Khi Lục Cửu tới thì Thẩm Kiều đang xử lý xác chuột, sau đó túm gáy Mười Hai răn đe nó không được ăn thịt chuột.
Mèo con cúi đầu, nhìn như đang ngoan ngoãn nghe dạy dỗ nhưng thật ra hết sức bướng bỉnh, toàn thân lộ ra vẻ bất mãn.
Lục Cửu nhìn nó rồi thẳng thừng vạch trần: "Nó không phục đâu."
Thẩm Kiều cúi đầu nhìn Mười Hai: "?"
Mười Hai ngẩng lên nhìn Lục Cửu.
"Meo!"
Quả nhiên thú hai chân họ Lục chẳng có ai tốt cả.
Lục Cửu xoa mũi nói: "Tôi vừa nhận được tin Quý Thành Miên đi gặp một người."
Thẩm Kiều khựng lại, sau đó dời tay ra khỏi đầu mèo con, "Ai thế?"
Lục Cửu lấy điện thoại ra cho cậu xem một tấm ảnh.
Góc chụp khá tối nhưng vẫn thấy rõ Quý Thành Miên. Lão ngồi đối diện một gã đàn ông trung niên, chẳng biết hai người nói chuyện gì mà ai cũng tỏ vẻ hài lòng, còn bắt tay nhau.
"Người đối diện là trợ lý giám đốc công ty đối thủ của nhà họ Thẩm."
Nhà họ Thẩm chuyên về nước hoa, sản phẩm chủ đạo là nước hoa Hương Thảo, chính công thức bí truyền của loại nước hoa này đã giúp nhà họ Thẩm đứng vững ở Giang Thành bao năm qua.
Dù sao những loại nước hoa khác do nhà họ Thẩm sản xuất đều không tạo được tiếng vang.
Công thức nước hoa Hương Thảo của nhà họ Thẩm chỉ truyền cho nữ chứ không truyền cho nam, đây là lý do Thẩm Thu Hòa muốn sinh con gái và căm ghét Thẩm Kiều.
Công ty nhà họ Thẩm luôn do phụ nữ quản lý, sau khi bà ngoại cậu vào viện dưỡng lão vì bệnh Alzheimer mấy năm trước thì nhà họ Thẩm tạm thời do ông ngoại cậu tiếp quản.
Người thừa kế tiếp theo sẽ được lựa chọn giữa Thẩm Thu Hòa và chị gái mụ, Thẩm Thu Hòa cố gắng tạo nên thành tựu, nhưng chỉ vì một lời phán của thầy bói mà cả gia đình mụ bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm, mụ còn bị gạt ra rìa, Thẩm Thu Hòa sao có thể không tức giận?
Thẩm Kiều chưa bao giờ tham gia vào việc công ty nhưng ít nhiều gì cũng biết công ty nhà họ Thẩm đang dần xuống dốc.
Dạng công ty gia đình này chỉ toàn con ông cháu cha nên không bao giờ chiêu mộ được nhân tài, việc làm ăn ngày càng sa sút cũng là lẽ tất yếu.
Đối thủ của nhà họ Thẩm là một công ty nước hoa khác, vì không có Hương Thảo nên luôn bị nhà họ Thẩm chèn ép.
Giờ Quý Thành Miên vừa lên làm trưởng phòng lại ngồi chung bàn với trợ lý của công ty kia.
Lục Cửu nhìn vẻ mặt Thẩm Kiều rồi nói: "Sau khi bọn họ gặp nhau, tài khoản của Quý Thành Miên đột nhiên có thêm ba trăm ngàn." (~1,1 tỷ)
Hắn ngập ngừng: "À phải rồi, còn một chuyện nữa, hai ngày nay Thẩm Thu Hòa đã về nhà mẹ mình, nghe nói bà ta đang định ly hôn với Quý Thành Miên."
Kết hợp mấy chuyện này với nhau, không khó đoán ra lý do Quý Thành Miên gặp người của công ty đối thủ.
Thẩm Kiều hờ hững lật đề thi tiếng Anh rồi nói: "Tự tạo nghiệp không thể sống."
"Vậy cậu định làm gì?"
"Giữ lại bằng chứng đi, chuyện còn lại khỏi cần quan tâm."
"À phải......" Thẩm Kiều cầm bút nghiêng đầu suy nghĩ: "Thẩm Ngọc có biết bọn họ sắp ly hôn không?"
Lục Cửu cười mỉa: "Cô ta lo thân còn chưa xong thì hơi đâu để ý chuyện cha mẹ ly hôn nữa."
"Thế à......"
Thanh niên cụp mắt, vẻ mặt thờ ơ như thể bọn họ chỉ là người dưng.
"Cha mẹ tôi sắp ly hôn mà em gái yêu dấu của tôi vẫn chưa biết gì, chắc nó sẽ đau lòng lắm đây."
Lục Cửu gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
-
Dạo này Thẩm Ngọc cực kỳ thê thảm, ngay cả nhà cũng không dám về.
Tống Quắc đột ngột ra nước ngoài như báo hiệu cuộc sống yên bình của ả sắp bị phá vỡ.
Đầu tiên là một đoạn video bỗng dưng xuất hiện trên mạng. Trong video, ả đang hùng hổ chửi mắng anh mình bằng những lời lẽ vô cùng độc ác, hoàn toàn không giống lời một cô gái có thể nói ra.
Hình tượng dịu dàng ngoan hiền mà ả cất công tạo dựng lập tức sụp đổ.
Dù ả có chi bao nhiêu tiền cũng không ém được tin tức kia, video xuất hiện liên tục như nấm sau mưa.
Tiếp theo là bạn thân hồi trung học đứng ra tố cáo ả xúi giục bọn họ bắt nạt anh mình, còn lôi kéo các bạn học chung lớp với anh mình cô lập cậu......
Hình tượng của Thẩm Ngọc hoàn toàn vỡ nát.
Ả không dám đến trường, cũng không dám về nhà mà trốn ở nhà bạn, cả ngày hoang mang lo sợ.
Bạn thân an ủi ả chỉ mất hình tượng chứ đâu bị ảnh hưởng gì, ai còn trẻ mà không mắc sai lầm......
Chỉ có những người hiểu rõ Thẩm Ngọc mới biết ả coi trọng thể diện cỡ nào, hình tượng đã mất sạch thì ả sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Chỉ có người thân mới biết dao đâm vào đâu là đau nhất.
"Thẩm Kiều!" Ả nắm lấy tay bạn mình, vẻ mặt hết sức dữ tợn, "Thẩm Kiều! Chắc chắn là Thẩm Kiều! Ngoài anh ta ra chẳng ai đối xử với tớ như vậy cả!"
Bạn ả bị vẻ mặt hung hãn của ả dọa sợ: "Thẩm Kiều mà cậu nói là anh trai cậu đúng không?"
"Anh? Anh ta mà cũng xứng làm anh tớ sao? Chẳng qua chỉ là đồ đê tiện thôi, hồi xưa bị xe cán không chết, giờ bị đuổi đi mà vẫn chưa chịu an phận."
Bạn ả biến sắc, âm thầm rút tay lại, "Dù sao hai người cũng là anh em mà, nếu cậu nghĩ chuyện này do anh ấy làm thì xin lỗi anh ấy để anh ấy xóa hết tin tức trên mạng đi."
"Bảo tớ xin lỗi anh ta á? Không đời nào! Chắc chắn là anh ta làm, cậu tìm anh ta giùm tớ rồi bắt anh ta xóa hết tin tức đi. Cứ nói...... nếu anh ta không xóa thì tớ quyết không tha cho anh ta đâu......"
Bạn ả liếc xéo, không rảnh hầu hạ đại tiểu thư đỏng đảnh này, "Giờ cậu xin người ta chứ đâu phải người ta nợ cậu. Mà này, nếu cậu thật sự làm mấy chuyện kia thì cậu không thấy mình quá đáng lắm sao?"
Tóc tai Thẩm Ngọc rối bù, sắc mặt tái nhợt, hoảng loạn co rúm trên giường, "Quá đáng gì chứ? Anh ta đáng bị như thế!"
Thấy ánh mắt oán hận của Thẩm Ngọc, bạn ả giật mình lùi lại một bước, "Tớ không muốn xía vào chuyện của cậu nữa. Cậu ở nhà tớ lâu quá rồi, ngày nào mẹ tớ cũng phải bưng cơm rót nước cho cậu, nếu không còn chuyện gì thì mai cậu về đi."
Thẩm Ngọc níu tay cô: "Ngay cả cậu cũng bỏ rơi tớ như bọn họ sao?"
Bạn ả nói: "Nhưng...... vốn dĩ cậu có lỗi mà..."
"Tớ không có lỗi!" Thẩm Ngọc hét lên: "Tớ không sai! Anh ta đáng bị như vậy!!"
Bạn ả thở dài: "Cậu ngủ một giấc cho khỏe đi, mai tớ sẽ gọi cho bố mẹ cậu, về nhà đi."
Nói xong bạn ả chẳng đoái hoài gì nữa mà quay người ra khỏi phòng.
Thẩm Ngọc ngồi phịch xuống giường, nước mắt rơi lã chã.
Ả ôm chặt gối, thấy những lời chửi rủa mình trên mạng thì toàn thân run lẩy bẩy.
Tiêu rồi......
Đời ả thế là hết rồi.
Nửa tiếng sau, bạn ả đột nhiên đẩy cửa vào.
"Thẩm Ngọc."
Người bạn nhìn Thẩm Ngọc với vẻ mặt mà ả không sao hiểu được: "Bố mẹ cậu sắp ly hôn rồi đấy, cậu biết chưa?"
Thẩm Ngọc bàng hoàng ngẩng đầu lên: "Sao cơ?"
"Bố mẹ cậu sắp ly hôn, bố cậu ngoại tình, con đã gần ba tuổi rồi......"
-
Phương Cầm bế con đứng trước nhà họ Thẩm.
Cô chạy xe điện tới, đứa bé mặc đồ kín mít nhưng khuôn mặt vẫn đỏ bừng vì lạnh, cô đeo găng tay len xoa mặt đứa bé cho ấm lên rồi bước xuống xe điện.
Cô mở cốp xe lấy ra một bó hoa, sau đó bấm chuông cửa.
Giây lát sau, người hầu đi ra.
Cô đưa bó hoa rồi cười hỏi: "Chào chị, xin hỏi bà Thẩm Thu Hòa có nhà không ạ?"
Người hầu liếc nhìn cô: "Chị muốn gì?"
"Là thế này......" Phương Cầm nói: "Đây là hoa do ông Quý Thành Miên đặt tặng bà ấy."
Không ai biết Thẩm Thu Hòa sắp ly hôn với Quý Thành Miên, người hầu cứ tưởng hai vợ chồng cãi nhau nên Quý Thành Miên gửi hoa làm lành với vợ.
Cô cũng không nghĩ nhiều mà đưa tay cầm hoa.
Phương Cầm dặn: "Trong bó hoa có một lá thư, chị nhớ nói bà Thẩm mở ra xem nhé."
Người hầu ôm hoa vào biệt thự rồi ngoái lại nhìn, phát hiện người phụ nữ giao hoa vẫn đứng ngoài cổng chứ không có ý định rời đi, trên khuôn mặt chất phác lộ ra vẻ lạnh lùng khó tả.
Thẩm Thu Hòa đang ngồi trong nhà kính trên sân thượng uống trà chiều, giờ này trong biệt thự chẳng có ai ngoài mụ.
Người hầu mang hoa lên rồi nói: "Cô Hai, chú gửi tặng hoa cho cô nè."
Giữa mùa đông lạnh giá, bó hoa hướng dương trên tay người hầu hệt như một đám lửa rực cháy.
Thẩm Thu Hòa chẳng buồn ngẩng đầu lên, "Vứt đi."
"Cái này......" Người hầu ngập ngừng: "Người giao hoa nói trong đây có thư của chú đấy ạ."
Bàn tay cầm tách cà phê của Thẩm Thu Hòa khựng lại, ngẩng đầu nhìn bó hướng dương vàng rực trên tay người hầu.
Mụ sực nhớ ra từ lúc kết hôn đến giờ Quý Thành Miên chưa từng tặng hoa cho mình.
Ngôn ngữ của hoa hướng dương là tình yêu bất diệt không cần hồi đáp.
Mụ đặt tách xuống rồi chìa tay ra: "Đưa đây."
Người hầu vội vàng đưa hoa cho mụ.
Thẩm Thu Hòa cầm bó hoa nhìn thoáng qua, quả nhiên trông thấy một bức thư ở giữa.
Mụ lấy phong thư ra, lông mày hơi nhíu lại.
Sờ vào không giống thư.
Mà giống như......
Một xấp ảnh dày.
Mụ liếc nhìn người hầu: "Cô ra ngoài trước đi."
Người hầu ra khỏi nhà kính, tiện tay đóng cửa lại.
Thẩm Thu Hòa đặt bó hoa sang một bên rồi mở phong bì ra.
Đập vào mắt là một bức ảnh gia đình, ở nhà mụ cũng có một tấm chụp mụ khoác tay Quý Thành Miên.
Nhưng trong tấm ảnh này, người khoác tay Quý Thành Miên lại là một phụ nữ khác.
Thẩm Thu Hòa chợt nín thở.
Mụ run rẩy lật tiếp, tất cả đều là ảnh chụp Quý Thành Miên với một phụ nữ khác và một đứa con khác, nhìn như gia đình ba người hạnh phúc.
Cuối cùng một chiếc USB rơi ra khỏi phong bì.
Thẩm Thu Hòa loạng choạng cầm USB về phòng c*m v** máy tính.
Đó là một clip dài hai mươi phút ghi lại cảnh bạo hành.
Vẻ mặt dữ tợn của gã đàn ông trong clip khiến mụ vừa sợ hãi vừa thấy lạ lẫm.
Thẩm Thu Hòa che miệng xem video, không dám thở mạnh. Cuối cùng mụ không chịu được nữa nên run rẩy rút USB ra.
Mụ vội vàng đi tìm người hầu lúc nãy rồi hỏi: "Ai đem hoa tới vậy?"
Người hầu bối rối nói: "Một phụ nữ đi xe điện, còn bế theo một đứa nhỏ nữa ạ."
Thẩm Thu Hòa trợn mắt: "Đứa nhỏ khoảng mấy tuổi?"
"Nó trùm kín quá nên em không rõ lắm, chắc khoảng hai ba tuổi gì đó."
Mụ túm lấy người hầu: "Cô ta đâu rồi? Đi rồi à?"
Người hầu bị bộ dạng của mụ làm giật mình, "Chưa ạ, lúc em vào vẫn còn thấy cô ấy bế đứa nhỏ đứng ngoài cổng."
Năm phút sau......
Phương Cầm trông thấy người hầu ra khỏi biệt thự nói với mình: "Chào chị, cô Hai nhà tôi muốn gặp chị đấy."
Phương Cầm theo người hầu vào nhà.
Thẩm Thu Hòa đứng trong phòng khách nhìn Phương Cầm từ xa.
Phương Cầm chẳng chút ngại ngần kéo khăn quàng xuống để lộ khuôn mặt bầm tím của mình.
"Lần đầu gặp mặt, chào bà Thẩm, làm phiền bà rồi."