Để Theo Đuổi Bạch Nguyệt Quang, Tôi Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 23.




“Chúng ta nói chuyện chút đi.” Sau khi Nhan Trăn rời khỏi, Lục Mạn nói với Keene.
Keene làm động tác mời, dẫn Lục Mạn vào văn phòng.

“Buổi chiều thì chuột chết, buổi tối thì bị nhốt công ty, xin lỗi vì tôi nói thẳng, nhưng công tác bảo vệ nghệ sĩ của các người thật sự khiến người ta không thể yên tâm.” Nhìn thấy Nhan Trăn vô duyên vô cớ chịu khổ như vậy, Lục Mạn vừa lo lắng vừa tức giận.
“Đúng là sơ suất của Á Tinh, tôi sẽ nhắc nhở cấp dưới, tuyệt đối không để chuyện tương tự xảy ra lần nữa.” Keene không trốn tránh trách nhiệm.

“Vậy khi Nhan Trăn đi quay phim ở bên ngoài thì sao?” Lục Mạn chất vấn về vấn đề an toàn.
Keene không trả lời, mà hỏi lại: “Cô định thế nào?”
“Tôi sẽ làm quản lý kiêm trợ lý của cô ấy. Tự tay xử lý việc của cô ấy tôi mới yên tâm.”

Sau khi thử vai xong, Nhan Trăn quay lại Á Tinh, ngồi trong sảnh đợi.
Thấy bóng dáng lạnh lùng cao ráo ấy xuất hiện, cô lập tức chạy lại.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh, theo tôi một lát.” Nhan Trăn nói với Nghiêm Quyết.
“Văn phòng.” Nghiêm Quyết chỉ lên lầu.
Nhan Trăn kéo tay áo anh lại: “Quán cà phê.”
Nghiêm Quyết giật tay vài lần không được, nhíu mày nhìn bàn tay đang giữ tay áo mình.
Hai người giằng co một lúc, Nghiêm Quyết đành buông tay, nhẹ thở dài: “Đi thôi.”

Nhan Trăn dẫn anh đến quán cà phê gần công ty. Cô chọn một phòng riêng, đứng trước cửa quan sát rồi mới vào, kéo rèm lại.
“...Cô đang làm gì vậy?” Thấy loạt hành động đó, Nghiêm Quyết lên tiếng hỏi.
Nhan Trăn thu xếp ổn thỏa mới ngồi xuống, nhìn anh, nghiêm túc:
“Tôi có thể tin anh không?” Cô hỏi nhỏ.

Chạm phải ánh mắt trong veo ấy, Nghiêm Quyết cụp mi.
Đã lâu rồi anh không nghe thấy từ “tin tưởng” — cả tin người, lẫn được người tin. Ngay cả bản thân anh cũng bất ngờ khi mình nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi đó, thay vì lập tức hỏi có chuyện gì. Hai người im lặng rất lâu, đến mức Nhan Trăn gần như muốn từ bỏ.
“Cô... có thể tin tôi.” Anh đáp, như thì thầm.
“Cô có thể tin tôi.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, lặp lại. Ánh sáng rọi qua mây, như một tín hiệu.

“Được.” Nhan Trăn mỉm cười. Cô lấy từ túi ra một tập tài liệu, đưa cho Nghiêm Quyết.
Một vụ bê bối đủ làm chấn động Á Tinh, giờ được Nhan Trăn giao lại cho anh.

Nghiêm Quyết lật xem tài liệu, ngẩng đầu chờ cô nói.
“Đây là thứ tôi nhặt được hôm định rời khỏi công ty. Hoặc cũng có thể nói—là có người thấy tôi không hài lòng với Á Tinh nên cố ý đưa cho tôi. Hôm đó tôi bị người ta va phải, lúc đứng dậy thì vật này xuất hiện. Tôi đã kiểm tra camera sau đó, người kia giấu mình rất kỹ, dường như rất quen thuộc với công ty.”
Nghiêm Quyết nghe vậy, khẽ nhíu mày.

“Hôm qua tôi lại bị nhốt trong phòng luyện tập. Phản ứng cho thấy, người đó và lần trước là cùng một người.” Nhan Trăn ngừng một chút, “Nếu như sự kiện đầu tiên là tặng than trong ngày tuyết, thì sự kiện thứ hai chính là thêm tuyết giữa trời lạnh. Tôi không hiểu nguyên nhân cho đến khi tối qua khi tôi lại muốn tung scandal ra ngoài. Có một khả năng khác, trừ phi—”

“Người đó đang nhằm vào Á Tinh, muốn lợi dụng mâu thuẫn giữa tôi và công ty, mượn tay tôi để hạ bệ Á Tinh. Một lần không được, lại thêm một lần nữa.”
“Sao cô không liên hệ với Điền Vũ Giang?” Nghiêm Quyết hỏi sau khi nghe cô kể.
“Tôi có gọi, nhưng chưa kịp kết nối.”
Nghe câu trả lời đó, Nghiêm Quyết bỗng im lặng.

Thấy anh không đáp, Nhan Trăn trở lại chủ đề, đặt câu hỏi:
“Tổng giám đốc Nghiêm, theo lý thì người có thể tiếp cận tài liệu kiểu này, đa số là người bên cạnh anh. Nhưng tại sao lại thế?” — Nhân viên cấp cao sao lại chống lại công ty?

“Cho nên cô mới đến đây?”
“Ừm. Trong công ty nhiều người quá, tôi sợ chạm mặt không đúng người.”
“Sao lại nghĩ đến việc tìm tôi?” Nghiêm Quyết nhìn tài liệu rồi lại nhìn cô. Thực ra, quan hệ giữa hai người cũng không thân thiết.

“Thay vì chạy vòng quanh như ruồi không đầu, chi bằng đưa nó cho anh. Hơn nữa, tôi không muốn bị người khác lợi dụng.”
“Ừ.” Nghiêm Quyết gật đầu. Một lúc sau, Nhan Trăn cẩn thận hỏi:
“Anh sẽ không vì tôi biết một chút bí mật nội bộ mà cấm tôi hoạt động chứ?”
Nghe vậy, Nghiêm Quyết bật cười: “Không đâu.”

Chiều hôm đó, như thường lệ khi nộp tài liệu, Dương Lỗi quan sát Nghiêm Quyết một lúc.
Khi thấy Nghiêm Quyết như thường ngày nhận lấy tài liệu, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Khoan đã.” Vừa định rời đi, anh bị gọi lại.
“Gì vậy, Tổng gáim đốc Nghiêm?” Dương Lỗi hơi giật mình, nhưng mặt vẫn cười tươi.

“Hôm qua cậu quên gì à?” Nghiêm Quyết bất ngờ hỏi.
Trước câu hỏi này, đầu óc Dương Lỗi trống rỗng một khoảnh khắc: “Là quy trình họp báo của Oán Thế Từ.”
“Cái đó hôm qua cậu giao cho tôi rồi.” Nghiêm Quyết nhìn anh chăm chú.

Biết không giấu được nữa, Dương Lỗi bỏ vờ vĩnh, nói thật: “Là ý của Chủ tịch. Ông ấy bảo tôi xử lý chuyện đó.” Anh nói thành khẩn: “Những việc gần đây của Tổng giám đốc Nghiêm, Chủ tịch đều biết rõ. Chủ tịch đã ra lệnh, tôi chỉ là răn đe một chút thôi, không thì cũng khó ăn nói.” Dương Lỗi cúi đầu: “Vì trách nhiệm, mong Tổng giám đốc Nghiêm đừng để bụng.”

Nghiêm Quyết xua tay, cho anh rời đi.
Hai lời khai hoàn toàn khác nhau. Yên Trinh thì bất ngờ khó hiểu, Dương Lỗi lại có vẻ hợp lý. Mỗi người một kiểu. Trong lòng đã có dự định, Nghiêm Quyết nhấc điện thoại bàn: “Keene, đến phòng tôi một chút.”

“Có chuyện gì, Tổng giám đốc Nghiêm?” Keene tới rất nhanh.
“Điều tra Dương Lỗi.”
Nghe vậy, Keene thoáng bất ngờ: “Dương Lỗi là người Chủ tịch đích thân điều từ nước ngoài về, sau khi tốt nghiệp là vào Á Tinh luôn, lý lịch rất sạch. Khi tuyển dụng đã kiểm tra rồi, hồ sơ nằm ở phòng tư liệu.”
“Còn trước khi về nước?”
“Lúc đó chỉ điều tra trong phạm vi chuyên ngành, chưa tìm hiểu nhiều về giai đoạn trước.”
“Tra xét quan hệ cá nhân.”
“Rõ, Tổng giám đốc Nghiêm. Nhưng thông tin từ nước ngoài sẽ hơi chậm.”
“Ừm.”

Từ lúc thử vai về, Nhan Trăn gần như không gặp lại Lục Mạn. Mới cuối năm thôi mà mấy ngày nay chị ấy bận bất thường. Ngay cả lúc Nhan Trăn rời đi, cũng chỉ vội gặp một lát rồi quay lại làm việc.
Hôm sau, Nhan Trăn lên đường đến Bắc Kinh.

Nơi quay phim Tường Vi là ở Bắc Kinh.
Vì là phim hiện đại, không có quá nhiều phục trang cầu kỳ, địa điểm chủ yếu là khu dân cư. Phim hiện đại có lợi thế là gần gũi với cuộc sống, hậu kỳ đơn giản. Với diễn viên, sự gần gũi này cũng giúp dễ nhập vai. Nhưng bất lợi là dễ ảnh hưởng đến sinh hoạt người dân, thậm chí gây tắc nghẽn.

Lúc Nhan Trăn đến thì đúng lúc như vậy. Fan của Mạnh Nhã gần như bao vây cả khu trung tâm thương mại nơi quay. Cảnh tượng khiến nhiều người đi đường tò mò dừng lại xem. Vào phim trường, Nhan Trăn ngồi yên trong khu nghỉ, quan sát.

Mạnh Nhã mặc đồng phục của trung tâm thương mại, tóc dài buộc gọn sau tai, dịu dàng xinh đẹp. Cô vào vai Vu Vi — một cô gái làm thuê bình thường. Cô mặc đồng phục, làm việc chăm chỉ, đón tiếp từng khách hàng với nụ cười tươi tắn, dáng vẻ nhún nhường.

Tựa như cô thật sự là nhân viên bán hàng. Diễn xuất của Mạnh Nhã tự nhiên, không có gánh nặng. Yên Trinh chăm chú nhìn. Làm công việc bình thường mà vẫn giữ được nét thanh nhã, Nhan Trăn bỗng hiểu cái “Nhã” trong tên của cô đến từ đâu. Cô cũng hiểu vì sao Lục Mạn thích Mạnh Nhã đến thế, và vì sao fan nữ của cô lại đông. Một cô gái dịu dàng mà kiên cường như vậy, ai mà không yêu thích?

Vu Vi là hình mẫu Lọ Lem điển hình. Cô nhún nhường, hiền lành, tràn đầy yêu đời. Dù làm gì cô cũng vui vẻ, đầy sức sống. Trong một lần tình cờ, cô gặp nam chính. Sự tươi sáng của cô khiến anh rung động. Tính cách hài hước, sâu sắc của anh cũng thu hút Vu Vi. Cả hai đến với nhau như lẽ dĩ nhiên.

Khách ra vào liên tục, Vu Vi vẫn tiếp đón như thường. Gần đến giờ tan ca, cô cứ nhìn đồng hồ liên tục, liếc ra cửa, đầy mong đợi và có chút e thẹn.
Không lâu sau, một dáng người cao ráo xuất hiện trước cửa. Trong khoảnh khắc, Vu Vi rạng rỡ.

Ngồi một bên quan sát, Nhan Trăn sững sờ. Đôi mắt tràn đầy yêu thương ấy, khi nam chính xuất hiện, liền bừng sáng. Niềm vui mãnh liệt không che giấu đó không cần bất kỳ đề bài hay sự chuẩn bị nào, chỉ cần một khoảnh khắc. Đây, chính là diễn xuất sao?

Vu Vi khẽ vẫy tay, người đàn ông đứng một bên chờ. Sau đó nụ cười của cô không tắt. Tan ca, cô chạy ra ôm chặt lấy anh: “Em nhớ anh.”
Anh nhẹ cười: “Anh cũng vậy.”
“Cắt—OK.” Đạo diễn hô, cảnh quay hoàn thành.

Thật là một mối tình ngọt ngào! Nhan Trăn thầm cảm thán trong lòng.

Nhân lúc nghỉ, Nhan Trăn đến gặp đạo diễn.
“Đạo diễn Tống đã giới thiệu cô mấy lần với tôi rồi, nói cô là một gương mặt mới rất triển vọng. Vì lời bạn tốt nói mãi, tôi đành phải mời cô đến. Tôi đã xem phân cảnh thử vai của cô, rất tốt so với mặt bằng người mới. Không cần quá căng thẳng, vai này không nhiều đất diễn, chỉ cần phát huy bình thường là được. Có gì không hiểu thì cứ hỏi mọi người.” Đạo diễn này dịu dàng hơn đạo diễn Tống rất nhiều.

“Vâng, cảm ơn đạo diễn, cũng cảm ơn đạo diễn Tống.” Nhan Trăncúi người cảm ơn liên tục.
Hành động này khiến đạo diễn bật cười hiền hòa: “Đừng khách sáo.”

“Đừng quá căng thẳng, có gì không hiểu cứ tìm tôi.” Mạnh Nhã chào hỏi, thong thả bước tới: “Quên giới thiệu, tôi là Mạnh Nhã.” Cô mỉm cười như gió xuân lướt qua.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận