵn để đối phó Cố Hoàn Anh?”

Cố Thậm Vi khẽ gật đầu: “Ừ. Ta cũng đâu có uổng phí ba năm trời.”

Dù là ai đi nữa, chỉ cần dùng ba năm đời người chỉ để điều tra một chuyện, thì cũng tra được đầu mối thôi, huống hồ nàng còn có một đám giang hồ trong Bình Đán lâu hỗ trợ.

Nếu không phải nàng biết được bí mật về Viễn Sơn đồ và mật thất của Cố Quân An, thì ban đầu nàng vốn định lấy ba mạng người này khiến Cố Hoàn Anh vạn kiếp bất phục.

Cố gia, thật sự không có ai là người tốt.

Cố Thậm Vi nghĩ vậy, quay đầu nhìn lại đoạn đường vừa đi qua. Trong nhà lao, mấy kẻ rượu chè vô dụng của Tam phòng không thấy bóng dáng, mẫu thân của Cố Thập Ngũ Nương Lư thị, cũng không có mặt. Ánh mắt nàng khẽ thay đổi, rồi xoay người đi tiếp vào trong.

So với bên ngoài hỗn loạn, hai gian phòng giam phía trong lại tĩnh lặng đến lạ thường.

Cố Ngôn Chi và lão phu nhân bị giam ở gian bên trái, còn Cố Quân An thì bị biệt giam ở gian bên phải.

Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Ngôn Chi chầm chậm ngẩng đầu lên. Chỉ sau một thời gian ngắn, ông ta già đi trông thấy. Ánh mắt ông ta trước tiên dừng lại trên người Hàn Thời Yến, rồi mới chầm chậm chuyển sang Cố Thậm Vi.

“Gấp gáp vậy, đã muốn tới đây diễu võ dương oai rồi sao?”

Cố Thậm Vi nhìn thẳng vào mắt ông ta, không tránh né: “Tại sao lại đối xử với phụ thân ta như vậy? Ông ấy rất kính trọng ngươi.”

Dù nàng biết rõ Cố Ngôn Chi là người vô tình, trong mắt ông ta, bất kỳ người con nào cũng chỉ là con cờ, nhưng nàng vẫn không kìm được mà hỏi câu ấy.

Không phải vì mình, mà là vì phụ thân Cố Hữu Niên của nàng.

Cố Ngôn Chi nheo mắt lại, trông vô cùng bình thản: “Dòng dõi thư hương không cần lũ giang hồ thảo khấu. Kẻ cam tâm sa đọa, ta nên đối xử với hắn thế nào?”

“Rõ ràng có tài đứng vào hàng tam giáp, lại không chịu xuất sĩ, kẻ bất hiếu nghịch đạo như vậy, chết cũng đáng đời.”

“Án Phi Tước là do chính hắn rước họa vào thân, ta chẳng qua chỉ cân nhắc thiệt hơn, đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho sự hưng thịnh của Cố gia. Thực tế đã chứng minh, nếu không có ngươi như một biến số xen ngang, thì lựa chọn đó của ta hoàn toàn chính xác.”

“Thắng làm vua thua làm giặc, mỗi gia tộc đứng được trên đỉnh cao đều là máu chảy đầu mũi dao, giẫm lên xác tộc nhân mà lên. Ta tưởng ngươi chết qua một lần rồi thì sẽ khôn ra được chút ít, không ngờ ngươi vẫn y như phụ thân ngươi, không làm nên chuyện lớn.”

“Còn về mẫu thân ngươi, một đứa nữ nhi nhà thợ rèn thô kệch, làm sao xứng bước vào đại môn Cố gia ta?”

Cố Thậm Vi lắng nghe, siết chặt nắm tay.

Nàng quay sang nhìn Cố Ngôn Chi: “Phụ thân ta vào cung làm Ngự Đới, là do ngươi mượn cớ vụ án quân khí để ép ông ấy đi? Mục đích là để dọn đường cho án Phi Tước?”

Vừa nói, Cố Thậm Vi vừa quan sát từng cử chỉ của Cố Ngôn Chi. Thấy trong mắt ông ta thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó như nghĩ đến điều gì, liền khẽ hừ một tiếng không rõ ý tứ.

Trong đầu Cố Thậm Vi lập tức xoay chuyển rất nhanh, xem ra, phụ thân nàng vào cung làm Ngự Đới chưa chắc là do Cố Ngôn Chi sai người bố trí từ đầu. Rất có thể, mục tiêu ban đầu của bọn họ chỉ là số vũ khí kia.

Tiện thể, Cố Ngôn Chi cũng muốn nhổ cỏ tận gốc Vân Kiếm sơn trang, đồng thời loại bỏ tức phụ Tả Đường mà ông ta khinh thường từ đáy lòng.

Cố Ngôn Chi nhìn dáng vẻ của Cố Thậm Vi, trong lòng dâng lên một cơn bực bội, chủ động dời ánh mắt đi, lắc đầu: “Ta không có gì muốn nói với ngươi. Trước đó ngươi cố tình ly gián, muốn khiến Trường Canh xa rời ta, định lấy nó làm điểm đột phá, ta đều đã nghe cả rồi.”

“Ta khuyên ngươi đừng phí công vô ích. Bọn chúng căn bản không thể cho ngươi câu trả lời mà ngươi muốn. Bởi vì bọn chúng cũng không biết người đó là ai. Mà cho dù ta có chết, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết.”

Nói đến đây, ánh mắt Cố Ngôn Chi liếc về phía Hàn Thời Yến.

Cố Thậm Vi bắt được ánh nhìn đó, bật cười lạnh: “Ngươi muốn nói kẻ đứng sau kia họ Hàn? Thủ đoạn ly gián như vậy cũng quá tầm thường rồi đấy.”

Cố Ngôn Chi chỉ nhướng mày, không nhìn nàng, cũng không phản bác.

“Nay hắn đã không còn ra tay cứu Cố gia, Phúc Thuận công chúa cũng sẽ không cứu Cố Quân An, vì nàng ta đã biết được thân thế của A Trạch rồi. Ngươi đoán xem, giờ phút này, có phải nàng ta còn hận Cố Quân An hơn cả ta?”

Sắc mặt Cố Ngôn Chi thay đổi, khẽ thở dài một tiếng, nhưng vẫn lắc đầu.

“Xem ra người Cố gia mà ngươi giấu ở bên ngoài không chỉ có mỗi Cố Quân Bảo. Cho nên đến lúc Cố gia đi vào đường cùng, ngươi cũng không chịu hé nửa chữ về thân phận kẻ đó. Bởi vì trong lòng ngươi cho rằng, mọi thứ Cố gia đã làm đều sẽ được ký thác lên người ấy.”

“Chỉ cần người đó còn, cho dù các ngươi đều chết hết, thì Cố gia vẫn có cơ hội Đông sơn tái khởi. Nói vậy thì, rất có thể người đó đã ở bên cạnh hắn rồi… Xét về tuổi tác, lớn hơn Cố Quân Bảo một chút…”

Cố Thậm Vi chăm chú quan sát sắc mặt Cố Ngôn Chi, thấy ông ta rõ ràng đã không còn bình tĩnh, trong lòng liền khẳng định suy đoán của mình là đúng.

Cố Ngôn Chi có thể nuôi Cố Quân Bảo ở bên ngoài, làm kỳ vọng sau cùng khi gia tộc sụp đổ; cũng có thể trong lúc nước sôi lửa bỏng mà quyết đoán đem người của Tam phòng cho người khác làm con thừa tự, điều này chứng tỏ ông ta từ đầu đã tin vào đạo lý “thỏ khôn ba hang”.

Nhưng Cố Quân Bảo giờ đã lộ diện, người của Tam phòng thì chỉ là một lũ ăn hại, hoàn toàn không thể gánh vác trọng trách… Cố Thậm Vi dễ dàng khiến bọn họ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.

Trong tình huống như vậy mà Cố Ngôn Chi vẫn quyết không hé miệng, một chữ cũng không dám nói ra.

Vậy thì chỉ có hai khả năng.

Một là, ông ta sợ. Sợ kẻ đó thủ đoạn độc ác. Nhưng Cố gia đã bị cuốn vào án gian lận khoa cử, một khi án định, thì chính là tử tội, có ai tới cứu cũng không lật lại được nữa, trong tình thế ấy ông ta còn sợ điều gì?

Hai là, ông ta vẫn còn hậu chiêu. Vẫn còn giữ lại một tia hy vọng để Cố gia Đông sơn tái khởi.

Đôi mắt nàng khẽ lóe sáng, liếc nhìn lão phu nhân đang ngồi yên lặng ở góc tường, không nói một lời: “Hay là, ta vẫn còn một vị thúc phụ thứ xuất nữa, đang chờ lấy máu toàn bộ Cố gia để nuôi lớn bản thân… Thật đúng là cảm động đến trời đất cũng phải rơi lệ.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận