Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 83: Che chở.




Trên tường vang lên một tràng cười lớn.

Tiếng cười đồng thanh như đàn vịt kêu quang quác, khiến Cố Ngọc Thành hoàn toàn hoảng loạn. Hắn giãy giụa mấy lần nhưng phát hiện đôi tay của Ngô Giang chẳng khác gì kìm sắt, hoàn toàn không thể thoát ra.

Cố Ngọc Thành cảm giác hai chân mình lơ lửng giữa không trung, cả người như đang rơi xuống vực sâu.

Hắn đảo mắt nhìn loạn khắp nơi, hệt như kẻ chết đuối vùng vẫy tìm một khúc gỗ trôi nổi để bám víu. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên người chính thất Mạnh thị: “Quân Nương!”

Mạnh thị bị hắn gọi thảm thiết như vậy, mờ mịt ngẩng đầu lên.

Cố Ngọc Thành thấy ánh mắt nàng trống rỗng, không nhịn được lại gọi thêm một tiếng: “Quân Nương…”

Hắn còn muốn gào thêm vài câu, nhưng đã bị Cố lão gia tử quát lớn: “Đủ rồi! Nghịch tử, tự đi đến nha môn trình bày rõ ràng với phủ doãn đi. Nếu thực sự là ngươi hạ độc, dù có chết vạn lần cũng không đủ. Nếu không phải do ngươi, cũng đừng vì sợ mà hoảng loạn, tự làm loạn cục diện!”

Nghe vậy, Cố Ngọc Thành tràn trề hy vọng, quay đầu nhìn về phía Cố lão gia tử. Nhưng chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc ấy, hắn đã cảm thấy một cơn đau nhói dữ dội trên lưng.

Ngô Giang tung một chưởng, vỗ mạnh lên lưng hắn, đẩy hắn ngã sấp mặt xuống đất, khuôn mặt vùi trong bùn đất.

Cố Ngọc Thành đường đường là nhạc phụ của công chúa, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu nhục nhã như thế này, hắn phẫn nộ há miệng định chửi mắng. Nhưng khi vừa mở mắt, hắn lập tức hét lên thất thanh.

Ngay trước mặt hắn, là hộp sọ nhỏ đen kịt quỷ dị của thai nhi đã chết. Hốc mắt trống rỗng, sâu thẳm như một vực sâu không đáy, như thể muốn hút cả người hắn vào trong.

Lúc trước đứng trên cao nhìn xuống, thứ này chỉ như con kiến hôi, không có gì đáng sợ. Nhưng bây giờ lại kề sát mặt, cảm giác khủng khiếp đến rợn người lập tức ập đến. Như thể trên đời này thực sự có oan hồn đòi mạng vậy!

“Ngô Giang! Ngươi dám!” Cố lão gia thấy Cố Ngọc Thành sợ đến hồn bay phách lạc, không nhịn được quát lên.

“Ta làm gì mà không dám? Ta đang bắt nghi phạm giết người đấy! Vừa rồi hắn nhìn chằm chằm Mạnh nương tử như chó điên, nếu đột nhiên nổi điên làm hại người khác thì sao? Ta là quan sai triều đình, còn Cố Ngọc Thành thì là cái thá gì chứ?”

“Ta học vấn ít, hay là Cố đại nhân nói cho ta biết một chút đi, nhạc phụ của công chúa, phụ thân của Trạng Nguyên, quan chức mấy phẩm?”

Lời này vừa thốt ra, đám đông lại cười ầm lên.

Ngô Giang thấy ai nấy đều cười, liền ngơ ngác nhìn xung quanh: “Cố thân sự, bọn họ cười cái gì thế? Đại Ung chúng ta có người một đầu đội mấy cái mũ quan, cũng có một cái mũ quan đội lên đầu mấy người, ta làm sao phân biệt được?”

“Biết đâu một người đắc đạo thì gà chó thơm lây, người ta phong quan ấm con cháu, chẳng lẽ phò mã gia cũng có thể che chở phụ thân?”

Cố Thậm Vi không dám mở miệng, sợ mình cười đến rụng răng mất.

Ngô Giang không thấy ai đáp lời, nhưng cũng chẳng giận, một tay ghì chặt, tay còn lại vẫy mạnh về phía sau, ánh mắt sáng rực: “Lão ngỗ tác! Lão ngỗ tác! Cuối cùng ông cũng tới rồi! Nếu còn không đến, ta phải tự mình nhặt xương rồi! Nhặt xương xong rồi bắt người, ta sợ hắn trúng độc chết mất!”

Lão ngỗ tác cõng theo một hòm gỗ lớn, phía sau là một nhóm sai dịch của Khai Phong phủ.

Nhìn Ngô Giang nhảy nhót như con khỉ, người bên cạnh chỉ đành im lặng quay đầu đi chỗ khác.

“Nếu loại độc này lợi hại đến thế, ngươi đã xuống gặp Diêm Vương rồi, đâu còn sức mà sờ mó kẻ khác.” Lão ngỗ tác vừa nói, vừa liếc nhìn Cố Ngọc Thành đang bị tay Ngô Giang ấn chặt xuống đất đến lún cả người vào bùn, khiến đầu óc lão cũng cảm thấy ong ong.

Lão lười chẳng buồn nhìn tên đó nữa, chỉ gật đầu với Cố Thậm Vi rồi đặt chiếc hòm gỗ xuống đất, mở nắp ra bắt đầu nhặt xương.

Cố Thậm Vi đứng gần, nhìn vào bên trong hòm, sống mũi bỗng cay cay.

Hiển nhiên, lão ngỗ tác đã có sự chuẩn bị từ trước. Bên trong chiếc hòm gỗ trống trơn, lót một lớp vải trắng, trông như thể đã được chuẩn bị sẵn để làm quan tài cho đệ đệ nàng.

Ông nhặt lên một đoạn xương chày, hơi nhíu mày, sau đó tiếp tục nhặt từng khúc xương bỏ vào trong. Chẳng mấy chốc, một bộ xương thai nhi hoàn chỉnh đã hiện ra trong hòm gỗ.

Làm xong mọi việc, lão ngỗ tác đứng dậy, nhìn Cố Thậm Vi nói: “Ta sẽ tìm các đại phu của Bình An Đường để xác nhận độc này là gì, xem có phải cùng loại với độc trong tổ yến hay không.”

“Khi ta đến, Vương đại nhân đã căn dặn, bảo Ngô Giang dẫn người đi lục soát khắp phủ, xem còn thứ độc hại nào khác không, để tránh gây nguy hiểm cho Phúc Thuận công chúa.”

Nghe vậy, Cố Thậm Vi chợt nhớ đến lời nhận xét của Hàn Thời Yến về phủ doãn Khai Phong Vương Nhất Hòa.

Quả nhiên, vị đại nhân này cũng chẳng phải người đơn giản. Ông ta không muốn tự mình gánh lấy trách nhiệm “tịch biên gia sản” mà lại mượn danh Phúc Thuận công chúa để làm lá chắn.

Dù sao thì lấy danh nghĩa bảo vệ công chúa, đến lúc đó, có bị Cố gia kiện lên hoàng thượng, bệ hạ cũng chưa chắc đã trách tội.

Hiển nhiên, Cố lão gia tử cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt ông ta càng trở nên khó coi.

Ánh mắt ông ta chuyển động, nhìn sang Mạnh thị đang ngây người, rồi dài thở dài một hơi…

*

Cố Thậm Vi không nhớ rõ, gần đây mình đã bao nhiêu lần nhìn thấy cảnh mặt trời mọc ở Biện Kinh.

“Cố thân sự, nếm thử viên cá này đi! Đợi kết quả giám định của lão ngỗ tác xong, trời vừa sáng sẽ mở công đường xét xử. Đến lúc đó xem Cố Ngọc Thành quỳ xuống cầu xin thế nào, để đền mạng cho mẫu thân và đệ đệ của ngươi!”

Ngô Giang hớn hở không chút mệt mỏi, bưng lấy một chiếc muôi lớn, múc đầy viên cá trong bát to rồi đổ thẳng vào bát của Cố Thậm Vi.

Hắn nói xong, còn liếc xéo Hàn Thời Yến một cái: “Hàn Thời Yến, ngươi đúng là lạnh lùng quá mức! Chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, giúp Cố thân sự tiêu diệt đám sói đội lốt người này mới phải! Lần này không chỉ bắt mỗi Cố Ngọc Thành, mà ta còn muốn truyền bá vụ bê bối này khắp Biện Kinh, khiến bọn họ ba tháng không dám ló mặt ra đường!”

Hàn Thời Yến nhìn thấy Cố Thậm Vi vẫn chưa động đũa, liền lặng lẽ cầm thìa, chia một nửa phần viên cá trong bát nàng ra.

Tai hắn hơi đỏ lên, nhưng không nhìn nàng, mà chỉ hờ hững liếc Ngô Giang một cái.

“Ngươi là một thôi quan, phá án không thể dựa vào yêu ghét cá nhân, càng không thể vì tư tình mà định đoạt trước. Giờ ngươi vui mừng quá sớm rồi, Cố Ngọc Thành không phải hạng dễ đối phó, chắc chắn hắn vẫn còn hậu chiêu. Nhưng bất cứ chuyện gì cũng không thể hoàn thành chỉ trong một lần, đừng quá nóng vội.”

Nói rồi, ánh mắt Hàn Thời Yến khẽ liếc sang Cố Thậm Vi.

Thấy nàng cuối cùng cũng cầm đũa, gắp một viên cá trắng bỏ vào miệng, hai má phồng lên nhai chậm rãi, khóe môi hắn không khỏi khẽ cong.

Ngô Giang hoàn toàn không nhận ra, chỉ hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Ta thiên vị hồi nào? Rõ ràng ta đang đứng về phía chính nghĩa. Lão già đó đúng là quá ghê tởm, vậy mà Cố thân sự có thể nhẫn nhịn suốt bao năm. Nếu là ta, ta đã vặn cổ ông ta từ lâu rồi!”

Lời vừa dứt, trên đầu hắn đột nhiên có một luồng gió mạnh ập tới, Ngô Giang nghiêng đầu, mắng lớn: “Tên trộm nào dám tập kích gia gia…”

“Bốp!”

Ngô Giang ôm đầu nhảy dựng lên, kêu oai oái: “Lão ngỗ tác, sao lão lại giở trò đánh lừa, cố tình để ta tự đập đầu vào tay lão vậy! Giám định độc xong chưa?”

Lão ngỗ tác chậm rãi ngồi xuống cạnh hắn, gọi một bát mì viên cá, điềm nhiên nói: “Lão già này sao sánh được với đám thanh niên các ngươi, thức suốt đêm bụng đói dán lưng rồi đây. Ngươi còn nói muốn vặn đầu Cố Ngọc Thành, sợ là hắn sẽ cắt đầu ngươi đá như quả bóng, còn ngươi thì vừa bay vừa khóc gọi ‘gia gia’ đấy!”

Vừa nói, lão vừa nhìn sang Cố Thậm Vi, gật đầu: “Không nghi ngờ gì nữa, chính là cùng một loại độc.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận