Lão Lâm liếc nhìn Cố Thậm Vi một cái, rồi lại liếc sang Hàn Thời Yến, trên mặt mang theo vài phần đắc ý.
“Thu hoạch ngoài ý muốn đấy. Chuyện Cố nữ hiệp nhờ ta làm, đúng là Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó tìm. Tiểu quỷ này tên Tôn Tiền, là người chịu trách nhiệm trông nom bọn họ. Ta mời hắn uống rượu ở đây, hắn uống mấy chén vào, vô tình nhắc tới chuyện ấy.”
“Đúng là rắn đi đường rắn, chuột chạy đường chuột. Những nhân vật lớn bị chém đầu cũng được, bị lưu đày cũng thế, bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, muốn tráo người nào phải chuyện dễ? Nhưng một tên lính quèn vạ lây thì lại khác.”
“Người đó tên là Lỗ Ninh, nói ra thì số phận đúng là xui xẻo vô cùng. Đi đường bằng cũng vấp ngã, uống nước suýt chết sặc ba lần. Lần đầu tham gia đội áp giải, đúng ngay lô quân khí mà giữa đường bị người ta đánh tráo mất.”
“Khi án vũ khí giả được tra ra, mấy kẻ thô kệch như bọn họ sao sánh được với mấy kẻ đọc sách có công danh? Chẳng phải đều là cái kết đầu rơi máu chảy đó sao?”
“Nhưng Lỗ gia thương hắn, chẳng rõ dùng cách gì mà để hắn đổi chỗ với một người tên là Hoàng Tiên. Hoàng Tiên thì bị chém đầu, còn Lỗ Ninh thì bị lưu đày đến biên thành. Nhân vật nhỏ bé thế này, đổi tên đổi dạng rồi ai mà còn nhớ?”
“Ấy vậy mà số hắn đen đủi, Tôn Tiền lại từng gặp hắn trước kia. Biên quân chết nhiều người đến vậy, người nào cũng phẫn nộ, một câu nước miếng là đủ dìm chết Lỗ Ninh. Tôn Tiền không muốn làm lớn chuyện, nói ra thì lúc thu nhận hắn vào cũng chẳng kiểm tra kỹ lưỡng, mới xảy ra sơ sót như thế.”
“Hắn vốn là kẻ mê rượu, vô tình để miệng trượt lời. Chẳng may lại bị một kẻ tên Dư Trạch nghe được. Dư gia có ba huynh đệ, trong đó hai người đã chết trận sa trường vì vụ vũ khí giả. Không thể không nói là bi thảm.”
“Đêm ấy Dư Trạch châm mê hương, mò đến nơi Lỗ Ninh ở, muốn giết hắn báo thù rửa hận.”
“Nói đi cũng phải nói lại, số mệnh thật kỳ lạ. Không hiểu sao hôm ấy Lỗ Ninh bỗng tỉnh dậy, không bị giết, nhưng lại bị đánh gãy một chân.”
Cố Thậm Vi lắng nghe, liếc mắt nhìn Hàn Thời Yến, hai người chạm mắt nhau, trong ánh nhìn đều thấy rõ sự kinh ngạc.
Không ngờ lại có thể tráo người qua mặt trời đất như vậy?
Lão Lâm thấy hai người kinh ngạc, càng thêm đắc ý. Ông rút từ trong lòng ra hai tờ giấy nhỏ, đẩy lên bàn: “Chỗ ở của Vương phu nhân và Lỗ Ninh, à không, giờ nên gọi là Hoàng Tiên đều ghi ở đây. Hiện tại cả hai vẫn còn sống tốt.”
Cố Thậm Vi không chút do dự, rút từ trong tay áo một tờ ngân phiếu, đưa cho lão Lâm.
“Trước đây có nói sẽ mời Lâm lão uống rượu, nay chuyện rắc rối chồng chất, không tiện lưu lại lâu. Đợi tâm nguyện ta hoàn tất, nhất định sẽ trở lại biên thành, cùng lão uống cho đến khi say khướt mới thôi.”
Lão Lâm cười ha hả, râu mép rung rung theo tiếng cười.
Ông không khách sáo mà nhận ngay ngân phiếu, nhét vào ngực áo: “Lão đầu ta vốn yêu mấy thứ hoàng kim bạc trắng, nhìn thấy cái là tay không cầm lòng nổi. Ta không khách sáo nữa. Cố nữ hiệp có ơn với lão, chuyện ngài nhờ tất nhiên ta sẽ làm cho đến nơi đến chốn.”
“Nữ hiệp cứ yên tâm, bọn họ ở đây, ta đảm bảo sống khỏe mạnh vui vẻ, không gặp chuyện gì đâu.”
Cố Thậm Vi mỉm cười, đứng dậy chắp tay với lão Lâm: “Vậy xin nhờ cậy rồi.”
Nói đoạn, nàng cầm thanh trường kiếm đặt trên bàn, giơ chân đá Hàn Thời Yến một cước.
Hàn Thời Yến đau đến nảy người, cảm thấy xương ống chân suýt nữa bị đá gãy, hắn nghiến chặt răng không hé nửa lời, cố nén đau để không phá hỏng hình tượng cao nhân thần bí mà hắn tạo ra trước mặt lão Lâm, để lộ vẻ mặt nhăn nhó méo mó kia.
Chỉ đến khi ra khỏi cửa, đến chỗ vắng vẻ không một bóng người, Hàn Thời Yến mới hít sâu một hơi.
“Cố thân sự chê Hàn mỗ cao hơn nàng một cái đầu, nên định đá gãy chân ta cho bằng nhau sao?”
Cố Thậm Vi liếc hắn như nhìn kẻ ngốc, “Nếu theo lời ngươi, vậy ta nên đá luôn cái chân còn lại mới phải. Bằng không ngươi chẳng phải vẫn cao hơn ta một bên hay sao? Hàn ngự sử không có việc gì để làm à? Cớ gì ta đi đâu, ngươi cũng bám theo đó? Chúng ta đâu phải cùng chui ra từ một cái bụng mẹ, sao cứ phải dính lấy nhau làm chi?”
Vành tai Hàn Thời Yến đỏ ửng, thật sự vừa tức vừa bực, liếc mắt thấy Trường Quan bên cạnh đang nhìn hắn đầy đồng cảm, càng cảm thấy bất lực không nói nên lời.
“Cố Thậm Vi…”
Cố Thậm Vi có chút nghi hoặc, thấy Hàn Thời Yến chẳng có ác ý gì, lòng cũng mềm lại đôi phần.
“Ngươi theo ta cũng tốt, lỡ đâu tự đi lạc bị người ta giết mất, đến lúc ấy lại nói là Hoàng Thành tư chúng ta thất trách.”
Hàn Thời Yến nghe vậy mây mù trong lòng tan hết, chớp mặt rạng rỡ như được ánh trăng chiếu rọi.
Hắn hắng giọng một tiếng, hỏi: “Lão Lâm đó có đáng tin không? Đúng lúc này lại nhảy ra một kẻ tên Lỗ Ninh, nàng không thấy kỳ quái sao? Người điều khiển rắn đã chết, manh mối về vụ án quân khí cũng bị cắt đứt. Giờ đột nhiên lại có Lỗ Ninh này…”
Chưa đợi Cố Thậm Vi mở miệng, Hàn Thời Yến đã tiếp lời: “Trong danh sách vụ án quả thật có cái tên này. Nhưng khi ấy tất cả đều bị làm cho mê man ở Tùng Mao Lĩnh, căn bản chẳng nhớ được gì. Dù còn ai sống sót, chưa chắc đã giúp được mấy. Có điều…”
Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đồng thanh nói: “Có điều, chưa chắc đã vô dụng.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
“Dùng người thì đừng nghi, đã nghi thì đừng dùng. Ta có ơn với lão Lâm, giang hồ coi trọng nghĩa khí, vẫn có thể tin cậy được. Tuy lão thích tiền, nhưng cũng biết giữ đạo, không phải hạng người dễ bị mua chuộc.”
“Chuyện cũ nói ra dài dòng, tóm lại lần đầu chúng ta quen biết cũng là vì tiền mà nên.”
Hàn Thời Yến nghiêng mặt nhìn Cố Thậm Vi, thấy vẻ mặt nàng thong dong, không giống như nhắc lại chuyện đau buồn gì, mới khẽ thở phào, nói: “Chờ sau này nàng rảnh, hãy kể cho ta nghe vài chuyện thú vị trên giang hồ.”
Thấy Cố Thậm Vi kinh ngạc nhìn mình, Hàn Thời Yến liền bổ sung: “Coi như mở rộng tầm mắt cho những kẻ ngồi đáy giếng như chúng ta vậy.”
Trong thoáng chốc Cố Thậm Vi thấy lòng dạ khoan khoái.
Nàng hơi ngẩng cằm, đầy vẻ đắc ý: “Hàn ngự sử ngươi có mục đích rõ ràng, lời nói dễ nghe như thế, khiến người ta nổi cả da gà. Chuyện trên giang hồ, ba ngày ba đêm cũng kể không hết, quả thật thú vị hơn Biện Kinh nhiều.”
Vài người vừa trò chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc đã đến chỗ ở của Vương phu nhân. Hiển nhiên lão Lâm đã lặng lẽ thu xếp từ trước, tiểu viện này rõ ràng mới được sửa sang lại.
Cố Thậm Vi đứng trước cánh cổng hàng rào cao đến ngang người, đưa mắt nhìn vào bên trong. Trong viện có hai phụ nhân đang ngồi khâu vá áo quần, trông đều đã rất già nua, đầu tóc bạc trắng, tay cũng mang đầy vết nứt do lạnh.
Giống như cảm nhận được có người đứng ngoài cửa, hai người đồng loạt cảnh giác ngẩng đầu nhìn ra.
Cố Thậm Vi chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra người gầy cao kia chính là mẫu thân của Vương Cảnh. Đôi mắt của bà, giống Vương Cảnh đến đáng kinh ngạc.
Lão phụ nhân ấy nhìn thấy Cố Thậm Vi, đôi mắt bỗng trợn lớn, chiếc áo trong tay rơi xuống đất, mà bà ta hoàn toàn không hề hay biết.
“Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi là tiểu nương tử của nhà Cố ngự đới… Ta nhớ ra rồi! Hôm mừng thọ bà bà, ngươi từng đến nhà ta mà… Ngươi… ngươi vẫn còn sống!”