Góc đó cực kỳ yên tĩnh, cửa sổ mở hé, vài nhánh trúc dại đâm xuyên vào từ bên ngoài, xanh mướt rậm rạp.
Ngồi ở đó có hai người. Một trong hai, trông chừng hai ba mươi tuổi, sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, hơi thở gần như không nghe thấy, thoạt nhìn chẳng khác nào một cỗ thi thể biết đi. Bên tay phải hắn đặt một thanh trường kiếm, vỏ kiếm màu trắng, tua kiếm cũng trắng.
Ngồi đối diện hắn là một người có dung mạo đoan chính, vai rộng eo thon, mặt mũi như đao tạc. Đôi mắt sáng quắc có thần, chỉ thoáng nhìn đã biết là cao thủ võ lâm. Bên tay phải người đó cũng đặt một thanh trường kiếm, vỏ đen, tua kiếm cũng đen.
Thấy Cố Thậm Vi bước tới, người đeo kiếm đen là người đầu tiên đứng dậy: “Gần đây Cố đại nhân quả thực phong quang vô hạn. Lần gần đây nhất Hoàng Thành tư được chú ý như vậy là khi Trương đại nhân chém nghịch tặc, phế thái tử.”
Giọng hắn trầm thấp dễ nghe, có thể khiến người ta đắm chìm. Tuy lời nói không khách sáo lắm, nhưng Cố Thậm Vi lại không cảm nhận được ác ý nào.
Ánh mắt người kia rơi vào trường kiếm bên hông nàng, khóe miệng nhếch lên, không nhịn được nói tiếp: “Nghe nói cả Ngụy Trường Mệnh cũng không phải là đối thủ của đại nhân. Ta thật muốn thử xem, thanh kiếm trong tay Cố đại nhân đây có phải chỉ hữu danh vô thực.”
Cố Thậm Vi nhướng mày, không nhanh không chậm bước tới gần hai người kia.
Kiếm đen lập tức phấn khởi, nắm lấy trường kiếm bên cạnh định đứng dậy ứng chiến, nhưng lại bị người cầm kiếm trắng, sắc mặt vàng vọt ngồi đối diện, ngăn lại.
“Tại hạ Giang Nghĩa, người kia là Mã Phùng Xuân. Tính tình hắn có hơi ‘hăng hái’, mong Cố thân sự đừng để bụng. Chúng ta đều là đồng liêu trong Hoàng Thành tư, cùng phụng sự dưới trướng Trương đại nhân, thì chính là huynh đệ một nhà…”
Giọng hắn yếu ớt vô lực, Cố Thậm Vi nghe xong thầm nghĩ: mình chỉ cần hắt xì một cái, e rằng hắn lập tức ngủm củ tỏi tại chỗ.
Khi nói đến từ “huynh đệ”, có lẽ chợt nhớ ra thân phận nữ nhi của Cố Thậm Vi, hắn bèn miễn cưỡng đổi lại: “…là huynh đệ tỷ muội một nhà… sao có thể rút kiếm đối địch? Nếu Cố thân sự không chê, chi bằng ngồi cùng chúng ta một lát.”
Giang Nghĩa nói rồi, liền dịch người vào trong nhường chỗ, tiện tay lấy bát đũa của Mã Phùng Xuân bày ra.
Rõ ràng là hai người họ cũng vừa mới đến, bát đũa còn sạch sẽ tinh tươm, chưa dùng tới.
Cố Thậm Vi liếc nhìn, không khách khí gì, ngồi xuống đối diện với Giang Nghĩa.
Thạch lão đầu trông thấy nàng ngồi xuống, cười tít mắt đi tới, bưng lên một đĩa chân giò kho lớn, kèm theo một phần thịt bò hầm, thêm một đĩa cá con chiên giòn tan.
Cố Thậm Vi mỉm cười nói: “Giang đại nhân nói đúng, đều là người của Hoàng Thành tư, đương nhiên là người một nhà. Cho ta mạn phép hỏi một câu, ta thấy sắc mặt Giang đại nhân không tốt, trên người lại nặng mùi thuốc, có phải là không may bị thương?”
“Cố mỗ gần đây vừa có được một ít kim sang dược…”
Nàng vừa nói vừa nheo mắt nhìn Giang Nghĩa, tay cầm đũa bắt đầu xử lý miếng chân giò. Động tác của nàng chậm rãi tao nhã, nhưng đôi tay lại như mang phép thuật, chỉ trong nháy mắt đã lóc sạch xương một khối chân giò lớn, ngay cả da cũng không bị rách một chỗ.
Lần này chưa cần Giang Nghĩa lên tiếng, Mã Phùng Xuân đã phịch một cái ngồi xuống.
“Thế thì đã là gì? Trong Hoàng Thành tư ai mà chẳng có vài vết thương trên người? Ta nói các ngươi đấy, chúng ta đều là võ phu, hà tất phải học theo đám văn nhân mà nói chuyện ẻo lả như thế, nghe vào tai phát ngấy!”
“Hết thảy đều là nhờ Trương đại nhân mà vào được Hoàng Thành tư, còn làm ra vẻ xa cách làm gì?”
Nói rồi, hắn không khách khí cầm lấy một miếng chân giò, đưa lên miệng cắn một phát, mỡ dính đầy tay.
“Giang Nghĩa, ngươi học ai không học, lại đi học cái tên Đào Vũ kia. Hắn là ai? Hắn là cái tên vô dụng duy nhất trong Hoàng Thành tư không biết võ công. Nếu hắn không nói năng nho nhã văn vẻ, thì có còn mặt mũi nào mà ăn bát cơm của Hoàng Thành tư?”
“Ngươi nói chuyện kiểu này, khéo cái thằng bụng dạ hẹp hòi kia lại tưởng ngươi đang móc mỉa hắn, khiến hắn ngay cả chỗ đứng trong Hoàng Thành tư cũng không có!”
Mặt Giang Nghĩa vốn đã vàng vọt, nghe đến đây liền tối sầm thêm mấy phần. Hắn gắp một miếng đồ ăn bỏ vào bát của Mã Phùng Xuân, liếc mắt lườm đối phương một cái.
Thế nhưng ánh mắt đó chẳng khác nào quăng cho người mù xem, Mã Phùng Xuân hoàn toàn không nhận được ám hiệu của Giang Nghĩa, vẫn thao thao bất tuyệt nói tiếp:
“Chuyện ai mà chẳng biết, mấy hôm trước Trương đại nhân bị người hãm hại. Theo ta thấy, kẻ nội gián kia tám phần là cái tên Đào Vũ!”
“Nếu hắn không có tâm tư khác, sao lại bỏ việc làm văn quan yên ổn, đến Hoàng Thành tư ta chịu cảnh l**m máu trên lưỡi đao? Làm giả ấn chương của đại nhân, việc động trời như thế, đầu óc ngươi ta hay nàng có cộng lại cũng chẳng nghĩ ra nổi cách thực hiện!”
“Nhưng Đào Vũ thì khác, tâm tư nhiều hơn hạt sen!”
Mã Phùng Xuân rõ ràng chẳng ưa gì Đào Vũ, càng nói càng tức, quay sang Cố Thậm Vi đầy căm phẫn: “Hay là ngươi cũng cùng ta đi gặp Lý Tam Tư nói chuyện một phen? Lần trước ta đã nói với hắn rồi, đến giờ còn chưa có động tĩnh gì!”
Vừa dứt lời, hắn quay phắt lại trừng Giang Nghĩa: “Ngươi đá ta làm gì? Ta chỉ nói thật thôi!”
Cố Thậm Vi nhìn hai người, trong lòng có chút suy nghĩ, rồi khẽ mỉm cười: “Lý đại nhân nếu đã biết, hẳn là có cân nhắc riêng của ngài ấy.”
Giang Nghĩa lúng túng ho một tiếng, liếc nhìn Cố Thậm Vi, rồi nghiêm túc nói:
“Mã Phùng Xuân một lòng trung thành với Trương đại nhân, bởi vậy mới sốt ruột như thế. Mấy ngày nay chúng ta đều ra ngoài làm nhiệm vụ, mãi đến canh Tý hôm qua mới trở về Biện Kinh phục mệnh.”
“Chuyến đi lần này hung hiểm, trên người không tránh được vài vết thương ngoài da, cũng không nghiêm trọng. Quả thật đã phiền đến Cố đại nhân quan tâm rồi. Về phần sắc mặt ta như vậy, là do công pháp tu luyện, không tổn thọ.”
Nghe vậy, Cố Thậm Vi đối diện với ánh mắt Giang Nghĩa, khẽ gật đầu.
Mã Phùng Xuân là thật ngốc hay giả ngốc, nàng không rõ. Nhưng Giang Nghĩa thì đích thực là kẻ thông minh.
Chuyện nàng bị ám sát ở bãi tha ma, ngoài Hàn Thời Yến và Trương Xuân Đình ra thì không một ai hay biết, chưa từng tiết lộ ra ngoài. Lúc trước Trương đại nhân bị hãm hại đã bị đưa lên công đường, nhưng chuyện có nội gián hay không, chưa từng được tuyên bố chính thức.
Theo lời vừa rồi của Kinh Lệ, Hoàng Thành tư có năm người là lão nhân từ trước, còn lại năm người là do Trương Xuân Đinh đề bạt. Trong số đó, Lý Tam Tư và Ngụy Trường Mệnh là bộ hạ cũ của hắn, còn nàng là tân sủng đang được hắn trọng dụng. Hai người Mã Phùng Xuân và Giang Nghĩa trước mặt chính là hai kẻ còn lại.
Giang Nghĩa hẳn là đã cảm nhận được vị thế khó xử của bản thân trong Hoàng Thành tư, nên lập tức chọn cách kết bè với Mã Phùng Xuân. Hắn cũng đã nhận ra ý đồ của Cố Thậm Vi, nên việc đầu tiên làm chính là rũ sạch can hệ, đồng thời tỏ rõ lập trường.
Nghĩ vậy, Cố Thậm Vi đặt đũa xuống: “Ta ăn no rồi. Chân giò này béo mà không ngấy. Lần sau nếu có duyên cùng nhau dùng bữa, ta mang theo rượu ngon tới kính hai vị.”
Giang Nghĩa nở một nụ cười nhợt nhạt với nàng, vẫn yếu ớt như cũ.
Còn Mã Phùng Xuân thì tròn mắt nhìn mâm bát trống trơn trước mặt nàng, ngạc nhiên thốt lên: “Lần sau không tỉ kiếm nữa, hai chúng ta thi ăn vậy!”
Cố Thậm Vi nghe vậy bật cười: “Thế thì lần sau ta sẽ nhịn ba ngày trước khi tới.”
Mã Phùng Xuân không ngờ Cố Thậm Vi lại sảng khoái như vậy, đưa tay vỗ mạnh lên vai nàng, cười ha hả: “Sớm biết Cố Thậm Vi ngươi nói chuyện dễ nghe thế này, ta đã tới bắt chuyện từ lâu rồi! Ngươi có chỗ ở chưa? Hay dọn về Hoàng Thành tư ở đi? Ở đó ăn uống đầy đủ, khỏi phải bận tâm, là chỗ tốt đấy!”
Hắn còn định nói tiếp, nhưng Giang Nghĩa đã đứng dậy, kéo tay áo hắn nhắc nhở: “Cố đại nhân bận công vụ, ngươi đừng làm phiền thời gian của người ta.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, khẽ gật đầu với Giang Nghĩa.
Không biết lão Thạch đầu bếp kia đã đi đâu mất, nàng cũng không tìm kiếm, chỉ trầm ngâm bước xuống lầu.
Nếu quả thực như lời Giang Nghĩa nói, rằng bọn họ vừa về tới Biện Kinh vào canh Tý tối hôm qua, thì theo lý, bọn họ không thể nào nhận được bồ câu truyền tin từ Cố Ngôn Chi vào tối hôm trước.
***