Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 74: Gõ cửa giữa đêm.




Hàn Thời Yến còn định tranh cãi, nhưng chưa kịp mở miệng đã cảm thấy trời đất quay cuồng.

Cố Thậm Vi túm lấy hắn, mạnh mẽ kéo một cái, chỉ trong nháy mắt, hắn đã bị lôi từ ngoài tường vào bên trong.

Y vội vàng bụm miệng, cố gắng nuốt xuống cơn buồn nôn đang cuộn trào. Lúc này, Cố Thậm Vi chìa ra một viên kẹo lê rồi nháy mắt với hắn.

Trong lòng Hàn Thời Yến hơi ấm lên, nhận lấy viên kẹo bỏ vào miệng.

Khoảnh khắc kẹo chạm lưỡi, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, đây là thứ có thể đảo lộn linh hồn của một kẻ hảo ngọt như hắn. Nó vừa cay, vừa đắng, lại vừa ngọt, hương vị loạn xạ đến mức khiến đầu óc quay cuồng.

Hàn Thời Yến suýt chút nữa đã nhổ ra, nhưng liếc mắt thấy vẻ mặt hớn hở chờ xem trò vui của Cố Thậm Vi, hắn đành cắn răng nuốt trọng viên kẹo xuống, giả vờ thản nhiên gật đầu với nàng.

Cố Thậm Vi trông buồn cười, nhưng bây giờ không phải lúc chế giễu. Nàng giơ tay ra hiệu cho Ngô Giang theo sau.

Ngô Giang cười hì hì, chỉ vào mũi chân đang nhón lên của mình.

Khinh công của hắn quả thực không ra gì, tiếng đáp đất lớn hơn hẳn Cố Thậm Vi. Nhưng kẻ ngốc có cách của kẻ ngốc, hắn đã nghĩ ra biện pháp giải quyết là dùng mũi chân chạm đất. Dù lúc mới tập có gãy vài ngón, nhưng bây giờ, chúng đã rèn luyện đến cứng như sắt rồi.

Vừa nghĩ, hắn vừa lắc lư cái xẻng trong tay, nhanh chóng tiến lại gần Cố Thậm Vi.

Giờ này, phủ công chúa đã đóng cửa nghỉ ngơi, xung quanh yên ắng đến mức chỉ có tiếng chim thỉnh thoảng cất lên.

Cố Thậm Vi dựa vào ánh trăng nhìn quanh. Thanh Minh Viện nàng từng sống đã bị san bằng hoàn toàn. Cái sân nhỏ lát đá xanh, nơi phụ thân từng dạy nàng luyện kiếm, nay cũng bị thay thế bởi rừng đào.

Nàng bước vài bước theo ký ức, nhưng cái gò đất nhỏ nằm trong rừng trúc giờ đã hoàn toàn biến mất. Cố Thậm Vi cẩn thận quan sát, cuối cùng dừng lại giữa hai gốc đào đã đâm chồi nở nụ.

“Hẳn là ở đây! Ngô Giang trước ngươi đừng động, chưa tới thời điểm ngươi ra tay.”

Vừa nói, nàng vừa vuốt nhẹ chuôi kiếm, rút thanh trường kiếm bên hông ra, rồi bất ngờ đâm mạnh xuống đất bằng phẳng.

Một nửa lưỡi kiếm cắm sâu vào lòng đất.

Cố Thậm Vi rút kiếm ra, đổi góc rồi đâm tiếp. Nàng đâm tổng cộng bốn nhát, tạo thành ký hiệu, sau đó mới đứng thẳng dậy, ánh mắt sáng rực nhìn hai người kia.

“Tiểu quan vẫn còn ở đây. Giờ chúng ta ra khỏi phủ, lát nữa quay lại.”

Ngô Giang ngớ người, vung cái xẻng trong tay một cách đầy khí thế: “Ra ngoài rồi lại vào? Chẳng phải là chuyện dư thừa như c** q**n ra rồi mới đánh rắm à? Chúng ta không phải đang trộm mộ sao? Tranh thủ lúc trời tối gió lớn mà đào một trận, rồi mang đi cho lão ngỗ tác khám nghiệm, chẳng phải xong chuyện ư?”

Cố Thậm Vi lắc đầu. Dưới ánh trăng, đôi mắt nàng vô cùng trong veo.

“Ai nói với ngươi là trộm mộ? Đó chỉ là do ngươi tự nghĩ ra thôi. Ta chưa bao giờ nói vậy.”

“Là tỷ tỷ, ta chỉ đang làm tròn trách nhiệm dời mộ cho tiểu đệ mà thôi. Việc gì phải trộm? Đương nhiên là quang minh chính đại đi cửa chính! Trước đó ta đã nói gì với hai người?”

Hàn Thời Yến nhớ lại, phát hiện đúng là Cố Thậm Vi chưa từng nói đến chuyện trộm mộ. Giống như lúc trước nàng cũng chưa từng nói ám hiệu là giả tiếng chó sủa vậy

Nàng nói là mời hắn tới làm chứng, sau đó nhờ Ngô Giang giúp di dời quan tài để lão pháp y Khai Phong phủ kiểm tra.

Vì giữa đêm khuya khoắt lại còn vác theo xẻng sắt, nên bọn họ mới theo bản năng nghĩ rằng đây là vụ trộm mộ.

Cố Thậm Vi chớp mắt với hai người kia, rồi giơ tay chỉ ra bên ngoài tường viện. Sau đó, nàng ôm chặt lấy Hàn Thời Yến, mũi chân khẽ điểm một cái, nhẹ nhàng bay vút ra ngoài.

Ngô Giang thấy vậy lập tức đuổi theo.

“Dù sao thì, Cố cô nương bảo ta đào lúc nào, ta sẽ đào lúc đó!”

Hàn Thời Yến lắc lắc đầu, sợ lại bị nhét cho một viên kẹo lê kỳ quái nữa, bèn nhanh chóng lên tiếng trước: “Ngươi phải suy nghĩ kỹ đấy. Giờ mà ngươi gõ cửa xông vào, chuyện náo loạn lên thì sẽ không thể cứu vãn, không còn đường lui nữa đâu.”

Nói xong, sợ Cố Thậm Vi hiểu lầm, hắn lại bổ sung:

“Ta không có ý nói ngươi nên hòa giải với bọn họ. Mà là chúng ta chưa có kế hoạch chu toàn, cũng chưa thu thập đầy đủ chứng cứ.”

Cố Thậm Vi gật đầu, thản nhiên đáp: “Không cần mưu tính, chính là muốn khiến bọn họ trở tay không kịp!”

Hàn Thời Yến nghe xong, lặng lẽ gào thét trong lòng, đâu chỉ có Cố gia trở tay không kịp, mà ngay cả hắn với Ngô Giang cũng trở tay không kịp đây này!

Hắn ngờ vực liếc nhìn Cố Thậm Vi, chẳng lẽ người này vừa mới thay đổi chủ ý nhưng lại giả vờ như đã có kế hoạch sẵn, ra vẻ thần cơ diệu toán?

Bên kia, Cố Thậm Vi nghiêng đầu, hắng giọng hai tiếng, rồi sải bước đến trước cổng lớn của Cố gia, giơ tay đập mạnh.

Con hẻm tĩnh mịch trong đêm đen vì tiếng đập cửa của nàng mà vang lên ầm ầm. Chẳng bao lâu, đèn đóm của không ít nhà xung quanh đều lần lượt sáng lên. Những gia đình tò mò thậm chí còn mở hé cổng nhỏ để quan sát.

Không một người Đại Ung nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của một màn náo loạn giữa đêm khuya!

Cửa chưa mở, Cố Thậm Vi càng gõ mạnh hơn.

Ngô Giang vừa đuổi tới, hai mắt như b*n r* pháo hoa. Hắn phấn khích hét lên một tiếng, rồi giơ cao xẻng, vung một cú thật mạnh vào vòng gõ cửa bằng sắt!

“Keng! Keng! Keng!”

Tiếng kim loại va chạm chói tai đến mức khiến da đầu người ta tê rần.

Cố Thậm Vi nhìn hắn, hài lòng gật đầu: “Trước đó Hàn đại nhân nói gì nhỉ? Bảo chúng ta đừng quên thân phận quan sai triều đình.”

Ngô Giang lập tức hiểu ý, hắn d*ng ch*n, hít sâu một hơi, rồi gào lên: “Khai Phong phủ đến phá án!”

Hàn Thời Yến đứng sau hai người, nhìn trái rồi nhìn phải, nhất thời không biết nên bịt miệng ai trước.

Hắn có ý này sao?!

Ở Ngự Sử đài bao năm, hắn luôn âm thầm thu thập chứng cứ, sau đó tung một đòn chí mạng trên triều đình, chưa bao giờ có kiểu hồ đồ như hôm nay!

Quả nhiên, võ phu đúng là không thể nói lý lẽ được!

Ngô Giang vừa gào xong, những cánh cổng đang hé mở trong hẻm lại càng mở rộng thêm.

Cố Thậm Vi liếc nhìn hắn, gật gù nói: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác xưa.”

Ngô Giang rưng rưng nước mắt, lại càng hăng say hò hét hơn.

Cuối cùng, cánh cổng đen kịt của Cố gia không chịu nổi nữa, bị mở ra.

Cố Ngọc Thành mang sắc mặt giận dữ lao ra ngoài. Hắn ăn mặc chỉnh tề, ngay cả tóc cũng đã được chải lại gọn gàng.

“Cố Thậm Vi! Số bạc ngươi đòi, ta đã sai người đưa tới rồi! Trên gia phả đã xóa tên ngươi, ngươi còn tới làm gì?”

“Dù giờ ngươi có là kẻ tâm phúc của Trương  đại nhân ở Hoàng Thành tư, cũng không thể ngang nhiên làm càn như vậy! Ngươi tự tiện xông vào quấy nhiễu nhà dân, thật là vô pháp vô thiên!”

Cố Thậm Vi cười khẽ, giọng đầy châm chọc: “Cố viên ngoại, văn không thông, võ không thạo, chi bằng học đan lát mũ rơm đi? Nếu không thì sao mấy cái ‘mũ chụp đầu’ ngươi tùy tiện vứt ra, cái nào cũng to như cái nồi vậy? Ngay cả Trương đại nhân của chúng ta, e rằng cũng đội không nổi đâu.”

“Ta nào có tự tiện xông vào? Ta gõ cửa mà! Mười dặm tám thôn đều nghe thấy cả rồi.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận