Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 91: Tri âm khó tìm.




“Ngũ nương tử nhà họ Ngô tuyệt đối không vô duyên vô cớ đưa thứ này cho ngươi. Hành động của nàng chứng tỏ hai điều.”

Hàn Thời Yến nói, giơ lên một ngón tay: “Hoặc là chuyện này quá lớn, nàng không muốn kéo các huynh đệ tỷ muội khác vào cuộc; hoặc là trong những người có mặt lúc đó, có kẻ không đáng để tin tưởng hoàn toàn, Ngô gia không phải bền chắc như đồng thau.”

Nói đến đây, hắn lại giơ ngón tay thứ hai lên: “Nàng ta và ngươi chỉ gặp nhau đúng một lần, toàn bộ hiểu biết về ngươi đều đến từ Ngô Giang.”

“Còn Ngô Giang biết gì về ngươi? Rằng ngươi muốn đối phó Cố gia.”

“Ngũ nương tử Ngô gia không thể vô duyên vô cớ đưa cho ngươi một viên Phật châu. Nếu nàng làm vậy, tức là viên châu này có liên quan mật thiết đến chuyện ngươi đang điều tra. Mà trong những chuyện đó, dính dáng đến Ngũ nương tử Ngô gia chỉ có một…”

Cố Thậm Vi lắng nghe, hoàn toàn tán đồng. Nàng thốt lên: “Phúc Thuận công chúa.”

Hàn Thời Yến gật đầu: “Đúng vậy. Cho dù viên Phật châu này không thuộc về Phúc Thuận công chúa, thì rất có thể là của người có liên quan đến nàng.”

“Phúc Thuận công chúa từ nhỏ đã được hoàng thượng yêu chiều, tính tình kiêu ngạo. Ngũ nương tử rời cung, vậy mà Phúc Thuận chẳng hề than khóc lấy một câu. Người trong cung chỉ cho rằng hai tiểu cô nương giận dỗi nhau, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ còn có ẩn tình khác.”

Nói rồi, hắn đưa viên Phật châu cho Cố Thậm Vi, tiếc nuối thở dài: “Tiếc là Ngũ nương tử không muốn nói nhiều. Chỉ e dù ngươi cầm thứ này đến tìm nàng, nàng cũng sẽ không thừa nhận. Nếu không, nàng đã có thể tìm một cơ hội khác để đưa cho ngươi và thuận tiện nói về lai lịch của nó.”

Cố Thậm Vi lập tức hiểu ra, ánh mắt sáng rực nhìn Hàn Thời Yến: “Nhưng điều này cũng có nghĩa là, chỉ cần tìm ra chủ nhân của viên Phật châu này, không cần Ngũ nương tử nói thêm gì, ta cũng có thể biết tất cả.”

Hàn Thời Yến nhìn Cố Thậm Vi bên cạnh, trong lòng hơi dao động.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một người thật sự ăn ý với mình.

Hắn có rất nhiều bằng hữu, đường huynh Hàn Kính Nghiêm lớn hơn hắn vài tuổi, tính cách già dặn, làm việc chững chạc thực tế, nhưng hắn luôn cảm thấy đối phương quá cứng nhắc. Ngô Giang lúc tỉnh lúc mê, dù có thông minh lên chút, thì suy nghĩ cũng hoàn toàn không cùng tần số với hắn.

Còn Mã Hồng Anh thì khỏi phải nói, trong đầu nàng ta chỉ có năm chữ: “Đập chết tên khốn này!”

Hàn Thời Yến nghĩ đến đây, cảm xúc có chút phức tạp.

Hắn chưa bao giờ ngờ rằng, người có thể hiểu hắn, lại chó săn của Hoàng Thành tư, kẻ được mệnh danh “Đệ nhất hung kiếm.”

Nghĩ vậy, hắn dứt khoát lắc đầu thật mạnh, xua đi ý nghĩ đáng sợ về tri âm tri kỷ kia.

Cố Thậm Vi khựng lại: “Ta nói sai rồi à?”

Hàn Thời Yến hoàn hồn, nghĩ đến hành động kỳ lạ vừa rồi của mình, có chút lúng túng quay mặt đi, “Ngươi không nói sai, cổ ta đau thôi.”

Cố Thậm Vi nghi ngờ liếc hắn một cái, “Sao mấy vị văn quan đều như đậu hũ thế, ngồi xe mà cũng thành vụn rồi à? Mà nói đến đậu hũ, thêm chút đường trắng vào lại ngon hết sảy. Ta thấy hàng của Xuân Kiều ở đầu phố làm rất ngon đấy.”

“Chính là quán đứng thứ ba trong bản đồ mỹ thực của ngươi đó!”

Hàn Thời Yến liếc mắt một cái, thấy Cố Thậm Vi đang hớn hở kể về đậu hũ, khóe môi không khỏi hơi nhếch lên.

Hắn suy nghĩ một chút, lấy một chiếc hộp bên cạnh, đưa cho Cố Thậm Vi: “Ngươi mặc quan bào của Hoàng Thành tư, e là quá gây chú ý khi ở Vương gia. Ta đã cho người chuẩn bị một bộ thường phục của nữ tử, nếu ngươi không ngại thì thay vào sẽ tiện hơn.”

Nói rồi, sợ nàng nghĩ nhiều, hắn vội vàng giải thích: “Ta không có ý nói ngươi giống tiểu nương tử gì đó…”

Lời này vừa thốt ra, trong lòng Hàn Thời Yến hung hăng tự vả một cái. Hắn đang nói cái gì thế này!

Hắn là Ngự Sử! Ngự Sử sao có thể lỡ lời như vậy được!

“Ta không có ý nói ngươi nhất định phải…”

Cố Thậm Vi nhìn dáng vẻ của Hàn Thời Yến, không nhịn được mà phì cười: “Thật đáng tiếc, hôm nay ta không tiện nghe lén.”

Hàn Thời Yến mặt đỏ bừng, thở một hơi thật dài. Phải một lúc lâu sau hắn mới phản ứng lại: Nghe lén? Cái quái gì thế?

Nhưng lúc này Cố Thậm Vi đã lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, trông chẳng khác nào một vị cao nhân thấu hiểu thế gian. Nếu hắn lên tiếng, chẳng phải lại thành kẻ cố tình kiếm chuyện sao!

Cảm giác này giống hệt như lúc hắn vừa nghĩ ra một lý lẽ sắc bén để tranh cãi, nhưng đối phương đã lật mặt, không còn quan tâm nữa…

“Vậy ngươi thay đồ trước đi! Ngô gia và Vương gia tuy không xa, nhưng đoàn xe đón dâu đi rất chậm, lại phải đi đường vòng, sao cho đến nơi đúng giờ lành. Hôm qua thức trắng cả đêm, ngươi nghỉ một lát trong xe đi, ta ra ngoài.”

Hàn Thời Yến nghĩ rồi dứt khoát ngồi lên phía ngoài xe ngựa, nhường không gian bên trong cho Cố Thậm Vi.

Vừa mới yên vị, hắn liền thấy lão phu xe bên cạnh quay sang nhìn mình cười hì hì, nụ cười tràn đầy ý tứ sâu xa.

Mặt Hàn Thời Yến lập tức đỏ như tôm luộc. Hắn ho khan mấy tiếng, giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, hắn lại muốn tự tát mình thêm một cái.

Trên đời này làm gì có ai ngồi đằng trước xe ngựa mà còn nhắm mắt ngủ? Hắn cứ như quả bóng, sợ người ta không đá cho lăn xuống vậy!

Hắn nghĩ rồi lại ho khẽ hai tiếng, lập tức mở mắt, làm ra vẻ nghiêm túc nhìn thẳng phía trước.

Bên trong xe, Cố Thậm Vi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, không khỏi lắc đầu.

Đám văn quan trong triều đúng là toàn một lũ yếu ớt, mà Ngự Sử đài còn nát hơn.

Nàng nghĩ rồi mở hộp ra, thấy bên trong là một bộ thường phục mới tinh. Hiển nhiên Hàn Thời Yến không hề chuẩn bị qua loa, bộ váy này không phải kiểu y phục của tiểu thư khuê các, mà trông rất giống bộ nàng mặc hôm ấy khi hai người lần đầu gặp mặt ở Hàn Xuân lâu, chỉ là chất vải và hoa văn tinh xảo hơn hẳn.

Dù vẫn là y phục của nữ tử, nhưng lại rất phù hợp với một kiếm khách như nàng.

Đợi nàng thay xong, xe ngựa dừng lại.

Cố Thậm Vi gấp gọn quan bào của Hoàng Thành tư, đặt vào trong hộp rồi nhảy xuống xe.

Hàn Thời Yến liếc nhìn nàng một cái, lập tức dời ánh mắt đi, cùng nàng bước vào cửa. Vừa đi hắn vừa thấp giọng nói: “Lễ bạc ngươi không cần lo, ta đã chuẩn bị xong, Phong thúc sẽ lo liệu. Ông ấy chính là lão nhân vừa đánh xe cho chúng ta, là quản sự lâu năm trong nhà ta.”

“Hôm nay khách khứa đông đúc, ta phải đi tìm Vương phủ doãn, còn ngươi…”

Cố Thậm Vi phất tay: “Ta tự lo được, có ngươi bên cạnh thì làm sao nghe lén được nữa? Ngươi sẽ thở phì phò đấy.”

Hàn Thời Yến nghẹn lời…

Hắn rất muốn phản bác, người sống nào mà không thở phì phò chứ?

Hắn nghĩ đây rốt cuộc cũng là cơ hội tốt để bàn về chuyện nghe lén, nhưng vừa nhìn lại thì Cố Thậm Vi đã như cá xuống nước, chẳng biết bơi đi đâu mất rồi.

Chờ đến khi không còn thấy bóng dáng Hàn Thời Yến nữa, Cố Thậm Vi mới nhẹ nhàng đáp xuống từ một tán cây lớn gần đó. Nàng phủi nhẹ lớp bụi trên tay, xoay người hòa vào đám nữ khách.

Có một chuyện nàng vẫn luôn ghi nhớ: lời Cố Lâu từng nói về tin đồn hôn sự của phụ thân nàng, Cố Hữu Niên.

Nàng thật sự muốn xem thử vị đại nương tử họ Tào muốn lấy thân báo đáp phụ thân nàng, rốt cuộc là nhân vật thế nào.

Cố gia vừa xảy ra chuyện lớn, không biết có bao nhiêu cái miệng đang chực chờ để bàn tán đây.

“Thập Thất nương!”

Cố Thậm Vi còn đang suy nghĩ, chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận