“Tổ mẫu, cẩn thận bậc thềm dưới chân. Thời tiết vẫn chưa ấm lên, hay là chúng ta chờ thêm một chút. Những thứ đó, con không có cũng chẳng sao.”
Trước cổng Cố phủ hôm nay náo nhiệt hơn thường ngày. Cố Thậm Vi khẽ tựa vào tường, mở miệng, móc từ trong tay áo ra một viên kẹo lê rồi ném lên không trung. Viên kẹo rơi chuẩn xác vào miệng, tan ra thành vị đắng chát.
Người vừa nói mặc một bộ váy lụa xanh, tóc cài chiếc trâm bạch ngọc khắc hình hải đường. Ngoài một xâu chuỗi Phật ngọc đeo trên cổ tay, nàng trông chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi. Dù y phục không mấy cầu kỳ, nhưng cả người toát lên khí chất thư hương.
Ngoại trừ Ngũ phòng nhà nàng, người Cố gia ai nấy đều như được đúc ra từ cùng một khuôn, giống những con rối sáp cứng nhắc.
Cố Thậm Vi khẽ nhếch môi, lộ ra ý cười giễu cợt. Nàng nhận ra nữ tử kia chính là tiểu nữ của Cố Ngôn Chi, lớn hơn nàng một tuổi, tên là Cố Thanh.
“Thanh nhi từ nhỏ đã hiểu chuyện, tổ mẫu sao có thể để con chịu thiệt thòi được chứ? Danh sách của hồi môn của con đã gửi đến Bá tước phủ rồi. Ai ngờ đúng lúc này lại có kẻ trộm đến tận cửa… Con cứ yên tâm, dù thế nào tổ mẫu cũng sẽ để con xuất giá trong vinh hoa rạng rỡ.”
Vừa nói, bà vừa lắc đầu, chống gậy gõ xuống đất mấy cái.
“Sớm biết có ngày hôm nay, ta thà b*p ch*t nghiệt súc kia ngay từ khi nó mới sinh, còn hơn để nó bôi nhọ thanh danh mấy đời của nhà họ Cố!”
Mắt Cố Thanh hơi đỏ, nàng cúi nhẹ gối, dìu lão phu nhân lên xe.
Cố Thậm Vi nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu, không khỏi cảm thán thiên hạ này lại có loại người không biết xấu hổ đến thế.
Nếu nàng trở về muộn một chút, e rằng di vật của phụ mẫu cũng bị Cố Thanh lấy đi, để nàng ta mang về làm của hồi môn bước vào Bá tước phủ trong vinh quang.
Nghĩ vậy, đôi mắt Cố Thậm Vi lóe lên, chân nhẹ nhàng đá một viên sỏi dưới đất, nhắm thẳng đến mông con ngựa kéo xe.
Con ngựa đang phì phò thở, bỗng dưng bị đau, liền hí lên một tiếng, đá hậu một cái rồi lao thẳng về phía trước.
Cố lão phu nhân vừa định lên xe thì giật mình hoảng hốt, loạng choạng rồi ngã ngồi xuống đất, miệng kêu “ai da” một tiếng.
Phu xe phản ứng nhanh, vội giật mạnh dây cương ghìm lại.
Con ngựa bị hoảng sợ, ngửa đầu hí dài, rồi phì một tiếng, thả ra một bãi phân nóng hổi ngay trước mặt lão phu nhân.
Hơi nóng bốc lên, mùi hôi xộc thẳng vào mặt. Lão phu nhân sững người, nhìn chằm chằm thứ trước mặt, rồi hét lên thất thanh, lập tức bật dậy, bịt chặt mũi, chạy vội đến gốc cây tùng trước cửa, bám vào thân cây mà nôn thốc nôn tháo.
“Phụt!” Mấy tiếng cười khẽ vang lên.
Cố lão phu nhân và Cố Thanh cùng lúc ngẩng đầu nhìn quanh, lúc này mới phát hiện đã có không ít người qua đường dừng lại xem náo nhiệt. Trong đó, có người không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Mặt lão phu nhân lúc xanh lúc trắng, không còn tâm trí nói thêm lời nào, vội vàng che mặt, nhanh chóng chạy thẳng vào trong nhà.
Cố Thậm Vi đứng trong góc tường nhìn một màn trước mắt, kinh ngạc đến suýt rớt cằm.
Không lẽ kiếp trước nàng làm thái giám nuôi ngựa trong cung? Hoặc là vua của đàn ngựa hoang trên thảo nguyên? Nếu không thì tại sao mỗi con ngựa nàng gặp đều lanh lợi như vậy chứ!
Cố Thậm Vi nghĩ đến đây, nhìn con ngựa trước xe vẫn đang vặn vẹo mông vì đau bỗng cảm thấy nó trông thuận mắt hơn hẳn.
Quả là một mỹ nhân tiêu chuẩn!
Giá mà nó có thể mở miệng nói chuyện, dạo khắp Biện Kinh thuật lại chiến tích anh hùng ngày hôm nay thì hay biết mấy!
Trước cổng Cố phủ, sau một hồi náo loạn, khi đám nha hoàn bà tử giải tán, số người dừng chân xem náo nhiệt cũng thưa dần.
Cố Thậm Vi cúi xuống, nhẹ nhàng v**t v* con chó vàng lớn đang nằm rạp bên chân mình. Nàng lấy từ trong gói giấy dầu ra một chiếc bánh bao nhân thịt, nhét vào miệng nó rồi vỗ vỗ lên đầu, chỉ tay về phía gốc cây tùng trước cổng.
Con chó vàng lập tức bật dậy, nhanh như chớp lao đến dưới gốc cây, rồi ngồi xuống gặm bánh.
Nhìn cảnh ấy, Cố Thậm Vi bỗng thấy mũi cay cay.
Lúc nàng rời khỏi Biện Kinh, con chó hoang này vẫn chỉ là một con chó nhỏ. Khi ấy, mẫu thân đã qua đời, phụ thân lại quanh năm bận rộn trong cung, gần như không về nhà. Nàng chỉ có một mình trong viện Thừa Minh, người duy nhất có thể trò chuyện là Thập Lý.
Những đêm khuya không ngủ được, nàng thường trèo tường ra ngoài, đi không có mục đích như một u linh trong đêm.
Chính vào những ngày tháng đó, nàng phát hiện ra con chó vàng nhỏ lang thang gần Cố phủ. Khi ấy, mỗi lần mua bánh bao thịt, nàng luôn mua bốn cái, một cái ăn ngay vì thèm, một cái cho con chó nhỏ, một cái để dành cho Thập Lý.
Cái còn lại… thì dành để hối lộ Lâu thúc mỗi khi bị ông ấy bắt gặp khi tuần tra ban đêm.
Nghĩ đến đây, Cố Thậm Vi ngước mắt nhìn về phía Cố phủ. Lúc này, Lâu thúc đang còng lưng quét dọn đống phân ngựa trước cửa. Thấy con chó vàng đang ăn bánh, bàn tay ông hơi run lên, sau đó đứng thẳng lưng, quay sang gọi tiểu đồng đang trông cửa.
“Chủng Tể, ngươi coi chừng cửa, ta đem thứ này đổ ra xa một chút, tránh để chủ nhân nhìn thấy rồi lại nói xui xẻo.”
Tiểu đồng vẫn ngồi im tại chỗ, mắt không buồn ngước lên, phất tay mất kiên nhẫn: “Đi đi, đi nhanh về nhanh, đừng có trốn việc.”
Lâu thúc ừ một tiếng, xách theo đống phân ngựa, chậm rãi bước ra đường. Khi lướt qua Cố Thậm Vi, ông khẽ liếc sang, rồi không lộ vẻ mặt gì.
“Mời tiểu thư theo ta.”
Ông hạ giọng, đi thêm mấy bước, rồi đẩy cửa bước vào một tiểu viện. Đặt gánh phân ngựa xuống góc tường ngay lối vào, lúc này Lâu thúc mới xoay lại nhìn nàng, đôi mắt đỏ hoe.
Trong sân, một phụ nhân trung niên đang may vá. Nhìn thấy Lâu thúc dẫn người vào, bà không hỏi gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy, đi vào trong phòng.
Thấy Cố Thậm Vi nhìn theo bóng người kia, Lâu thúc liền giải thích: “Đó là Ách thẩm, vừa điếc vừa câm. Ta có ơn với bà ấy, bà ấy sẽ không truyền chuyện này ra ngoài đâu.”
Cố Thậm Vi nghẹn lời. Không truyền ra ngoài? Căn bản là bà ấy có thể truyền ra được sao?
Lâu thúc rưng rưng nước mắt, vội vàng dùng tay áo lau đi, nhìn Cố Thậm Vi, giọng run run nói: “Chớp mắt mà tiểu thư đã lớn thế này rồi. Ta có nghe người ta nói, không chỉ được xóa bỏ tội danh, mà bây giờ còn làm quan trong Hoàng Thành tư nữa. Thật tốt quá… Như vậy, Ngũ Lang dưới suối vàng cũng có thể an lòng rồi.”
Ông thở dài, sau đó ngập ngừng:
“Ta biết tiểu thư sẽ không nghe lời ta khuyên, nhưng vẫn muốn nhiều lời một chút… Ta biết tiểu thư bản lĩnh cao cường, cũng chắc chắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng mới quay về. Nhưng thời thế nay đã khác xưa, đâu chỉ riêng tiểu thư?”
“Cố gia giờ sắp đổi vận rồi. Phúc Thuận công chúa là ruột thịt duy nhất của vị kia…”
Phúc Thuận công chúa và Triệu Thành, nhi tử duy nhất của Quan Gia, đều do Tô Quý phi sinh ra.
Trước đó không lâu, Đông Cung đã bị tru diệt với tội danh mưu phản, do Trương Xuân Đình đích thân xử trảm. Hoàng hậu cũng bị liên lụy, giờ chỉ còn trên danh nghĩa, ngày ngày lễ Phật, không nhúng tay vào chuyện triều chính.
Cả Biện Kinh, ngay cả chó hoang ven đường cũng biết rằng, tương lai giang sơn này chỉ có thể thuộc về Triệu Thành.
Chờ Triệu Thành lên ngôi, Cố Quân An, phu quân duy nhất của công chúa Phúc Thuận, tất nhiên sẽ một bước lên trời. Bảo sao ngay cả Cố Thanh cũng có thể trèo lên cửa hôn sự với Bá tước phủ.
Cố Thậm Vi gật đầu, cười khẽ: “Nhưng chẳng phải vẫn phải chờ đứa nhóc miệng còn hơi sữa kia lên làm Thái tử trước đã sao?”
Lâu thúc nghe xong, chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ sụp xuống đất.
Ý gì đây? Muốn mạng già này hay sao? Ông muốn đổi tên! Không làm Lâu thúc nữa, đổi thành Điếc thúc!