Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện

Chương 539: Không nên bắt nạt người quá đáng như vậy.




Cô gái của hắn, năm năm không gặp, vẫn thông minh sắc sảo như xưa.

Người đàn ông không quay đầu lại, sải bước rời đi.

“Chị…”

Thành Đoá từ chỗ ngồi bước ra. Lục Thần Hi vốn đang nhìn về phía hắn, lập tức quay lại.

“Sao thế, Đoá Đoá?”

“Chị, chị không sao chứ? Vừa rồi người đó là ai vậy?”

“Không quen, chắc là anh của hai tên lưu manh kia.”

Lục Thần Hi kéo em gái ngồi xuống.

Hà Lệ Hoa lo lắng hỏi, cô có bị thương không.

Lục Thần Hi mỉm cười:

“Bà, tuy cháu là pháp y, nhưng cũng là cảnh sát biên chế hẳn hoi.”

Cảnh sát mà để côn đồ bắt nạt thì còn ra thể thống gì?

Thành Đoá nghe xong cũng gật gù:

“Đúng rồi, chị lợi hại lắm, hồi bé trong khu tập thể ít ai đánh lại chị.”

“Em còn nhớ có mấy thằng con trai lấy sâu róm dọa em, bị chị đuổi đánh khóc gọi cha gọi mẹ.”

Thành Đoá nhớ lại thời sống trong khu tập thể, ánh mắt đầy niềm vui.

Cô thật sự được cưng chiều mà lớn lên.

Ngoài con gái của dì Bình là Tú Tú và thằng bé Hồng Huy nhỏ hơn cô, thì trong ba nhà, cô là út.

Cô có bốn anh trai, một chị gái, thêm anh Hồng Dân và anh Hồng Đào.

Ai cũng thương cô.

Tuổi thơ của cô là khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc.

Ba người trò chuyện vài câu, ăn cũng no rồi, Lục Thần Hi liền thanh toán.

Ngay bên cạnh là trung tâm thương mại, ăn xong vẫn còn sớm, ba người cùng đi dạo, tiện thể chọn quà cưới cho Thành Đoá và Triệu Hồng Dân.

“Chị, lần trước em mua rồi mà.”

Thành Đoá vẫn ngại tiêu tiền của chị, luôn nghĩ nghề pháp y quá vất vả, thu nhập cũng chẳng cao.

Lục Thần Hi tặc lưỡi, giơ tay gõ nhẹ lên đầu em gái:

“Thôi nào, con nít đừng nghĩ chuyện tiền nong, thích gì thì chọn.”

Vừa nói chuyện, họ vừa đi tới cửa một tiệm vàng.

Lục Thần Hi đề nghị vào xem thử.

Đi một vòng, ra khỏi cửa tiệm, trên tay mỗi người đã thêm một chiếc vòng vàng — Thành Đoá là vòng mảnh, giá cũng không rẻ, hơn hai ngàn; Hà Lệ Hoa đeo vòng to hơn, giá tới hơn sáu ngàn.

“Mẹ cháu khi xưa đã tặng bà mấy cái, giờ cháu lại mua nữa.”

Hà Lệ Hoa tuy miệng trách yêu, nhưng mặt cười rạng rỡ.

Lục Thần Hi khoác tay bà:

“Mẹ mua là của mẹ, cháu mua là của cháu.”

Cô kiếm được tiền, mua chút quà cho người nhà thì có sao.

Đi thêm một lúc, họ ghé vào cửa hàng quần áo.

Lần này Thành Đoá định mua cho chị và bà.

Hà Lệ Hoa vội từ chối:

“Đoá Đoá, cháu còn đang học, hai năm nữa mới tốt nghiệp, đừng tiêu hoang.”

Lục Thần Hi cười xen vào:

“Bà quên là nó lấy chồng rồi à, sổ tiết kiệm của Triệu Hồng Dân ở trong tay nó đấy.”

“Dù sao cũng không được lãng phí, Hồng Dân kiếm tiền đâu có dễ. Đều là tiền mồ hôi nước mắt, phải để dành. Sau này còn mua nhà, nuôi con, chuyện gì cũng tốn tiền.”

“Gì mà nuôi con chứ, bà…”

Nhắc đến chuyện sinh con, Thành Đoá đỏ bừng mặt.

Nhìn cảnh đó, Lục Thần Hi bật cười khúc khích.

Cô còn định trêu thêm vài câu thì điện thoại trong túi reo lên.

Hà Lệ Hoa gần như phản xạ:

“Lại cơ quan gọi đi à?”

Từ khi cháu gái làm pháp y, hễ điện thoại reo là y như rằng cơ quan gọi.

Lục Thần Hi liếc số lạ trên màn hình:

“Không phải.”

 

Cô vừa nói vừa bước sang một bên bấm nút nghe:

“Alo, ai đấy ạ?”

“Cô có quen một thằng ngốc không?”

Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên.

Lục Thần Hi chưa từng nghe giọng này, nghe xong câu hỏi thì nhíu mày:

“Ngốc? Ý ông là… một đứa trẻ trí lực kém à?”

“Là trẻ con sao? Không giống lắm, tầm mười sáu mười bảy tuổi.”

Đối phương vừa quan sát, vừa mô tả lại hình dáng người đó cho cô nghe.

Lục Thần Hi cau mày:

“Nó xảy ra chuyện gì à?”

“Giờ tình hình nó thế nào? Được, tôi đến ngay. Cảm ơn anh, phiền anh chờ tôi một chút.”

Nói xong, cô cúp máy.

Trên mặt mang theo chút áy náy, cô nhìn bà và em gái:

“Có người quen của chị gặp chuyện, chị phải qua xem. Bà với Đoá Đoá cứ tiếp tục đi dạo, lát nữa rảnh chị sẽ đến đón.”

“Không cần, không cần, cháu cứ làm việc của mình.”

Hà Lệ Hoa tuy rất thương cháu, cả ngày lúc nào cũng trong trạng thái chờ tin, nhưng đã là nghề cháu chọn thì bà ủng hộ vô điều kiện.

“Đúng đó chị, chị đừng lo cho em với bà, lát nữa bọn em tự bắt taxi về.”

“Vậy cũng được.”

Nói rồi, Lục Thần Hi lấy từ ví ra sáu trăm đồng, nhét vào tay Thành Đoá:

“Mua bất cứ thứ gì em thích. Chị đi đây.”

Nói xong, cô nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại, lái xe thẳng tới địa điểm mà người gọi vừa nói.

Góc phố tối om, có một người đàn ông vừa nghe điện thoại vừa rít thuốc, ánh mắt vô tình liếc về phía này, dõi theo chiếc Santana của cô rời đi.

Cô vội thế? Lại có án à?

Khu Thanh Thuỷ Hà có một dãy quán ăn đêm, Lục Thần Hi dựa theo thông tin từ cuộc gọi, tìm tới quán lẩu dê hầm xương giữa phố.

Thấy Quách Dương bị đánh bầm dập cả mặt, cô vội chạy tới.

“Sao lại thế này?”

Cô lập tức kiểm tra thương tích của Quách Dương — mặt bị đánh khá nặng, may là tay chân không gãy xương.

Thấy Lục Thần Hi, Quách Dương ấm ức:

“Chị tiên nữ…”

“Không sao, không sao rồi!” Cô vỗ vai cậu, trấn an: “Đừng sợ.”

“Cô là chị của thằng ngốc này à?”

Chủ quán họ Ngô, thấy cô tới thì tỏ vẻ bất ngờ.

Một thằng ngốc ăn mặc rách rưới, suốt ngày chỉ biết trộm đồ ăn… mà lại có cô chị xinh đẹp, ăn mặc sang trọng thế này sao?

Sau khi chắc chắn Quách Dương không bị thương nghiêm trọng, Lục Thần Hi mới báo danh tính:

“Tôi là Lục Thần Hi, pháp y của Giám định khoa Cục thành phố, đây là thẻ ngành của tôi.”

Cô lấy từ túi áo khoác gió ra thẻ công tác, đưa cho ông Ngô xem.

Vừa biết cô là cảnh sát chính quy, đối phương lập tức thanh minh:

“Nói rõ trước nhé đồng chí cảnh sát, không phải chúng tôi ra tay trước, là nó trộm thịt dê của quán, không chịu dừng nên chúng tôi mới đánh. Quán chúng tôi chỉ là làm ăn nhỏ, nó vừa vào đã giật mất mấy cân thịt dê, còn làm đổ cả nồi lẩu xương…”

Ông Ngô chỉ vào cảnh lộn xộn trên sàn.

Lục Thần Hi liếc quanh, thấy không có camera, không xác định được ai làm đổ nồi lẩu.

Cô thu lại ánh mắt, chậm rãi nói:

“Nó không cố ý làm đổ nồi lẩu, trước khi động thủ, chắc các ông cũng nhận ra trí lực của nó không bình thường.”

“Ông Ngô mở một quán lớn thế này, chắc hiểu rõ danh tiếng tốt quan trọng chẳng kém gì tay nghề bếp.”

Ông Ngô cười gượng:

“Phải, phải.”

“Hôm nay chỉ là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm.”

Một người bình thường mà ra tay với người trí lực kém, nói ở đâu thì vẫn là sai.

Ban đầu, ông ta chỉ định bắt nạt thằng ngốc, kiếm chút tiền bồi thường, ai ngờ nó lại có cô chị là cảnh sát.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận