Chẳng lẽ…
Cố Thậm Vi chợt rùng mình. Nàng nhớ lại, ngay trước khi Chiêu An công chúa đến, nàng cùng Hàn Thời Yến đang bàn luận rằng việc phụ thân nàng chỉ là một dân thường nhưng mà có thể giúp cả nhà ngoại tổ thoát khỏi vụ án tráo đổi quân khí, mười phần thì đến tám, chín phần là đã giao dịch với một nhân vật quyền thế nào đó.
Nếu như cái giá phải trả cho giao dịch này không chỉ đơn giản là mất đi tự do trở thành một thị vệ trong cung thì sao?
Liên tưởng đến vụ án Phi Tước sau này… Cố Thậm Vi lắc đầu, phụ thân nàng tuyệt đối không phải loại người đó.
Sau khi trốn thoát khỏi bãi tha ma, không phải nàng chưa từng nghĩ rằng, đợi khi bản thân dưỡng thương xong sẽ lén lút quay về Biện Kinh. Nàng sẽ khiến cả gia tộc họ Cố, khiến cẩu hoàng đế không biết phân biệt đúng sai kia phải trả giá, gặp ai giết nấy, có bao nhiêu giết bấy nhiêu! Báo thù rửa hận cho phụ thân!
Nhưng nàng đã không chọn con đường đó, bởi vì từ khi có ký ức, phụ thân đã dạy nàng về đại nghĩa của kẻ hành hiệp.
Nếu nàng mù quáng phán định kẻ thù rồi g**t ch*t họ, vậy thì có khác gì những kẻ đã vội vàng kết luận phụ thân là thích khách rồi xử tử ông chứ?
Cố gia là Cố gia. Phụ thân là phụ thân.
Cố gia và kẻ đứng sau Vương Nhất Hòa… liệu có phải chính là Tô Quý phi – người đã đoạt ngôi thành công hay không?
Cố Thậm Vi trấn định lại, bất giác đứng bật dậy.
Nàng lắc lắc đầu, có lẽ vừa rồi ăn tham quá, bây giờ nàng cảm giác khinh công của mình giảm đi một phần. Nếu bây giờ ở giữa sông Vĩnh An, e rằng không còn là “khinh công lướt trên mặt nước” nữa, mà là “xuống sông rửa chân” mất thôi.
Nàng khẽ ho một tiếng: “Chúng ta cứ ở trong phòng này mà bàn từ Tần Thủy Hoàng đến Đường Thái Tông, có móc hết óc mà suy nghĩ thì cũng nghĩ không ra. Chi bằng trực tiếp đi hỏi Vương Nhất Hòa.”
Hàn Thời Yến đồng tình. Những thứ tưởng tượng ra chung quy vẫn cần kiểm chứng, nếu không cũng chẳng có tác dụng gì.
“Phủ doãn Khai Phong quyền cao chức trọng, là trọng thần tâm phúc của thiên tử. Khoảng cách giữa ngươi và ta với hắn, còn nhiều hơn cả số bậc thang nhỏ trong lầu này. Người có thể cùng ông ta ngồi chung bàn uống trà, là thủ lĩnh Hoàng Thành tư, Trương Xuân Đình, thậm chí là là Giang thái sư.”
“Kẻ sĩ coi trọng thanh danh nhất. Chúng ta có nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ, thì không thể tùy tiện quy kết ông ta có vấn đề. Vậy nên, ta mong ngươi đừng hành động hấp tấp. Thứ nhất, không thể tùy tiện hoài nghi mà làm nguội lòng trung thần. Thứ hai, cũng không thể đánh rắn động cỏ.”
Hàn Thời Yến nghiêm túc nói. Xưa nay hắn không sợ trời không sợ đất, nhưng dũng cảm và liều lĩnh lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
“Nếu như Vương phủ doãn là người của Tô Quý phi, vậy chúng ta lại càng phải cẩn thận. Khi Đông Cung đang vững như bàn thạch, mà ông ta vẫn dám đặt cược vào Tô Quý phi, thì há có thể là kẻ tầm thường? Tô Quý phi có thể lật đổ được đích tử của Trung Cung, dựa vào đâu? Chắc chắn không phải chỉ có hai chữ ‘vận may’.”
“Vừa khéo ngày mai, Ngũ tỷ của Ngô Giang xuất giá. Nàng ấy gả cho tiểu công tử của Vương phủ doãn – Vương Úc. Chúng ta có thể mượn cớ này, cùng Ngô Giang đến chúc mừng.”
“Đến lúc đó, ta sẽ quan sát khách khứa, và nhân cơ hội thăm dò. Nếu ngươi không tin ta, có thể lặng lẽ nghe ngóng ở bên cạnh.”
Cố Thậm Vi gật đầu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng nàng cảm thấy thảm cỏ trong sân nhà Hàn Thời Yến dường như xanh hơn mấy phần.
Nàng cúi đầu nhìn lại bộ dạ hành trên người, lúc này mới chợt nhận ra có chút không hợp thời điểm.
Trời ơi! Nàng mặc đồ dạ hành, còn ôm hộp bánh ngọt của Hàn Thời Yến, sau đó lại nhảy cửa sổ bỏ trốn…
Công chúa Chiêu An đã phải kiềm chế đến mức nào mới không hét lên: “Nữ tặc, ngươi còn định chạy đi đâu!”
Cố Thậm Vi nghĩ đến đây, không nhịn được mà khẽ ho vài tiếng: “Ta đã nói là tin ngươi, thì sao còn có thể nghi ngờ? Ta cả đêm không về, Thập Lý chắc hẳn đang lo lắng, ta phải về thay y phục trước. Ngày mai, gặp tại phủ Ngô tướng quân.”
Nói xong, nàng không đợi Hàn Thời Yến kịp phản ứng, liền chộp lấy hộp bánh ngọt, mũi chân khẽ điểm đất rồi bay vút đi.
Đến khi Hàn Thời Yến hoàn hồn đuổi theo ra ngoài, bốn phương tám hướng đã không còn bóng dáng nàng đâu nữa.
Ánh nắng ấm áp ngày xuân chiếu lên người Hàn Thời Yến. Hắn không nhịn được mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía khung cửa sổ mà Cố Thậm Vi vừa nhảy qua, khẽ lẩm bẩm: “Thật sự là không nghi ngờ nữa sao?”
*
Buổi sáng ở hẻm Tang Tử tràn ngập sức sống.
Khi Cố Thậm Vi bước vào sân, Thập Lý đang đứng chải tóc cho Vương Cảnh. Mái tóc của đứa trẻ ấy vàng khô, trông chẳng khác nào đám cỏ dại trên cánh đồng mùa thu.
Thập Lý cúi đầu nhẹ nhàng luồn chiếc lược gỗ qua từng lọn tóc, miệng lẩm bẩm: “Thận Cảnh, lát nữa canh gà hầm xong, đệ phải uống nhiều một chút. Ta chưa từng học qua y thuật, nhưng chăm bệnh lâu ngày cũng thành thầy thuốc, ít nhiều cũng biết nấu vài món thuốc bổ.”
“Canh gà này có hoàng kỳ, đảng sâm, còn có cả kỳ tử và long nhãn, bổ khí nhất đấy.”
“Chờ đến trưa trời ấm hơn, ta sẽ đưa đệ đi tìm lão ngỗ tác khám bệnh. Còn kẹo lê đường phèn của cô nương, đệ đừng ăn nữa, đó là thuốc chữa bệnh. Nếu đệ thèm đồ ngọt, ta sẽ làm cho đệ một ít khác.”
Vương Cảnh thở phào nhẹ nhõm, giọng nói trong trẻo, nghe như tiếng suối róc rách giữa núi rừng: “Vâng, đệ không ăn. Cái kẹo lê kia, còn đắng hơn cả thuốc mà ta từng uống trước đây.”
Trời mới biết, khi hắn ôm lòng cảm kích mà cẩn thận bỏ viên kẹo vào miệng, cảm giác sụp đổ ấy khủng khiếp đến mức nào! Cái gì mà “một chút ngọt ngào giữa tuyệt vọng”, thứ này còn đắng hơn hoàng liên, tại sao lại gọi là kẹo lê đường phèn chứ!?
“Khụ khụ, tiểu tử ngươi biết cái gì? Thập Lý tỷ tỷ của ta đến cả hơi thở cũng ngọt! Còn dám nói bậy, ta sẽ đưa ngươi đi gặp lão ngỗ tác đấy!”
Vương Cảnh rùng mình một cái, sợ đến mức lắp bắp: “Gặp… ngỗ tác!?”
Tuy còn nhỏ, nhưng hắn hiểu rất rõ, người mà ngỗ tác khám xét, đều không còn sống! Hắn nghĩ đến đây, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Thập Lý. Vị tỷ tỷ dịu dàng kiên nhẫn như mẫu thân này… chẳng lẽ nồi canh kia là chuẩn bị làm tế phẩm cho hắn sao!?
Vương Cảnh rơi vào dòng suy nghĩ hỗn loạn, trong khi Cố Thậm Vi chỉ nhẹ nhàng vỗ lên đầu hắn một cái.
“Đừng động đậy, để Thập Lý chải tóc cho xong. Sau đó ta sẽ đưa ngươi đến chỗ Thang thái y khám bệnh. Nhiều năm rồi ngươi chưa đi khám, đơn thuốc Bảo Ninh hoàn có lẽ cần điều chỉnh chút ít.”
Mũi Vương Cảnh cay cay, giọng nói bỗng trở nên nghèn nghẹn: “Nếu đệ ra ngoài, e là sẽ gây thêm phiền phức…”
Cố Thậm Vi xoa đầu hắn: “Không sao, ta không ngại phiền phức.”
Nàng vừa nói vừa định bước vào phòng, nhưng bị Thập Lý ngăn lại. Nàng ta nhanh chóng vấn tóc cho Vương Cảnh thành một búi gọn gàng, sau đó lau tay bằng khăn, rồi lấy từ sau lưng ra một chiếc túi thơm mới đưa cho Cố Thậm Vi.
Ánh mắt Thập Lý mở to, gương mặt thoáng nét giận dỗi. Đâu còn chút dịu dàng thường ngày, rõ ràng là đã tức giận thật rồi.
“Cô nương! Kẹo lê này tuyệt đối không thể thiếu! Sau này, người đừng có nhét cho Thận Cảnh ăn nữa!”
Thấy nàng nổi giận, Cố Thậm Vi le lưỡi, cúi người chắp tay xin lỗi, rồi nhận lấy chiếc túi thơm. Nàng rút ra một viên kẹo, bỏ vào miệng, vị đắng quen thuộc lập tức lan ra.
Cố Thậm Vi cười hì hì, tung tung chiếc túi trong tay rồi bước về phía phòng mình.
Thập Lý thấy vậy, quay sang vẫy tay gọi lão phu xe Trương Toàn đang bổ củi bên cạnh: “Toàn thúc, chuẩn bị xe ngựa, bế Cảnh ca nhi lên xe. Một lát nữa, cô nương sẽ đưa nó đi khám bệnh.”
Dặn dò xong, nàng theo Cố Thậm Vi vào phòng, bắt đầu giúp nàng chỉnh lại y phục với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Cô nương, cả đêm người chưa ngủ, hay là chợp mắt một lát đi? Chuyện của Thận Cảnh, không gấp đến mức phải đi ngay bây giờ.”
Nàng không hỏi Vương Cảnh từ đâu tới, cũng không thắc mắc vì sao hắn lại được gọi là Cố Thận Cảnh. Cô nương làm gì, tự nhiên có lý do của cô nương.
Thế nhưng, Cố Thậm Vi lại không đáp lời nàng, mà hỏi sang chuyện khác: “Tỷ còn nhớ năm đó khi mẫu thân ta sinh đệ đệ, Cố gia mời lang trung của phủ nào? Có phải là họ Thang không?”
***