Tào đại nương tử dù là kế thất, nhưng thắng ở tuổi trẻ, so với những vị phu nhân có tước vị đang ngồi đây thì nhỏ hơn hẳn một giáp.
Nghe vậy, nàng khẽ nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi nói: “Ta chưa từng nghe qua chuyện này, mà phủ Khai Phong cũng chưa có kết luận, các phu nhân trong nội trạch chúng ta không tiện bàn luận bừa bãi.”
Phu nhân của Thừa Bình Hầu nghe vậy thì khẽ cười khẩy: “Ta còn thắc mắc tại sao dạo này Tào đại nương tử không ra ngoài đánh mã cầu nữa, thì ra là đổi sang luyện công đẩy cối đá rồi! Đúng là ta nhỏ nhen quá, ta còn tưởng Tào đại nương tử sốt sắng chạy đến đây là để xin Vương phủ doãn thay mặt thông gia cầu tình chứ!”
“Ngươi không biết cũng chẳng sao, nhưng ta thì biết! Chư vị có ai hay tin chưa? Các người có biết người bị hại trong vụ án Cố gia là ai không?”
“Đó chính là Tả nương tử của Ngũ phòng Cố gia! Chắc mọi người vẫn còn nhớ chứ? Chính là vị nữ tử giỏi kiếm thuật vô cùng, vừa mới đặt chân đến Biện Kinh đã khiến tất cả chúng ta trở nên tẻ nhạt như những tượng đất ấy! Một người tốt như vậy, lại bị hạ độc mà chết, ngay cả đứa trẻ còn trong bụng cũng không giữ được, hai mạng người đấy!”
Phu nhân của Thừa Bình Hầu vừa nói, vừa mỉm cười nhìn Tào đại nương tử.
“Ta không biết rốt cuộc nguyên do là gì, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào vậy. Hôm nay vừa trông thấy Tào đại nương tử, ta mới chợt nhớ ra, dạo ấy Tào đại nương tử vừa được Cố Ngũ lang cứu mạng, quan hệ với Cố gia thân thiết lắm mà.”
“Nếu ngươi có biết chuyện gì ẩn tình bên trong, thì đừng tiếc mà giữ lại. Nếu có thể giúp Vương phủ doãn phá án, thì cũng coi như lập công lớn cho chúng nữ tử chúng ta rồi. Ngay cả Bá gia nhà ngươi cũng sẽ xem trọng ngươi hơn đấy!”
“Ta chỉ nghĩ không thông, một tức phụ đang yên đang lành, còn mong chờ một nhi tử suốt bao nhiêu năm, sao lại nói bỏ là bỏ được vậy?”
Lời này vừa thốt ra, toàn bộ người có mặt đều chấn động.
Cố Thậm Vi xác nhận đi xác nhận lại rằng bản thân chưa từng học qua thuật thôi miên hay phép điều khiển lời nói của người khác. Vậy chẳng lẽ phu nhân của Thừa Bình Hầu có pháp thuật gì đặc biệt sao? Ví dụ như chọn ngẫu nhiên một “cá chép may mắn” để nói ra những điều nàng muốn nghe?
Trước nay cũng chưa từng nghe nói giữa phu nhân Thừa Bình Hầu và Tào đại nương tử có thù oán gì.
Rõ ràng Tào đại nương tử cũng không ngờ phu nhân Thừa Bình Hầu lại trắng trợn nhục mạ mình như vậy.
Tay bà ta run lên, nước trà văng ra ngoài, làm bỏng mu bàn tay. Bà ta hít sâu một hơi, vội đặt chén trà xuống, đứng dậy phủi đi những giọt nước bắn lên váy áo.
Tào đại nương tử đè nén cơn giận, lạnh lùng nói: “Không biết phu nhân đang nói cái gì vậy? Nếu ta có biết chuyện này, chắc chắn đã lập tức báo cho Vương phủ doãn rồi. Nghe phu nhân nói vậy, ta thực sự hoảng sợ đến ướt cả váy áo rồi đây này.”
Nói xong, bà ta phất tay áo đứng dậy bỏ đi.
Cố Thậm Vi nhìn theo bóng lưng, nhíu mày rồi lặng lẽ bám theo.
Phu nhân Thừa Bình Hầu chẳng hề tức giận, tiếp tục kéo những người đang kinh ngạc đến không khép nổi miệng để tán gẫu chuyện Cố gia.
Tào đại nương tử đi càng lúc càng xa, cuối cùng đến một nơi vắng vẻ, rồi bất thình lình quay ngoắt lại, giơ tay tát mạnh vào mặt nữ tỳ phía sau mình.
Nữ tỳ kia chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ lặng lẽ ôm mặt, quỳ rạp xuống: “Đại nương tử bớt giận.”
Tào đại nương tử vẫn chưa hả cơn tức, đá mạnh vào một gốc cây non bên cạnh. Cái cây nhỏ lập tức gãy đôi, bà kêu lên một tiếng đau đớn, quay đầu lại quát tháo: “Ngươi là đồ ngu sao? Không thấy ta đá đau chân à…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt chợt trợn to kinh hoàng. Nhìn nữ tỳ vừa nãy còn đang quỳ xuống cầu xin, không biết từ lúc nào đã ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Tim Tào đại nương tử đập mạnh, vừa định mở miệng gọi người thì đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói ở cổ.
Toàn thân bà ta cứng đờ, không dám cử động dù chỉ một chút. Sắc mặt tái mét, nghiến răng nghiến lợi: “Trịnh Lão Lục! Ngươi như con dòi bám vào xương ta vậy, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa chịu buông tha ta sao? Ta nói cho ngươi biết, bây giờ ta không còn sợ ngươi nữa, cũng sẽ không đưa tiền cho ngươi đâu!”
“Ngươi không nghe thấy con mụ điên kia vừa nói gì sao? Phủ Khai Phong đã điều tra rõ ràng rồi, Tả Đường chết không phải do phi tiêu tẩm độc của ngươi!”
“Mà chính người Cố gia đã hạ độc giết nàng ta! Người không phải do ta giết, ta sẽ không để ngươi và Cố gia uy h**p nữa!”
Cố Thậm Vi nghe thấy vậy mà tim đập thình thịch, trong đầu vang lên ong ong.
Nàng chỉ định đánh ngất nữ tỳ kia để ép hỏi chuyện cũ của Tào đại nương tử, nhưng không ngờ lại khiến đối phương nhận nhầm người.
Thì ra mẫu thân nàng, Tả Đường, thực sự từng bị trúng phi tiêu độc. Trước nay nàng vẫn nghĩ đó chỉ là cái cớ mà nhà Cố gia dựng lên để thoái thác trách nhiệm.
Không ngờ chuyện đó lại là thật.
Là Tào đại nương tử đã bỏ tiền thuê Trịnh Lão Lục ra tay.
Cố Thậm Vi bình tĩnh lại, hạ giọng hỏi: “Cố gia uy h**p ngươi làm gì?”
Tào đại nương tử sững người, toàn thân run lên. Lưỡi kiếm trên cổ khẽ động, để lại một vết cắt nhỏ, nước mắt nàng ta lập tức trào ra.
“Ngươi… ngươi… ngươi là Cố Thậm Vi… ngươi…”
Giọng Cố Thậm Vi lại lạnh thêm mấy phần: “Cố gia uy h**p ngươi làm gì? Năm đó là ai đã đến tìm ngươi, hứa hẹn với ngươi điều gì?”
Sắc mặt Tào đại nương tử trắng bệch, cảm thấy máu toàn thân mình như đóng băng lại.
“Ngươi đừng run tay… ta không muốn chết! Mọi chuyện đều là chuyện cũ, nếu không phải bọn họ cứ bám riết không buông, ta cũng đã quên mất rồi. Năm đó ta còn trẻ, thích đọc thoại bản, ngỡ rằng phụ thân Cố Hữu Niên ngươi từ trên trời giáng xuống cứu ta.”
“Ta giống như bị ma quỷ ám ảnh, một lòng muốn gả cho hắn. Ta nghe người ta nói rằng, phụ thân ngươi vốn cũng là người đọc sách rất giỏi, nhưng từ khi gặp mẫu thân ngươi thì trễ nải đèn sách, ngày ngày chỉ biết múa thương luyện kiếm.”
“Mẫu thân ngươi là một nữ tử giang hồ, chẳng những không thể giúp đỡ hắn, mà còn khiến gia tộc vướng vào kiện tụng, bị bắt giam vào đại lao. Hơn nữa, bọn họ thành thân bên ngoài, không có sự tác thành của gia tộc, cũng không có mai mối. Chỉ cần Cố gia không thừa nhận, vậy chính là bất chính bất danh.”
Tào đại nương tử nói đến đây, cảm nhận được mũi kiếm trước cổ lại khẽ rung động, lòng bà ta run lên, vội vàng tăng nhanh tốc độ lời nói.
“Cả Cố gia đều yêu thích ta, Cố Ngọc Thành còn nói với ta rằng, nếu phụ thân ngươi cưới ta, hắn nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở. Khi ấy ta còn trẻ, nào đã từng thấy qua một miếng bánh từ trên trời rơi xuống như thế, quả thực che mờ cả lý trí.”
“Bây giờ nghĩ lại, khi đó ta hẳn là điên rồi. Chính Trịnh Lão Lục, hắn nói sẽ giúp ta giết mẫu thân ngươi, chỉ cần ta đưa cho hắn một trăm lượng bạc là đủ. Sau đó, chính hắn, chính Trịnh Lão Lục đã phóng độc tiễn về phía mẫu thân ngươi.”
“Nhưng mẫu thân ngươi võ nghệ cao cường, dù khi ấy đang mang thai nhưng vẫn không chết! Ta không dám ra tay lần thứ hai, bèn bỏ mặc mọi chuyện. Nhưng không lâu sau, mẫu thân ngươi vẫn chết.”
“Là Cố Ngọc Thành, chính hắn đã tìm đến ta. Hắn nói với ta rằng mẫu thân ngươi đã chết, Cố Hữu Niên muốn cưới ta làm kế thất, còn đưa cho ta một miếng ngọc bội làm tín vật. Sau khi ta đồng ý, lập tức từ hôn mối hôn sự trước đó của mình.”
“Nhưng sau này ta mới biết, đó căn bản không phải ý của phụ thân ngươi, hắn chưa từng đồng ý! Hắn thà sống cô độc cả đời, cũng không muốn tái giá.”
Tào đại nương tử hiển nhiên sợ hãi đến tột độ, giọng nói run rẩy, hoảng hốt kêu lên: “Tay ngươi đừng run! Nhất định đừng run!”
“Sự việc đến đây là chấm dứt, ta và người của Cố gia từ đó không còn liên quan gì nữa. Mãi đến sau này, khi ta đã gả vào Bá tước phủ, Cố Ngọc Thành lại tìm đến, hắn uy h**p ta, nói rằng hắn biết ta đã thuê Trịnh Lão Lục g**t ch*t Tả Đường. Hắn còn nói, Tả Đường là do trúng độc tiễn mà chết.”
“Khi ấy ta bị hắn dọa sợ, đã giúp hắn không ít chuyện, còn đưa cho hắn rất nhiều tiền bạc. Không lâu sau đó, Trịnh Lão Lục cũng tìm đến ta…”