Cố Thậm Vi không tiếp tục giải thích, nhưng Sở Lương Thần nghĩ đến thích khách đêm nay, trong lòng đã hiểu rõ ý nghĩa của câu “dẫn rắn ra khỏi hang”.
“Vậy, ai sai khiến ngươi giết Vương Toàn?” Giọng điệu của Cố Thậm Vi đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Nàng không phải kẻ nhàn rỗi thích lo chuyện bao đồng, mục đích nàng đến đây là để điều tra chân tướng vụ án trảo đổi quân khí.
Sở Lương Thần không hề do dự: “Ta cũng không biết người đó là ai.”
Hắn nói xong, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía đứa trẻ bên cạnh.
Đứa bé ấy sắc mặt tái nhợt, môi tím bầm, vừa nhìn đã biết mắc bệnh nặng. Ống quần bên trái trống rỗng, rõ ràng là không thể đi lại như người bình thường. Thế nhưng, dù vừa trải qua một trận chiến sinh tử, đứa trẻ vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, chẳng hề lộ ra sợ hãi.
Nhìn thấy Sở Lương Thần đang nhìn mình, đứa trẻ tên Tiểu Cảnh lên tiếng trước.
“Cố đại nhân, lúc trước khi ta trốn trong hầm ngầm dưới căn nhà, nghe vị thẩm phán của Khai Phong phủ gọi người như vậy. Lương Thần ca ca là người tốt, hắn giết Vương Toàn hoàn toàn vì ta. Nếu không phải ta liên lụy hắn…”
Sở Lương Thần nghe vậy, chỉ lắc đầu với đứa trẻ.
“Thực ra, trước đây ta đã từng gặp đại nhân. Phụ thân ta là phó đô kiểm Vương Thân của Điện Tiền tư… Lúc tổ mẫu ta tròn sáu mươi, đại nhân thay Cố Ngự đến chúc thọ. Khi ấy, ở tiểu hoa viên, người đã giúp một nữ tỳ bắt con mèo trắng bị mắc kẹt trên cây.” Đứa trẻ tiếp tục nói.
Đồng tử Cố Thậm Vi đột nhiên co rút, nàng lập tức đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ gầy gò trước mặt.
Năm đó, nàng không trực tiếp nhìn thấy đứa trẻ này, nhưng nàng cảm nhận được. Tại đình giữa hồ không xa, có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo nàng. Hơi thở kia yếu ớt, vừa nghe đã biết là người sinh ra đã mang bệnh tật.
Nàng từng nghe nói, phó đô kiểm Vương Thân của Điện Tiền tư có một đứa con trai út, mẫu thân lớn tuổi mới sinh, đặt tên là Vương Cảnh. Đứa trẻ ấy sinh ra đã là bệnh tật quấn thân, quanh năm dùng thuốc, rất hiếm khi lộ diện trước mặt người ngoài.
Trong vụ án Phi Tước, Vương Thân bị tống vào đại lao, cuối cùng sợ tội mà tự sát trong ngục.
“Đại nhân hẳn là đã nhớ ra rồi?”
“Ta sinh ra đã mang bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ phải dùng Bảo Ninh Hoàn của phủ Thang thái y. Loại dược này nguyên liệu quý hiếm, không phải người thường có thể chi trả nổi.”
“Ba năm trước, nhà ta gặp đại họa. Phụ thân, ca ca chết thảm, ta vì tuổi còn nhỏ, lại mang bệnh, nên bị lưu đày cùng mẫu thân đến ba ngàn dặm xa xôi.”
“Đường xá xa xôi như vậy, dù mẫu thân có thể đi đến nơi, ta cũng không thể. Vừa lên đường, ta đã bệnh nặng đến hôn mê bất tỉnh.”
“Mẫu thân dùng chút bạc cuối cùng giấu trong người, hối lộ vị quan áp giải, cầu hắn thả ta xuống một chiếc bè trúc, để ta theo dòng nước trôi đi, không phải chịu đựng đau khổ nhân gian nữa. Vị quan thấy ta còn nhỏ, lại sắp chết đến nơi, liền làm theo.”
Vương Cảnh nói đến đây, nước mắt rưng rưng. Đứa trẻ mím chặt môi, cố gắng kìm nén nước mắt không để nó rơi xuống.
Có lẽ vì sinh ra đã mang bệnh, nên cậu bé trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác. Đến tận bây giờ, cậu vẫn nhớ rõ mình đã bị đặt lên chiếc bè trúc lạnh buốt, theo dòng nước trôi xa dần. Những con sóng vỗ mạnh vào người, sương nước bắn tung tóe lên khuôn mặt.
Khi đó cậu còn nhỏ, không phân biệt được đâu là hơi nước, đâu là nước mắt của chính mình.
Hồi ấy, cậu không tài nào hiểu nổi. Hai ngày trước, phụ thân còn vui vẻ nói rằng Hoàng thượng lập thái tử, ông sẽ được chứng kiến lịch sử Đại Ung.
Trước đó không lâu, tổ mẫu vừa tổ chức đại thọ sáu mươi tuổi.
Gia tộc hưng thịnh, điều khiến mẫu thân phiền lòng nhất chỉ là viên Bảo Ninh Hoàn quá to, quá đắng, chẳng tìm được loại điểm tâm phù hợp để dùng chung.
Thế mà chỉ trong chớp mắt, cả tòa đại trạch đổ sập, phụ thân lại thành nghịch thần tặc tử… Đến bây giờ, cậu vẫn nhớ như in hình ảnh mẫu thân quỳ trên bờ sông, gào khóc không ngừng. Gông xiềng trên người bà đập xuống mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề.
Dần dần, ngay cả tiếng quát mắng thúc giục của viên quan áp giải cũng biến mất, bên tai chỉ còn tiếng nước chảy xiết.
“Có lẽ là số ta chưa tận. Ta cứ nghĩ mình sắp chết rồi, nhưng Lương Thần ca ca đã cứu ta.”
“Lúc ấy, ta chỉ có cây ngọc như ý cùng mấy viên Bảo Ninh Hoàn, được mẫu thân khâu chặt vào y phục.”
“Số thuốc còn lại đã dùng hết, không còn cách nào khác, Lương Thần ca ca đành phải rời khỏi Tào Bang, lén đưa ta quay về Biện Kinh.”
Nghe đến đây, Cố Thậm Vi có chút ngẩn ngơ. Thảo nào Tưởng lão nói rằng Sở Lương Thần vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm, bởi vì tiền thuốc của Vương Cảnh quả thực là một gánh nặng lớn.
“Chúng ta chẳng hề có quan hệ thân thích, ta chẳng qua chỉ là một kẻ vướng bận. Thế nhưng, Lương Thần ca ca đã liều mạng nuôi ta suốt ba năm trời. Huynh ấy thực sự là một người rất tốt, rất tốt. Cố đại nhân, ngài có thể thả huynh ấy đi không? Là vì ta mà huynh ấy mới bước vào con đường sai trái này.”
Cố Thậm Vi không trực tiếp trả lời Vương Cảnh, chỉ tháo chiếc túi gấm đựng mứt lê của mình xuống, nhét vào tay cậu bé.
Vương Cảnh thấy tay mình bỗng nặng trĩu. Cậu cúi đầu nhìn xuống, qua miệng túi gấm có thể thấy những viên kẹo tròn trịa, vàng óng ánh.
Nước mắt cậu bé lập tức rơi xuống. Cậu cầm lấy một viên kẹo, nhưng không đưa vào miệng mình, mà lại đưa cho Sở Lương Thần.
“Mùa đông năm ngoái, bệnh của ta đột nhiên trở nặng. Đã vậy, họa vô đơn chí, bên ngoài gió bão nổi lên, có người khơi lại vụ án Phi Tước.”
“Ba năm trước không có chuyện gì, ta cũng buông lỏng cảnh giác, thậm chí còn giúp không ít người viết thư từ. Lương Thần ca ca quyết định đưa ta rời khỏi Biện Kinh để tránh đầu sóng ngọn gió…”
Sở Lương Thần nghe đến đây, tiếp lời: “Muốn rời đi, trước tiên phải chữa trị cho Tiểu Cảnh. Đợi bệnh của đệ ấy thuyên giảm, sau đó ta sẽ gom tiền mua thêm Bảo Ninh Hoàn. Thế nên ta đã đem ngọc như ý của Tiểu Cảnh đến hiệu cầm đồ Vụ Tán.”
Cây ngọc như ý kia chẳng phải vật hiếm lạ, người ngoài không thể liên tưởng đến thân phận của Vương Cảnh.
“Ta dùng số bạc đó mua thuốc cho Tiểu Cảnh, chờ đệ ấy đỡ hơn thì giấu đệ trong hầm ngầm, bên ngoài loan tin rằng đệ đệ đã chết. Sau đó ta định kiếm thêm một khoản tiền nữa rồi rời đi. Vì thế, ta tìm đến Tưởng lão, muốn ông ta giới thiệu cho ta một công việc có thể kiếm tiền nhanh chóng.”
Sở Lương Thần nói đến đây, nắm chặt bàn tay.
Những công việc kiếm được nhiều tiền tất nhiên không phải lao động chân tay, mà là giết người đoạt của. Lão Tưởng chính là một kẻ trung gian như vậy, chuyên thực hiện những giao dịch bẩn thỉu trong giang hồ.
“Nhưng lão Tưởng nói không có công việc nào phù hợp.”
“Thời gian đó, ta thường quanh quẩn ở khu vực cầu Vĩnh An, nghĩ cách lấy thuốc từ nhà Thang thái y. Ta nghe nói Thang nhị lang tính tình cổ quái, nếu gặp được người hợp mắt, hắn sẽ không lấy tiền thuốc.”
Sở Lương Thần cười khổ: “Nói thật… khi ấy ta đã nghĩ nếu thực sự không kiếm được tiền, ta sẽ trộm thuốc. Chiều hôm đó, ta đã gặp một người trên cầu Vĩnh An. Nàng đội mũ sa, nghe giọng thì còn trẻ. Nàng đưa ta một thỏi vàng, bảo ta đêm ấy ẩn nấp dưới sông Vĩnh An, g**t ch*t Vương Toàn, lấy bức thư trên người hắn.”
“Dù nàng ăn mặc như tiểu thư khuê các, nhưng khi đưa vàng cho ta, ta nhìn thấy tay nàng có vết chai. Rõ ràng là một người luyện võ.”
Sở Lương Thần nói rồi liếc nhìn Cố Thậm Vi.
Từ lúc nàng nghe về thân thế của Vương Cảnh và đứng bật dậy, nàng vẫn chưa ngồi xuống.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp:
“Nàng ấy thấp hơn đại nhân, chỉ đến ngang mắt người mà thôi.”
“Khi ta mò lấy bức thư trên người Vương Toàn dưới nước, Thang nhị lang đã giật mất chuỗi hạt đào ta đeo trên cổ. Sau đó, ta bơi sang bờ bên kia, làm theo giao ước, đặt bức thư lên một con thuyền hoa neo đậu bên bờ sông.”
“Trên thuyền hoa không có ai, ta cũng không mở thư ra xem. Nhưng vì nó đã ngâm trong nước khá lâu, nên dù có mở ra thì nội dung bên trong cũng khó mà đọc được.”
“Đây là tất cả những gì ta biết.”
Sở Lương Thần nói xong, quay đầu nhìn Vương Cảnh.
Vương Cảnh chợt bừng tỉnh, vội vàng lục lọi trong người, lấy ra một thỏi vàng: “Sau khi trở về, ta phát hiện thỏi vàng này có vấn đề, biết rằng đại họa sắp ập xuống, nên mới bày ra chuyện giả chết…”