Chiếc mặt nạ trắng bệch dán chặt trên mặt, thoạt nhìn chẳng khác nào xác trôi sình nước, càng nhìn càng quỷ dị.
Tấm lưới độc khổng lồ như muốn che kín cả bầu trời, ầm ầm phủ xuống. Đám ngựa cảm nhận được nguy hiểm, đồng loạt hí vang bất an, lập tức rối loạn trận thế.
Cùng lúc đó, trong con hẻm hẹp này đột nhiên xuất hiện thêm một đám người áo đen ăn mặc giống hệt nhau. Những kẻ đứng hai bên vách tường đều cầm trường kiếm trong tay, còn những kẻ nấp trên mái nhà hai bên lại giương lên những chiếc nỏ tinh xảo.
Trong lòng Cố Thậm Vi trầm xuống.
Nàng quá đỗi quen thuộc với đám binh khí này rồi. Những thanh trường kiếm đó là do Xuất Vân kiếm trang rèn đúc. Hồi trước, khi Tề Vương phái người ám sát mười dặm ngoài thành, sát thủ dùng chính là loại kiếm này. Sau đó bị Lâm Độc Bà và những người khác thu được, nàng đã cẩn thận nghiên cứu để nhận diện.
Còn đám nỏ kia, hẳn chính là số quân khí từng mất tích cùng với kiếm của Xuất Vân kiếm trang.
Rõ ràng bọn họ đã trúng mai phục rồi!
Đội ngũ sáu người, Cố Thậm Vi và Ngụy Trường Mệnh đi đầu, Trường Quan và An Tuệ đoạn hậu, Ngô Giang cùng Hàn Thời Yến giữ vị trí trung tâm.
Con hẻm quá hẹp, còn tấm lưới thì lại quá lớn, chỉ có thể tránh né từ trước hoặc sau, căn bản không thể thoát từ hai bên.
Cố Thậm Vi vừa nghĩ tới đây, trong lòng chợt siết chặt. Nàng đột nhiên nghiêng người ra sau, nắm chặt lấy tay Hàn Thời Yến rồi dốc sức hất mạnh hắn ra khỏi vùng lưới độc, còn bản thân thì lợi dụng tốc độ của con ngựa đỏ sậm lao thẳng về phía trước.
Tấm lưới kia rơi xuống quá bất ngờ, dù ngựa đỏ có nhanh thế nào cũng chậm mất một bước. Tấm lưới tẩm độc kia sượt qua đuôi nó, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, một đoạn lông đuôi liền bị cắt bay mất!
Ngựa đỏ quay đầu nhìn lại cái đuôi cụt của mình, rồi ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy mấy con ngựa chưa kịp thoát thân bị tấm lưới trùm lên, tức khắc bốc lên một làn khói trắng, mùi gay gắt nồng nặc lan ra.
Ngựa chưa kịp rên lên tiếng nào thì đã đổ rầm xuống đất, thi thể lập tức bắt đầu tan chảy.
Ngựa đỏ nhìn thấy cảnh đó thì kinh hãi tột độ, mắt trợn tròn như chuông đồng, vẩy mạnh cái đuôi chỉ còn một nửa, trở nên vô cùng hoảng loạn bất an.
Nhưng lúc này chủ nhân của nó là Cố Thậm Vi hoàn toàn không kịp để ý tới nó nữa.
Hàn Thời Yến tuy được nàng hất ra khỏi vùng lưới độc, nhưng phía trước con hẻm là một đám người áo đen đang vung kiếm đâm tới, nếu cứ để hắn rơi thẳng xuống thì chẳng phải là sẽ rơi đúng vào mũi kiếm của kẻ địch hay sao, bị xuyên thẳng một nhát cũng không chừng.
Cố Thậm Vi lập tức tung người lên không trung, chụp lấy Hàn Thời Yến, mang theo hắn xoay tròn một vòng trên không, đồng thời thanh trường kiếm trong tay không hề dừng lại, quét ngang một đường, đẩy Hàn Thời Yến ra phía sau mình.
“Trường Quan, trông chừng công tử nhà ngươi cho kỹ!” Nàng quát.
Lời còn chưa dứt, tên áo đen bị nàng chém trúng vừa rồi đột nhiên trợn trừng mắt.
Trên cổ họng trắng bệch của gã bất ngờ xuất hiện một đường máu đỏ sẫm, kế đó “phụt” một tiếng, máu tươi phun thẳng ra. Đám người đó còn chưa kịp vung kiếm đã chết sạch dưới lưỡi kiếm của Cố Thậm Vi.
Bốn tên trên mái từng ném lưới độc thấy vậy, liền đồng loạt vung tay xuống.
Vô số mũi tên tẩm độc như mưa sa gió cuốn ào ào bắn tới.
Cố Thậm Vi thấy vậy, lập tức đập mạnh một cái vào mông con ngựa đỏ.
Ngựa “hí” vang một tiếng, vung móng lao vút đi.
Trường Quan đang bảo vệ Hàn Thời Yến lập tức hiểu ra dụng ý của Cố Thậm Vi. Hắn ôm lấy Hàn Thời Yến, tung người nhảy lên ngựa đỏ, phóng vút đi như tên bắn.
“Mỗi người một tên! Nhanh gọn dứt khoát!”
Lời Cố Thậm Vi vừa dứt, Ngụy Trường Mệnh, An Tuệ và Ngô Giang lập tức tung người lên không, bốn người chia ra lao thẳng về phía bốn kẻ đang ném lưới độc.
Trường kiếm trong tay nàng vạch ra một chuỗi tàn ảnh, biến đám nỏ tiễn bay đến thành ám khí của chính mình, mỗi lần đỡ được một mũi tên là một lần nàng tiện tay bắn trả về phía một tên áo đen. An Tuệ và Ngụy Trường Mệnh dùng chủ yếu là đoản đao, nên không thể bắt chước chiêu thức này của nàng.
Ngược lại, Ngô Giang nhìn thấy cảnh đó thì kích động đến độ gào lên:
“Để lão tử đập chết lũ chó má các ngươi! Con mẹ nó, dám mai phục lão tử! Các ngươi đúng là chán sống rồi! Tề Vương cái đồ súc sinh, sao không tự soi gương mà nhìn lại mình!”
“Cái loại keo kiệt như gà sắt ấy, người ta đến nhà ăn tiệc, mà hắn cắt thịt thành từng lát mỏng rồi dán dưới đáy bát cho đủ một món đấy! Loại người thế mà cũng đòi làm Hoàng đế, lão tử chặt đầu mình cho hắn đá làm bóng luôn!”
“Còn cái kiểu ra cửa phải bói trước một quẻ, bước chân trái là cát, chân phải là hung, rề rà như rùa bò! Hắn cũng dám mưu phản á? Sao không chết quách cho rồi đi!”
“Lão gia ta với ngươi không thù không oán, ngươi giết lão gia ta làm cái gì hả? Đồ chó má!”
Cố Thậm Vi nghe hắn mắng đến mức cạn lời.
Không thể nào… thật sự có người đãi khách mà cắt thịt dán dưới đáy bát à? Kiểu keo kiệt này thật sự đúng là trời sinh một cặp với tên Cố lão tặc kia! Chẳng trách hai người bọn họ có thể cùng nhau làm phụ thân của Triệu Cẩn, cái loại nghiệt duyên chết tiệt định sẵn từ kiếp trước!
Nghĩ đến đây, Cố Thậm Vi bất ngờ vung kiếm, đâm thẳng vào ngực một tên đang ném lưới độc.
Tên kia không hề tỏ ra hoảng loạn, trái lại còn cười nham hiểm một tiếng, vung tay áo, tung ra một nắm bột phấn xanh biếc.
Loại phấn đó màu xanh lục bóng loáng, hiển nhiên là cùng loại độc với thứ được tẩm trên lưới: “Đi chết đi! Võ công ngươi có cao cỡ nào thì sao chứ?”
Lời còn chưa dứt, gã đã kinh hãi phát hiện ra Cố Thậm Vi vốn đang đứng trước mặt bỗng dưng biến mất. Gã giật mình, quay phắt đầu lại muốn tìm xung quanh, nào ngờ sau lưng bỗng có một lực cực mạnh ép tới, thanh kiếm vừa đâm vào ngực gã, chẳng biết đã vòng sang sau lưng tự lúc nào… xuyên thủng ngực gã từ hướng ngược lại.
Cố Thậm Vi lập tức tung một cước, đá mạnh vào lưng tên áo đen, hất hắn bay đi rồi rơi phịch xuống.
Hắn ngã trúng đúng đống bột độc vừa rải lúc nãy, thi thể lập tức bốc khói trắng, bắt đầu tan chảy.
Ngay lúc Cố Thậm Vi ra tay, bên kia An Tuệ và Ngụy Trường Mệnh cũng như đang thi tài, gần như cùng lúc kết liễu hai tên ném lưới còn lại, chỉ còn lại mỗi Ngô Giang nhìn thấy ba người kia đều đã xong việc, lập tức lo lắng kêu ầm lên:
“Sao các ngươi ai cũng lợi hại vậy! Chả trách Đại Ung ngày xưa đánh không lại, thì ra là vì võ công ta quá cùi!”
Vừa dứt lời, Ngô Giang thấy hai bóng đen lướt qua, cổ tên áo đen đang giao đấu với hắn bỗng hiện lên hai vết chém…
Ngô Giang rùng mình, ê cả răng, phì ra một cái ợ rõ to… Nhìn tên áo đen từ trên mái nhà ngã lăn xuống, trong lòng bỗng dâng lên mấy phần thương cảm.
Thảm quá… thảm không thể tả nổi!
Lại có kẻ bị hai sát thủ hàng đầu đồng thời cắt cổ một lượt! Tên này đúng là số khổ! Có uống canh Mạnh Bà đầu thai chuyển thế đi nữa, chắc cũng không quên được cảnh thảm khốc ngày hôm nay!
Ngụy Trường Mệnh và An Tuệ, hai kẻ có tốc độ ra tay ngang ngửa, nhìn nhau, ánh mắt lập tức tóe ra tia lửa điện!
“Hừ!” Hai người đồng thanh hừ lạnh một tiếng, rồi đồng loạt quay sang nhìn Cố Thậm Vi!
Cố Thậm Vi nghẹn họng. Đây là lúc các bé con đòi phu tử phân xử ai ngoan hơn à?
Cố Thậm Vi lười để ý tới bọn họ, thấy trong hẻm đã dọn dẹp xong xuôi, liền mũi chân điểm đất, “vút” một cái lao thẳng về phía cửa cung.
“Chậc, đây chẳng phải là đứa tôn nữ bất hiếu, ăn cháo đá bát, quên tổ quên tông của ta, Cố Thậm Vi sao? Thấy tổ phụ còn sống mà sao ngươi lại chẳng lấy gì làm vui mừng thế hả?”