Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 57: Vào Khai Phong phủ.




Cố Thậm Vi nói xong, quay đầu nhìn Vương Cảnh: “Từ hôm nay, ngươi tạm thời mang họ Cố, gọi là Cố Thậm Cảnh.”

Mắt Vương Cảnh đỏ hoe, hắn há miệng, muốn hỏi liệu việc Cố Thậm Vi thu nhận hắn có mang lại phiền toái lớn không, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ siết tay, cúi đầu thật sâu, cố gắng khắc ghi khoảnh khắc này vào lòng.

Hắn sao có thể không gây phiền phức cho người khác?

Cố Thậm Vi là người của Hoàng Thành tư, nếu nàng muốn tìm ai đó trên đường để chăm sóc Trần Thần Cơ thì không hề khó, cũng không nhất thiết phải giao dịch với Sở Lương Thần.

Nàng đang giúp đỡ bọn họ, thậm chí còn giữ lại chút tôn nghiêm đáng thương của hắn.

Tuy Vương Cảnh còn nhỏ nhưng vẫn hiểu rõ rằng, Cố Thậm Vi không phải phủ doãn Khai Phong, Sở Lương Thần dù có tự thú cũng chưa chắc có thể bình an đến được nơi lưu đày như nàng mong muốn.

Chuyện này, cả hai vị đại nhân đều biết rõ nhưng lại ăn ý không ai nhắc đến.

Hắn cũng hiểu điều đó.

Không thân không thích, hắn lại có phúc gặp được hai người đối xử với mình như vậy.

*

Lúc này, ngay cả Biện Kinh – nơi được mệnh danh là tòa thành không ngủ, cũng đã chìm vào màn đêm.

Xe ngựa lăn bánh qua từng con phố dài, cuối cùng đến trước cổng Khai Phong phủ.

“Đại nhân, hôm nay không phải ngày lễ tết, cũng chẳng có chuyện kỳ quái như tuyết rơi tháng Sáu, cớ sao phủ nha lại náo nhiệt như vậy? Chẳng lẽ lời đồn là thật, rằng phủ doãn Khai Phong thực chất là phán quan của Âm Ty, ban ngày xử án người sống, ban đêm xét xử quỷ hồn?”

Cố Thậm Vi nheo mắt nhìn về phía cổng phủ nha.

Trông thấy đám nha dịch nửa đêm không ngủ, mỗi người cầm một chiếc đèn lồng, xếp thành hàng chỉnh tề trước cửa phủ, ánh sáng hắt ra khiến nơi đó rực rỡ như ban ngày.

Ngô Giang đứng thẳng tắp ngay giữa cửa lớn, tinh thần phấn chấn, thân mặc cẩm bào đỏ thẫm, đầu đội ngọc quan, gương mặt tràn đầy sốt ruột, trông chẳng khác gì một tân lang đang đợi tân nương trước cửa đón dâu.

“Ban ngày xử người, ban đêm xử quỷ? Một ngày mười hai canh giờ đều làm việc, phủ doãn Khai Phong vẫn còn sống thì đúng là kỳ tích! Có khi nào Ngô phán quan đang cưới quỷ tân nương không? Chúng ta chuẩn bị uống rượu mừng là được rồi.”

Kinh Lệ nghe xong, trợn tròn mắt, hắn cho xe ngựa dừng xa xa, nhìn chằm chằm Ngô Giang mấy lượt.

“Đại nhân, lễ mừng này chúng ta nên đưa ngân lượng hay tiền âm phủ đây?”

Cố Thậm Vi thấy hắn nghiêm túc như thế không khỏi nghẹn lời, liếc nhìn Kinh Lệ nói: “Ta chỉ tiện miệng vậy thôi, chứ làm gì có ma quỷ trên đời này?”

Kinh Lệ lại kinh ngạc quay đầu nhìn nàng: “Đại nhân không biết sao? Chuyện cũ của Ngô phán quan ấy?”

Nói xong, hắn không chờ Cố Thậm Vi phản ứng mà lập tức đánh xe quay ngược một con phố, sau đó mới dừng lại, hào hứng kể: “Trước đây, Ngô Giang từng có một vị hôn thê, là Tam nương tử của phủ tướng quân Mã gia, tên là Mã Hồng Anh. Năm mười tuổi, Mã Hồng Anh đã theo cha ra chiến trường, vung đôi chùy sắt bằng đồng tím to tướng!”

“Năm ngoái, trong trận chiến tại Nhạn Môn quan, Mã Hồng Anh cùng Ngô Giang làm tiên phong, kết quả Mã Hồng Anh tử trận nơi sa trường, còn Ngô Giang thì trở về Biện Kinh, làm phán quan của Khai Phong phủ.”

“Cho nên, có khi nào Ngô Giang thật sự đang nửa đêm cưới quỷ tân nương Mã Hồng Anh không? Phụ thân nàng ta còn đang ở biên quan, nhưng cữu cữu nàng ấy làm chủ hôn, vậy vẫn có thể thành thân mà!”

Trong lòng Cố Thậm Vi hơi chấn động, nàng vốn muốn điều tra về Ngô Giang, nhưng còn chưa kịp ra tay.

“Quỷ tân nương thì không thể nào, nhưng mười phần chắc chín là hắn nhận được ám chỉ từ Hàn Thời Yến, nên mới đứng trước cửa đợi chúng ta tự tìm đến.”

“Nhưng chuyện Mã Hồng Anh và Ngô Giang, chẳng lẽ khắp Biện Kinh ai cũng biết? Hay là Hoàng Thành tư từng âm thầm điều tra Ngô Giang?”

Kinh Lệ lén nhìn xung quanh rồi hạ thấp giọng: “Trận chiến ở Nhạn Môn quan, quân tiên phong thương vong thảm trọng. Hơn nữa, hai nhà Mã – Ngô liên hôn…” Hắn nói đến đây, liền giơ tay chỉ lên trời: “Thế lực lớn quá, tất sẽ sinh dị tâm!”

“Đại nhân vừa mới tới nên chưa nhận nhiệm vụ nào, nhưng chờ lâu hơn sẽ rõ thôi. Công việc thường ngày của chúng ta chính là trèo lên nóc nhà nghe lén! Chuyện của Mã Hồng Anh và Ngô Giang là do Chỉ huy sứ Trạch Địch đích thân ra lệnh điều tra, ta vốn từng làm việc dưới trướng của ông ấy.”

Kinh Lệ hạ giọng đến mức gần như chỉ có hai người nghe thấy.

Cố Thậm Vi nhìn khuôn mặt đầy hứng thú của hắn, nghi ngờ sâu sắc rằng hắn đến Hoàng Thành tư không phải để làm một tiểu tốt, mà là để nghe lén theo lệnh cấp trên!

Nàng nghĩ vậy, liền ngắt ngang bài diễn thuyết dài dòng của Kinh Lệ: “Chúng ta xuống xe ở đây, ngươi quay về ngõ Tang Tử.”

Nói đoạn nàng quay sang nhìn Sở Lương Thần: “Ngươi tự mình vào Khai Phong phủ, kẻ đang nhảy nhót làm trò trước cổng kia chính là Ngô Giang, lúc ngươi ở dưới hầm, hẳn đã nghe thấy giọng hắn.”

Nói xong, Cố Thậm Vi khẽ điểm mũi chân, phóng thẳng về phía tiểu viện của Ngô Giang. Trước đây, khi Trần Thần Cơ gửi thư cảnh báo về vụ giết người, nàng đã từng đến đó nên vẫn nhớ rất rõ.

Sở Lương Thần nghe vậy, nhẹ nhàng vỗ vai Vương Cảnh: “Sống cho thật tốt.”

Nói xong, hắn nhảy xuống xe ngựa, từng bước từng bước tiến về phía cổng phủ Khai Phong…

May mắn thay, dọc đường không có thêm ai đến ám sát hắn lần nữa.

Cố Thậm Vi trông thấy Sở Lương Thần vừa gặp Ngô Giang liền bị đám nha dịch ùn ùn xông tới trói lại, lúc này nàng mới nhẹ nhàng lướt vào bên trong viện.

“Cố tiểu thư, có ăn hạt dẻ bọc đường không?”

Cố Thậm Vi vừa đáp xuống đất, liền bị giọng nói đột ngột vang lên làm giật mình. Nàng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Hàn Thời Yến đang ngồi trong góc tối của sân.

Hắn mặc thường phục màu xanh, không đội mũ quan, trông ôn hòa hơn ngày thường rất nhiều. Trước mặt hắn đặt một chiếc lò nhỏ, trên có một cái nồi con, bên trong đang nấu đường.

Bên cạnh nồi, có một chiếc chậu đồng, trong đó xiên sẵn rất nhiều xâu hạt dẻ. Mỗi xiên có chừng năm, sáu viên hạt dẻ vàng ươm, đã bóc vỏ sạch sẽ, trông vô cùng hấp dẫn.

Hàn Thời Yến cầm một xiên hạt dẻ, nhúng vào nồi đường rồi đưa cho Cố Thậm Vi:

“Nếm thử đi.”

Cố Thậm Vi hít sâu một hơi, không khách sáo nhận lấy: “Người khác chết rồi chỉ còn bộ xương trắng, ngươi chết đi chắc sẽ hóa thành đường mất. Ngươi bảo Ngô Giang đứng trước cổng đợi ta? Hắn bày trận thế lớn như vậy, nếu ta không tới chẳng phải không biết thu dọn thế nào sao?”

Hàn Thời Yến lắc đầu:

“Không sao, mất mặt cũng không phải là ta.”

Cố Thậm Vi nghe vậy bật cười, nàng kéo qua một chiếc ghế nhỏ, ngồi xuống đối diện Hàn Thời Yến, tự nhiên cầm lấy một xiên hạt dẻ, bắt chước hắn nhúng vào chậu đồng. Đường nóng hổi bọc lấy hạt dẻ, tạo nên hương vị rất thơm.

“Hôm nay ngươi đi điều tra xem bức thư của Trần Thần Cơ được gửi cho Vương Toàn rốt cuộc bị lộ ở đâu, có phát hiện gì mới không?”

Hàn Thời Yến thong thả ăn một miếng hạt dẻ: “Kinh Lệ về chưa nói với ngươi sao?”

Cố Thậm Vi trừng mắt liếc hắn: “Ngô Giang về chưa báo ngươi à? Sao ngươi còn ở đây chờ?”

Hàn Thời Yến nghẹn lời.

Hắn có thể nói gì đây? Ngô Giang đi chẳng khác nào không đi, ngoài chuyện lúc trở về may mắn vớ được một dân chài bán hạt dẻ rừng tích trữ, thì chẳng tra được gì, chỉ lấy được mỗi cái tên Sở Lương Thần!

Chia hai ngả hành động thì nhanh hơn, nhưng hai đường này có hắn và Cố Thậm Vi là đủ rồi.

Nghĩ đến đây, hắn chợt nhớ tới Kinh Lệ, trong lòng bỗng cảm thấy cân bằng hơn nhiều.

“Sau khi Vương Toàn nhận được thư, cửa hàng của hắn có một nữ nhân ghé qua.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận